Lúc Hoắc Kiêu và Tuyết Miêu đến nhà hoa viên số bốn, đồ ăn đã gần như chuẩn bị xong, ba nhóm khách mời khác cũng đã đến đông đủ.

Sau khi Hoắc Chương đến, chủ nông trại bắt đầu tuyên bố nhiệm vụ - Chủ nông trại sẽ đãi khách mời bữa ăn đầu tiên, ăn trưa xong, khách mời sẽ tự mình đi vào núi tìm nguyên liệu nấu ăn, tìm được gì thì ăn đó.

Các bé con một mình lên núi tìm nguyên liệu nấu ăn, còn các huynh phụ trách nấu nướng.

Hoắc Chương hỏi: “Bạn nhỏ tìm nguyên liệu nấu ăn? Tổ chương trình có nghiêm túc không vậy?”

Anh ngược lại không lo lắng cho Hoắc Kiêu, đứa nhỏ này vốn thông minh đến mức hơi quá, tìm nguyên liệu nấu ăn gì đó cũng không ngăn được cậu nhóc. Khả năng tự lập của Tuyết Miêu cũng rất mạnh, còn mấy đứa trẻ khác, nhất là Ngư Ngư và Tiểu Chanh Tử, có thể sẽ cần lo lắng.

Dư Văn cười nói: “Chúng tôi ngược lại không lo lắng về bọn nhóc, điều tôi lo lắng chủ yếu chính là Ngư Ngư mang nguyên liệu nấu ăn về tôi không biết nấu.”

Lý Diệc Thiến: “Tổ chương trình sẽ không thật sự để chúng ta đói đâu.”

Chủ nông trại nghiêm túc nói: “Gia đình không tìm được nguyên liệu nấu ăn thực sự sẽ nhịn đói, buổi tối tổ chương trình sẽ không cung cấp bất kì đồ ăn gì.”

Thanh Lục cười nói: “Nếu không thì buổi tối mọi người đều đến chỗ tôi đi? Tay nghề của tôi cũng không tệ.”

“Anh Lục khiêm tốn rồi, vậy chúng tôi sẽ mặt dày tới vậy.” Dư Văn cười mở to mắt.

“Được được, nhà tôi có hai bé, tìm được nguyên liệu nấu ăn thì sẽ cho nhà anh hết!”

[Thật sự mong đợi rốt cuộc các bé sẽ mang nguyên liệu nấu ăn về như thế nào?]

[Đêm nay nhất định phải ăn chay rồi!]

[Có rau ăn chay cũng không tệ, tất cả đều là trẻ con bốn tuổi, dù nhổ được hai cây non trở về thì cũng chỉ có thể là vỏ cây.]

[A, nhiệm vụ thật kỳ quái, người lớn thì tôi không lo lắng, lo lắng nhất chính là các bé.]

[Nhất là Tuyết Miêu, thích ăn như vậy, Hoắc Chương vừa nhìn đã biết không biết nấu ăn.]

[Nhóc mập và Miêu Miêu sẽ không bị đói gầy đi chứ?]

[Bữa ăn này phải gắng sức ăn, ăn bù cho cả bữa tối!]

Chủ nông trại tuyên bố xong nhiệm vụ, hỏi: “Các bạn nhỏ có thắc mắc gì không, không có thắc mắc thì có thể ăn cơm rồi.”

Tuyết Miêu giơ tay lên cao qua đỉnh đầu: “Chú chủ trang trại ơi, con có thắc mắc.”

“Tuyết Miêu, con hỏi đi.”

Trước khi hỏi, Tuyết Miêu len lén nuốt nước bọt: “Xin hỏi kem thưởng cho bọn con ở đâu ạ?” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Chủ nông trại sững sờ khi nghe câu hỏi.

Tổ chương trình không có thưởng kem cho chặn này.

Leon cũng nhớ ra, nhắc nhở: “Lúc ở trên xe trả lời câu hỏi đã nói xuống xe sẽ cho chúng con ăn kem.”

Người dẫn chương trình nhớ ra, lúc mới bắt đầu đặt câu hỏi, không có bạn nhỏ nào để ý đến anh ấy, lúc anh ấy lấy ra que kẹo thuận miệng nói một câu, bạn nhỏ nào trả lời tốt khi xuống xe sẽ được thưởng kem.

Anh ấy cho rằng các bạn nhỏ đã quên mất, không nghĩ tới còn bị nhắc lại.

Hiện tại ở nông trại, căn bản không có kem hay những thứ đại loại như vậy.

Có chút khó xử lý rồi đây.

Thanh Lục nhìn ra sự khó xử của tổ chương trình, chủ động từ bỏ: “Tiểu Chanh Tử không ăn.”

Tiểu Chanh Tử có chút mờ mịt, nhìn ba muốn nói gì đó, cuối cùng cũng không nói gì, nhưng sự thất vọng trong mắt không thể giấu được.

[Tiểu Chanh Tử thảm quá, rõ ràng muốn ăn mà.]

[Thanh Lục quan tâm con thật sự có hơi quá rồi đó!]

[Thanh Lục là ba bé, sao không thể quan tâm, bạn nhỏ vốn không thể ăn đồ quá lạnh.]

[Bồ cảm thấy tổ chương trình sẽ cho bạn nhỏ ăn nhiều sao, nhiều nhất cũng chỉ là một cây kem thôi.]

Thanh Lục quay đầu khuyên Dư Văn: “Đã vào thu rồi, lại ở nơi khác, tôi sợ bọn trẻ ăn rồi sẽ đau bụng.”

Dư Văn vẫn chưa kịp đáp lại thì đã bị Ngư Ngư kéo: “Ba ơi, con muốn ăn kem vị dâu tây.”

Dư Văn: “... Được.”

Tuyết Miêu đi tới trước mặt Tiểu Chanh Tử, nghiêng đầu nhìn cậu bé: “Tiểu Chanh Tử, cậu thật sự không muốn ăn sao?”

Lúc ở trên xe, Tuyết Miêu nhớ rõ Tiểu Chanh Tử từng nói, cậu ấy thích ăn kem và kẹo trái cây nhất.

Rõ ràng là đồ ăn yêu thích, sao lại không ăn chứ.

Tiểu Chanh Tử ngẩng đầu, đáng thương nhìn cậu bé: “Ba nói rồi, tớ không được ăn.”

Tuyết Miêu thở dài như người lớn: “Tớ hỏi cậu có muốn ăn không? Sao cậu có thể để ba giúp cậu quyết định chứ?”

Mạch não của trẻ nhỏ rất đơn giản, chuyện của mình thì tự mình làm.

“Sau này đi học, chẳng lẽ còn cần ba giúp cậu làm bài sao?” Tuyết Miêu căng mặt, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Ba Tiểu Chanh Tử, chú cảm thấy con nói có đúng không?”

Giọng nói của đứa bé dịu nhẹ, mềm mại, nhưng từng chữ nói ra rất rõ ràng, được camera ghi lại một cách hoàn chỉnh.

[Lời nói của cậu bé không có gì xấu cả, rất có đạo lý!]

[Đúng vậy, Tiểu Chanh Tử, dũng cảm một chút, nhóc là nam tử hán mà, nam tử hán phải tự mình quyết định!]

[Thông minh ghê, bé con của tôi! Nhìn như đang giúp Thanh Lục giáo dục Tiểu Chanh Tử, nhưng trên thực tế là giúp bạn tốt tranh thủ thời cơ!]

Sắc mặt Thanh Lục có chút không tốt, nhưng bị camera nhắm thẳng, Thanh Lục miễn cưỡng nở nụ cười: “Tiểu Chanh Tử tự mình quyết định đi.”

“Xem đi, tớ nói có đúng không.” Tuyết Miêu ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, kiêu ngạo vô cùng: “Muốn ăn thì phải nói ra.”

Không nói ra, một chút cơ hội cũng không có.

Nói ra, ít nhất còn chứng minh mình đã từng vì kem mà cố gắng.

Tiểu Chanh Tử sợ ngây người, còn có thể như vậy sao, chuyện ba không cho phép cũng có thể nói ra sao.

[Cười cười rồi lại khóc, Miêu Miêu không có ba, có thể không biết ba không cho phép là khái niệm gì.]

[Làm gì phức tạp như vậy, ý Miêu Miêu là, thích thì lớn tiếng nói ra, tranh thủ vì mình.]

Tuyết Miêu tiến lại gần, nắm chặt nắm đấm nhỏ, nhỏ giọng nói: “Tiểu Chanh Tử, cậu phải dũng cảm nha!”

Tiểu Chanh Tử nhìn về phía Thanh Lục.

Thanh Lục nhìn lại, mỉm cười với cậu bé.

Tiểu Chanh Tử nhẹ nhàng kéo tay Tuyết Miêu, nhỏ giọng nói: “Thôi đi, tớ không ăn.”

Mặc dù ba đang cười, nhưng cậu bé biết, nếu như cậu bé nói ra, ba nhất định sẽ tức giận.

