Chương 12: Thư viện

Còn người Long Thất muốn lại là kiểu sạch sẽ đơn thuần như Đổng Tây.

Chỉ sau một ngày, trong trường đã chia ra làm hai luồng ý kiến. Số lượng bài viết trên diễn đàn tăng một cách đáng kể, chủ yếu là đang thảo luận về cuộc đối thoại giữa Đổng Tây và Cận Dịch Khẳng.   

Buổi trưa, Long Thất vào thư viện trường lên mạng. Cô đang xem một bài viết bỏ phiếu thăm dò ý kiến được bình luận nhiều nhất trên diễn đàn, dự đoán xem Đổng Tây có thể trụ được mấy tuần. Bên dưới có vô số người theo dõi, trong đó có một bình luận rất bắt mắt hỏi: Không ai biết nhà của Cận Dịch Khẳng và Đổng Tây đều ở trong một khu đô thị sao?

Tin tức này vừa nổ ra chưa đầy mấy phút đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Tác giả bài viết rất nhanh phản hồi lại: Anh mình cũng sống trong khu đó. Nhà của Đổng Tây và Cận Dịch Khẳng đều nằm trong khu biệt thự, cơ mà nhà họ cách nhau khá xa. Hè năm ngoái lúc mình ở nhà anh trai có nhìn thấy hai người họ.

Một ID phản hồi lại: Xong rồi, Đổng Tây hình như mạnh hơn Bạch Ngải Đình.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về dịch giả Bạch Tư Lăng và được đăng tải trên Luvevaland.com. Để ủng hộ dịch giả cũng như theo dõi "Nữ giáo", xin hãy ấn like blog "Đường Tiểu Bảo là một con mèo béo" để cập nhật truyện sớm nhất. Bản copy trên những trang re-up sẽ không đầy đủ, mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ dịch giả.

Đây là đang nói tới gia cảnh của họ.

Ngay lập tức có một ID khác nhìn qua đã biết là của nữ sinh vào trả lời: Buồn cười. So gia cảnh làm cái gì chứ? Đây là vấn đề cá nhân có được không hả. Hơn nữa, gia đình của Ngải Đình cũng rất “trâu” đó.

ID có hình đại diện là một ngôi sao bóng rổ theo sau bình luận: Bạch Ngải Đình chỉ giỏi làm màu. Vô cảm. Đổng Tây xinh hơn.

ID nữ sinh phản bác: Quả nhiên là loài động vật chỉ biết dùng thân dưới, haha.

Cứ như vậy, đề tài dần trở thành cuộc so tài nhan sắc giữa Đổng Tây và Bạch Ngải Đình. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, thẩm mỹ của nam sinh và nữ sinh khác nhau. Bạch Ngải Đình quen biết rộng hơn Đổng Tây. Còn tính cách trầm lặng của Đổng Tây bỗng chốc đẩy cô ấy vào tình thế bất lợi. Về cơ bản, chỉ có đám con trai thích đổ thêm dầu vào lửa mới “nói đỡ” cho cô ấy. Bản chất của sự việc nhanh chóng bị biến tướng, mấy bài viết trở thành cuộc khẩu chiến giữa nam sinh và nữ sinh, giữa chừng còn không thiếu những lời xúc phạm lẫn nhau.

Đang lúc gay cấn thì xuất hiện một bình luận: Đừng ầm ĩ nữa. Nếu luận nhan sắc thì làm gì có ai sánh được Thất gia. Thất gia nhan sắc đỉnh cao, trong năm năm tới không ai có thể vượt qua!

Bên dưới liền có phản hồi: Cuộc “so găng” này có thể kết thúc được rồi.

Vậy là cuộc chiến không những không kết thúc mà còn kéo thêm cả Long Thất vào, hoàn toàn biến thành cuộc “đọ sắc” của tam Hậu Bắc Phiên. Sau cùng vẫn duy trì ý kiến trước đây: Long Thất xinh đẹp nhất, Bạch Ngải Đình thông minh nhất, Đổng Tây tài giỏi nhất.

