Chương 5: Hắn cùng bạch nguyệt quang [4] Có thể nói, năm đó không ai không biết việc Lục Sùng theo đuổi Tống Chiêu Lê. Sau đó, Tống Chiêu Lê sang Pháp du học, Lục Sùng thật sự đã suy sụp một thời gian. Không ngờ sau nhiều năm như vậy, Lục Sùng cuối cùng cũng đạt được điều mà mình mong muốn. Hiện tại, dù tham gia hoạt động gì thì hai người lúc nào cũng tay trong tay, trên mặt Lục Sùng đều tràn đầy vẻ vui mừng, sẵn sàng mỉm cười với bất cứ ai đến chúc mừng. Lâm Thịnh Bân từ xa nhìn hai người thể hiện tình cảm, trong lòng thầm nghĩ. Một lúc sau, anh cũng đi qua cùng ly rượu trong tay: “Chúc mừng Lục tiên sinh đã ôm được người đẹp về nhà. Tống nhị thiếu cũng thật xinh đẹp và quyến rũ. Lục tiên sinh thật may mắn.” "Cám ơn." Lục Sùng vui vẻ nâng ly cùng Lâm Thịnh Bân. "Tôi có chuyện muốn bàn cùng Lục tiên sinh, không biết..." Tống Chiêu Lê ân cần đứng dậy: “Tôi qua bên kia ngồi, hai người trò chuyện đi.” Lâm Thịnh Bân nói cảm ơn. Lục Sùng trìu mến nhìn Tống Chiêu Lê rời đi, sau đó hỏi: "Lâm tiên sinh muốn nói chuyện gì?" "Thấy Lục tiên sinh và Tống thiếu gia quan hệ tốt như vậy, chắc ngài cũng không còn hứng thú với cậu bạn nhỏ lúc trước nữa rồi? Không biết ngài có thể giới thiệu tôi cho cậu ấy không?" "Ý Lâm tiên sinh là Nguyễn Cẩm Miên?" Biểu tình của Lục Sùng có chút kỳ quái, "Vì sao ngài lại coi trọng cậu ta?" "Thú thật với ngài, ngoại hình của cậu nhóc này rất hợp với tôi, xem ra cũng rất ngoan ngoãn, tôi đang cần một người bạn giường như vậy." Lục Sùng khó hiểu mà không vui, liền kiếm cớ nói: "Cậu ta nợ tiền bị bán cho Say Mộng Sinh, sau đó bị tôi mua lại. Đó là đồ của tôi, không có lý do gì phải cho không." "Thì ra là vậy." Lâm Thịnh Bân suy nghĩ một chút, bình tĩnh nói: "Không biết Lục tiên sinh có hứng thú với mảnh đất ở Khu phát triển mới không? Lần đấu giá năm trước tôi có mua được một mảnh đất, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ tới sẽ xây dựng cái gì, lấy ra giao dịch với ngài thì thế nào? Tuy hơi nhỏ nhưng vẫn có giá trị rất lớn, hay là… ngài Lục đây không muốn từ bỏ?” "Ồ, không có gì mà tôi không nỡ chia tay. Lâm tiên sinh thật hào phóng, thương vụ này xong rồi." Lục Sùng miệng thì nói không thành vấn đề, nhưng trong lòng đã sớm phun lửa. "24, chuyện này là thế nào! Muốn tôi giao Nguyễn Nguyễn ra tặng cho người khác?!" 6038: "Cốt truyện yêu cầu, xin hãy bình tĩnh... Còn nữa, cậu có thể đừng gọi tôi là 24 được không? Nghe chẳng đúng đắn chút nào." “Vậy cậu muốn được gọi là gì, 88? 38?” Lục Sùng vẻ mặt thờ ơ, “Đừng có chuyển chủ đề, bắt tôi đưa vợ ra ngủ với người khác, sao cậu lại ác độc như vậy?” 24 bày tỏ mình vô tội: “Không còn cách nào, chúng ta chỉ là vì ngược mà thôi. Cậu xem, trong cốt truyện này cậu đã ngủ với nhiều người như vậy, cậu cũng chưa từng thấy Nguyễn Cẩm Miên tức giận.” "Tôi không có!" Lục Sùng điên cuồng nói: "Mỗi lần cùng người khác dạo đầu, năm giác quan của tôi đều bị chặn lại ngay từ đầu. Là cậu khống chế thân thể của tôi, là cậu ngủ! Đợi đã, Nguyễn Nguyễn biết thiết lập này không? Cậu sẽ không cố tình nói với em ấy chứ ... " "Không, không, chỉ cần các ký chủ hỏi, chúng tôi nhất định sẽ thành thật trả lời." Nhưng cậu lại không hỏi 24, 24 cũng không dám cam đoan về đồng nghiệp của mình. Lục Sùng miễn cưỡng đưa Nguyễn Cẩm Miên về, báo cho Lâm Thịnh Bân ngày hôm sau đến đón người. Nguyễn Cẩm Miên đêm qua bị khi dễ quá tàn nhẫn, vẫn đang ngủ say ở trong xe. Lục Sùng đích thân bế cậu qua xe của Lâm Thịnh Bân. Lục Sùng: Tôi hận. Lâm Thịnh Bân liếc nhìn dấu vết rõ ràng trên cổ Nguyễn Cẩm Miên, nhướng mày không nói gì, để lại hợp đồng chuyển nhượng và giấy tờ đất đai đã ký rồi rời đi. Hai tuần sau, tại bữa tiệc trước đám cưới của bạn Tống Chiêu Lê, Lục Sùng ngoài ý muốn gặp lại Nguyễn Cẩm Miên. Cậu mặc một chiếc áo len lông thỏ trắng mềm mại và rộng rãi, đội một chiếc mũ tai mèo lấp lánh mà các cô gái rất thích. Trông cậu rất dễ thương. Lục Sùng và Lâm Thịnh Bân khách khí chào nhau một tiếng, Nguyễn Cẩm Miên thì thầm chào hỏi anh. Anh thản nhiên đáp lại, nắm tay Tống Chiêu Lê, đi về hướng khác. Khi đi ngang qua người Nguyễn Cẩm Miên, ngón tay út của bọn họ nhẹ nhàng móc vào nhau. Đã hai tháng kể từ khi Lục Sùng và Tống Chiêu Lê xác nhận mối quan hệ, về mặt tình cảm, đó là khoảng thời gian ngọt ngào nhất, nhưng có một điều khiến Lục Sùng rất bất mãn. Tống Chiêu Lê ở trên giường quá kiều khí. Mỗi lần anh muốn tìm dễ chịu, Tống Chiêu Lê đều khóc lóc ngăn cản, đẩy anh ra khỏi giường, không cho anh chạm vào mình nữa. Mấy ngày nay anh chỉ ăn no được một lần, là đêm anh gọi Nguyễn Cẩm Miên về. Lục Sùng chưa bao giờ đối xử tệ với mình trong vấn đề này. Anh đã thích Tống Chiêu Lê nhiều năm, ban đầu anh coi cậu như em trai mình, chăm sóc cậu bé xinh đẹp như búp bê này. Khi Tống Chiêu Lê trưởng thành, sự quan tâm, chăm sóc bao năm của anh đã phát triển thành tình yêu, đây là lần đầu tiên anh thích một người, tình yêu của anh trong sáng và nồng nàn, nếu lúc đó Tống Chiêu Lê chấp nhận anh, có lẽ anh sẽ không phát triển thành bộ dạng phóng túng như bây giờ. Sau đó, Tống Chiêu Lê đi du học, Lục Sùng hàng năm đều dành thời gian đến thăm cậu. Anh không ngừng thích Tống Chiêu Lê, nhưng đám oanh oanh yến yến bên cạnh anh cũng không ít. Người tình nhỏ mà anh nuôi lâu nhất chính là Nguyễn Cẩm Miên, không đủ xinh đẹp, không đủ quyến rũ, cũng không có mông quả đào, nhưng cậu là người ngoan ngoãn và đáng yêu nhất, cậu ấy sẽ ngoan ngoãn làm bất cứ điều gì mà anh muốn, nếu không thể chịu đựng được nữa, cậu sẽ chỉ khóc và để anh làm những gì anh muốn. Có vật nhỏ như vậy, anh ít ra ngoài chơi hơn, nhưng có vẻ như đã đến lúc phải quay lại với những bông hoa. Đương nhiên, hiện tại anh còn phải lo lắng tâm tình của bạn trai chính quy, nhất định phải lén tới, không thể để Tống Chiêu Lê phát hiện được. Suy cho cùng, nếu người yêu của anh tức giận và buồn bã, anh cũng sẽ đau lòng. Giai đoạn đầu tiên của dự án Hồng Sơn đã hoàn thành nghiệm thu, Lục Sùng đã uống quá nhiều trong bữa tiệc mừng đêm đó, bữa tiệc đầy ắp hải sản, thịt nai và các món ăn khác. Anh suy nghĩ một lúc cũng không quay về Lục gia mà tìm một khách sạn gần đó để ở. Trong danh bạ có một nhóm đặc biệt dành cho bạn giường, anh ngẫu nhiên chọn