[Edit] 100 phương thức BE
Lục Sùng mấy ngày sau đều không thấy xuất hiện, anh chỉ phái tài xế đi theo Nguyễn Cẩm Miên, nói cậu có thể quẹt thẻ, muốn đi đâu thì đi, nhưng cậu phải về nhà trước sáu giờ. Nguyễn Cẩm Miên ngoan ngoãn đồng ý. Giống như một con thú cưng nhỏ được nuôi dưỡng, cậu tự ý thức được không nên làm phiền kim chủ khi không được gọi. Việc cậu thường làm nhất là đến bệnh viện để tháp tùng những người già ốm nặng. Dù không phải là ông nội ruột nhưng ông vẫn hết lòng chăm sóc cậu. "Cho dù đây chỉ là một thế giới hư cấu, nhưng đối với họ tất cả đều là thật. Bây giờ tôi đã trở thành cậu ấy, tôi sẽ cố gắng hết sức để sống thật tốt cuộc sống của cậu ấy và gánh vác trách nhiệm của cậu ấy." Thất Thất nghe xong cũng có chút kinh ngạc, cảm thấy ký chủ không giống như tưởng tượng. Buổi chiều, Nguyễn Cẩm Miên trở về căn hộ rất đúng giờ, Lục Sùng đã ngồi trên ghế sofa được một lúc. “ Ngài Lục,” Nguyễn Cẩm Miên kinh ngạc, “Ngài tới khi nào? Tại sao không gọi em trở về?” Lục Sùng vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh, ý bảo cậu ngồi xuống. "Em đi đâu vậy?" “Đến bệnh viện thăm ông nội của em.” Sắc mặt Nguyễn Cẩm Miên có chút buồn bã. Lục Sùng cau mày: “Ông nội của em xảy ra chuyện gì?” Nguyễn Cẩm Miên nói cho anh biết tình hình của ông nội cậu. “…Đúng vậy, chuyển đến bệnh viện quân y tỉnh và liên hệ với một số chuyên gia để kiểm tra.” Nguyễn Cẩm Miên mặt đầy cảm kích nhìn Lục Sùng đã giúp đỡ chữa trị cho ông nội. Cậu cho rằng nếu mình thật sự là cậu thiếu niên mười bảy tuổi đáng thương này thì việc cậu phải lòng Lục Sùng là chuyện hết sức bình thường. Cứu cậu thoát khỏi hang ổ dâm loạn (dù cũng là để ngủ với cậu), còn giải quyết được vấn đề đáng lo ngại nhất của cậu. Cậu quyết định mình sẽ làm một tiểu tình nhân ngoan ngoãn và hiểu chuyện, không thể để kim chủ tốt bụng như vậy lãng phí tiền của. Lục Sùng quay người lại, nhìn thấy Nguyễn Cẩm Miên vẻ mặt cảm động, trong lòng có chút buồn cười: "Gì đây, em sắp khóc à?" “Em không có khóc.” Nguyễn Cẩm Miên cúi đầu, “Cám ơn ngài, ngài đối với em thật tốt.” “Ai cho phép em có được đôi mắt đẹp như vậy?” Giọng nói của anh nhẹ nhàng như một tiếng thở dài, Nguyễn Cẩm Miên có nghe thấy hay không cũng không quan trọng. Sau đó anh dựa lưng vào ghế sofa, dùng giọng điệu dâm đãng và lười biếng nói: "Cảm ơn cũng không chỉ là nói bằng miệng đâu." Nguyễn Cẩm Miên kìm nén sự xấu hổ, mặt đỏ lên, cậu tiến lên hai bước, quỳ vào giữa hai chân anh, há miệng cắn khóa quần của anh. Đồng thời, trong lòng cậu cũng đang phàn nàn: Anh còn không biết kỹ năng của em sao? Em sao có thể làm hài lòng ai nếu em chủ động! · Xuân qua, thu đến, hạ qua, đông ngừng, Nguyễn Cẩm Miên đã được Lục Sùng bao dưỡng gần hai năm. Rất nhiều người biết ngài Lục có một người tình nhỏ yêu quý, thường dẫn được theo trong những bữa tiệc riêng tư, thậm chí còn cho cậu sống trong biệt thự nhà họ Lục. Nguyễn Cẩm Miên có thể bỏ qua lương tâm, không màng bất kỳ lời bàn tán nào mà nói về Lục Sùng, tên kim chủ này thực sự không thể chê vào đâu được. Công việc rất đa dạng, không có bất kỳ khó chịu nào, anh ấy còn rất hào phóng trong hành động của mình, thậm chí thỉnh thoảng còn có chút lãng mạn. Ví dụ như hôm nay là sinh nhật thứ mười chín của Nguyễn Cẩm Miên. Lục Sùng nói sẽ đưa cậu đi ăn tối, khi đến nơi, Nguyễn Cẩm Miên mới phát hiện anh đã bao toàn bộ nhà hàng ở tầng 99. Trong nhà hàng không bật đèn, trên sàn phủ đầy cánh hoa hồng, những ngọn đèn màu