Chương 1: Ràng buộc hệ thống Một giờ sáng, một chiếc Cayenne màu đen đỗ trước cổng nhà họ Lục. "Lão đại, chúng ta tới rồi." Tài xế nhẹ nhàng đánh thức Lục Sùng đang nhắm mắt nghỉ ngơi . Lục Sùng dùng sức ấn vào huyệt tình minh để bản thân tỉnh táo, nghỉ ngơi vài phút mới xuống xe. Anh chậm rãi bước vào nhà, trong phòng khách là một mảnh tối đen. Không có ai chờ đợi anh cả. Lục Sùng khe khẽ thở dài. Nửa tháng nay, mỗi ngày đều phải tăng ca, Nguyễn Nguyễn có lẽ đã tức giận. May mắn thay, mọi thứ đều đã hoàn thành, kế tiếp có thể nghỉ phép ngắn ngày đưa em ấy đi chơi. Lục Sùng không bật đèn mà trực tiếp đi lên tầng hai dưới ngọn đèn sàn mờ ảo. Trong phòng ngủ, rèm cửa không kéo, ánh trăng trong trẻo chiếu lên khuôn mặt đang ngủ của Nguyễn Cẩm Miên. Lục Sùng ngồi ở bên giường, nhìn chằm chằm khuôn mặt đang ngủ của cậu, trong lòng cảm thấy vô cùng bình yên. Anh vén mái tóc rối bù dính trên mặt Nguyễn Cẩm Miên lên, cúi người hôn cậu một cái. "Chúc mừng ngày kỷ niệm bảy năm, cục cưng quý giá của tôi." Tiếng nước chảy từ trong phòng tắm truyền đến, Nguyễn Cẩm Miên đột nhiên mở mắt, ngồi dậy. “Lại uống nhiều như vậy…” Cậu càng nghĩ lại càng không vui, môi bĩu ra. Cuối cùng, cậu nặng nề “ Hừ” một tiếng rồi lại nằm xuống, tiếp tục giả vờ ngủ. Sáng sớm ngày hôm sau. Nguyễn Cẩm Miên nhanh chóng ấn tắt chuông báo thức sau khi nó rung được hai giây. Cậu quay đầu nhìn Lục Sùng, cũng may anh ngủ rất sâu. Cậu lặng lẽ rời khỏi giường, thay quần áo cẩn thận. Hôm qua vali đã được đóng gói để ở tầng dưới, tất cả những gì cậu phải làm là mang theo điện thoại. Hehe, giống như một cuộc phiêu lưu vậy. Nguyễn Cẩm Miên im lặng mà cong mắt cười. Cậu nhìn Lục Sùng lần cuối, lặng lẽ đóng cửa lại, vui vẻ đi xuống lầu. Lúc này mới là tờ mờ sáng, mặt trời còn chưa ló dạng, Nguyễn Cẩm Miên không nhớ nổi lần cuối cùng mình dậy sớm như vậy là khi nào. Cậu kéo hành lý của mình một quãng đường dài trước khi đến cổng lớn, nơi chiếc taxi đã đặt trước đã đợi sẵn bên ngoài. Cậu kiểm tra thông tin với tài xế và vội vã đến ga xe lửa sau khi xác nhận là chính xác. Lúc Lục Sùng tỉnh lại đã là bảy giờ sáng, nhưng người luôn thích ngủ nướng bên gối của anh lại không thấy bóng dáng đâu cả. "Nguyễn Nguyễn?" Không ai trả lời anh. · Nguyễn Cẩm Miên hít sâu một hơi, nhấn nút trả lời trên điện thoại. "Nguyễn Nguyễn, em đi đâu thế? Làm sao..." “Không phải chuyện của anh.” Nguyễn Cẩm Miên ngắt lời Lục Sùng, cậu có chút khẩn trương, cẩn thận đọc lại lời thoại đã chuẩn bị sẵn: “Cũng đừng tới chỗ tôi. Lục Sùng, anh có biết hôm nay là ngày gì không?” "Tất nhiên là anh biết, bảo bối, hôm nay là ngày kỷ niệm thứ bảy. Anh..." "Đúng vậy, đã bảy năm rồi. Đã bảy năm rồi, Lục Sùng, tôi thật sự đã chịu đủ rồi. Tôi nghĩ bây giờ chúng ta như thế này có ý nghĩa gì? Chúng ta tạm thời xa nhau một khoảng thời gian đi, để chính mình bình tĩnh lại. Đừng đến tìm tôi, tôi không muốn thấy anh." Nói xong, cậu lập tức cúp điện thoại, không cho Lục