[Cậu nhóc này ngầu quá!]
[Vừa rồi nhóc đó nói gì vậy? Có cảm giác như thể tôi mở kênh ngoại ngữ vào buổi sáng!]
[Cậu nhóc vừa mới nói vài thứ tiếng, cậu nhóc này là Long Ngạo Thiên nhí sao, bốn tuổi đã biết nhiều ngoại ngữ rồi?]
[Đây chính là tu dưỡng của trẻ con nhà giàu sao? Ngưỡng mộ thật sự!]
Gặp phải một bé con nói đủ tiếng nước ngoài, nhân viên chương trình bất chợt không biết nên giao tiếp với cậu nhóc như thế nào.
Cánh cửa mở ra, trong đại sảnh rộng lớn thế này không thấy dì bảo mẫu nào, cũng không có người lớn.
Các nhân viên nhìn nhau: "Bão bình luận nói cậu bé nói tiếng nước nào?"
Nhân viên được hỏi kiểm tra phòng phát sóng trực tiếp: "Pháp, Đức, Tây Ban Nha, Hàn Quốc, Nhật Bản."
"..."
Tiếng Pháp, tiếng Đức, tiếng Tây Ban Nha thì hoàn toàn không biết, dưới ảnh hưởng của phim Hàn Quốc và phim Nhật Bản, hai ngoại ngữ này thì có biết đôi chút, nhưng cũng không thể nói gì mà "sarang hae yo", "yamete" trước mặt một đứa trẻ bốn tuổi được chứ.
Nhân viên vẽ một vòng tròn bằng hai tay và hỏi bằng tiếng Anh sứt sẹo: "HUOZHANG, is he here?"
Bé con vừa tròn bốn tuổi, mặt mũi mũm mĩm đáng yêu cứ như vậy vô cảm nhìn nhân viên chương trình.
Cậu nhóc nghiêng đầu, đôi mắt to xinh đẹp chớp chớp hai cái, giống như đang nhìn thấy sinh vật thần kỳ gì đó.
[Vẽ hình tròn là gì vậy chời? Chẳng lẽ Hoắc Chương là một vòng tròn?]
[Ha ha ha, ánh mắt nhóc con giống như đang nhìn kẻ ngốc vậy. Tui cười trước để thể hiện tôn trọng đây!]
[Tui chỉ lẳng lặng xem mấy người biểu diễn!]
[Cứu tôi với, sao lại nói tiếng Anh? Tiếng Pháp, Đức, Tây Ban Nha, Hàn, Nhật không biết một tiếng nào luôn à? Trình độ của tổ chương trình cũng không cao lắm nhỉ! (đầu chó)]
[Giống như đi vào một nhà hàng Nhật Bản, vì để hoàn toàn né tránh được món sushi, sashimi và tempura, nên hỏi ông chủ có bún ốc không? Tôi cười điên!]
Nhân viên chương trình có chút bất đắc dĩ, cuối cùng tung ra skill cuối - Tuyết Miêu.
Khả năng biểu đạt của trẻ con ở độ tuổi này vốn đã có hạn, giao tiếp giữa các bé cùng tuổi không cần ngôn ngữ.
Nhân viên chương trình đặt Tuyết Miêu xuống: "Miêu Miêu, con hỏi bạn ấy xem, anh Hoắc Chương có nhà không?"
Ống kính quay Tuyết Miêu.
Tuyết Miêu hiển nhiên cũng vô cùng căng thẳng, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé căng thẳng, môi mím lại, vẻ mặt thấy chết không sờn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé tròn ủm, trông còn ngây ngốc dễ thương hơn cả Hoắc Kiêu, trưng ra biểu cảm nghiêm túc, đặc biệt khiến người ta yêu thích.
[Đáng sợ! Tổ chương trình lại quăng nồi cho một đứa bé bốn tuổi!]
[Tổ chương trình xin hãy làm người đi, bản thân mất mặt thì thôi, còn để cho cậu bé bốn tuổi gánh vác trách nhiệm mà lứa tuổi này không nên làm!]
Tuy rằng bão bình luận đều lên án tổ chương trình, nhưng mọi người cũng vô cùng mong đợi, dưới tình huống rào cản ngôn ngữ làm sao các bé giao tiếp tương tác với nhau.
