Trong văn phòng, đạo diễn xem video, khóe miệng vô thức nhếch lên: “Đứa nhỏ này rất thú vị, vẻ ngoài cũng đẹp, những lời này là do chính cậu bé nói hay là người lớn dạy?”

“Tự mình nói.” Lúc nhân viên công tác nhắc đến Tuyết Miêu, trong mắt hiện lên chút ấm áp: “Rõ ràng có một gương mặt bánh bao, lại ra vẻ người lớn nói đạo lý, thật sự rất thú vị.”

Theo quy định chỉ quay năm phút, nhưng đứa nhỏ thật sự quá đáng yêu, nên nhân viên công tác ở cô nhi viện đến trưa, mặc dù cuối cùng Tuyết Miêu vẫn không thể đưa quả bóng về nhà, nhưng thái độ nghiêm túc của cậu bé đã lan tỏa cho tất cả mọi người ở đây.

“Chọn cậu bé đi.”

Trong bầu không khí vui vẻ, vị khách mời cuối cùng đã được quyết định như vậy.

Sau khi chọn được khách mời, tập đầu tiên của “Sự trưởng thành của các bé” chính thức bắt đầu ghi hình.

Chương trình áp dụng kết hợp hình thức phát trực tiếp toàn bộ hành trình và biên tập hậu kỳ, mỗi tập sẽ lựa chọn một địa điểm, ghi hình bảy mươi hai giờ sinh hoạt thường ngày của các bé con đáng yêu.

Có tất cả năm đội khách mời, năm phòng phát sóng trực tiếp, người xem có thể lựa chọn phòng mình thích để xem, nhưng phần lớn thời gian, tổ chương trình sẽ tập trung năm đứa bé cùng một chỗ, để người lớn rời đi, cho năm đứa bé tự mình chơi đùa.

Tập đầu tiên của mùa một “Sự trưởng thành của các bé” được phát sóng, người thực sự chú ý đến chương trình này cũng không nhiều, nhưng bởi vì bọn trẻ quá nhỏ, nhất định phải có người lớn đi theo, trong số khách mời công bố có ngôi sao đang hot, dưới sự đi theo cổ động của fan hâm mộ nên độ hot của chương trình cũng coi như không tệ.

Chương trình tuyên bố thời gian phát sóng là mười giờ sáng, nhưng chưa đến bảy giờ đã có động tĩnh trên phát sóng trực tiếp, tất cả người xem chương trình đều nhận được thông báo phát sóng.

Phát sóng vào bảy giờ sáng ngày đi làm, vốn cho rằng sẽ không có ai xem, nhưng không ngờ sau khi phát sóng, lượng người xem càng ngày càng nhiều.

[Đột nhiên tập kích, cái này tôi thích.]

[Nghe nói có thể nhìn thấy người nổi tiếng lúc sáng sớm trong chương trình này.]

[Muốn thấy bọn trẻ ngủ nướng.]

[Còn có thể nhìn thấy chồng đái dầm, ha ha ha... Không đúng, là ngủ nướng.]

[Muốn xem dáng vẻ bọn trẻ lăn lộn trên giường!]

Phòng phát sóng trực tiếp có năm màn hình nhỏ, trên mỗi màn hình nhỏ đều ghi chú tên khách mời, người xem có thể ấn vào phòng phát sóng trực tiếp mình yêu thích.

Đúng bảy giờ, phòng phát sóng trực tiếp mở ra đúng giờ, nhân viên công tác vác camera, lần lượt đứng ở cửa nhà các khách mời.

[Hoan nghênh mọi người đến với mùa đầu tiên của chương trình “Sự trưởng thành của các bé”, chúng ta cùng xem các bé đã thức dậy chưa nhé? Các bé rời giường sẽ xảy ra chuyện thú vị như nào đây? Mọi người đã chuẩn bị tinh thần để chảy máu mũi vì sự đáng yêu này chưa?] 

Sau khi dòng chữ to in đậm này lướt qua, chương trình chính thức bắt đầu.

Nhà mở cửa đầu tiên chính là nhà của đạo diễn Dư - Dư Văn, người mở cửa là bảo mẫu.

