Chương 9: Đau bụng kinh
Cô đã kết thù với Cận Dịch Khẳng. Có câu nói rất đúng, không thể thành người yêu ắt sẽ thành kẻ thù. Cậu bây giờ chính là như vậy. Huống hồ, lúc Long Thất đi ra khỏi khách sạn thì nhận được thông báo nhắc nhở, Bạch Ngải Đỉnh vừa cập nhật bài viết mới, duy nhất một câu: Hôm nay sinh nhật mình.
Không có hư tình giả ý, cũng chẳng có bất kỳ bức ảnh nào. Chỉ có năm từ và một dấu chấm câu. Đây không phải là phong cách của cô ta, nhưng lại chính là dáng vẻ chân thật nhất của Bạch Ngải Đình. Viết cho ai xem, viết ra với tâm trạng như thế nào, chỉ cần nhìn là biết.
Lần này Long Thất không hề châm chọc lại.
Cô có thể cười nhạo Bạch Ngải Đình giả tạo, nhưng không thể chê cô ta ngu ngốc. Phụ nữ là loài sinh vật rất mẫn cảm. Cô biết bản thân mình cố tình thể hiện nhiều như vậy, Bạch Ngải Đình chắc chắn đã đánh hơi thấy mùi mờ ám. Chỉ có điều, cô ta nhẫn nhịn không nói gì, mặc cho cô và Cận Dịch Khẳng tiếp tục làm càn.
Tựa như lúc này Bạch Ngải Đình đã biết chuyện Cận Dịch Khẳng tới gặp cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về dịch giả Bạch Tư Lăng và được đăng tải trên Luvevaland.com. Để ủng hộ dịch giả cũng như theo dõi "Nữ giáo", xin hãy ấn like blog "Đường Tiểu Bảo là một con mèo béo" để cập nhật truyện sớm nhất. Bản copy trên những trang re-up sẽ không đầy đủ, mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ dịch giả.
Trong màn mưa, hơi nước bốc lên làm mờ màn hình điện thoại. Bả vai lẫn giày đều ướt sũng. Long Thất cất điện thoại đi, ngẩng đầu lên nhìn, bầu trời xám xịt, y như cái đêm đầu tiên Cận Dịch Khẳng đưa cô đến khách sạn.
Mưa suốt một đêm.
Thứ Ba, trời trong xanh. Tiết thể dục, học sinh được tự do hoạt động. Hầu hết các nữ sinh đều đang tránh nắng ở dưới bóng cây, chỉ có một mình Long Thất đi lên khán đài.
Cô chống cùi chỏ lên lan can, khui hộp sữa chua, vừa nghịch ống mút vừa nhàm chán nhìn sân vận động, nhìn đám con gái trong lớp đứng dưới bóng cây, lại nhìn thấy Đổng Tây cũng ở trong số đó.
Đúng vào lúc này, một quả bóng bay thẳng tới chỗ cô, Long Thất trượt tay làm rớt hộp sữa chua mới khui được một nửa, vậy là cả hộp lẫn bóng đều đồng thời rơi xuống đất. Bàn tay đau điếng vì bị bóng đập trúng, đồng phục cũng bị dính bẩn. Cô cau mày nhìn ra sân bóng, Cận Dịch Khẳng ở phía xa cũng từ từ tiến lại gần nhìn cô, cậu phất tay kêu người đến nhặt bóng.
"Vô lại." Cô thấp giọng lẩm bẩm.
Bên cạnh có tiếng bước chân đi đến, Long Thất đưa mắt nhìn sang thì thấy Trác Thanh. Cô hít một hơi, quay người đi về hướng ngược lại với cậu ta.
Nhưng Trác Thanh vẫn cứ gọi cô lại.
Cô quay lưng lại với cậu ta, trợn mắt một cái, sau đó hiếm khi có kiên nhẫn mà quay người lại.
Cậu ta hỏi: "Có đá trúng cậu không?"
"Người đá quả bóng đó cũng chẳng phải là cậu, vậy cớ sao lại là cậu đến hỏi, bảo tên khốn nạn kia tới đây xin lỗi đi."
Nói xong, Long Thất tiếp tục rời đi. Trác Thanh liền gọi cô lần nữa.
Cô nén giận: “Nói đi.”
“Cậu ấy dạo gần đây hơi mất tập trung, chỉ là vấn đề về tinh thần thôi. Cậu đừng giận nhé. Cậu ấy không phải nhắm vào cậu đâu.”