Sùng cơ hội nói chuyện. Câu thoại này quá hấp dẫn, thật xấu hổ khi nói ra điều đó. Nguyễn Cẩm Miên xấu hổ che mặt lại. Một lúc sau, cậu không khỏi cảm thấy tự hào, giống như một đứa trẻ chơi khăm thành công. Chẳng mấy chốc đã đến lượt Nguyễn Cẩm Miên làm thủ tục lên tàu. Khi cậu lên tàu và tìm được chỗ để ngồi xuống, cậu đã rất buồn ngủ. Cậu chỉ giả vờ ngủ khi nhìn thấy xe của Lục Sùng, đêm qua không ngủ được bao lâu, lại nghĩ đến việc dậy sớm nên ngủ rất nông, may mắn là có ba giờ trên tàu để ngủ bù. Cậu lấy trong vali ra một chiếc gối hình chữ U, một chiếc bịt mắt và tai nghe chống ồn rồi ngồi vào tư thế thoải mái chuẩn bị đi ngủ. Đột nhiên trong đầu cậu vang lên một giọng nói: "Hệ thống đang ràng buộc ký chủ..." Bên kia. Lục Sùng sau khi bị cúp điện thoại cũng không hề khó chịu. Đầu tiên anh thông qua định vị xác định vị trí hiện tại Nguyễn Cẩm Miên. Cậu đang ở ga xe lửa thành phố, sau đó đăng nhập vào tài khoản 12306 của mình, tìm được thông tin về chuyến tàu cao tốc mà cậu mua để đến thành phố lân cận. "Nguyễn Nguyễn ngốc nghếch, tại sao không đi máy bay?" Nghĩ nghĩ, máy bay tựa hồ không đủ tiện nghi: "Sao không bảo lão Trần Khai lái xe đưa đi?" Trong lúc suy nghĩ, anh gọi tài xế: "Lão Trần, bây giờ lập tức đến đón tôi. Hôm nay tôi đi công tác ở thành phố A." Lục Sùng hôm nay ăn mặc giản dị, áo phông trắng, quần tây rộng thùng thình màu xám, hoàn toàn khác với vẻ nghiêm túc thường ngày trong bộ đồ vest cùng giày da. Lão Trần mở cửa cho hắn, nói đùa: "Lão đại, ngài thoạt nhìn không giống đi công tác." Lục Sùng cười không nói gì, sau khi ngồi xuống, bắt đầu gửi tin nhắn WeChat cho Nguyễn Cẩm Miên. Liên tiếp mấy tin nhắn đều không có phản hồi, Lục Sùng đành buông điện thoại xuống, chuẩn bị đi ngủ. Đúng lúc này, anh nghe thấy một giọng nữ vô cảm truyền ra từ sâu trong tâm trí: "Hệ thống đang ràng buộc ký chủ..." . "Liên kết thành công." "Hệ thống đang kích hoạt..." "Kích hoạt thành công." Sau đó âm thanh hệ thống chuyển thành giọng nói trong trẻo của thiếu niên: "Hệ thống số 0077 tận tình phục vụ ngài." Nguyễn Cẩm Miên có chút mơ hồ, lẩm bẩm nói: "Cái gì vậy? Hiện tại giấc mơ này không phải rất phi logic sao ..." “Đây không phải là giấc mơ, đây là hệ thống BE." Nguyễn Cẩm Miên:...... "Xin chào?" Nguyễn Cẩm Miên ngập ngừng chào hỏi. "Xin chào ký chủ, tôi là nhân viên số 0077 của hệ thống BE. Tôi hy vọng trong những ngày tới chúng ta có thể cùng nhau hợp tác, tiến lên phía trước và cùng nhau hoàn thành các nhiệm vụ hệ thống khác nhau." "Ừm..." Nguyễn Cẩm Miên bối rối: "Hệ thống là cái gì? Nhiệm vụ gì phải hoàn thành? Thật sự không phải tôi đang nằm mơ sao? Chẳng lẽ tôi xuyên không... Không muốn, tôi muốn Lục Sùng QAQ." "Hệ thống BE là một trò chơi giải đố và thư giãn được Hoàng đế Jie Kesu của Thiên hà Ba Nâu phát triển dành riêng cho hoàng hậu Zuo Jin. Với trải nghiệm người dùng tuyệt vời, nó đã được toàn thiên hà đánh giá cao và được quảng bá mạnh mẽ. Hiện nay Hệ thống