Tiểu Chanh Tử nói xong, sắc mặt Thanh Lục càng thêm tươi cười.

Nhân viên chương trình thương lượng một vòng: “Xin lỗi, ở đây không có kem.”

Thanh Lục an ủi con trai: “Tiểu Chanh Tử, đừng đau lòng, con xem, tất cả mọi người đều không được ăn.”

Tuyết Miêu có chút tức giận.

Người lớn sao lại như vậy chứ.

Vẻ mặt hả hê khi người khác gặp họa.

Tuyết Miêu nhìn về phía Hoắc Kiêu. ( truyện trên app T Y T )

Nhóc Long Ngạo, cậu mau nghĩ cách đi.

Cậu bé nắm tay Hoắc Kiêu, nhẹ nhàng lắc lắc, giống như đang làm nũng.

[Nhóc Miêu đang làm nũng với nhóc mập sao?]

[Dễ thương quá, mặt tôi đầy máu rồi này!]

[Hai cậu nhóc thật đáng yêu!]

[Nhóc mập của chúng ta ra tay sẽ biết có hay không!]

Hoắc Kiêu bĩu môi, vẫn luôn tức giận, Tiểu Tuyết Miêu này vừa mới bám lấy cậu bé khác, coi nhóc như không tồn tại.

Bây giờ cần giúp đỡ, lại tới tìm nhóc.

Xem nhóc là cái gì thế hả.

Nhóc cũng không thể lập tức đồng ý được, nhóc mập ngẩng mặt lên, vẫn duy trì vẻ mặt bí hiểm.

Một giây, hai giây, ba giây...

Im lặng ba giây, nhóc mập cúi đầu bắt đầu nghịch đồng hồ điện tử.

Tốc độ nhanh đến nỗi Tuyết Miêu không kịp phản ứng, Hoắc Kiêu cố ý kéo dài thời gian.

Nghĩ xong cách, Hoắc Kiêu buông tay Tuyết Miêu ra, đi tới trước mặt Ngư Ngư, ngoắc ngoắc ngón tay với Ngư Ngư.

Ngư Ngư nghiêng đầu: “Gọi tớ sao?”

Hoắc Kiêu gật đầu.

[??? Nhóc mập là muốn đổi CP sao?]

[Không được, có cái gì mà nhóc Miêu của chúng ta không thể làm.]

Hoắc Kiêu dẫn Ngư Ngư vào trong góc, bàn tay béo nhỏ chỉ vào camera, không cho đến gần.

Nhóc mập một tay chống nạnh, biểu cảm trên mặt rất hung dữ.

Hoắc Kiêu lấy tay nắm lấy máy thu âm gắn trên áo, trong phòng phát sóng trực tiếp chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh, không thể nghe thấy âm thanh, cậu nhóc dùng đồng hồ điện tử, thì thầm với Ngư Ngư.

Nghe miệng thay thế của Hoắc Kiêu nói xong, cái đầu nhỏ của Ngư Ngư gật mạnh hơn một chút, tỏ vẻ mình đã hiểu.

Nhóc mập nhếch miệng lộ ra một nụ cười xấu xa, hướng về phía Tuyết Miêu nhìn một cái.

Ngay sau đó, quay mặt nhìn về phía nhân viên chương trình, lộ ra một chút nét nhẹ nhõm.

Mỉm cười kinh thường, ngay sau đó ưỡn cái bụng nhỏ lên, bước chân như hoàng đế chim cánh cụt trở về.

[A a a a a, nhóc mập bốn tuổi đẹp trai của tôi đến rồi!]

[A a, thật tò mò hai nhóc nói cái gì ghê!]

[Nhóc mập của chúng ta là đang nghĩ tuyệt mưu diệu kế gì đó?!]

[Ay ya, nhìn mà tôi gãi tim gãi gan, mau vào mau vào!!]

Tuyết Miêu mím môi, tâm trạng căng thẳng cuối cùng cũng thả lỏng.

Ở trong sách, Long Ngạo Thiên không gì không làm được.

Dưới sự chú ý của vạn người, nhóc mập nhìn Ngư Ngư với một ánh mắt bá đạo, Ngư Ngư sau khi nhận được, bước chân đại nghĩa diệt thân đi về phía nhân viên chương trình.

Chỉ thấy Ngư Ngư đi tới trước mặt chủ nông trại, sau đó nhào xuống đất một cái “Bùm”, la lớn: “Muốn muốn muốn, người ta muốn ăn kem!”

Tất cả mọi người ở đây đều trợn tròn mắt.

Đây là cách gì chứ, đây là khóc lóc om sòm mà!!