Bảo mẫu nhìn thấy tổ quay phim cũng không quá kinh ngạc, có thể trước đó đã được cho biết chuyện quay chương trình, bảo mẫu mời tổ quay phim vào nhà, nhỏ giọng nói: “Ngư Ngư còn đang ngủ.”

Ngư Ngư năm nay bốn tuổi, là con trai độc nhất của đạo diễn Dư, chương trình lần này cũng là Dư Văn dẫn theo con trai tham gia.

Mặc dù Dư Văn thu hoạch được nhiều giải thưởng quốc tế lớn, phim điện ảnh quay chụp gần như đều bội thu cả về lượng vé bán ra và danh tiếng, nhưng anh ấy khá kín tiếng, công chúng biết rất ít về tình hình gia đình anh ấy.

[Nghe nói Dư Văn gần đây đang có kế hoạch quay phim mới, nói không chừng giờ này đã sớm rời giường làm việc rồi.] - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Dưới sự dẫn đường của bảo mẫu, tổ quay phim đi vào phòng ngủ.

Thời gian này, trời đã tảng sáng, nhưng rèm che nắng bao bọc khiến không có một tia sáng nào lọt vào phòng ngủ.

Trên giường lớn trong phòng ngủ có mấy tiếng hít thở đều đều.

“Thầy Dư còn đang ngủ sao?” Ánh đèn máy quay phim sáng lên.

“Tách!” Đèn bàn được bật lên, một nhóc con mặc áo ngủ mèo hoa nhỏ ở giữa giường dụi dụi mắt, lắc lư ung dung ngồi dậy.

Nhóc con hiển nhiên còn chưa tỉnh ngủ, khuôn mặt ủ rũ, cái đầu nhỏ không ổn định, lắc lư chóng mặt.

Vùng vẫy ba giây, nhóc con mới mở mắt ra, sau khi thấy rõ người tới, cậu nhóc dùng tay đẩy người bên cạnh, giọng điệu mềm mại gọi: “Ba ơi, quay TV tới rồi.”

Có lẽ do sức lực quá nhỏ nên thân thể cao lớn của ba không chút nhúc nhích.

Nhóc con thở dài một hơi, nói với tổ quay hình: “Chú dì tới phòng ăn ăn sáng trước có được không, ba con hôn mê rồi, chờ ba tỉnh lại rồi quay, con nói mọi người biết cái này nhé, bánh gato dì bảo mẫu nhà con làm ăn rất ngon.”

Nói đến bánh gato, Ngư Ngư nuốt nước miếng, nhưng thực sự quá buồn ngủ, lắc lư hai cái rồi ngã lên giường một lần nữa: “Con cũng có chút hôn mê rồi.”

Nhóc con chíp bông nhỏ nhúc nhích quay về trong chăn, ngủ trong một giây.

Nhân viên công tác:... 

Ngay sau đó, một giọng nữ không nhịn được nữa vang lên: “Dư Văn, đoàn làm phim tới rồi, anh còn không chịu dậy à?!”

Dư Văn giật mình một cái, ngồi dậy từ trên giường.

[Ha ha ha, đạo diễn Dư thường ngày bị vợ ghét bỏ.]

[Tôi còn tưởng rằng đạo diễn Dư thật sự hôn mê rồi chứ, ha ha ha, bạn nhỏ nói chuyện quá thú vị.]

[Bé cưng Ngư Ngư thật ấm lòng, dáng vẻ vừa thèm ăn vừa muốn ngủ quá đáng yêu.]

Nhà thứ hai mở cửa chính là Lý Diệc Thiến, bé cưng Leon nhà Lý Diệc Thiến bốn tuổi lẻ mười một tháng, là đứa bé lớn nhất trong năm đứa trẻ.

Lý Diệc Thiến năm nay chưa đến ba mươi tuổi, trước kia lúc ra mắt là nữ thần của quần chúng, lúc đang nổi tiếng thì bỗng nhiên mai danh ẩn tích, thông qua chương trình này, mọi người mới biết được thì ra là cô sinh con.