May mắn Long Ngạo Thiên vẫn là một cậu nhóc, khí chất ông trời con trên người bị đồ ngủ khủng long con và khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mũm giảm đi không ít.
Tuyết Miêu véo những ngón tay nhỏ nhắn, phồng má, kiên định bước một bước về phía trước. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Mặc dù cậu bé lớn hơn Hoắc Kiêu hai tháng, thấp hơn Hoắc Kiêu một xíu, nhưng không mập như Hoắc Kiêu.
Trước mặt Hoắc Kiêu, khuôn mặt của Tuyết Miêu chỉ có thể được coi là tròn.
Tuyết Miêu bước từng bước nhỏ đến gần Hoắc Kiêu, thò đầu về phía trước, ngay sau đó ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên.
[Bé cưng Miêu Miêu đang làm gì thế? Xem có hơi không hiểu.]
[Tui biết nè, Miêu Miêu muốn moe chết Tiểu Tiểu. Tiếp chiêu đi! Gương mặt đáng yêu tấn công!]
[Tiểu Tiểu phản dame: Mình cũng đáng yêu nhắm đóa!]
Những người lớn xem không hiểu, Hoắc Kiêu lại hiểu, cậu bé không nói gì đang mời mình nhéo mặt của cậu ấy.
Ầy, sao cậu nhóc có thể dễ dàng bóp mặt của người khác được chứ.
Cậu nhóc không còn là con nít ba tuổi nữa rồi.
Hoắc Kiêu sải bước như chim cánh cụt, lui về phía sau hai bước.
Lập tức nghiêm mặt, tỏ vẻ mình không nhận hối lộ.
Miêu Tuyết có hơi gặp khó khăn, miệng mếu máo, một đôi mắt to ngập nước khẽ rung rinh, thịt mềm bên má phồng lên, nhìn qua là cậu bé đáng thương lại nhéo đã.
Dáng vẻ đáng thương giống như chú chó Corgi dì kế bên nuôi, tuy rằng chân ngắn ngủn, nhưng mỗi lần nó nhìn thấy người thì đều vô cùng tích cực chủ động đòi vuốt ve.
Một giây, hai giây, ba giây...
Hoắc - nhóc con Long Ngạo - Kiêu đấu tranh tư tưởng ba giây, rồi vẫn nhéo mặt Tuyết Miêu.
Nhóc mập thở dài một hơi, không phải ý chí không kiên định, mà là kẻ địch quá tròn trịa.
Sau khi bóp mặt, hai mắt Hoắc Kiêu sáng lên.
Mềm mại, nhéo đã quá đi.
So với con Corgi nhà dì kế bên thì thoải mái hơn nhiều.
Sau khi mặt bị đối phương nhéo, Tuyết Miêu cũng thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Tôi cho cậu nhéo mặt rồi đó.
Đừng đè tôi xuống đất mà chà sát được không?
[Tôi cũng muốn nhéo!]
[Không được, nhìn thấy bé con bị nhéo mặt, thanh máu của tôi cạn sạch rồi!]
[Đây là xã giao nhéo mặt sao? Cũng đáng yêu quá đi!]
Hoắc Kiêu còn nhỏ, nhưng vô cùng kiềm chế.
Tuy rằng mặt đối phương nhéo siêu thích, nhưng cậu nhóc chỉ nhéo chừng ba đến năm phút.
Lâu hơn nữa sẽ bị nghiện.
Sau khi đối phương thu tay về, Tuyết Miêu xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn, nói với giọng trẻ con: "Xin hỏi, anh Hoắc Chương có nhà không?"
Hoắc Kiêu phóng khoáng xoay người, làm động tác "Đi theo con" với tổ chương trình.
[Ha ha ha, đáng yêu quá trời quá đất, nhéo mặt xong là cho qua!]
[Thì ra nghe hiểu tiếng Trung, tôi còn đang băn khoăn cậu nhóc này lên chương trình nên giao lưu như thế nào đây.]
Nhân viên chương trình khiêng máy quay, đi theo Hoắc Kiêu vào trong.