Cô lại cất bước đi tiếp. Trác Thanh lại bám theo nói một câu: “Vì sao năm ngoái cậu lại chia tay với mình?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về dịch giả Bạch Tư Lăng và được đăng tải trên Luvevaland.com. Để ủng hộ dịch giả cũng như theo dõi "Nữ giáo", xin hãy ấn like blog "Đường Tiểu Bảo là một con mèo béo" để cập nhật truyện sớm nhất. Bản copy trên những trang re-up sẽ không đầy đủ, mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ dịch giả.
……
“Cứ hễ ai đùa cợt tôi, phản ứng đầu tiên của cậu lại là thay người ta bao biện chứ không phải là an ủi tôi. Chỉ cần cậu lên tiếng bênh vực tôi một lần thì cũng không đến nỗi cả năm trời tôi không nói nổi với cậu một câu.”
Trác Thanh sững sờ.
Cô quay người đi xuống khán đài, vừa đi vừa trừng mắt về phía sân vận động. Cận Dịch Khẳng đi ngược với chiều gió, cậu cũng vừa đi vừa nghiêng đầu. Ánh mắt hai người va vào nhau, song trong cùng một giây lại lạnh nhạt quay đi.
Lúc rời khỏi sân vận động, cô vô tình đi ngang qua chỗ bóng cây. Mấy nữ sinh đứng quanh đó đang nhỏ giọng buôn chuyện, bàn tán về cô và Trác Thanh. Nhưng đâu đó còn loáng thoáng nghe thấy ba từ "đau bụng kinh" chẳng liên quan gì ở đây, Long Thất liền quay đầu nhìn bọn họ, mấy nữ sinh đó bỗng chốc im bặt. Còn đám nữ sinh vừa nhắc đến "đau bụng kinh" thì đang vây quanh một cô gái.
Long Thất đi thêm vài bước về phía trước, từ góc độ này mới nhìn thấy người đang được mấy nữ sinh vây quanh là Đổng Tây. Tay phải cô ấy che bụng, nhẹ nhàng lắc đầu trong tiếng hỏi han của bạn bè, sắc mặt trắng nhợt hơn so với ngày thường.
Long Thất vừa nhìn vừa đi về phía đó, lại thấy bọn họ đang thảo luận xem có nên đưa Đổng Tây tới phòng y tế hay không.
"Tôi đưa cậu ấy đi."
Lúc cô cất lời, gió cũng vừa lúc ngừng thổi, lá cây trên đỉnh đầu cũng thôi xào xạc, mấy nữ sinh đang sôi nổi cũng ngừng thảo luận, đổ dồn ánh mắt vào cô. Long Thất đi đến trước mặt bọn họ. Tình huống đột nhiên biến thành một cuộc chiến giằng co, vừa yên lặng vừa khó nói thành lời. Chỉ có Đổng Tây bất giác nhìn xuống đất, một tay vịn lan can, trông có vẻ như đang rất đau, đau đến nỗi chẳng nghe lọt tai câu nào, cũng chẳng phát hiện ra cô đang đứng ở đây.
"Tôi cũng cần phải đến phòng y tế." Long Thất giơ bàn tay bị thương lên cho bọn họ nhìn: "Tiện đường."
Nhưng ngay sau đó đã có người trả lời: "Không cần đâu, hai đứa bọn tôi tự đưa cậu ấy tới đó, không cần phiền đến cậu."
Giọng nói lộ rõ vẻ cố kỵ, có ý bảo vệ Đổng Tây khỏi người xấu là cô. Hai nữ sinh đằng sau liếc mắt nhìn nhau, rồi đỡ lấy Đổng Tây đi lướt qua Long Thất.
"Mãi thì không đưa đi đi." Cô lẩm bẩm, đút tay vào trong túi áo, đi theo sau ba người họ.
Phòng y tế nằm ở tầng dưới của tòa nhà giáo viên phía Bắc trường học. Sau khi bước vào, bên trong chỉ có một bác sĩ nam họ Lục. Đổng Tây được đỡ ngồi lên mép giường. Hai nữ sinh đang định nói cho bác sĩ biết tình hình thì Long Thất từ ngoài cửa bước vào hỏi: "Bác sĩ Nhan đâu?"
Bác sĩ Nhan là một bác sĩ nữ trực ban khác ở phòng y tế.
