Chương 10: Bình giữ nhiệt

"Không phải là tôi ngưỡng mộ Đổng Tây, mà là tôi muốn có được cô ấy."

"Giống như cậu trước đây muốn có được tôi."

***

Buổi sáng ngày thứ Tư, không khí rất loãng, giờ tự học ngột ngạt đến nỗi khiến người ta không dám thở mạnh. Long Thất ngồi dựa vào bàn và xoay bút. Mà ở bên ngoài cửa, Cận Dịch Khẳng ở trên hành lang đang đi tới lớp cô.

Một tay cậu đút túi quần đồng phục, thong thả đi lướt qua đám học sinh trên hành lang, vừa đi vừa lắc chiếc bình giữ nhiệt trong tay. Từ khu vực của lớp chọn hạng 1, đi ngang qua khu vực của lớp ưu tú hạng 2, tiến vào khu vực của học sinh lớp thường hạng 3, ai cũng dõi mắt nhìn theo bóng lưng cậu.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về dịch giả Bạch Tư Lăng và được đăng tải trên Luvevaland.com. Để ủng hộ dịch giả cũng như theo dõi "Nữ giáo", xin hãy ấn like blog "Đường Tiểu Bảo là một con mèo béo" để cập nhật truyện sớm nhất. Bản copy trên những trang re-up sẽ không đầy đủ, mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ dịch giả.

Lúc Cận Dịch Khẳng bước vào cửa lớp của Long Thất, tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên. Lớp học lập tức rơi vào một khoảng lặng yên tĩnh. Hàng chục cặp mắt nhìn thấy cậu đi tới chỗ của Đổng Tây. Khoảnh khắc đó, Long Thất cũng đưa mắt nhìn theo. Cậu dừng lại ở trước bàn Đổng Tây, đặt bình giữ nhiệt lên bàn của cô ấy.

Đổng Tây đang cúi đầu xem vở ghi chép, cũng bị bất ngờ trước hành động của cậu. Cô ấy ngẩng đầu lên nhìn, còn cậu chống hai tay lên bàn cô ấy. Bốn mắt nhìn nhau. Hơi thở nam tính từ đỉnh đầu phả xuống một cách bức bách. Phòng học lặng ngắt như tờ.    

Cận Dịch Khẳng mở miệng nói chuyện, trong mắt chỉ chứa mỗi hình bóng của Đổng Tây: "Nghe nói uống cái này có hiệu quả nên mang tới cho cậu."

Long Thất nhìn chằm chằm về phía đó, lồng ngực khẽ phập phồng, tay ghì chặt đầu bút bi lên mặt bàn.

Đổng Tây không nói gì. Cô ấy ngồi ở bàn đầu tiên, không ai nhìn thấy được vẻ mặt cô ấy khi đối diện với Cận Dịch Khẳng. Nhưng mọi người đều thấy rõ ánh mắt của Cận Dịch Khẳng.  

Lời nói và giọng điệu đầy ám chỉ của Cận Dịch Khẳng, học sinh cả lớp đều nghe rõ mồn một. Không ai biết giữa Đổng Tây và cậu rốt cuộc có mối quan hệ gì, chỉ có thể đoán mò qua hành động hiện tại của hai người. Trông cậu giống như con sói ẩn nhẫn nhiều ngày, bỗng nhiên xuất đầu lộ diện tấn công con mồi, từ ánh mắt đến ngữ khí đều thể hiện rõ… ý định muốn theo đuổi cô ấy.

Lúc cậu ở đây, không ai dám hó hé nửa lời, dường như chỉ còn lại tiếng hít thở rất nhỏ của Đổng Tây và Cận Dịch Khẳng.    

Lúc cậu rời đi, tất cả đều nhìn theo hướng cậu di chuyển.

Ngay sau đó, tiếng nghị luận và cảm thán không ngừng truyền lên từ hàng cuối cùng, như từng đợt sóng thần nhắm tới Đổng Tây. Trước khi rời đi, Cận Dịch Khẳng còn cố ý liếc mắt về phía Long Thất, ánh mắt mang vẻ khiêu khích "gia sẽ chơi đùa với cậu một phen". Long Thất cũng nhìn chằm chằm vào cậu cho đến khi khuôn mặt cậu biến mất sau cánh cửa lớp. 