Sau khi vào nhà, cuối cùng cũng thấy được người lớn. Có hai dì bảo mẫu của nhà họ Hoắc, một dì chuẩn bị bữa sáng ở phòng ăn, một dì đang quét dọn ở cầu thang.
Thấy nhân viên chương trình, dì ấy cười nói: "Hoắc Chương ở phòng ngủ lầu ba, vẫn đang ngủ."
Nhân viên chương trình cười nói cảm ơn, khiêng máy quay đi về phía cầu thang.
Đi hai bước mới phát hiện, cậu nhóc dẫn đường đang đi theo hướng ngược lại, đi về phía phòng ăn.
Tuy rằng trên gương mặt bánh bao mang theo vẻ giả ngầu, nhưng trẻ con vẫn là trẻ con, nhìn thấy thức ăn là không nhấc chân đi nổi.
Nhân viên chương trình cười nói: "Tiểu Tiểu, chúng ta đi gọi anh Hoắc Chương dậy trước, chờ một lát rồi ăn sáng, được không?"
Một nhân viên khác nói: "Hay là chúng ta lên trước đi, bạn nhỏ đói rồi thì cứ để thằng bé ăn sáng trước."
Đuôi khủng long phía sau Hoắc Kiêu vẫy vẫy, bĩu môi lắc đầu.
Rõ ràng là một cậu nhóc mập, lại ra vẻ cao thâm, trông càng đáng yêu hơn.
Đối mặt với đề nghị ăn cơm chu đáo của nhân viên chương trình, Hoắc Kiêu im lặng từ chối, lập tức vươn ngón tay mập mạp chỉ vào thang máy trước phòng ăn.
Camera quay cận cảnh khuôn mặt của nhóc mập, trên gương mặt của cậu nhóc viết đầy bất đắc dĩ.
[Bất ngờ chưa, người ta thấy anh khiêng máy quay mệt nhọc nên cho anh đi thang máy đấy.]
[Lần đầu tiên nhìn thấy thang máy ở nhà, thứ lỗi cho tôi kiến thức hạn hẹp.]
[Đừng tưởng rằng ở cùng với trẻ con thì không cần đầu óc nhá! Ha ha ha ha, tui cười chết mất!]
Nhân viên chương trình khiêng máy quay đi theo sau Hoắc Kiêu, đi tới trước thang máy.
Hoắc Kiêu kiễng chân, ấn nút đi lên.
Thang máy mở ra, Hoắc Kiêu không đi vào ngay, dừng bước, quay đầu nhìn, không biết đang tìm gì.
[Bé cưng Tiểu Tiểu lại làm sao thế?]
Hoắc Kiêu đẩy đám người ra, tìm thấy Tuyết Miêu ở phía sau.
Cậu nhóc vươn bàn tay mũm mĩm ra, nắm lấy Tuyết Miêu, lúc này mới hài lòng bước chân chim cánh cụt nhỏ, đi vào thang máy.
Tuyết Miêu "ê a" trong lòng một tiếng.
Nhóc Long Ngạo là một người bạn nhỏ thân thiện.
Chỉ cần mình không làm chuyện xấu, hẳn là nhóc Long Ngạo sẽ không đánh mình đâu.
Nhớ tới kết cục của mình trong sách, Tuyết Miêu không dám thả lỏng, bước chân ngắn ngủn theo sát bước chân chim cánh cụt con của đối phương.
Hai bạn nhỏ nắm tay, lắc lắc cánh tay, lắc lư đi vào thang máy.
[Đây chính là giao tình nhờ nhéo mặt!]
[Hai bé con ngoan ngoãn, mẹ yêu các con!]
[Đáng ghét, lại lừa tôi sinh con!]
Thang máy dừng lại ở tầng ba, cửa mở ra.
Lúc này nhân viên chương trình không dám tự tiện quyết định, ngoan ngoãn đi theo sau Hoắc Kiêu.
Hoắc Kiêu ưỡn ngực, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, dắt Tuyết Miêu đi trước đám người.
Đuôi khủng long phía sau lắc lư, cái mông nhỏ vểnh ra.
Thật mập mạp.
Nhân viên chương trình rất thông minh, quay cận cảnh cái đuôi, phòng phát sóng trực tiếp lại xuất hiện một đợt cao trào.
