Chương 4: Hắn cùng bạch nguyệt quang [3] Nguyễn Cẩm Miên không đưa ông nội về quê. Ngôi nhà cũ ở quê đã cũ nát, không thích hợp cho người bệnh. Những tên đòi nợ thỉnh thoảng còn phá cửa xông vào, khi cậu mang theo số tiền bán thân về nhà để mang ông của cậu đến bệnh viện. Suýt chút đã đụng mặt những tên đó. Cậu không muốn mạo hiểm vào lúc này. Cũng may cậu không dùng tiền tiêu vặt mà Lục Sùng đưa cho cậu mỗi tháng, đủ để cậu thuê một căn hộ xinh đẹp gần đó để ở tạm. Ông lão biết thời gian của mình cũng không còn nhiều nhưng ông không thể không lo lắng cho đứa cháu trai duy nhất này của mình. “Miên Miên, cháu thuê nhà có tốn nhiều tiền không?” Nguyễn Cẩm Miên mỉm cười: "Đây là tòa nhà do công ty cháu xây dựng, nhân viên được giảm giá thuê nhà, công ty còn trợ cấp nhà ở, không đắt." “Ồ, vậy thì tốt.” Ông lão gật đầu thở dài: “Đáng tiếc Miên Miên của chúng ta còn quá trẻ, ông nội không thể nhìn thấy cháu kết hôn sinh con.” "Ông nội……" Lão nhân xua tay không cho cậu tiếp tục, chỉ nghiêm túc cảnh cáo: “Ông nội biết cháu hiếu thảo, nhưng sau khi ông nội rời đi, cháu cũng không thể tùy tiện tiêu tiền, có nghe thấy không? Đừng mua nghĩa trang hay bất cứ thứ gì tương tự. Bây giờ ở đất ở làng mình không còn rẻ nữa. Kiếm tiền bây giờ không dễ. Cháu luôn nói rằng ông chủ của cháu chăm sóc cháu, nhưng cậu sẽ chăm sóc cháu suốt đời sao? Cháu phải làm việc chăm chỉ và tiết kiệm nhiều tiền hơn. Sau khi ông nội chết đi, mọi chuyện sẽ kết thúc, cháu hiểu không?” Nguyễn Cẩm Miên cúi đầu không nói gì. "Miên Miên, ngoan ngoãn nghe lời ông nội." Cậu cố gắng mỉm cười với ông nội: “Được, cháu nghe lời ông.” Dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước nhưng Nguyễn Cẩm Miên vẫn ngơ ngác khi ngày đó đến. Sau bữa trưa, ông nội ngủ đến tận tối. Hiếm khi ông có thể ngủ yên giấc được vài tiếng. Khi tỉnh dậy, ông lão cảm thấy tinh thần sảng khoái. Bữa tối ông ăn được một bát sữa trứng nhỏ và cháo gà rau củ, sau khi ăn xong được Nguyễn Cẩm Miên đỡ ngồi bên ban công. Nguyễn Cẩm Miên còn quá trẻ, chưa từng trải qua cái chết nên không nhận ra đây chính là cái gọi là “ánh sáng trở lại”. Cậu cảm thấy rất vui vì ông nội có thể duy trì được tâm trạng này ít nhất là trong bốn năm ngày. Cậu cũng có thể nghĩ ra cách nấu món gì đó ngon cho ông và có thời gian trò chuyện cùng ông. Đến tối, cậu ngồi bên giường giúp ông nội ngủ, chính mình cũng vô tình ngủ quên mất. Nửa đêm, cậu bị đánh thức vì hơi lạnh, đứng dậy duỗi vai và cái cổ cứng ngắc rồi cúi xuống đỡ ông lão vào giường. Đột nhiên động tác của cậu dừng lại. Cậu đưa tay chạm vào ông nội, nhưng người ông đã lạnh đi rồi. Nguyễn Cẩm Miên bối rối liên lạc với ai đó để đưa thi thể của ông nội vào lò hỏa táng. Khi rời đi, cậu có nhiều thêm một chiếc bình nhỏ trong túi xách. Buổi chiều nắng đỏ treo lơ lửng trên bầu trời, nhưng lại không tỏa ra chút hơi ấm nào, gió bắc ảm đạm khiến mặt người đau nhức. Nguyễn Cẩm Miên lang thang trên đường một lúc lâu mới nhớ ra: “Có nên quay lại chỗ Lục Sùng không?” Mặc dù dạo này anh ấy không hề gọi một cuộc gọi nào cả. Thất Thất do dự: "Nếu không thì hai ngày nữa chúng ta đi..." "Không sao đâu." Nguyễn Cẩm Miên vẻ mặt bình tĩnh, thắt chặt khăn quàng cổ, bắt một chiếc taxi. · Nguyễn Cẩm Miên không có chìa khóa nhà của Lục gia, liền bấm chuông cửa, đợi một lát mới có người hầu đến mở cửa cho cậu. Cậu bước vào phòng khách quen thuộc, nhìn thấy Lục Sùng mặc áo