Điều kỳ lạ duy nhất chính là đến tận lúc này Cận Dịch Khẳng vẫn chẳng bị hắt chút xíu nước bẩn nào, như thể ai cũng tin rằng cậu đang “toàn tâm toàn ý” theo đuổi Đổng Tây. Long Thất càng đọc càng thấy nuốt không trôi, đang định tắt máy đi thì cuộc thảo luận đột nhiên xuất hiện một bình luận mới thu hút sự chú ý của cô.

​​Một tài khoản không biết là của nam hay nữ nói: Đổng Tây được đấy chứ. Loại con gái nhu nhược không nhiễm khói lửa nhân gian kiểu này càng “phê” hơn Bạch Ngải Đình…

Bên dưới còn đăng kèm một tấm ảnh chụp khăn giấy bị vò nát.

Thời gian đăng tải là một phút trước. Phía dưới khăn giấy là hoa văn cùng loại với mặt bàn của thư viện, ngoài ra còn trông thấy được một chút dấu vết của ánh nắng mặt trời. Long Thất liền bốc hoả, đưa mắt nhìn tất cả nam sinh đang ngồi bên cạnh cửa sổ. Trong số đó có hai người đi cùng bạn gái, năm người ngồi đọc sách một mình, hai người ngồi nghịch điện thoại, còn lại là ba nam sinh đang xúm lại với nhau trước laptop riêng, trên bàn trùng hợp là một miếng giấy bị vo viên. Bọn họ có lẽ tự cảm thấy bản thân mình rất hài hước nên thỉnh thoảng còn thấp giọng cười đùa.

Long Thất nhất thời không khống chế được cảm xúc, bèn kéo ghế đi tới. Ba người đó vẫn còn đang đắm mình trong cảm giác “ngầu lòi”, hồn nhiên không hay biết rằng cô đã đi đến trước mặt. Máy tính bị gập 'bụp' một cái, tạo ra tiếng động rất lớn khiến tất cả mọi người trong thư viện đều ngẩng đầu nhìn sang. Ba nam sinh lúc này mới ngỡ ngàng ngẩng đầu lên.

Ánh mắt của Long Thất rất dữ tợn, cô toan mở miệng chửi thì có tiếng động còn lớn hơn vang lên chỗ kệ sách, khiến những ánh mắt vốn đang tập trung về phía này bỗng chốc đổ dồn về phía đó. Quản lý thư viện vốn đang đi về phía Long Thất cũng giật mình nhìn sang bên kia. Một vài nữ sinh bước ra từ sau giá sách, vẻ cười cợt trên mặt còn chưa tan hết, như thể vừa mới kết thúc một trò đùa dai.

Bọn họ nhanh chóng chuồn khỏi thư viện.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về dịch giả Bạch Tư Lăng và được đăng tải trên Luvevaland.com. Để ủng hộ dịch giả cũng như theo dõi "Nữ giáo", xin hãy ấn like blog "Đường Tiểu Bảo là một con mèo béo" để cập nhật truyện sớm nhất. Bản copy trên những trang re-up sẽ không đầy đủ, mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ dịch giả.

Long Thất gạt chuyện của ba nam sinh nọ sang một bên, rồi theo chân quản lý đi về hướng đó. Cô vượt qua người quản lý thư viện, khi đến nơi liền nhìn thấy Đổng Tây đang ngồi xổm trên mặt đất nhặt sách.

Ánh sáng chỗ này rất tối. Toàn bộ sách trên giá đều bị rơi lả tả đầy đất. Đổng Tây nhặt từng cuốn một ôm vào trước ngực, cứ đủ năm cuốn thì lại đứng dậy phân loại, rồi xếp lại lên giá, sau đó tiếp tục nhặt năm quyển khác. Động tác của cô ấy rất chậm, không gian ngột ngạt bị một loại cảm xúc không tên bao trùm lấy. Đổng Tây cúi thấp đầu không để lộ ra bất kỳ biểu cảm nào.

