Chương 6: Hắn cùng bạch nguyệt quang [5]   "Cậu có thấy cặp song sinh mới đến của Say Mộng Sinh không? Chậc, nếu gần đây ông già không quá nghiêm khắc, tôi đã mang đi hết rồi..."   Lục Sùng ngày hôm kia mất khống chế, vừa mới bị Tống Chiêu Lê hạ lệnh không được lại gần trong một tuần. Nghe Triệu Tranh nói như vậy liền động tâm, hẹn buổi tối cùng nhau vui vẻ.   Không ngờ vừa bước vào sảnh câu lạc bộ, anh đã nghe thấy tiếng huyên náo trên lầu, anh dừng lại, ngước mắt lên thì nhìn thấy một cậu bé từ tầng hai nhảy xuống, nặng nề đáp xuống trước mặt mình.   Say Mộng Sinh làm nghề kinh doanh xác thịt, cũng có nhiều nam nữ nóng tính nhảy lầu trốn thoát hoặc tự sát, một số đã chết, một số thì bị tàn tật, thậm chí còn không đủ tư cách để được bàn tán trong cái hang bán vàng ăn thịt người này. Do việc tăng cường công tác "đào tạo nhân viên" trong những năm gần đây nên đã lâu không nghe thấy những sự cố thế này.   "Ôi, làm tôi sợ quá. Đây là lần đầu tiên tôi thấy chuyện này."   "Có chết không vậy?"   Xung quanh bàn tán xôn xao, Lục Sùng cảm thấy người này nhìn có vẻ quen nên bước tới, không nghĩ đến lại bị nắm ống quần không buông.   Cậu bé vùng vẫy muốn đứng dậy nhưng không thành. Đôi mắt to trong veo từng khiến tim anh đập thình thịch, khổ sở kêu cứu: “ Ngài Lục, ngài Lục, xin hãy cứu em”.     Nhân viên bảo an ở tầng hai không kịp ngăn cản đã nhanh chóng đuổi theo cậu, vừa định đưa người đi, Lục Sùng đã dùng một cước đá mạnh vào người phía trước.   "Lục tổng, ngài đang làm gì vậy?" Quản lý tiền sảnh nhanh chóng đi tới để hoà giải.    Lục Sùng sắc mặt vô cảm: “Tôi muốn mang cậu ta đi.”   Những vị khách nhìn nhau, thắc mắc: “Nhưng Lâm tiên sinh nói phải đưa về…”   "Nói tên đó tới tìm tôi." Lục Sùng không thèm để ý tới bọn hắn, ngồi xổm xuống, bế Nguyễn Cẩm Miên lên, sải bước ra khỏi câu lạc bộ.   Lục Sùng cẩn thận đem người ngồi vào ghế sau, để Nguyễn Cẩm Miên tựa vào người mình. Sau đó, anh bảo tài xế lập tức đến bệnh viện, lúc này anh mới có thời gian nhìn kỹ Nguyễn Cẩm Miên.   Ngoài vết thương do bị ngã, Nguyễn Cẩm Miên còn có nhiều vết bầm với nhiều màu đỏ, tím trên tay và chân. Lục Sùng nhẹ nhàng vén áo lên, phát hiện trước ngực đầy những vết roi đan chéo, một số vẫn còn sưng tấy rướm máu, đến anh nhìn còn thấy ghê người.   Lục Sùng tay ôm lấy cậu không khỏi run lên. Anh không biết là đang tức giận, đau khổ hay là cả hai.   Không ổn, có sát khí! 24 cảm thấy có gì đó không đúng, vội vàng giải thích: “Anh trai, bình tĩnh lại nào! Loại đau đớn này rõ ràng nằm ngoài phạm vi của cơ thể ký chủ sẽ giảm bớt! Tuy nhìn có vẻ rất nghiêm trọng, những đau đớn mà cậu ấy cảm nhận chỉ có 10%, thậm chí có thể là 1%, suy cho cùng chúng tôi cũng không muốn các ký chủ có chướng ngại về tâm lý.”   Nguyễn Cẩm Miên cũng đem bàn tay trái vẫn còn có thể cử động của mình đặt vào lòng bàn tay anh, thì thầm vào tai anh: “Không đau lắm đâu, anh đừng lo lắng.”   Lục Sùng đã hơi bình tĩnh lại, nhưng tâm tình vẫn trầm thấp như cũ. Anh vùi đầu vào cổ Nguyễn Cẩm Miên, suốt quãng đường không nói một lời nào.   Gãy xương ống chân, trật khớp vai, dập nhiều mô mềm khắp cơ thể, bỏng nhẹ...   Lục Sùng nghe bác sĩ đọc kết quả xét nghiệm, sắc mặt đen như đáy nồi, có vẻ như sắp ăn thịt người.   24 không khỏi run rẩy.   