Đi tới trước cửa một căn phòng ngủ, Hoắc Kiêu kiễng chân, mở cửa ra.
Trên chiếc giường lớn ở giữa phòng, chăn cuộn tròn.
Người trên giường đang ngủ say.
[Xem xong bé con lại được ngắm chồng ngủ, chương trình này tôi đu!]
[Nghe nói chồng thích ngủ khỏa thân, sáng sớm tám giờ đã kích thích như vậy rồi sao?]
"Hoắc Chương?"
Nhân viên chương trình nhẹ nhàng gọi một tiếng, không có phản ứng.
Hoắc Chương nổi tiếng là có tính tình nóng nảy trong giới, trước đây lúc phỏng vấn, đúng là anh ấy từng nói bản thân có tật gắt ngủ khi tỉnh dậy, nếu bị cắt ngang khi ngủ sẽ nổi điên giết người. Lừa gạt tình cảm của anh ấy thì được, bảo anh ấy dậy sớm thì không được.
Nhân viên chương trình gọi hai tiếng nhưng không có phản ứng, không dám tùy tiện tiến lên.
"Làm sao bây giờ?"
Gọi không tỉnh, đầu Hoắc Chương chôn ở trong chăn, cũng không thể mạnh mẽ kéo chăn ra được.
Các nhân viên đưa mắt nhìn nhau, trong lúc luống cuống, nhóc con ở bên cạnh kiêu ngạo ưỡn ngực lên.
[Mau, xin cậu nhóc giúp đỡ đi!]
[Không có mắt nhìn hay sao, nhóc con của chúng ta đã gấp gáp muốn lập công lớn rồi kìa!]
Lúc này nhân viên chương trình mới phát hiện, cái đuôi phía sau Hoắc Kiêu lại đang vẫy.
"Tiểu Tiểu, giúp chú đánh thức Hoắc Chương, được không?"
Hoắc Kiêu ngẩng mặt lên, chu cái miệng nhỏ nhắn, vươn ngón tay mũm mĩm về phía rèm cửa sổ.
"Mở ra sao?" Nhân viên hỏi.
Hoắc Kiêu gật đầu.
Rèm cửa sổ được kéo ra, phòng ngủ sáng lên, người trên giường "Chậc" một tiếng, rõ ràng có chút mất kiên nhẫn.
Một đôi tay mập mạp chống lên mép giường, Hoắc Kiêu khó khăn bò lên giường, kéo đầu Hoắc Chương từ trong chăn: "Chiêu Chiêu, dậy."
Giọng Hoắc Kiêu vừa mềm mại vừa ngọt ngào, mềm nhũn, lúc nói chuyện giống như trong miệng có thứ gì đó, hoàn toàn không giống với cảm giác nói ngoại ngữ của cậu nhóc.
Tuyết Miêu nghiêng đầu.
Cậu bé quá ngốc, cũng không hiểu tại sao không giống nhau.
Lần đầu tiên nghe nhóc mập nói tiếng Trung, nhân viên chương trình và khán giả đều rất ngạc nhiên.
Thì ra biết nói tiếng Trung, vì sao hồi nãy lại nói tiếng nước ngoài?
Nhân viên công tác lại không thể so đo với một bạn nhỏ bốn tuổi, cũng may Hoắc Chương dậy rồi, lực chú ý của khán giả bị Hoắc Chương hấp dẫn.
Hoắc Chương dùng chăn đơn bọc lấy cơ thể, mơ mơ màng màng ngồi dậy, nếp nhăn giữa lông mày có thể kẹp chết ruồi.
Nhìn thấy nhóc mập, lửa giận trong lòng Hoắc Chương lập tức bị dập tắt hơn nửa, bất đắc dĩ thở dài: "Mọi người đi ra ngoài trước đi, tôi thay quần áo."
[Thì ra biệt danh của chồng là Chiêu Chiêu. Chiêu Chiêu, dậy đi!]
[Đều là người trong nhà, đi ra ngoài cái gì, trực tiếp thay luôn đi!]
[Tính tình của chồng siêu tốt, không hề gắt ngủ khi dậy tí nào.]
[Tò mò Hoắc Chương và Tiểu Tiểu có quan hệ gì ghê? Anh trai? Cha con?]
