Chương 13: Vườn hoa

Ngày thứ tư đã bắt đầu có người bàn tán về nhân cách của ba nam sinh đăng bức ảnh đó lên diễn đàn trường. Dư luận nhất thời chuyển hướng, vụ lùm xùm của Đổng Tây cũng tạm lắng xuống, song trên thực tế, áp lực mà Đổng Tây đang phải gánh chịu không hề giảm bớt.

Tiết thể dục, không biết là do cô ấy lơ đãng hay là do có người cố ý mà Đổng Tây còn trượt chân ngã một cái. Lúc Long Thất biết tin thì đã muộn. Khi đó, cô đang ngồi trong phòng giáo viên nghe thầy chủ nhiệm làm công tác giáo dục tư tưởng, khuyên cô đừng ham chụp ảnh tạp chí hay chạy show trong khoảng thời gian này nữa, điều này sẽ gây ảnh hưởng đến tinh thần học tập của học sinh cuối cấp. Cô nghe cho có lệ, ngoài miệng đáp vâng.

Nhưng Bạch Ngải Đình cứ nhè lúc này để vào đây nộp bài tập. Chủ nhiệm tức thì lái từ chuyện học tập sang Bạch Ngải Đình đang đứng bên kia: "Nhìn lớp trưởng lớp 1 kia kìa."

Cô thản nhiên nhìn sang.

Bạch Ngải Đình đang nộp bài tập cho giáo viên lớp mình. Tầm mắt hai người vừa giao nhau, cô ta liền nghiêng đầu tránh đi, sau đó mở miệng chào hỏi giáo viên của Long Thất rồi lặng lẽ đi ra ngoài. Còn Long Thất dửng dưng dõi mắt nhìn theo bóng lưng của Bạch Ngải Đình cho đến khi cô ta rời khỏi văn phòng mới thôi.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về dịch giả Bạch Tư Lăng và được đăng tải trên Luvevaland.com. Để ủng hộ dịch giả cũng như theo dõi "Nữ giáo", xin hãy ấn like blog "Đường Tiểu Bảo là một con mèo béo" để cập nhật truyện sớm nhất. Bản copy trên những trang re-up sẽ không đầy đủ, mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ dịch giả.

Chủ nhiệm nói cô có thể đi.

Đúng lúc tiếng chuông báo hết tiết vang lên. Long Thất đi ra khỏi văn phòng, Bạch Ngải Đình vẫn đi cách cô khoảng năm sáu bước phía trước. Trên hành lang dài, học sinh ào ào tràn ra từ trong lớp học, khoảng cách giữa hai người được lấp đầy bởi tiếng nói cười rôm rả. Bạch Ngải Đình bước nhanh hơn, Long Thất bèn đuổi theo. Có điều, cô ta chuồn lẹ hơn cô tưởng, chẳng mấy chốc đã mất hút.

Bạch Ngải Đình trước giờ vẫn luôn khinh thường Long Thất, nhưng khi ở chung một chỗ với cô lại vô tình để lộ ra dáng vẻ thất thố của bản thân. Thậm chí đa phần khi hai người đối mặt, cô ta đều tìm cách tránh né.

Trước mặt giáo viên, trước mặt bạn học, kể cả trước mặt Cận Dịch Khẳng, Bạch Ngải Đình luôn giữ được vẻ điềm nhiên trấn tĩnh, nhưng cứ lần nào gặp riêng Long Thất là lại lẩn tránh. Cô ta chưa từng dám nhìn thẳng vào mắt cô quá ba giây. Chẳng hạn như khi họ chẳng may chạm mặt trong nhà vệ sinh, Long Thất có thể bình tĩnh đứng chải chuốt, còn Bạch Ngải Đình chỉ có thể vội vàng rửa tay, rồi chạy trốn mất dạng, đến gương cũng chẳng kịp soi.

Có thể là do từ bé đã được dạy dỗ trở thành thục nữ tiêu chuẩn, trời sinh đã phản cảm với việc quen biết người xấu. Cho nên, với một Long Thất sặc mùi xấu xa, Bạch Ngải Đình bất giác nảy sinh lòng sợ hãi, sợ bị lây nhiễm thói hư tật xấu, lại càng sợ bị ngộ thương. Giống như vụ nam sinh béo trong phòng thi lần trước, cô ta cũng là người trốn xa nhất. 

Long Thất biết rõ, loại người sống dựa vào ánh mắt khao khát và sự ngưỡng mộ của người khác, một khi không còn những thứ đó nữa thì chẳng khác nào bị lột xuống một lớp da, đi đường cũng chẳng có lấy một phần khí thế.   

May sao vừa đi đến chân cầu thang, cô liền bắt gặp mọi người trở lại sau tiết thể dục. Trong đó còn có Đổng Tây đang dựa vào tay vịn bước rất chậm lên cầu thang, đầu gối bên trái có vết thương bị trầy da, đằng sau có một nữ sinh đang đỡ cô ấy.