Lúc này, Lâm Thịnh Bân đã đuổi tới, nhẹ nhàng đứng trước giường bệnh, vẫn ra vẻ quân tử. Nguyễn Cẩm Miên quay đầu không nhìn, lén lút đưa tay ra khỏi chăn, lặng lẽ nắm lấy tay Lục Sùng.   “Không ngờ Lâm tiên sinh vẻ ngoài văn nhã như vậy nhưng chơi cũng thật kích thích.” Lục Sùng không chút do dự mà mở miệng.   Lâm Thịnh Bân chậm rãi nói: "Làm cho Lục tiên sinh chê cười rồi. Một sở thích nho nhỏ mà thôi, không đáng nhắc đến."   Lục Sùng lười nói chuyện với anh ta: “Đừng nghĩ đến chuyện bắt cậu ấy về. Hợp đồng hủy bỏ, mảnh đất trước đó sẽ được trả lại cho ngài, cộng thêm năm triệu tiền bồi thường thiệt hại, sáng ngày mai sẽ có người gửi cho Lâm thị.”   "Ồ?" Lâm Thịnh Bân mỉm cười, "Ngài nghĩ đây là gì? Chỉ là một món đồ chơi, có đáng giá như vậy không?"   Lục Sùng đứng dậy tiễn khách: “Cho dù chỉ là một con chó ở cùng tôi, tôi cũng sẽ không đứng nhìn con chó đó bị hành hạ. Lâm tiên sinh xin hãy coi đó như một ân huệ đối với tôi.”   "Haha, Lục tiên sinh đúng là hào phóng, tôi thật xấu hổ, xin phép rời đi trước."   Lục Sùng quay về phòng bệnh, khóa cửa lại.   "Chết tiệt, tên khốn này, hận không thể giết chết tên đó mà."    Nguyễn Cẩm Miên chớp chớp đôi mắt vô tội của mình.   “Nhìn cái gì mà nhìn?” Lục Sùng đi tới, giúp cậu đắp chăn: “Đồ thua cuộc.”   Nguyễn Cẩm Miên:?   "Không phải anh ấy phải tự mình đổi sao? Rõ ràng là lỗi của anh ấy."   Thất Thất rất sắc bén: “ Thẳng nam đều như vậy, luôn đổ lỗi cho người khác về lỗi lầm của mình.”   Nguyễn Cẩm Miên không đồng tình: “Anh ấy thẳng chỗ nào, không phải là siêu cong sao.”   Lục Xung không ở cùng hắn quá lâu. Song Zhaoli gọi điện nói nhớ anh, và anh bỏ đi.   Lục Sùng không ở cùng cậu quá lâu. Tống Chiêu Lê gọi điện nói nhớ anh, anh liền dứt khoát ly khai.   Tuy nhiên trên đường về nhà, ánh mắt Nguyễn Cẩm Miên nằm trên mặt đất cứ hiện lên trong đầu anh hết lần này đến lần khác.   Ướt át, hoàn toàn tin tưởng, mờ mịt nhưng cháy bỏng hy vọng.   Lục Sùng không hiểu.   Anh coi cậu như một miếng giẻ rách, rồi đích thân ném cậu vào hố lửa.   Làm sao cậu vẫn có thể ôm chặt lấy anh mà không chút do dự, như nắm một cọng rơm cứu mạng?   Triệu Tranh cảm thấy dạo gần đây Lục Sùng có gì đó không ổn.   "Tối qua cậu lại đến Tây Uyển à?" Tây Uyển là khu dân cư mà Nguyễn Cẩm Miên sống sau khi xuất viện.   “Ừm.” "Chậc, cậu... sao tôi lại cảm thấy có lỗi thế này? Cậu quá quan tâm đến tên nhóc đó? Cậu nghiêm túc đấy à?"   Lục Sùng vẻ mặt không thể tin được: "Cậu nói nhảm cái gì vậy? Chỉ là một món đồ chơi, cậu để bụng à?"   Triệu Tranh lẩm bẩm: “Tôi sợ mình sẽ ngã mất.”   Lục Sùng lắc đầu, cắt ngang lời nói nhảm của hắn: "Cậu thật sự không biết người mà tôi động tâm sao? Cậu ta chẳng là gì so với đầu ngón chân của A Lê."   Nguyễn Cẩm Miên, người không là gì so với ngón chân của Tống Chiêu Lê, nằm trên giường hai ngày mới dậy.   Trong khi hâm sữa cho mình, cậu đã đưa ra lời khuyên cho Thất Thất: "Cách thiết lập của cậu không khoa học, ‘thô như cánh tay trẻ con' thực sự là phản nhân loại. Cho dù cậu có uống thuốc kích thích tình dục, cậu cũng không thể làm điều đó năm lần một đêm. Tôi hy vọng cậu có thể căn cứ vào thực tế được không. Kích thước của Lục Sùng vốn đã rất lớn rồi, vậy nên đừng buff sức mạnh cho anh ta có được không. Cậu cũng phải xem xét sức chịu đựng của tôi chứ. Tôi vẫn còn phải bó bột ở chân, có trông quá thú tính không?"   