BE đang tìm kiếm vật chủ phù hợp trên khắp vũ trụ - chủ yếu là các cặp đôi mà một hoặc cả hai bên thích làm tình, và sau khi ràng buộc thành công, hai vật chủ sẽ trải qua nhiều loại cặn bã và sỉ nhục, kỳ tích máu chó, ngược thân ngược tâm, khi hoàn thành nhiệm vụ, anh ấy sẽ suy ngẫm về những khuyết điểm của bản thân, nhận ra giá trị của tình yêu và cuối cùng đạt được mục tiêu cùng bạn đời tạo dựng một tương lai tốt đẹp hơn ”. “Ồ, tôi hiểu rồi.” Nhưng Nguyễn Cẩm Miên vẫn có chút không hiểu: “Nhưng Lục Sùng bình thường không làm gì cả, tại sao lại chọn bọn tôi?” 0077:“……” 0077 nhất thời có chút không nhịn được, ngữ khí lễ phép trang trọng chuyển sang giễu cợt, ác ý: "Ha ha, cậu không biết là ai làm sao?" "Đừng nói nhảm, tôi chưa bao giờ làm chuyện đó." Nguyễn Cẩm Miên phủ nhận. 0077 cười khẩy, bắt đầu kể ra các tội danh: “ Năm 20xx, Lục Sùng đang xử lý công việc khẩn cấp tại chi nhánh thành phố B. Cậu mắc bệnh thủy đậu và đang nghỉ ngơi ở nhà. Nửa đêm cậu gọi điện cho anh ta và khóc lóc suốt một tiếng đồng hồ. Yêu cầu anh ta lái xe về trong đêm để gãi ngứa cho cậu, chuyện này có xảy ra không? Nguyễn Cẩm Miên nhỏ giọng nói: "...Đó là bởi vì tôi bị bệnh, chỉ là tôi cảm thấy rất khó chịu." “Vào ngày sinh nhật thứ 22 của cậu, Lục Sùng đã dành năm giờ để chuẩn bị một bàn ăn, nhưng cậu lại không ăn một miếng nào, thậm chí còn tức giận và yêu cầu anh ấy đi về phía đông thành phố để chuẩn bị đồ Nhật cho cậu, không được phép gọi đồ ăn mang đi hoặc nhờ cấp dưới giúp đỡ phải không? Nguyễn Cẩm Miên có chút áy náy: “Sao cậu có thể ăn đồ ăn Lục Sùng nấu? Aissss, cậu không hiểu…” "Năm ngoái, Lục Sùng đang bàn bạc hợp tác với công ty xx, người quản lý dự án phía đối tác là một học tỷ đại học từng theo đuổi Lục Sùng. Sau đó, cậu dọa chia tay không cho bọn họ gặp nhau, trực tiếp dẫn đến việc dự án bị huỷ bỏ..." Nguyễn Cẩm Miên tự tin đến mức đánh gãy lời 0077: "Cô ta chỉ muốn hẹn hò với Lục Sùng!! Tôi không chịu nổi!" "Hừ, cậu không biết." 0077 lạnh lùng nói: "Tôi không muốn nói về việc cậu hôm nay rời nhà không từ biệt, hệ thống này là dành riêng cho cậu." Nguyễn Cẩm Miên không chịu khuất phục: cảm thấy cực kỳ tức giận và uỷ khuất. · Lục Sùng, người đồng thời bị ràng buộc bởi hệ thống, cũng bày tỏ sự bất mãn mãnh liệt sau khi đàm phán với 6038: "Tôi muốn khiếu nại về cậu. Cậu đã phạm sai lầm rất lớn trong việc lựa chọn ký chủ. Nguyễn Nguyễn chưa bao giờ phạm sai lầm, hơn nữa nếu như cậu cho là em ấy làm, đây chính là cưỡng ép trói buộc tôi. Đưa giấy bút cho tôi, tôi sẽ viết báo cáo về cấp trên của cậu." 6038: ...Tôi thấy mệt quá. Nhưng vẫn phải mỉm cười: “ Hệ thống phản hồi của các bạn đã được ghi lại, chúng tôi sẽ gửi về trụ sở để đánh giá thứ cấp thủ công trong thời gian sớm nhất. Nhiệm vụ vẫn sẽ tiếp tục như bình thường cho đến khi có kết quả. Cảm ơn sự mạnh mẽ của các bạn, ủng hộ và hợp tác cùng 6038. Chúc quý khách có một sự kiện vui vẻ." Lục Sùng: "Tôi không đồng ý! Thật khó chịu!"