Tuyết Miêu cũng sợ ngây người.

Cách này nhìn có chút hơi không nói lý.

[...........]

[Đây chính là tuyệt mưu diệu kế mà tôi mong chờ nửa ngày???]

[Nhóc mập, nhóc như này cũng thật quá...]

[Các vị, nghe tôi phân tích này, lựa chọn Ngư Ngư khóc lóc om sòm, nhóc mập của chúng ta đã suy nghĩ cặn kẽ. Đầu tiên, Dư Văn vừa nhìn là biết rất cưng chiều con trai, Ngư Ngư lại ngố ngố, để cho Ngư Ngư thực hiện, Dư Văn có thể sẽ nghĩ cách lấy được kem, hơn nữa Ngư Ngư còn sẽ không bị mắng. Tuyết Miêu vừa nhìn chính là đứa trẻ ngoan ngoãn, sẽ không khóc lóc om sòm, nếu để cho Tuyết Miêu làm, hiệu quả sẽ giảm một nửa, vừa nhìn đã biết là đang diễn, Tuyết Miêu và nhóc mập vẫn chọn người tốt nhất!]

[Nào có phức tạp như vậy, trong mấy bé, diễn xuất của Ngư Ngư là tốt nhất! Diễn cái gì cũng chân thành chân thật!]

Ngư Ngư nằm trên mặt đất, lăn một vòng, quên mất bước tiếp theo nên làm gì, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Hoắc Kiêu.

Nhóc mập vươn nắm đấm nhỏ, xoa xoa quanh mắt, bắt chước bộ dạng khóc lóc.

Ngư Ngư nhớ tới sách lược hai người vừa thương lượng, bắt đầu vừa lăn lộn vừa gào khóc.

“Con muốn kem, đã nói là cho kem, mọi người thật xấu, nói không giữ lời...”

Vốn ban đầu chỉ là diễn, nhưng Ngư Ngư khóc lóc một hồi thì dần dần nhập vai, nước mắt nước mũi chảy ròng, nhìn đau lòng đến độ muốn đứt từng đoạn ruột.

Sau khi được Dư Văn bế lên, Ngư Ngư vẫn còn đang co rút, không rời khỏi cảm xúc bi thương khi mất đi kem.

[Mặc dù Ngư Ngư rất gấu, nhưng lần này tôi đứng về phía bé.]

[Đúng vậy, chuyện đã đồng ý với trẻ con thì phải làm được.]

[Người lớn không thể nói giỡn lung tung với bạn nhỏ, đồng ý rồi mà không làm, bạn nhỏ sẽ rất tổn thương!]

[Đúng đúng đúng, hoặc là không nói, chứ đã đồng ý rồi thì nhất định phải làm được.]

Dư Văn dùng khăn ướt lau sạch mặt con trai: “Vậy chúng ta để tổ chương trình nghĩ cách được không?”

Ngư Ngư non nớt hỏi: “Nghĩ cách gì ạ?”

Tuyết Miêu giơ tay: “Có thể dùng sữa chua hoặc sữa tươi thêm hoa quả, bỏ vào trong tủ lạnh!”

Dì ở cô nhi viện đã cho cậu bé ăn nhiều lần, tuy rằng cậu bé chưa từng được ăn kem trên TV, nhưng dì làm kem sữa chua mùi vị cũng siêu cấp ngon.

Nhưng dì bề bộn nhiều việc, cũng không thể mỗi ngày đều làm, ngày nóng Tuyết Miêu cơ bản chỉ có thể ăn một hai lần.

Một cây kem bình thường đối với Tuyết Miêu mà nói, chính là vô cùng quan trọng.

Cuối cùng tổ chương trình thỏa hiệp, dùng sữa chua và táo làm ngay, khoảng chừng ngày mai là có thể ăn. Một chai sữa chua làm năm que kem, cho bạn nhỏ ăn đỡ thèm, cũng sẽ không ăn nhiều.

“A.” Nhóc mập lập công lớn, kiêu ngạo ưỡn ngực, giống như một con khổng tước nhỏ, dạo qua một vòng trước mặt các bé.

Tiểu Chanh Tử vui mừng trong lòng, nhưng không dám biểu lộ, Leon bị cướp đất diễn, làm bộ không biết, Ngư Ngư chưa thoát vai, vẫn còn đang nức nở.

Chỉ có Tuyết Miêu đi theo sau Hoắc Kiêu, giọng ngọt ngào khen ngợi: “Cậu thật lợi hại! Cậu là đại anh hùng!”

Cái đuôi phía sau nhóc mập vẫy lên tận trời.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play