Biểu cảm vừa rồi tương phản hoàn toàn với khuôn mặt vô cảm của cậu ngày hôm qua khi nghe cô thẳng thắn thừa nhận.

Cái bút đang cắm trên mặt bàn bị ném đi, rơi trúng bộ đồng phục của cậu bạn cùng bàn. Cậu ta đang muốn nói gì đó thì đã bị cô đanh giọng quát: "Im mồm."

Long Thất nhìn về chỗ của Đổng Tây phía trước mặt. Cô ấy cũng đang dõi mắt nhìn theo bóng dáng rời đi của Cận Dịch Khẳng, chiếc bút trên tay đã không còn viết bài nữa. Nhưng vẻ mặt của cô ấy không lộ ra biểu cảm thừa thãi nào, chỉ nhìn theo cậu, như thể đó chỉ là một tình huống ngoài ý muốn. Cô ấy nhíu mày khó hiểu, sau đó vẫn trầm lặng, mặc cho mọi người xung quanh xì xào bàn tán.

Thứ mà Cận Dịch Khẳng cầm tới cho Đổng Tây là canh táo đỏ hạt tiêu có tác dụng làm giảm cơn đau bụng sinh lý.

Bắt đầu từ ngày hôm đó, cậu theo đuổi Đổng Tây một cách rất quang minh chính đại. Giờ nghỉ trưa, có một nữ sinh đưa tới một ly trà sữa nóng đặt lên mặt bàn của cô ấy, nói là do Cận Dịch Khẳng nhờ mang tới. Buổi chiều, lại có một nam sinh đem bánh Tiramisu và bánh Saboyon vị hoa đào mà nữ sinh yêu thích đến, nói là của Cận Dịch Khẳng tặng. Sau khi tan học, lại có một người khác mang một ly trà bưởi mật ong, nói là Cận Dịch Khẳng cho.    

Đây toàn là những món mà Đổng Tây từng nhắc đến trên tài khoản cá nhân. Mặc dù Cận Dịch Khẳng không kết bạn với Đổng Tây, nhưng rõ ràng là cậu đã mua chuộc người trong danh sách bạn bè của cô ấy, thế nên mới biết được tất cả những thứ cô ấy từng nhắc đến.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về dịch giả Bạch Tư Lăng và được đăng tải trên Luvevaland.com. Để ủng hộ dịch giả cũng như theo dõi "Nữ giáo", xin hãy ấn like blog "Đường Tiểu Bảo là một con mèo béo" để cập nhật truyện sớm nhất. Bản copy trên những trang re-up sẽ không đầy đủ, mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ dịch giả.

Buổi sáng ngày hôm sau, Đổng Tây còn chưa đến lớp, trên bàn cô ấy đã đặt sẵn một chiếc bánh kem phô mai vị việt quất, bên cạnh là một bình giữ nhiệt đựng một ít cháo ngải cây ý dĩ tốt cho con gái đang đến tháng.

Buổi sáng ngày thứ ba là một bát canh thịt dê nấu gừng và cây ích mẫu nấu với trứng gà, bên cạnh còn đặt một tập tranh phiên bản số lượng có hạn mà Đổng Tây từng tiếc nuối vì không kịp mua.

Hai ngày nghỉ trôi qua, buổi sáng thứ Hai là súp hoa quế đường nâu và bánh bông lan matcha Nhật Bản. Ngày hôm đó, liên tục có những học sinh khác nhau đưa đồ tới, nào là bánh quy, nào là bánh mousse, bánh pudding các loại, có lúc người đến còn là bạn bè của Đổng Tây. Mà, không riêng gì Đổng Tây, chỉ cần là người có chút thân thiết với cô ấy đều được hưởng "sự đãi ngộ đặc biệt" này.