Quản lý đi tới, nhíu mày hỏi: "Đổng Tây, sao vậy? Sao làm rơi nhiều sách thế?"

Cô ấy không nói gì.

Quản lý lại hỏi: "Là ai làm rơi?"

Cô ấy vẫn không đáp lời, chỉ im lặng nhặt sách xếp trở lại vị trí cũ. Long Thất quỳ xuống giúp cô ấy nhặt lấy vài cuốn. Khi bàn tay hai người chạm nhau, cô ngước mắt lên nhìn Đổng Tây, còn Đổng Tây chỉ coi như không có chuyện gì, vẫn cúi người tiếp tục nhặt sách.

Long Thất nhặt cùng với cô ấy.

Quản lý nói: "Nếu em không nói thì chỉ có thể một mình thu dọn tủ sách này, em có nói hay không?"

"Em giúp cậu ấy." Long Thất mở miệng.

Đổng Tây cúi đầu, phủi lớp bụi bám trên mấy cuốn sách, song vẫn không nhìn quản lý thư viện.

Cuối cùng quản lý đành rời đi.

Hai người lẳng lặng nhặt sách, không ai nói một lời. Long Thất xếp sách nhanh hơn Đổng Tây, hơn phân nửa số sách là do cô thu dọn. Cuốn sách cuối cùng được Đổng Tây đặt lại lên giá. Ánh sáng yếu ớt từ trên vai cô ấy hắt lên nóc tủ.

"Cảm ơn cậu." Cô ấy nói với giọng rất nhẹ, rất thấp, nói xong liền rời đi, vẫn không nhìn Long Thất dù chỉ một cái. Long Thất đặt tay trên giá sách, nhìn bóng lưng cô đơn rời đi của Đổng Tây.

Sau khi tan học, Long Thất đi đến nhà thi đấu, vừa nhìn thấy Cận Dịch Khẳng ngồi trên khán đài liền ném thẳng cặp sách lên người cậu. Cậu đang dùng điện thoại lướt qua mấy bài viết trên diễn đàn, hai chân gác lên thành lan can. Cặp của Long Thất đập thẳng vào bụng cậu, cậu phản ứng rất nhanh, cúi đầu nhìn cái cặp rồi lại ngẩng đầu nhìn cô, sau khi hiểu rõ tình hình lại trở về với dáng vẻ lười nhác của tiểu tổ tông, đã thế còn thuận tay mở khoá cặp của Long Thất, thò vào lục lọi.

"Cậu có biết bọn họ nói cô ấy như thế nào không? Trưa nay ở thư viện còn có một đám người chặn cô ấy đấy, cậu có biết không!"

"Bây giờ thì biết rồi." Cậu đáp.

"Cận Dịch Khẳng, tâm lý của cậu vặn vẹo quá đấy!"

Cậu ung dung nghe cô nói, miệng còn huýt sáo, đưa mắt nhắc nhở cô chú ý phía dưới. Trác Thanh đang chơi bóng ở đó.

Sau khi Long Thất rời mắt đi, Cận Dịch Khẳng đã mò từ trong cặp cô ra nửa gói bánh mì ít calo mà cô ăn dở lúc trưa nay, nói: “Cậu vẫn còn ăn cái này à?”

“Bỏ lại đó!”

Cậu vừa cười vừa cầm cốc chocolate nóng ở bên cạnh đưa cho cô: “Tôi đoán là cậu sẽ đến tìm tôi vào giờ này.”  

Long Thất đặt mạnh cốc chocolate nóng sang một bên, sữa chocolate lập tức bắn lên tay Cận Dịch Khẳng. Cậu vẩy tay, hất văng mấy giọt sữa, nói: “Xót cô ta à?” 

“Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”

“Nếu xót cô ta thì tôi dạy cậu một cách. Đăng mấy tấm ảnh của tôi và cậu lên diễn đàn đi, nhất định dư luận sẽ chuyển hướng sang cậu. Xả thân cứu người, hiệu quả không tồi."