Long Thất định đi tới xem tình hình thì Bạch Ngải Đình bỗng từ đâu bước đến bên cạnh Đổng Tây, nói với nữ sinh phía sau để mình dìu cô ấy. Cô ta đỡ lấy cánh tay của Đổng Tây, Đổng Tây hơi nghiêng đầu nhìn sang. Long Thất vẫn đứng đó nhìn hai người họ.

Bạch Ngải Đình nói gì đó với Đổng Tây, giọng điệu có vẻ rất thân thiết, sau đó khoác tay cô ấy đi về phía ban công. Đổng Tây không từ chối, nhưng vẫn đi rất chậm, tay kia bám lấy tường, được Bạch Ngải Đình đưa thẳng về lớp.

Học sinh đi qua ai cũng nhìn thấy cảnh này.

Lúc Long Thất vào lớp, Bạch Ngải Đình cũng vừa đi khỏi, Đổng Tây đã ngồi vào chỗ.

Vẫn đang trong giờ ra chơi, trong lớp mọi người rất ồn ào. Đổng Tây ngồi sắp xếp lại sách vở, vết thương trên đầu gối vẫn còn sưng đỏ, mấy nữ sinh xung quanh thì thầm bàn tán: “Bạch Ngải Đình khá tốt đó chứ…..”   

Long Thất lặng lẽ về chỗ ngồi, đang lục lọi cặp sách tìm băng cá nhân thì đột nhiên trước cửa lớp xuất hiện một người. Cận Dịch Khẳng mang theo một hòm thuốc nhỏ tiến vào, đi thẳng đến chỗ của Đổng Tây, sau đó đặt hòm thuốc lên bàn cô ấy. Đổng Tây còn chưa kịp phản ứng thì cậu đã ngồi xổm xuống nói: “Đưa đầu gối đây tôi xem nào.”

Nhóm nhỏ đang xì xào bên kia nhất thời im bặt. Đổng Tây bị buộc phải xoay người lại. Cận Dịch Khẳng đặt tay lên đầu gối bị thương của cô ấy, rồi lấy thuốc và băng gạc từ trong hòm thuốc ra, chậm rãi giúp cô ấy xử lý vết thương, động tác rất nhẹ nhàng và tỉ mỉ. Cả lớp không ai dám nói năng gì nữa. Đổng Tây đặt hai tay lên lưng ghế và mép bàn, im lặng nhìn cậu.

Sau khi xử lý xong vết thương, Cận Dịch Khẳng đứng dậy thu dọn hòm thuốc, nói ngắn gọn: "Tan học ở lại lớp đợi tôi, tôi đưa cậu về."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về dịch giả Bạch Tư Lăng và được đăng tải trên Luvevaland.com. Để ủng hộ dịch giả cũng như theo dõi "Nữ giáo", xin hãy ấn like blog "Đường Tiểu Bảo là một con mèo béo" để cập nhật truyện sớm nhất. Bản copy trên những trang re-up sẽ không đầy đủ, mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ dịch giả.

Nói xong, cậu cầm hòm thuốc rời đi, cũng chẳng buồn cho Đổng Tây thời gian trả lời, từ lúc bước vào lớp đến lúc đi ra không quá năm phút. Mấy nữ sinh ngồi xung quanh Đổng Tây nhướng mày nhìn nhau, bắn cho nhau một ám hiệu "ái muội chết mất thôi". Chỉ có Long Thất đứng sững ở lối đi, đang bị cậu bạn cùng bàn nhìn với ánh mắt tò mò.

"Nhìn cái gì?" Hồi lâu sau, cô mới ngồi về chỗ của mình. Cậu bạn cùng bàn tránh né ánh mắt của cô, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lúc tan học, Long Thất ra khỏi lớp đầu tiên. Cô không muốn biết Đổng Tây lựa chọn ở lại hay rời đi, cũng không dám nghĩ đến điều đó. Nhưng bất ngờ là Đổng Tây lại xin phép về sớm. Người tới đón cô ấy không phải Cận Dịch Khẳng, mà là Bạch Ngải Đình.   

Không biết Bạch Ngải Đình đã nói gì để thuyết phục Đổng Tây, nhưng rõ ràng ngày hôm đó cô ta đã đâm sau lưng Đổng Tây một nhát. Buổi tối, có một nữ sinh "vô tình" đăng tải một bức ảnh lên mạng, tiêu đề bài viết chẳng cần nhìn cũng biết không phải thứ tốt lành gì: Tình cờ bắt gặp một màn này ở trung tâm thương mại…….

Trong bức ảnh, ba nhân viên bán hàng đang vây quanh một nữ sinh ở quầy tính tiền, trên quầy đặt một chiếc vòng cổ chưa được gói lại, một nhân viên bảo vệ đứng bên cạnh dùng bộ đàm nói chuyện với cấp trên, còn Đổng Tây khoanh tay dựa vào quầy.