Bình giữ nhiệt trên bàn Đổng Tây mỗi ngày một nhiều hơn. Đổng Tây trước giờ vẫn không động đến đồ mà Cận Dịch Khẳng đưa tới, thế nhưng cậu vẫn không hề trễ nải. Đồ ăn đưa tới mỗi ngày đều rất phong phú. Đã vậy, cậu còn rất thủ đoạn. Trừ ngày đầu tiên tự mình đích thân mang đồ tới ra, những ngày tiếp theo không hề xuất hiện nữa. Cậu đặt tâm tư vào mấy món quà, còn bản thân mình lại rất thảnh thơi, không chút vội vàng, cho cô ấy cả khoảng cách lẫn không gian, phong thái tự tin như thể "sớm muộn gì cậu cũng sẽ yêu tôi thôi". Phương pháp theo đuổi này mới là thứ khiến con người ta dễ rung động nhất.

Tuần thứ hai bắt đầu, giống như mọi lần, lần này lại có người đặt bình giữ nhiệt lên bàn của Đổng Tây. Mặt cô ấy hơi đỏ, bình giữ nhiệt trên bàn càng nhiều thì mặt cô ấy càng đỏ.

Điều này nhanh chóng bị người xấu bụng phát hiện ra, coi đó là "bằng chứng" cho việc Đổng Tây đã bắt đầu đổ Cận Dịch Khẳng, rồi loan ra khắp trường.

Ngày thứ Sáu của tuần thứ hai, Long Thất thực sự không nhịn được nữa. Giờ nghỉ trưa, cô đến nhà thi đấu tìm Cận Dịch Khẳng đang chơi bóng rổ. Hai người đứng giữa cầu thang chỗ khán đài, kín đáo gặp mặt. Cậu còn chưa chơi thỏa thích, cả người ướt đẫm mồ hôi, vừa uống nước vừa nhìn ra sân bóng. Cậu hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời Long Thất nói, cho đến khi cô giật lấy chai nước khoáng hất thẳng lên người cậu.

Cận Dịch Khẳng theo bản năng nghiêng mặt đi, nước làm ướt áo và cánh tay, đến khi lấy lại tinh thần thì mới chú ý đến Long Thất. Cậu cười, ánh mắt nhìn cô sáng rực giống như vừa khám phá ra một lục địa mới, vui vẻ khi phát hiện bản thân mình thế mà lại thành công ép cô phải nổi đóa lên. Ánh mắt tràn đầy ý cười mong đợi phản ứng tiếp theo của cô.  

"Cậu bị điên à?" Long Thất mắng.

Cậu nói: "Người bị điên không phải là tôi. Thất, là cậu. Tôi đang giúp cậu chữa điên đó."

"Cô ấy phát ngán cậu rồi."

Cậu lấy lại chai nước trong tay cô, tiến lại gần nói: "Cô ta đã đỏ mặt rồi."

"Cô ấy không đỏ mặt vì cậu. Là do cái đống đồ mà cậu đưa tới luôn nhắc nhở cô ấy là cô ấy đang trong kỳ đèn đỏ, cậu khiến cô ấy xấu hổ thì có!”  

Cậu dùng ngón trỏ nhấn lên vai cô: "Chưa chắc."

Long Thất gạt tay cậu xuống: "Sao cậu có thể vô lại như vậy?"

Cận Dịch Khẳng chẳng những gật đầu, còn tiếp tục khích cô: "Tôi chỉ cần một tuần là cua được cậu, cô ta thì mất bao lâu? Đoán thử xem?"

Hai người nhìn nhau chòng chọc, khoảng cách còn chưa tới 10cm. Cô lắc đầu: "Cua được tôi không phải cậu, là Bạch Ngải Đình sau lưng cậu. Nếu cậu không phải là người mà cô ta thích thì còn lâu tôi mới thèm để ý đến cậu."

"Đổng Tây là hàng xóm của tôi. Cô ta có ấn tượng tốt với tôi hơn cậu, tôi hiểu cô cô ta hơn cậu, cậu đoán xem cô ta có thể chống đỡ được mấy ngày?”