Long Thất châm chọc: "Cậu đúng là chẳng tiếc nuối gì Bạch Ngải Đình."

“Cậu đúng là chẳng tiếc nuối gì tôi.”

Long Thất đang muốn giơ chân lên đá cậu, cậu phản xạ nhanh, liền thu chân lại, rồi bắt chéo chân.

"Đồ tồi."   

"Kẻ tồi này sắp cua được “ghệ” của cậu rồi đấy."

“Mơ đi. Cô ấy đã thẳng thừng từ chối cậu ở trước mặt bao nhiêu người rồi.”

“Thế là cậu không hiểu rồi.” Cậu ung dung nói, “Đó không phải là từ chối. Cậu nghĩ kỹ lại xem. Đổng Tây biết cách ăn nói hơn cậu nhiều.”

Cô hơi khựng lại.

Cậu nói tiếp: “Nếu như cậu nghe không hiểu thì cũng đừng mơ tưởng đến chuyện có thể theo đuổi cô ta.”

“Nguyên tắc của tôi là trước khi tốt nghiệp, tôi chắc chắn sẽ không có suy nghĩ về phương diện kia.”

“Còn nếu cậu chỉ là do nhất thời nổi hứng thì tôi mong cậu hiểu rằng, đừng mang mối quan hệ tình làng nghĩa xóm ra để vui đùa.”

……

Đáp án mà Đổng Tây đưa ra chỉ phủ định khả năng trước khi tốt nghiệp, còn chuyện sau khi tốt nghiệp thì lại lấp lửng nước đôi.

Đổng Tây muốn Cận Dịch Khẳng suy nghĩ cho thật kỹ là cậu đang nghiêm túc hay chỉ là nhất thời nổi hứng. Nếu như cô ấy thật sự muốn từ chối một người thì sẽ không để cho người kia nghĩ kỹ về vấn đề này.

Mà chuyện nguyên tắc, thực chất rất dễ bị phá vỡ.

……

Không xong rồi.

Cậu vừa nhìn cô vừa móc một món đồ khác từ trong cặp cô ra. Long Thất vừa nhìn thấy nó, bỗng hoảng hốt cướp lại cả đồ lẫn chiếc cặp cậu đang ôm trong lòng. Thứ vừa rồi Cận Dịch Khẳng chỉ mới sờ tới chứ chưa nhìn thấy là que thử thai. Long Thất lập tức bỏ chạy lấy người. Cận Dịch Khẳng vẫn không hay biết gì đứng dậy từ trên ghế, đút tay vào túi quần.

"Thất."

Cô miễn cưỡng quay đầu lại.

"Muốn giải quyết việc này rất đơn giản. Trong lòng cậu biết rõ tôi muốn gì. Tôi cũng không cần phải làm hại Đổng Tây."

Long Thất cười nhạo: "Cô ấy còn chẳng buồn nhìn cậu lấy một cái."  

"Cô ta cũng chẳng đời nào dừng mắt trên người cậu." Cậu chẹp miệng, "Cậu có từng nghĩ một ngày nào đó còn phải nhờ sự giới thiệu của tôi để làm quen với Đổng Tây không?"

"Tôi nào có dè dặt như vậy." Long Thất đi ngược, nhấn nhá từng từ: "Điều cậu dám làm, tôi cũng dám làm. Chẳng qua thời cơ chưa tới, tôi sẽ không hù doạ cô ấy giống như cậu đâu."

"Chỉ riêng việc cậu thích cô ta thôi đã đủ doạ người rồi, Thất ạ."

Long Thất không muốn nán lại nói chuyện với cậu nữa, mà xoay người đi xuống khán đài. Lúc đi ngang qua sân bóng thì bị Trác Thanh nhìn thấy. Cậu ta gọi cô, nhưng cô chẳng thèm để ý, chỉ ném cốc chocolate còn chưa uống vào trong thùng rác.

Cận Dịch Khẳng chống khuỷu tay lên thành lan can, lặng lẽ nhìn cô đi xa. 

Cô đi rồi.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play