Sau khi trường học phát thông báo sẽ bắt đầu kiểm tra nội quy học sinh vào thứ Sáu, diễn đàn trường lập tức trở nên xôn xao, có đến 3/4 học sinh bỏ phiếu xem ai sẽ là người bị kiểm điểm trên đài phát thanh của trường vào thứ Hai tuần tới. Cuối cùng, người được chọn chẳng phải ai khác chính là: Long Thất.

Nội quy trường học quy định học sinh thì phải ra dáng học sinh, cúc áo sơ mi phải cài ngay ngắn, cà vạt không được thắt lỏng lẻo, váy cũng đừng mong cao quá đầu gối, càng không được đeo đồ trang sức, nhưng Long Thất lại là một nữ sinh có hình xăm.

Trong túi cô lúc nào cũng có thuốc lá, đuôi lông mày cố ý tỉa lẹm, cô thuộc kiểu da trắng mặt xinh điển hình. Vừa vào cấp 3, cô từ một học sinh cá tính nhất lớp trở thành người nổi bật nhất khối, từ người đẹp nhất khối trở thành hoa khôi cấp toàn trường, lại từ người nổi tiếng cấp trường trở thành người mẫu trên tạp chí thời trang. Vốn cô còn có thể trở thành một mẫu ảnh được nhiều tạp chí săn đón, nhưng bởi vì cái tính tình quái gở cho nên luôn bị chèn ép không thương tiếc, mất nửa năm mới được quảng bá một lần. Có điều, phản hồi của công chúng đối với cô cũng chỉ dừng lại ở mức bình thường.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về dịch giả Bạch Tư Lăng và được đăng tải trên Luvevaland.com. Để ủng hộ dịch giả cũng như theo dõi "Nữ giáo", xin hãy ấn like blog "Đường Tiểu Bảo là một con mèo béo" để cập nhật truyện sớm nhất. Bản copy trên những trang re-up sẽ không đầy đủ, mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ dịch giả.

Long Thất “quái tính” có tiếng. Bởi vì cô vừa xinh đẹp vừa khó gần, lại lạnh lùng, thế nên càng nổi tiếng. Tuy bây giờ cô chưa “hot” thì vẫn không thiếu người rảnh rỗi nói xấu cô trên mạng. Những tin đồn đó chỉ cần lan đến trong trường là đã biến chất. Toàn bộ tiêu chí nghiêm ngặt của lần đánh giá đợt này rõ ràng đều nhắm vào Long Thất.

Ai mà chẳng biết có người bên trên muốn trị cô.

Bản thân cô cũng biết điều đó.

Vì vậy, khi tiếng chuông báo kết thúc tiết học thứ hai vang lên, cô đã nhanh chóng thu dọn sách vở rời khỏi phòng học, nhưng vừa đi ra đến cửa thì bị gọi giật lại. Cô không buồn quay người, chỉ nghiêng mặt liếc một cái. Thấy vậy, cả lớp không ai dám hó hé, chỉ có nữ lớp trưởng ngồi ở dãy giữa đứng phắt dậy, hỏi với giọng khinh khỉnh: ''Cậu đi đâu đấy?''

Long Thất không trả lời, lại cất bước không chút chần chừ, còn vừa đi vừa buộc tóc. Lúc thả tay ra, chun buộc tóc còn đánh cái "phựt".

Lớp bên cạnh có tiếng ồn ào, có vẻ như lớp giỏi nhất khối này đang bị kiểm tra nội quy. Lớp trưởng đuổi theo cô, hét lên: ''Long Thất!''.

Học sinh lớp bên kia nghe thấy thì lập tức nhìn sang.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về dịch giả Bạch Tư Lăng và được đăng tải trên Luvevaland.com. Để ủng hộ dịch giả cũng như theo dõi "Nữ giáo", xin hãy ấn like blog "Đường Tiểu Bảo là một con mèo béo" để cập nhật truyện sớm nhất. Bản copy trên những trang re-up sẽ không đầy đủ, mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ dịch giả.

Người của hội học sinh đang phụ trách kiểm tra cũng nhìn sang.

Nhác thấy hội học sinh đang ở lớp bên cạnh, nữ lớp trưởng liền chạy tới bệ cửa sổ hô: "Mọi người ơi! Long Thất trốn tiết kìa.''

Long Thất lập tức quay người lại.

Mái tóc dài vừa được buộc gọn gàng khẽ đung đưa theo chuyển động của cô. Cô nhìn thẳng vào lớp trưởng đứng trên hành lang, rồi chỉ về phía hội học sinh, chỉ thẳng vào hội trưởng hội học sinh đang ở chính giữa.

''Long Thất, cậu chỉ cái gì đấy?'' Một nữ sinh trong hội đứng ngay bên cạnh vặn hỏi.

Tất cả những người ở đây đều đứng cùng một hàng, chỉ có Long Thất một mình đứng trong gió. Cô nói: ''Tôi chỉ chỗ trống đằng sau, chỗ mà hội trưởng của mấy cậu đang chắn mất ấy."

Mọi người nhìn theo hướng cô chỉ thì thấy chiếc ghế phía sau hội trưởng hội học sinh - Bạch Ngải Đình thực sự trống trơn. Còn Bạch Ngải Đình đang khoanh tay dựa vào mép bàn, lập tức huơ ngón tay xoa dịu sự bất mãn của hội học sinh xung quanh rồi chậm rãi bước lên đầu hàng.

Sau khi dừng lại, cô ta thư thả hỏi: ''Cái ghế bị tôi che mất thì làm sao hả, Long Thất?"

Long Thất đút tay vào túi áo khoác, bên ngoài ban công gió thổi vù vù.