Trên sân bóng, đột nhiên có người gọi tên Cận Dịch Khẳng. Người đó là Trác Thanh. Hai người đồng thời đưa mắt nhìn ra ngoài. Trác Thanh đang tìm người nên không để ý đến bên này. Long Thất nhìn Cận Dịch Khẳng, họ nhìn vào mắt nhau trong một giây, sau đó cô lập tức lách người, đi về phía sân bóng. Cậu liền chống một tay lên bức tường phía sau chặn cô lại.

"Cậu cũng biết sợ à, Cận Dịch Khẳng?" Cô quay người trào phúng: "Đừng có cản tôi. Để tôi đi nói với Trác Thanh xem anh em tốt của cậu ta đang giở trò quỷ gì sau lưng."

Vẻ mặt của cậu vẫn tỉnh bơ, trả lời: "Nếu cậu thật sự muốn nói cho cậu ta biết thì ai sẽ là người chịu tổn thất nhiều hơn? Liệu Đổng Tây có muốn làm bạn với một người phụ nữ bị kẹp giữa hai thằng đàn ông không?"   

Long Thất nhất thời không lên tiếng. Cậu nói tiếp: "Thất à, cậu thông minh, rất rất thông minh nhưng lại quá dễ xúc động."

Sau đó cậu áp trán mình vào trán cô, thì thầm bên tai: "Tháng Năm năm ngoái, cậu cãi nhau với lão tổng của tờ tạp chí rồi cố ý phá hỏng xe của hắn. Là ai giúp cậu dàn xếp vụ đó?"

……

"Tháng Bảy, cậu cầm bình rượu đập vỡ đầu người ta, là ai giúp cậu ém nó xuống?"

……

"Đầu năm, lúc cậu xảy ra mâu thuẫn với công ty tổ chức sự kiện, đập nát một phòng đồ cổ, là ai đã giúp cậu bồi thường?"

……

Long Thất lặng thinh, ánh mắt quật cường tràn ngập ý chí chiến đấu. Cận Dịch Khẳng dùng ngón cái khẽ xoa mặt cô: "Còn cả việc cậu đập nát máy tính của Long Tín Nghĩa nữa. Nếu không phải là tôi dùng tiền bịt miệng hắn thì hắn đã bán video của cậu cho đám fan hâm mộ lấy tiền từ lâu rồi. Tôi chỉ cần rời mắt khỏi cậu một giây thôi là cậu sẽ bị người ta ăn tươi nuốt sống ngay lập tức. Bây giờ cậu muốn hoàn lương? Vậy vũng nước bẩn tôi giúp cậu chắn thì tính thế nào?"

Long Thất kìm nén lửa giận trong lòng. Còn lửa giận của Cận Dịch Khẳng vốn đã dồn nén suốt hai tuần nay cuối cùng cũng có chỗ xả. Lòng bàn tay bên mép váy của Long Thất đã siết chặt thành nắm đấm, nghe cậu tiếp tục nói: "Đợi tôi và Đổng Tây ở bên nhau rồi, cậu sẽ hiểu rốt cuộc lúc đầu cậu đã làm những gì. Thứ mà cậu vứt bỏ lúc này chính là thứ sau này sẽ khiến cậu đau đến đứt từng khúc ruột."

"Hơn nữa..." Cận Dịch Khẳng nói tiếp: "Đổng Tây cũng sẽ có kết cục như vậy."

"Cô ta sẽ yêu tôi đến tận xương tuỷ, còn tôi sẽ ngoắc tay gọi đến xua tay đuổi đi  với cô ta, khiến cô ta thương tâm, khiến cô ta khóc, khiến cô ta người không ra người ma không ra ma."

Tiếng gọi của Trác Thanh lại vang lên. Cận Dịch Khẳng chuẩn bị bỏ lại Long Thất, quay người rời đi. Lồng ngực cô phập phồng lên xuống, phải dùng tất cả sức lực mới áp chế được sự khó chịu trong lòng.

Lúc Cận Dịch Khẳng đi ra tới phía bên ngoài khán đài, cô mới một lần nữa nhìn cậu: "Vậy Bạch Ngải Đình thì sao?"

Cận Dịch Khẳng dừng bước.

"Bạch Ngải Đình nghĩ thế nào về việc cậu theo đuổi Đổng Tây?"


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play