Nghe cô hỏi vậy, hai nữ sinh mới nhớ ra đúng là nói chuyện này với một bác sĩ nam có hơi bất tiện. Bác sĩ Lục đáp: "Bác sĩ Nhan gần đây xin nghỉ đẻ rồi. Bác sĩ nữ khác phải tới tháng sau mới đến. Sao vậy?"
Hắn vừa nói vừa quan sát Đổng Tây, dường như cũng đoán ra được tình hình, cho nên không đợi bọn họ trả lời đã cười nói: "Không sao. Uống chút nước đường đỏ, nghỉ ở đây một lát là được. Nếu không chịu nổi thì nói với tôi, tôi giúp em liên lạc với bố mẹ tới đón về nhà. Thế nào? Đổng Tây."
Cô ấy gật đầu.
Hai nữ sinh đỡ Đổng Tây nằm xuống giường rồi đắp chăn cho cô ấy. Bác sĩ Lục quay đầu lại nhìn Long Thất: "Còn em thì sao? Long Thất."
"Cho em một miếng băng cá nhân là được."
"Tay bị trầy da à?"
Hắn nắm lấy tay cô, cúi đầu quan sát, Long Thất cũng nhìn hắn.
Sau đó, hắn đưa cho cô một miếng băng cá nhân. Hai nữ sinh đã quay lại sân thể dục. Lúc hắn đang nấu nước đường đỏ, Long Thất dựa vào bên cạnh tủ thuốc đứng nhìn. Hắn vẫn nói với giọng điệu mang ý cười như cũ: "Sao em còn chưa về lớp?"
Cô không đáp lời, chỉ ngước mắt nhìn bóng lưng hắn phản chiếu trên tấm kính của tủ thuốc.
Bác sĩ Lục cầm cốc nước đường đỏ đi về phía giường của Đổng Tây, rồi kéo màn giường ở bốn phía lên, đi đến bên giường. Long Thất nhìn chằm chằm vào hắn qua tấm rèm, thấy hắn ngồi bên mép giường đỡ Đổng Tây ngồi dậy, cho cô ấy uống nước, sau đó lại đỡ cô ấy nằm xuống và đắp chăn lại.
Trước khi rời đi, hắn còn cẩn thận buông màn giường xuống, lúc này mới chú ý đến Long Thất vẫn đang đứng đó: "Sao thế, muốn trốn tiết à?"
Cô vẫn im lặng, cúi đầu bóc miếng băng cá nhân, rồi dán lên cổ tay bị trầy xước, sau đó lại giật mạnh ra khiến cho bề mặt vết thương trở nên lớn hơn. Cả quá trình cô chỉ hít nhẹ vào một hơi, làm xong còn thản nhiên nói: "Hình như bị nhiễm trùng rồi."
Bác sĩ Lục nhìn sang.
Long Thất kéo ghế ngồi xuống, đưa tay để cho hắn kiểm tra vết thương. Lúc này, Đổng Tây đã thiếp đi, Long Thất ôm trán bằng bên tay không bị thương, cúi đầu nhìn hắn thoa thuốc cho mình.
Hắn hỏi, khóe miệng vẫn mang theo nụ cười: "Tiết thể dục mà em cũng muốn trốn à?"
"Tiết thể dục thì học ở đâu chả như nhau." Cô đáp lại một cách tỉnh bơ.
Hắn gật đầu.
Bầu không khí trong phòng y tế rất an tĩnh, chỉ có tiếng kẽo kẹt của chiếc ghế xoay cùng với tiếng bình thuốc va chạm trên mặt bàn. Đổng Tây ngủ ngon lành, dường như không hề nghe thấy tiếng động gì trong phòng. Long Thất gọi: "Bác sĩ Lục."
"Ơi?"
"Vừa rồi lúc anh cho cô ấy uống thuốc tại sao không bảo em giúp."
Hắn vẫn cúi đầu, đá: "Tay em bị thương thì giúp tôi thế nào được."
"Vết thương nhỏ mà. Chẳng phải vừa rồi anh đã kiểm tra rồi sao, còn cẩn thận nắm tay em mà nhìn rất kỹ đấy."
Bôi xong thuốc, hắn thổi lên vết thương ở cổ tay cô, nói: "Có vẻ như em rất muốn giúp đỡ tôi nhỉ, Long Thất?"