Kỳ Kỳ "Chậc" một tiếng: "Có khoa học hay không quan trọng sao? Quan trọng là cậu có chịu nổi hay không? Quan trọng là để công ngẩng được đầu lên! Ở thế giới của chúng ta, 20 cm, không thể cầm bằng một tay, bảy lần một đêm là tiêu chuẩn. Ai không đáp ứng được tiêu chuẩn này thì sẽ xấu hổ khi chào hỏi người khác. Tôi sẽ coi như là cậu đang khen ngợi. "   Nguyễn Cẩm Miên: "...Chỉ cần cậu vui vẻ là được."   Lục Sùng nhờ người mua nguyên liệu mang đến. Nói muốn ăn món canh măng đông và thịt viên, nên Nguyễn Cẩm Miên đành phải bắt đầu nấu cơm với đôi chân khập khiễng.   Nguyễn đầu bếp nấu ăn rất giỏi, canh măng mùa đông và thịt viên là món tủ của cậu, Lục Sùng mấy lần đều khen ngợi. Nguyễn Cẩm Miên cũng rất thích ăn uống. Mỗi lần Thất Thất chiếm lấy cơ thể của cậu để nấu món ăn này, đều xem rất nghiêm túc.   "Tôi nghĩ là tôi đã học được rồi. Khi về tôi sẽ làm cho Lục Sùng ăn, hì hì~"   Thất Thất được an ủi rất nhiều, bắt đầu thuyết giảng một cách chân thành: "Nghĩ như vậy rất tốt. Không thể chỉ có một bên nhượng bộ trong một cặp vợ chồng, cậu phải luôn đáp lại anh ấy bằng sự quan tâm và yêu thương. Thấy rằng suy nghĩ của cậu đã thay đổi, tôi thật sự rất cao hứng, tôi liều mạng đến cải tạo cậu cũng không phải là vô ích đâu, Nguyễn Cẩm Miên, cậu nhất định sẽ bỏ được tật xấu của mình!”   Nguyễn Cẩm Miên bất đắc dĩ: “Tôi thật sự không làm gì cả, tôi sẽ luôn cân nhắc cho anh ấy… Quên đi, đừng nhắc đến chuyện này, dù sao tôi cũng ở đây = ="   Lục Sùng đến đúng giờ cơm tối.   Anh đi cùng Tống Chiêu Lê đến nhà hàng ba sao Michelin để ăn cơm. Ăn được nửa chừng đã thấy chán, đột nhiên muốn uống một bát canh măng đông do Nguyễn Cẩm Miên nấu.   Măng mùa đông được cắt thành từng lát mỏng, tôm tươi được xay nhuyễn và vo thành những viên nhỏ, không có gia vị nào khác ngoài muối ăn rất nhạt nhẽo nhưng vô cùng đơn giản và tươi mới. Sau uống một bát, cả người cảm thấy rất thoải mái.   Lục Sùng ăn rất hài lòng, trong lòng thầm nghĩ, Nguyễn Cẩm Miên tất nhiên không thể so sánh với A Lê về mọi mặt, nhưng cậu nấu canh rất ngon, thỉnh thoảng tới đây chiều chuộng cậu cũng được. Anh đã bào chữa cho mình và cảm thấy tốt hơn bây giờ.   Vừa ăn vừa suy nghĩ, anh tự nhiên kéo Nguyễn Cẩm Miên lăn trên ga trải giường.   Miếng dán trên chân Nguyễn Cẩm Miên vẫn chưa được tháo ra nên trước tiên anh phải kiên nhẫn nhấc lên và cố định giúp cậu. Khi thực hiện, phải cẩn thận không chạm vào, các tư thế có thể sử dụng cũng rất hạn chế. Nhưng dù vậy, Lục Sùng vẫn vượt qua mọi khó khăn.   Nguyễn Cẩm Miên có hai vết sẹo thon dài trên ngực và một vết bỏng ở đùi trong. Lần nào Lục Sùng cũng cẩn thận hôn những vết sẹo này.   Anh hỏi Nguyễn Cẩm Miên: “Cậu không ghét tôi sao?”   Nguyễn Cẩm Miên nghiêng đầu: “Là em tự mình đồng ý mà.”   “Hơn nữa, ngài lại cứu em lần nữa.”   Lời nói mềm mại của cậu đã đổi lấy sự trêu chọc không ngừng từ Lục Sùng. Trong khoảng thời gian này, Tống Chiêu Lê cũng gọi điện hỏi Lục Sùng khi nào mới về nhà, Lục Sùng tiếp tục di chuyển, đồng thời nói tối nay ở lại công ty tăng ca, Nguyễn Cẩm Miên liền khóc lóc cầu xin anh chậm lại, sợ đến mức lập tức che miệng lại không dám phát ra âm thanh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play