choàng tắm đang chơi cờ một mình. Lục Sùng liếc hắn một cái: “Sao cậu lại tới đây vào lúc này?” Nguyễn Cẩm Miên há miệng không biết nên nói cái gì, cuối cùng ngơ ngác nói: “Ông nội em mất rồi.” "Chết thì mang đi thiêu. Nói cho tôi biết làm gì." Lục Sùng cười lạnh, "Vừa đúng lúc, cậu đi vào phòng khách thu dọn đồ đạc. Tấm thẻ trên bàn là của cậu, trong đó có một triệu, cậu cầm lấy đi, đồ vật cậu cứ cầm đi đi, sau này không cần phải đến tìm tôi nữa ”. “Tại, tại sao…” Nguyễn Cẩm Miên cảm thấy mình vừa hỏi một câu ngu ngốc. Quả nhiên, Lục Sùng cũng không mấy vui vẻ, cười nửa miệng nhìn Nguyễn Cẩm Miên: " Cậu cho là tại sao, tiểu gia hỏa, tôi vẫn cho là cậu khá thông minh." Nguyễn Cẩm Miên yên lặng đi lên tầng hai. Cậu có rất ít đồ đạc, chủ yếu là quần áo, nếu để lại đây chắc chắn sẽ bị vứt đi, chẳng thà mang đi. Còn những món hàng xa xỉ như đồng hồ mà Lục Sùng tặng, cậu luôn cất trong tủ, hiện tại không có ý định mang chúng đi. Về phần tấm thẻ, Nguyễn Cẩm Miên do dự một chút nhưng vẫn lấy đi. Cậu thật sự sợ nghèo. Sau khi bước ra khỏi phòng khách, cậu tình cờ đi vòng đến cửa phòng ngủ chính. Cánh cửa không khóa và mở ra bằng một cú xoay. Cậu lén nhìn vào trong và thấy có người đang ngủ trên giường. Cậu nhẹ nhàng đóng cửa lại. Sau khi xuống lầu, cậu bước đến phòng khách, nơi Lục Sùng vẫn đang ngồi chơi cờ. Nguyễn Cẩm Miên do dự một chút, tạm biệt anh: "Lục tiên sinh, em... đi đây." Lục Sùng không thèm để ý tới, bỗng từ trên lầu truyền đến một giọng nam: "Anh Sùng——" " Tới đây, bảo bối." Lục Sùng lập tức trả lời, sau đó đứng dậy đi lên lầu. [ Nguyễn Nguyễn: Anh gọi ai là bảo bối *cầm dao*] Anh sải bước đi ngang qua Nguyễn Cẩm Miên, gió nổi lên khiến tóc Nguyễn Cẩm Miên bay phấp phới. Đây là khoảng cách gần nhất anh nhất mà Nguyễn Cẩm Miên tính đến thời điểm hiện tại. · Nguyễn Cẩm Miên tìm được việc làm ở một quán trà sữa. Cậu làm việc từ 12 giờ trưa đến 10 giờ tối hàng ngày, và cuối tuần và lương hàng tháng của cậu là 2.000 nhân dân tệ. Đây có thể gọi là một công việc khá vất vả đối với Nguyễn Cẩm Miên nhưng vẫn dễ dàng hơn nhiều so với công việc mà kim chủ ban đầu đã làm cách đây vài năm. Vì khuôn mặt của cậu rất thu hút các cô gái, nên chỉ trong vài ngày, người quản lý cửa hàng đã chuyển cậu sang vị trí tương đối rảnh rỗi là đặt hàng và thu ngân. Sau khi thấy lượng khách hàng tăng lên đều đặn, ông chủ vui vẻ hứa sẽ thưởng thêm cho cậu vào cuối tháng. Thất Thất: Tôi cảm thấy có gì đó không đúng lắm... Người thân duy nhất của cậu ấy vừa qua đời, lại còn bị người mình yêu đá ra ngoài, nghĩ thế nào cũng thấy thật đau khổ. Tại sao Nguyễn Cẩm Miên trông vẫn lạc quan như vậy, thậm chí còn tăng cân một chút vì uống trà sữa mỗi ngày. Nguyễn Cẩm Miên: "Bằng không? Chia tay, không đúng, nếu bị kim chủ của mình bỏ rơi, có nhất thiết phải tìm chết không? Cuộc sống vẫn phải tiếp tục khi không có tình yêu mà. Tôi đã cố gắng rất nhiều để duy trì tính cách của nhân vật! Nếu không, tôi đẹp trai như vậy, tôi đã phát sóng trực tiếp, trở thành người nổi tiếng trên mạng và mở một cửa hàng trên Taobao!” Thất Thất: "Ừ, có lý đấy. Cậu cố lên nhé." Bằng cách này, Nguyễn Cẩm Miên không có nơi nào để chi hơn một triệu, mỗi ngày đều đứng trong quán trà sữa để nhận đơn đặt hàng của khách hàng, trò chuyện cùng Thất Thất và uống trà sữa trong giờ không cao điểm. "Khó trách Lục Sùng, ừ, là Lục Sùng của tôi, bây giờ không phải thế này. Trước đây