Lý Diệc Thiến nhìn thấy nhân viên quay hình, rõ ràng có hơi sững sờ, nhẹ nhàng nói: “Tôi còn chưa chuẩn bị kỹ càng, có thể làm phiền mọi người chờ một chút không?”

Cô mặc đồ ngủ, trong mắt vẫn còn vẻ buồn ngủ, thế nhưng giọng điệu mềm mại, cũng không có sự buồn bực vì bị đột nhiên tập kích.

Bỗng nhiên, phía sau cô hiện lên một bóng dáng: “Mẹ, sao tổ chương trình lại đến sớm như vậy thế?”

Leon mặc áo ngủ siêu nhân điện quang, chạy bịch bịch bịch lên tầng, sau khi các nhân viên công tác đeo bao giày xong thì khiêng camera đi lên tầng hai, Leon đã thay một bộ vest nhỏ, tóc còn ướt, tạo hình đơn giản, cầm trong tay một cây đàn violon.

Nhìn thấy nhân viên công tác, Leon đặt đàn violon trên cằm, rất ra dáng diễn tấu, giai điệu du dương chậm rãi chảy xuôi từ dây đàn.

Sau khi đàn xong một bài, Leon ngẩng cằm lên muốn được khen ngợi: “Chú ơi, cháu có phải bạn nhỏ đầu tiên thức dậy, là bạn nhỏ đẹp trai nhất, ngoan nhất, ngoan ngoãn nhất không?”

Nếu phía sau cậu nhóc có cái đuôi thì lúc này đã vểnh lên trời rồi.

[Bạn nhỏ chăm chỉ nhất giới trẻ em, respect!]

[Người mẹ mỹ nhân ốm yếu và bé cưng đắc ý của cô ấy!]

[Tại sao lại không có dấu vết sinh hoạt của nam chủ nhân thế?]

[Làm ơn đặt ánh mắt trên người bé con thôi có được không?]

Nhà thứ ba mở cửa chính là diễn viên Thanh Lục, bạn nhỏ tham gia chương trình chính là con trai Tiểu Chanh Tử bốn tuổi của anh ấy.

Khác với hai khách mời trước đó chính là lúc cửa mở ra, Thanh Lục mặc quần áo thể thao, tinh thần tỏa sáng. Tiểu Chanh Tử đứng bên cạnh anh ấy, cũng ăn mặc cực kỳ nghiêm túc.

“Wow, dậy sớm vậy sao.” Giọng nhân viên công tác có hơi kinh ngạc: “Bình thường hai người đều dậy sớm như vậy sao?”

“Cũng không khác bao nhiêu.” Thanh Lục nói: “Hôm nào tôi và Tiểu Chanh Tử cũng phải dậy sớm rèn luyện thân thể, chạy bộ về, Tiểu Chanh Tử còn phải luyện đàn, luyện thư pháp, học ngoại ngữ.”

Vẻ ngoài của Tiểu Chanh Tử và Thanh Lục rất giống nhau, nhưng so với vẻ tự nhiên ung dung của ba mà nói, hiển nhiên Tiểu Chanh Tử xấu hổ hơn rất nhiều, hơi cúi thấp đầu, hai mắt nhìn chằm chằm vào mũi chân.

[Thanh Lục cũng đã hơn bốn mươi rồi mà còn bảo dưỡng tốt như vậy, người tự kiềm chế bản thân thật sự đáng sợ!]

[Gói mấy nam minh tinh lại hết cho tôi!]

[Tóc Tiểu Chanh Tử cong cong, thật đáng yêu.]

...

Quay ba nhà trước đều rất bình thường, lúc quay đến Tuyết Miêu thì có chút khác biệt.

Tuyết Miêu là đứa trẻ đến từ cô nhi viện, không có người lớn, tổ chương trình sắp xếp cậu bé ở cùng nhóm khách mời cuối cùng, cho nên nội dung của hai phòng phát trực tiếp cuối cùng cũng giống nhau.