Vẻ mặt cô ấy rất lạnh nhạt, ngoài sự không vui ra thì không nhìn ra được điều gì khác, động tác khoanh tay trông giống như tự vệ. Không thấy Bạch Ngải Đình đâu.

Chỉ trong vòng một buổi tối, bức ảnh này đã được học sinh trong trường chia sẻ hơn trăm lần. Khi được mọi người dò hỏi, nữ sinh kia ba phải: Tôi cũng không rõ có chuyện gì xảy ra nữa. Cái vòng cổ đó được tìm thấy từ trong túi áo của Đổng Tây… Hình như là cậu ấy quên không trả tiền thì phải?

Được lắm, một lời vu khống cứ thế được thiết lập.

Chuyện về chiếc vòng cổ về sau đã được làm sáng tỏ. Nhưng rõ ràng người qua đường chẳng ai thèm quan tâm đến sự thật mà chỉ tự mình đưa ra kết luận. Bây giờ ngoài cái mũ "kẻ thứ ba", Đổng Tây còn được chụp thêm cái danh "kẻ ăn cắp vặt".

Dù cho bản thân có là một người không màng danh lợi đến đâu thì đến một ngày nào đó cũng sẽ bị dồn đến đường cùng. Đổng Tây chính thức sụp đổ vào tiết hai của ngày thứ Sáu.   

Lúc Long Thất tìm thấy cô ấy ở ngoài vườn hoa, cô ấy đang khóc.

Nước mắt lặng lẽ tuôn rơi. Bóng dáng yếu ớt ấy lờ mờ cất giấu sự cao ngạo cho dù trời có sập vẫn có thể một mình cáng đáng. Một bên tóc được vén ra sau tai khẽ trượt xuống, nước mắt từng hạt rơi xuống mu bàn tay, lại từ mu bàn tay thấm ướt đầu gối. Cổ áo sơ mi và gấu váy khẽ run rẩy trong gió. 

Chính vào lúc này, Cận Dịch Khẳng xuất hiện trước mặt Đổng Tây.

Hai tay đút túi quần, cậu cúi đầu nhìn cô ấy đang khóc. Dường như không phát hiện ra Long Thất cũng đang ở đây, hoặc là cậu vốn không có ý định nhìn cô. Cậu rút tay ra khỏi túi quần, quỳ một gối xuống đất, nắm lấy bàn tay của Đổng Tây.

Cô ấy từ từ ngẩng đầu lên, nhìn cậu.

Hình ảnh hai người ở bên nhau lãng mạn như một thước phim trong bộ phim thần tượng. Nữ chính yếu đuối dịu dàng và nam chính lãng tử quay đầu. Vành mắt Đổng Tây đỏ hoe, mu bàn tay lẫn đầu gối đều ướt nhẹp, ngay cả miếng băng gạc trên đầu gối cũng bị thấm ướt. Cận Dịch Khẳng nhìn cô ấy, vươn tay lau giọt nước mắt lăn dài trên má Đổng Tây.

Cô ấy ngượng ngùng né tránh hành động thân mật này, một giọt nước mắt lại rơi xuống, rớt trên tay của Cận Dịch Khẳng.

Cậu nói gì đó với cô ấy.

Cận Dịch Khẳng là người một khi đã diễn thì có thể diễn đến xuất thần nhập hoá, nói năng trơn tru như thể đã được lên kịch bản từ trước. Mặc dù Long Thất không nghe thấy họ nói gì, nhưng cũng có thể đoán được những lời đó bùi tai đến nhường nào. Đổng Tây lắng nghe, khoé môi khẽ cong lên.   

Cậu lại lau nước mắt cho cô ấy.

Giây tiếp theo, Cận Dịch Khẳng đứng lên đỡ Đổng Tây dậy, rồi kéo cô ấy vào trước ngực. Trán Đổng Tây vùi trong bờ vai của Cận Dịch Khẳng, bàn tay cũng nhẹ nhàng đặt lên eo cậu.

Đó là sự ỷ lại, là thứ tình cảm bộc phát sau khi được người khác an ủi, đồng thời chính thức tiếp nhận thứ tình cảm sống động như một bức tranh này. Cho nên mới không do dự cùng cậu phối hợp.

Long Thất hiểu.

Con gái rất dễ rung động trong một phút yếu lòng. Sau khi bị Cận Dịch Khẳng gián tiếp làm tổn thương hết lần này đến lần khác, lại được cậu đích thân đến xoa dịu mọi vết thương. Bên ngoài trông cậu có vẻ như rất vô hại nhưng thực chất lại là một cao thủ lão luyện, lòng dạ thâm sâu khó lường. Một người không rành chuyện tình cảm như Đổng Tây cứ như vậy bị Cận Dịch Khẳng thu phục. Lúc này, cậu mới quay đầu nhìn về phía Long Thất.

Đúng vậy, cậu vừa nhẹ nhàng vỗ vai an ủi Đổng Tây, vừa nhìn chằm chằm vào Long Thất.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play