anh ấy không cho tôi mua trà sữa ở bên ngoài, hóa ra bên trong thật sự không có sữa hay là trà." "Wow, viên khoai tây tím hôm nay nấu ngon quá." "Hehehe, nhìn phô mai siêu dày của tôi này..." Thất Thất gục xuống: "Im đi, im đi! Tôi không có đồ ăn vặt để ăn, sao cậu cứ khoe với tôi mãi thế!" Nguyễn Cẩm Miên: "...Thật xin lỗi." · Nhưng cuối cùng Nguyễn Cẩm Miên vẫn không nhận được tiền thưởng. Ngày thứ hai mươi chín sau khi rời khỏi Lục Sùng, tài xế của Lục Sùng đã đến tìm cậu. Lúc đó cậu vừa tan tầm, đang chán nản chờ đợi chuyến xe buýt cuối cùng của trạm. Một chiếc xe quen thuộc dừng lại trước mặt cậu, tài xế thường được Lục Sùng phái đi đón đưa cậu, giải thích mục đích của anh ta. "Cậu Nguyễn, ngài Lục đang chờ cậu, mời qua đây." Hô hấp của Nguyễn Cẩm Miên dừng lại hai giây, không nhịn được nói: “Được.” Tài xế đưa cậu về lại căn hộ cậu đã ở khi được Lục Sùng bao dưỡng. Căn hộ vẫn được dọn dẹp thường xuyên, sạch sẽ không tì vết, nhưng nó đã mất đi phần nào sự ấm áp vì đã lâu không có người ở. Nguyễn Cẩm Miên từ từ bước qua mọi ngóc ngách trong căn hộ, đột nhiên sinh ra một chút cảm giác sai sai, như thể trở lại những ngày mà cậu ở đây chờ Lục Sùng trở về. Cho đến khi đồng hồ chuyển đến 0 giờ, Lục Sùng cuối cùng cũng xuất hiện. Người anh nồng nặc mùi rượu, sau khi bước vào cửa, anh ta nới lỏng cà vạt và nặng nề ngồi xuống ghế sofa. Nguyễn Cẩm Miên gần như là theo phản xạ tự nhiên đi vào bếp pha cho anh một cốc nước mật ong. Lục Sùng không nhận lấy chiếc cốc mà dùng ánh mắt tinh vi đánh giá cậu, điều đó làm Nguyễn Cẩm Miên cảm thấy lạnh ở sống lưng. Một lúc lâu sau, anh mới nói: “Cậu có biết ý nghĩa của việc quay lại đây không?” Nguyễn Cẩm Miên lắc đầu. Lục Sùng cười như không cười: "Cậu còn nhớ Lâm Thịnh Bân không?" Nguyễn Cẩm Miên nhớ lại, hình như anh ta là một trong những đối tác làm ăn của Lục Sùng, anh ta là người rất ôn hòa, nên trả lời: “Em nhớ.” “Tôi không biết tên đó bị chạm vào dây thần kinh nào, cư nhiên tên đó lại thật sự coi trọng cậu và đề nghị đổi đất ở khu phát triển mới vì cậu. Cậu nghĩ sao, Miên Miên, cậu có muốn đi không? Cậu Lâm đây rất nổi tiếng vì sự hào phóng của mình.” Nguyễn Cẩm Miên không nói gì. Cậu ngây ngốc nhìn thẳng vào mắt Lục Sùng, miệng hơi hé ra, dường như chịu không nổi, tựa hồ như đang tác hợp. Ngay lúc Lục Sùng đang định nói quên đi thì giọng nói nhẹ nhàng của Nguyễn Cẩm Miên vang lên: “Muốn em đi không?” Lục Sùng cười che giấu đi sự khó chịu: "Khu phát triển mới bây giờ là tất đất tấc vàng, ai lại không muốn?" Nguyễn Cẩm Miên cúi đầu nói: “Vậy em đi.” Rõ ràng đây là câu trả lời mà anh muốn, nhưng Lục Sùng không biết vì sao nghe xong lại cảm thấy có chút khó chịu. Anh nâng cằm Nguyễn Cẩm Miên, buộc cậu phải nhìn lên, nhưng lần này dù có nói gì Nguyễn Cẩm Miên cũng không chịu mở mắt. "Đúng vậy, đi cùng Lâm Thịnh Bân thoải mái hơn nhiều so với làm việc ở quán trà sữa. Sau khi đến đó, cậu sẽ lấy lòng anh ta thế nào? Liệu cậu có thể làm ra vẻ quyến rũ và yêu cầu anh ta cho cậu thêm tiền bao dưỡng mỗi tháng không?" Lục Sùng vừa nói vừa vô thức bóp chặt cổ của Nguyễn Cẩm Miên, cậu bị nghẹn đến mức ho khan, đôi mắt nhắm chặt chảy ra hai dòng nước mắt. Lục Sùng buông tay ra. Sự khó chịu trong lòng vẫn còn chưa vơi đi, anh bế Nguyễn Cẩm Miên đang khóc đi vào phòng ngủ, ném mạnh xuống giường. “Nếu cậu đã muốn quay lại công việc cũ, vậy thì tôi phải giúp anh Lâm kiểm tra trước đã.”