Sáng sớm tinh mơ, cậu bé và nhân viên tổ chương trình đứng cùng nhau trước cửa nhà khách mời, chuyện này cũng có nghĩa cậu bé dậy sớm hơn mấy đứa trẻ khác.

Người lớn của nhóm khách mời cuối cùng là Hoắc Chương, nghệ sĩ trẻ đang nổi trong giới, gần đây trùng hợp có một bộ phim thần tượng do anh ấy đóng vai chính đang chiếu.

Bạn nhỏ tên là Hoắc Kiêu, biệt danh là Tiểu Tiểu, tháng này vừa đầy bốn tuổi, là đứa bé nhỏ nhất trong chương trình này.

Nhà họ Hoắc là gia tộc lớn, tập đoàn Hoắc thị trải rộng trên mấy chục lĩnh vực liên quan tới y dược, internet, bất động sản… gia thế của Hoắc Chương vẫn luôn là chủ để nói chuyện say sưa trong giới.

Vừa là ngôi sao hàng đầu, vừa xuất thân từ hào môn, phòng phát sóng trực tiếp của Hoắc Chương có độ nổi tiếng cao nhất.

Ống kính mở ra, Tuyết Miêu đeo cặp sách nhỏ, đi theo nhân viên công tác vào khu biệt thự nổi tiếng nhất thành phố Q.

Tuyết Miêu mặc chiếc áo khoác màu đỏ, càng làm nổi bật khuôn mặt trắng nõn của cậu bé, cậu bé nhỏ xíu, bị bao phủ trong một đám nhân viên công tác.

Vì để không bị tụt lại, cậu bé nện bước chân chạy lon ton, một chỏm tóc trên đầu lắc lư theo nhịp điệu chạy bộ chập trùng, vô cùng đáng yêu.

[Dáng vẻ bé con cố gắng chạy đáng yêu đến mức trái tim tôi cũng mềm nhũn cả rồi.]

[Người đang rảnh tay kia, tôi ra lệnh cho anh, bế cậu bé đi!!!]

[Đây là đứa bé nhà ai thế, quá đáng yêu, tôi hít mạnh!!!]

[Nghe nói là bạn nhỏ trong cô nhi viện.]

[Đây là bạn nhỏ trong cô nhi viện sao?!! Tôi còn tưởng rằng là cậu chủ nhỏ nhà ai cơ, vẻ ngoài cũng quá đẹp rồi!]

[Giá trị nhan sắc hàng đầu trong giới trẻ em!]

[Thì ra bé con cũng phải nhìn mặt!]

Sau khi Tuyết Miêu được nhân viên công tác bế lên, cuối cùng cũng rảnh rỗi quan sát tình huống xung quanh.

Khu biệt thự rất lớn, chiếm diện tích rộng, rõ ràng là lần đầu tiên tới nhưng Tuyết Miêu lại có cảm giác quen thuộc, giống như đã từng thấy ở đâu rồi. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Dậy quá sớm nên đầu Tuyết Miêu vẫn luôn choáng váng, cậu bé dùng sức chà xát khuôn mặt nhỏ, sau khi tỉnh táo hơn một chút, cậu bé mới nhớ mình từng thấy những cảnh này ở trong mơ.

Đi qua hành lang với bóng cây xanh thật dài, sẽ thấy một vườn hoa quế trăm năm, bên cạnh cây hoa quế có một đình đá, đình đá bên cạnh đứng cạnh một cây tùng đón khách, trên tường vườn hoa điêu khắc hoa văn chạm rỗng...

Thì ra tất cả trong mơ đều là thật.

Chỉ là giấc mơ này không quá vui vẻ.

Trong giấc mơ, cậu bé vẫn luôn sống trong một quyển sách, còn là nhân vật phản diện trong sách. Nhân vật chính trong sách tên là Hoắc Kiêu, là một Long Ngạo Thiên, nơi này chính là nhà của Long Ngạo Thiên.

Long Ngạo Thiên kiêu ngạo lạnh lùng, tài hoa hơn người, nhưng cực kỳ ghi thù, còn thích ra vẻ nữa. Sau khi lớn lên, bởi vì cậu bé đắc tội với Long Ngạo Thiên nên sẽ sống rất thảm, cơm cũng ăn không đủ no.