Hoắc Chương rời giường rửa mặt, Hoắc Kiêu dẫn nhân viên xuống lầu ăn sáng.
Bữa sáng của nhà giàu vô cùng phong phú, trứng gà, sữa đậu nành, cháo, bánh rán bày đầy một bàn.
Sau khi rửa tay xong, Hoắc Kiêu ngồi vào ghế trẻ em của mình, gật đầu với dì bảo mẫu.
Dì bảo mẫu hiểu ý của nhóc mập, lập tức gọi nhân viên: "Mọi người đứng làm gì, ngồi xuống ăn đi, ăn xong rồi tiếp tục quay."
Hoắc Kiêu vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, nhìn về phía dì bảo mẫu.
Dì ấy lại tìm một cái ghế trẻ em, sau đó bế cả Tuyết Miêu vào.
Sau khi hai cậu nhóc ngồi xuống, dì bảo mẫu cho hai cậu bé mỗi người một ly sữa nóng, lại đặt một miếng sườn nhỏ trong đĩa ăn, một nắm cơm, hai con tôm, một ít rau.
Tuyết Miêu len lén nuốt nước miếng.
Bữa sáng nhìn rất ngon.
Ngón tay ngắn nắm chặt con tôm, Tuyết Miêu nhỏ giọng hỏi: "Ở giữa là cái gì thế ạ?"
Dì bảo mẫu cười nói: "Đây là tôm."
Nói xong, dì ấy đeo găng tay lột tôm ra giúp hai bé.
"Cảm ơn dì." Tuyết Miêu nhét một con tôm vào trong miệng, thịt tôm đàn hồi, ngon quá.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Nhìn thấy ống kính nhắm vào mình, Tuyết Miêu nghiêng đầu, mím môi, lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ ngọt ngào: "Ăn ngon lắm ạ!"
"Thật là phong phú!"
"Con bắt đầu ăn đây!"
Nói xong, Tuyết Miêu cầm thìa nhỏ múc thức ăn, từng miếng từng miếng bắt đầu ăn.
Sau khi Tuyết Miêu bắt đầu ăn cơm, cậu bé tiến vào chế độ không làm phiền, ăn vô cùng tập trung và nghiêm túc.
Vốn khuôn mặt đã tròn trịa, trong miệng nhét đầy thức ăn, quai hàm căng phồng.
Hai mắt mở ra vừa to vừa tròn, chứa đầy niềm vui bất ngờ khi được ăn món ngon.
Ai không biết còn tưởng rằng cậu bé đang ăn sơn hào hải vị gì đó.
[Dáng vẻ ăn cơm của Miêu Miêu làm tui cũng thèm ăn.]
[Miêu Miêu có thể mở livestream ăn uống, ngày nào chị cũng xem!]
Hoắc Kiêu ăn cơm cũng rất ngoan, nhai kỹ nuốt chậm, giống như một quý ông nhí.
Ăn gần xong, cậu nhóc nghiêng đầu nhìn Tuyết Miêu một cái, nheo mắt.
Thừa dịp người lớn không chú ý, nhóc mập lén lấy ớt xanh từ trong rau ra, giấu dưới khăn giấy.
[Tiểu Tiểu kén ăn, chị thấy rồi nha, em giấu ớt xanh!]
[Tôi cũng thấy rằng hành vi kén ăn này nên bị chỉ trích nghiêm trọng!]
[Đừng vạch trần cậu nhóc, cậu nhóc lại bắt đầu giấu cà rốt rồi!]
[Dáng vẻ nhóc con bình tĩnh tự nhiên kén ăn, đáng yêu chết mất!]
Hành vi bịt tai trộm chuông của nhóc mập tuy rằng rất bí mật, nhưng vẫn bị Tuyết Miêu ở bên cạnh nhìn thấy.
Tuyết Miêu vô cùng kinh ngạc, Long Ngạo Thiên quát tháo trên thương trường lại kén ăn.
Dì ở cô nhi viện nói, bạn nhỏ kén ăn sẽ không cao được.
Nhưng sự thật là, Long Ngạo Thiên kén ăn thế mà còn cao hơn còn béo hơn cả mình luôn.
Thật lợi hại!