''Chỗ đó có người ngồi không?''

''Có.''

''Người đâu?"

''Không liên quan đến cậu. Cậu muốn nói gì?"

Long Thất đáp: "Nếu người ngồi chỗ đó bị ghi tên vào sổ trừ điểm của cậu, tôi cũng sẽ để cậu ghi tên tôi thoải mái. Nhưng tôi chỉ sợ rằng người thân quen trốn tiết thì không ai nói, còn người không thân thì suốt ngày bị gây khó dễ, chuyện bé xé ra to."

"Long Thất, cậu đừng có mà cố tình......"

"Cận Dịch Khẳng đang đến căng tin mua trà sữa giúp tôi..." Lớp trưởng còn chưa nói xong, đã bị Bạch Ngải Đình ngắt lời: "Tiết học còn lại là tiết sinh hoạt câu lạc bộ, cậu ấy sẽ trở lại trước tiết ba. Cậu còn bắt bẻ gì nữa không, Long Thất?"

Hai người đứng đối diện nhau qua khung cửa sổ, Long Thất bĩu môi. Nhưng cái bĩu môi này không phải là cô không có ý kiến, mà là tỏ thái độ khiêu khích ra mặt "cậu thích nói gì thì tùy, cơ mà chẳng quản được tôi đâu". Ánh mắt cô loé lên, nhìn cô ta từ trên xuống dưới một lượt. Sau đó xoay người bỏ đi.

"Đúng là đồ phiền phức." Lớp trưởng căm tức nói.

.....

Cận Dịch Khẳng thuê một căn phòng hạng sang ở khách sạn cách trường học năm con phố. Cậu chưa bao giờ cẩu thả đối với việc sinh hoạt của bản thân, chẳng bận tâm đến việc mình có đang đốt tiền hay không, chỉ suy nghĩ theo lẽ thường tình mà thôi, nơi nào càng đắt thì đồng nghĩa với việc nơi đó càng ít người. Cậu đã ngủ qua ở khá nhiều nơi, nhưng cảm thấy giường ở nơi này vẫn là êm nhất, hiệu quả cách âm cũng tốt, cho nên vung tay bao trọn nửa năm.

Cận Dịch Khẳng rời trường sớm hơn Long Thất. Lúc cô đến nơi, cậu đã xem được 1/3 trận bóng, uống hết một chai bia lạnh. Cô ném thẻ phòng lên đầu giường, cậu cũng chẳng buồn rời mắt khỏi màn hình TV, chỉ nói: "Chậm thế."

"Còn hứng là được."

"Sắp hết rồi."

Long Thất đi vào phòng tắm, cởi dây buộc tóc, mái tóc dài xoã tung. Cửa phòng tắm ngăn lại tiếng nước chảy róc rách. Cận Dịch Khẳng xem đến nửa trận bóng thì tắt TV, đứng dậy đi đến đẩy cửa phòng tắm rồi bước vào.

......

3 giờ 25 phút là tiết ba. Khoảng thời gian kết thúc tiết học, rèm cửa khép hờ, bên đóng bên mở, ánh sáng nhàn nhạt len lỏi vào trong phòng hắt lên đầu giường, chiếu lên cơ vai sau lưng của Cận Dịch Khẳng. Cánh tay cậu đè lên cánh tay của Long Thất, tiếng động của hai người tạo ra rất nhỏ, chủ yếu là do tiết tấu của cậu chậm. Mỗi lần cậu thong dong như vậy mà không phải là kiểu làm qua loa cho xong thì chứng tỏ tâm trạng hôm đó của cậu khá tốt, xúc cảm đầy đủ mà cô ngày hôm nay cũng đủ đẹp. Cậu nhìn vào mắt cô, ngón tay cái ấn vào trán cô để cô nhìn vào mắt mình.

Long Thất nghiêng đầu tránh đi khi cằm cậu cọ qua, môi của hai người không chạm nhau. Cận Dịch Khẳng giữ chặt cằm cô lại bằng ngón cái và ngón trỏ, động tác nhỏ này khiến cô cau mày, liền rút cánh tay trái ra khỏi cánh tay cậu, đẩy tay cậu ra.

Hành động đó ngay lập tức khiến cậu mất hứng, cũng chẳng còn bao nhiêu nhiệt tình, nên làm qua quýt cho xong. Long Thất cũng tỏ vẻ hời hợt cho có, cuối cùng thở hắt ra một hơi.

Khi Cận Dịch Khẳng đi tắm, cô đi đến tủ đầu giường cầm lấy ví tiền của cậu mở ra, bên trong không có nhiều tiền mặt, chỉ toàn là thẻ. Tấm nào cô cũng rút ra quẹt một lần, rồi lấy hết vài trăm tệ tiền mặt của cậu bỏ vào ví của mình, tiếp đó là lấy ra tám tờ tiền lẻ trong ví mình bỏ lại trong ví cậu.

Đúng lúc Cận Dịch Khẳng tắm xong bước ra nhìn thấy. Cậu vừa khui nắp chai bia vừa mỉm cười nhìn cô. Cô liền nói: "Tôi để lại cho cậu ít tiền lẻ mua trà sữa đấy."

"Trà sữa?"

Cô không nói gì, mặc quần áo chỉnh tề xong thì lấy túi xách chuẩn bị rời đi. Bấy giờ, cậu mới hỏi: "Rốt cuộc phải đưa bao nhiêu thì cậu mới cho tôi hôn?"

Long Thất quay đầu nhìn cậu, tay đã để sẵn trên nắm cửa: "Cậu có đưa bao nhiêu, tôi cũng chẳng cho cái đồ xấu xa như cậu hôn đâu."

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play