Tuyết Miêu không hiểu cái gì là ra vẻ, nhưng ăn không no, cũng thật đáng sợ.

Cậu bé vịn nhân viên công tác, nhỏ giọng hỏi: “Chú ơi, bạn nhỏ nhà này tên là gì vậy ạ?”

“Bạn ấy tên là Hoắc Kiêu.”

Xác nhận được tính chân thực của giấc mơ một lần nữa, Tuyết Miêu ôm chặt nhân viên công tác, nhút nhát sợ sệt nhìn về phía cửa lớn biệt thự.

Tương lai không lâu sau, Hoắc - Long Ngạo Thiên - Kiêu sẽ đè mặt của cậu bé trên cửa gỗ lớn sơn đỏ khắc hoa này, điên cuồng ma sát!

“Ê a…”

Thật thê thảm.

Tay nhỏ mập mạp của Tuyết Miêu phình lên, ngón tay ngắn ngủi níu chặt cổ áo nhân viên công tác.

Nhân viên công tác chỉ cho rằng cậu bé sợ người lạ, cho nên xoa cái đầu nhỏ của cậu bé trấn an.

Sau khi cửa mở ra, một hạt đậu nhỏ cao chừng một mét xuất hiện ở cửa ra vào.

Hạt đậu nhỏ mập mạp, mặc áo ngủ khủng long, sau khi nhìn thấy người, đồng tử đen nhánh chớp chớp.

Trên khuôn mặt mập mạp không có bất cứ biểu cảm gì, giống như ngủ mà không phải ngủ, hai tay nhét vào trong túi áo ngủ, nhìn chằm chằm vào nhân viên công tác.

Vừa đầy bốn tuổi đã rất ngầu rồi.

Nhân viên công tác nhìn cậu nhóc, cười chào hỏi cậu nhóc.

Tuyết Miêu là bạn nhỏ lễ phép, nhìn thấy Long Ngạo Thiên cũng muốn chủ động chào hỏi, thế nhưng giọng cậu bé có hơi căng thẳng, giọng điệu lại cao hơn mấy phần: “Chào cậu nhé.”

Hoắc Kiêu ngẩng khuôn mặt nhỏ, miệng nhỏ “xiu” cong lên một chút.

Nhóc cool ngầu nhớ tới hôm nay phải quay chương trình.

Cậu nhóc nghiêng đầu một cái, mở miệng nói chuyện: “Bonjour.”

Tuyết Miêu trợn trừng mắt lên, Long Ngạo Thiên nói cái gì thế, sao mà nghe không hiểu cái gì hết.

Thấy vẻ mặt đối phương hoang mang, ánh mắt cậu nhóc lóe lên một tia mừng thầm, hai tay chống nạnh, chu môi một lần nữa: “Guten Men.”

Lúc này, nhân viên công tác cũng ngơ ngác, đứa trẻ này không giống người ngoại quốc, sao mở miệng nói đủ thứ tiếng thế?

Người lớn lại không ở đây, giao tiếp thế nào đây?

Thấy mọi người bị kinh hãi, Hoắc Kiêu càng kiêu ngạo, trong miệng lại nói ra mấy từ khác: “Ho!”, “?????!”, “こんにちは!”

Hai cái cuối cùng là tiếng Hàn và tiếng Nhật, là từ ngữ xuất hiện tần suất cao trong phim Hàn và phim Nhật, nhân viên công tác nghe hiểu: “Bạn nhỏ Hoắc Kiêu đang chào hỏi chúng ta bằng ngoại ngữ đó.”

Tuyết Miêu lập tức cảm thấy trên người Hoắc Kiêu mơ hồ để lộ ra một chút khí thế bá đạo, mạnh mẽ đến mức khiến người ta tê cả da đầu.

Không hổ là Long Ngạo Thiên, còn nhỏ như vậy đã biết nói nhiều thứ tiếng.

Cậu bé dường như đã hiểu, hành động vừa rồi của Long Ngạo Thiên, hình như là đang ra vẻ.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play