"Trong phòng chỉ có một bác sĩ nam và hai học sinh nữ, tất nhiên em rất sẵn lòng giúp bạn học đang bị đau bụng kinh ngồi dậy rồi. Làm sao có thể để một nữ sinh yếu ớt như vậy dựa vào vai bác sĩ nam cơ chứ."
Lúc nói lời này, giọng điệu của cô chậm rì rì, sự chú ý vẫn đặt vào cổ tay bị thương của mình. Động tác của bác sĩ Lục ngừng lại trong chốc lát, giương mắt nhìn cô.
"Bác sĩ này, tỉ lệ chênh lệch nam nữ trong trường là 1:2. Học sinh nữ nhiều hơn nam sinh đến một nửa. Anh có biết điều đó có nghĩa là gì không?"
"Hả?" Hắn chỉ phản ứng cho có lệ.
"Những nữ sinh có tâm hồn nhạy cảm đông hơn một nửa, hệ quả là, những cuộc thảo luận liên quan đến sự an toàn của phái nữ ở trong trường sẽ nhiều gấp đôi những trường khác. Bọn họ có thể nói thế này, phòng y tế có một bác sĩ nam vừa đẹp trai lại cao ráo, rất thích tiếp xúc thân mật với các thiếu nữ."
Lòng bàn tay của bác sĩ Lục vốn đang đặt trên cánh tay của Long Thất đột ngột rụt lại, không còn dính sát vào nữa. Hắn cũng cảm nhận được lòng bàn tay mình đang tiết ra mồ hôi khô nóng. Long Thất ngẩng đầu nhìn. Hắn luống cuống thu dọn mấy cái tăm bông vừa dùng để bôi thuốc, bỏ vào trong thùng rác.
Đổng Tây chưa tỉnh.
Hắn mở miệng nói đùa: "Hình như bọn họ hiểu lầm tôi cái gì thì phải."
Cô cũng nói bông đùa: "Đúng vậy. Mấy người đó còn đồn sau lưng em xăm một con rồng đấy."
Hắn ngẩng đầu nhìn cô. Vết thương của Long Thất đã được xử lý ổn thỏa, cô xoay cổ tay, từ từ dựa lưng vào ghế, nhìn thẳng vào mắt hắn không chút sợ hãi.
Một lúc sau, hắn lại cười, nhưng là nụ cười giả dối: "Long Thất em thích nói đùa thật đấy. Đây không phải là thói quen tốt đâu."
"Em xin lỗi nhé, bác sĩ Lục. Đúng là bây giờ em đang rất chán cho nên em muốn ở lại đây đến hết tiết mới đi, em thấy hơi mệt."
Cô trả lời rất nhanh, ánh mắt không rời khỏi hắn, ngón tay chậm rãi gõ lên tay vịn ghế.
Hắn không nhìn cô nữa, đứng dậy nói: "Tôi sẽ đi gọi điện cho bố mẹ Đổng Tây. Em có thể ở lại đây nhưng khi nào chuông báo hết tiết thì em phải quay trở lại lớp đấy nhé. Nếu lúc tôi trở lại mà em vẫn còn ở đây, vậy thì tôi chỉ có cách thông báo cho chủ nhiệm của em thôi."
"Được ạ." Cô trả lời.
Hắn rời đi.
Sau khi hắn đi ra khỏi phòng, Long Thất vén lên một góc màn giường, kéo ghế đến bên cạnh và ngồi xuống.
Rèm giường màu trắng, ánh sáng chiếu lên khuôn mặt nằm nghiêng của Đổng Tây khiến cho nó trở nên trong suốt. Trong tiếng hít thở nhè nhẹ của cô ấy, Long Thất giúp cô ấy cài lại chiếc cúc áo sơ mi đầu tiên đã bị cởi ra.
Rõ ràng lúc họ mới tới đây, cúc áo vẫn được cài nghiêm chỉnh.
Cô thở hắt ra một hơi, động tác cài cúc áo rất nhẹ nhàng. Đổng Tây không hề bị đánh thức.
Một lúc lâu sau vẫn cứ như vậy, Đổng Tây ngủ còn Long Thất ngắm cô ấy ngủ. Cuối cùng chuông báo hết tiết cũng vang lên, bên ngoài phòng y tế có tiếng bước chân đi đến gần.
Cô loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân của hơn hai người, còn có tiếng nói chuyện của gã bác sĩ họ Lục. Trước khi bọn họ vào phòng, Long Thất đã trốn ra đằng sau tủ thuốc, không để cho hắn phát hiện ra cô.