một người và bấm gọi. "Ah, Lục tiên sinh sao?" Là Nguyễn Cẩm Miên. Lục Sùng sửng sốt một chút, đáp: "Là tôi." "Ngài có chuyện gì sao?" "Tôi nhầm số." “Ồ,vậy sao.” Giọng nói ở đầu bên kia điện thoại càng trầm hơn. Lý trí nói với Lục Sùng, đã đến lúc cúp máy, nhưng anh thật sự không chịu nổi. Đã lâu rồi anh không gặp Nguyễn Cẩm Miên. Chết tiệt, cùng lắm là bị trừ mười điểm thôi. Anh không nhịn được hỏi: “Nguyễn Nguyễn, em không sao chứ?” Anh ấy gọi Nguyễn Nguyễn. Nguyễn Cẩm Miên có thể cảm thấy sự áp lực của anh, vì thế dùng giọng điệu dịu dàng an ủi anh: “Em không sao, thật sự không sao, anh đừng lo lắng.” Lục Sùng nhắm mắt lại, kết thúc cuộc gọi. Anh sợ nếu cứ tiếp tục nói, anh sẽ không tự chủ được, nhịn không được đi tìm cậu, muốn ôm cậu hôn cậu. Ký chủ rõ ràng đang có tâm trạng rất xấu, 24 thức thời không làm phiền anh bằng cách thông báo bất kỳ tin tức nào về việc trừ điểm. Hãy nhắm mắt làm ngơ và quên chuyện đó đi. 24 tự bàn bạc trong lòng rằng chỉ là say rượu nói nhảm mà thôi, không cần nghiêm khắc như vậy. Sau này Lục Sùng cũng có gặp lại Nguyễn Cẩm Miên hai ba lần. Lâm Thịnh Bân không thường xuyên dẫn cậu ra ngoài gặp gỡ người khác, khi nhìn thấy Lục Sùng, tên đó chỉ chào hỏi từ xa, cũng chưa bao giờ đến gần chào hỏi. Lục Sùng chỉ nhìn thấy Nguyễn Cẩm Miên cúi đầu đi theo mình, tựa hồ có chút gầy đi. Sau khi giải quyết xong một đợt lôi kéo làm quen, Lục Sùng đi ra ban công hít thở không khí, đến gần mới nhận ra đã có người đứng ở đó. "Có người?" Nguyễn Cẩm Miên giật mình, nhìn thấy là anh, cậu vội vàng chào hỏi: “Lục tiên sinh.” Lục Sùng "Ừm" một tiếng, nhìn thấy trên cẳng tay cậu có một vết bầm lớn, liền hỏi: "Cánh tay của cậu bị sao vậy?" “Em vô tình đập vào bàn.” Cậu khó chịu nghịch nghịch ống tay áo, cố gắng che đi vết bầm nhiều nhất có thể. Ánh mắt Lục Sùng dời đi nơi khác, không nhận ra rằng cậu buộc phải duy trì nụ cười lễ phép, nghe cậu nói như vậy chỉ cảm thấy ghét bỏ: “Vẫn ngu ngốc như vậy”. Một lúc sau, Nguyễn Cẩm Miên chủ động phá vỡ sự im lặng: “Gần đây ngài thế nào?” "Không tệ." "Ngài, ngài và Tống thiếu đó..." Lục Sùng thiếu kiên nhẫn nhìn vẻ mặt do dự và thận trọng của cậu: “Tôi và A Lê rất tốt, rất yêu nhau, có gì muốn nói thì cứ nói thẳng, sao cứ lòng vòng mãi thế?” "Thật xin lỗi." Nguyễn Cẩm Miên lập tức cúi đầu. Một lúc sau, cậu mới lấy hết can đảm: “Em chỉ muốn hỏi ngài liệu có thể…” Tiếng chuông điện thoại di động cắt ngang lời nói của cậu, vẻ mặt cậu hơi thay đổi, cậu nhanh chóng nhấn nút trả lời: " Ngài Lâm." "Vừa rồi tôi hơi choáng váng nên ra ban công hít thở không khí một chút." "Được, tôi sẽ qua ngay." Lại là Lâm Thịnh Bân, nghe Nguyễn Cẩm Miên nói chuyện điện thoại như đang phục tùng, Lục Sùng đột nhiên cảm thấy không vui. Nguyễn Cẩm Miên nói xong, liền cất điện thoại di động, cố gắng mỉm cười với Lục Sùng: “Em phải đi rồi, hy vọng lần sau chúng ta có thể nói chuyện lần nữa.” Lục Sùng nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của cậu biến mất trong đám người, rất nhanh liền quẳng cậu ra sau đầu. Anh không để ý rằng lúc đó Nguyễn Cẩm Miên là đang muốn cầu cứu anh.