Người đến là bố mẹ của Đổng Tây. Cô quan sát hai người họ qua chiếc gương treo trên tường trong phòng y tế, ở cặp vợ chồng này toát lên khí chất văn nhã của giới nghệ sĩ, trông họ rất giống với Đổng Tây.
Họ đi đến bên giường, khẽ gọi "Tây Tây", sau đó mẹ Đổng Tây đỡ cô ấy dậy, còn người bố thì giúp cô ấy đi giày vào. Sắc mặt Đổng Tây vẫn tái nhợt, nửa tỉnh nửa mê, cô ấy được chăm sóc rất chu đáo.
Bố mẹ Đổng Tây khách khí vài câu với bác sĩ Lục, rồi đưa con gái mình về. Hắn cũng đi theo tiễn họ ra ngoài.
Người đi trà cũng lạnh, Long Thất mới rời khỏi phòng y tế.
Đã là giữa trưa, ánh mặt trời chiếu xuống một nhà ba người đã đi xa. Cô nheo mắt nhìn theo đến độ ngẩn ngơ, hoàn toàn không hề nhận ra đang có một người dựa lưng vào bức tường bên cạnh. Long Thất nhìn họ bao lâu, cậu nhìn cô bấy lâu. Sau đó, cậu ném quả bóng trên tay xuống đất đánh "bộp" một tiếng, quả bóng nảy từ mặt đất lên gấu váy của Long Thất. Cô liền nhìn thấy cậu.
"Ngưỡng mộ cô ta sao?" Cận Dịch Khẳng nhìn cô chằm chằm, một tay đút trong túi quần thể dục, khuỷu tay chỉ theo phương hướng của Đổng Tây, chậm rãi nói: "Có cái gì đáng để ngưỡng mộ chứ. Thứ cô ta có, tôi cũng có thể cho cậu."
Long Thất không nhìn nữa, nhẹ nhàng đá quả bóng dưới chân đi. Tiếng chuông vang vọng xa xa, trước cửa phòng y tế là một khoảng đất trống, chỉ có hai người họ. Long Thất đút hai tay vào túi áo.
"Vừa nãy Trác Thanh tới tìm tôi hỏi vì sao năm ngoái lại đòi chia tay với cậu ta."
Cận Dịch Khẳng cố tình không nói lời nào, cô tiếp tục nói: "Còn nhớ cái đêm cậu đón tôi đi từ khu chung cư nhà Long Tín Nghĩa không, Cận Dịch Khẳng? Sau ngày hôm đó, tôi liền chia tay với Trác Thanh."
"Cậu đã nhắn tin chia tay với cậu ta ngay trước mặt tôi." Cậu bổ sung.
"Vậy cậu còn nhớ sau khi gửi tin nhắn đó đi, tôi đã nói gì không?"
Cậu hơi nghiêng đầu.
"Tôi nói, mặc dù đạo đức của mình chẳng ra làm sao, nhưng ít nhất sẽ không bao giờ bắt cá hai tay. Nếu như đã có quan hệ thể xác với người này thì nhất định phải cắt đứt tình cảm với người kia, chỉ lưu lại những thứ đáng để lưu. Cho nên, nếu đã cùng cậu phát sinh quan hệ thì tuyệt đối sẽ không dây dưa với Trác Thanh, nhất định sẽ không mập mờ không rõ ràng với cậu ta. Cậu nên noi gương tôi đi, đồ xấu xa."
Khởi đầu là như thế.
Cận Dịch Khẳng chỉ cười, có vẻ như rất hưởng thụ cái cảm giác bị cô mắng, cũng có thể là đang nhớ lại "chiến thắng" của bản thân. Cô gái mà Trác Thanh phải theo đuổi hơn một năm rưỡi, cậu chỉ mất một tuần lễ đã “cướp” đi được, cậu hiếm khi vui vẻ mà chờ cô nói tiếp.
Long Thất quay trở lại chủ đề lúc đầu, nói: "Cận Dịch Khẳng, không phải là tôi đang ngưỡng mộ Đổng Tây."
Ánh mặt trời rực rỡ chiếu lên vai họ. Tiếng chuông báo vào tiết kêu lên lần thứ hai, trong tiếng chuông kêu vang, Long Thất nhìn thẳng vào mắt cậu, nói tiếp: "Tôi là muốn có được cô ấy."
……
"Giống như cậu trước đây muốn có được tôi vậy."