nho nhỏ ẩn giấu bên trong tỏa sáng như những ngôi sao, khiến nó trông giống như một dải ngân hà màu đỏ vô cùng lộng lẫy. Họ ngồi xuống bên đài quan sát, bên ngoài cửa kính sát đất là ánh đèn của hàng ngàn ngôi nhà, bầu trời trong xanh, bên trong cửa sổ nồng nặc mùi hoa hồng và rượu vang đỏ làm Nguyễn Cẩm Miên choáng váng. “Miên Miên,” Lục Sùng gọi cậu, trên mặt mang theo nụ cười: “Chúc mừng sinh nhật.” "Cảm, cảm ơn." Người phục vụ đẩy chiếc bánh sinh nhật đi ra. Một chiếc bánh kem vô cùng lớn. Nguyễn Cẩm Miên đứng dậy khoa tay múa chân một lúc, nó chỉ thấp hơn cậu nửa cái đầu, tầng dưới rộng bằng hai người. Sau đó, các nhân viên trong trang phục Winnie the Pooh và chuột Mickey lần lượt nhảy múa đến trước mặt cậu, gần như chôn vùi cậu với hàng chục món quà. Nguyễn Cẩm Miên hưng phấn đến đỏ mặt. Là một người xuất thân nghèo khó, cậu chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng như vậy. Cậu nghĩ, đây chắc chắn là ngày hạnh phúc nhất đời mình. · Chẳng bao lâu Nguyễn Cẩm Miên biết rằng mình vừa dựng một lá cờ khổng lồ. "Dậy, dậy, dậy, dậy đi..." Nguyễn Cẩm Miên bị phương pháp lặp lại vô số lần của Thất Thất đánh thức, cậu nhắm mắt lại, vẫn trong trạng thái mơ hồ miễn cưỡng hỏi một câu: “Mấy giờ rồi?” "8 giờ 30." “Cái quái gì vậy đại ca,” Nguyễn Cẩm Miên đau đớn ôm đầu, “Cậu có biết tối qua tôi đã uống bao nhiêu rượu và ở cùng anh ấy muộn thế nào không? Làm ơn làm người đi.” Thất Thất vô cùng bình tĩnh: “Mau đứng dậy, chuẩn bị chết.” "Hả?" Nguyễn Cẩm Miên lắc đầu, ý thức được: "Ồ, cậu muốn bắt đầu hành hạ tôi sao?" Thất Thất do dự một hồi, nói: “Sao tôi lại cảm thấy cậu không thể đợi được…” Nguyễn Cẩm Miên hiện lên vẻ mặt xấu hổ: “Thành thật mà nói, tôi thực sự cảm thấy cuộc sống bị bao dưỡng của tôi quá sa đọa, tuần nào tôi cũng phải trải nghiệm tư thế mới, thật sự là nuốt không nổi mà. Mặc dù không cần đi làm cũng rất vui, nhưng thời gian dài vẫn hơi nhàm chán." Lúc này, Lục Sùng đang nghe điện thoại, Nguyễn Cẩm Miên mơ hồ nghe được mấy chữ "Anh Sùng, đến sân bay đón em." "Được rồi, tôi sẽ đến ngay. Cậu tìm một chỗ ngồi một lát, đợi điện thoại của tôi, biết chưa?" Nguyễn Cẩm Miên nửa mặt vùi vào trong chăn, giả vờ ngủ, nhỏ giọng hỏi Thất Thất: “Là cuộc gọi từ người anh ấy thích sao?” "Làm sao cậu biết." Bởi vì đó là sự chiều chuộng và dịu dàng mà tôi chưa từng thấy trong hai năm vừa qua. Lục Sùng nhanh chóng tắm rửa rồi đi ra ngoài. Nguyễn Cẩm Miên suy nghĩ một chút, không ra tiễn anh. Cậu vừa mới nghĩ đến việc nằm trên giường thêm một lúc thì điện thoại di động lại reo. Cậu nhấc máy lên và thấy đó là cuộc gọi từ bệnh viện. "Người nhà Nguyễn Thành phải không? Mời cậu đến bệnh viện ngay lập tức. Đúng vậy, việc này có chút khẩn cấp..." · Ông nội của Nguyễn Cẩm Miên đã trải qua một cuộc phẫu thuật vào năm ngoái. Ca phẫu thuật tương đối thành công. Tuy nhiên, do phát hiện quá muộn nên tế bào ung thư đã di căn và lan rộng. Ông lão đã nằm viện điều trị bảo tồn hơn nửa năm. Mọi người đều biết ông chỉ đang trải qua cuộc sống, nhưng Nguyễn Cẩm Miên lại không chịu từ bỏ. Nhưng hiện tại, cuối cùng nó đã xấu đi đến mức không thể chữa trị được. "Với tình trạng hiện tại của ông ấy dù có làm bất cứ điều gì đều trở nên vô nghĩa. Chúng tôi chỉ có thể khuyên cậu nên đưa bệnh nhân về nhà chăm sóc..." Nguyễn Cẩm Miên trầm mặc một lát, hỏi bác sĩ: “Ông nội tôi còn bao nhiêu ngày?” "Nhiều nhất là một tuần." "Ký chủ, ký chủ?" Nguyễn Cẩm Miên chợt tỉnh táo lại: "Hả? Cái gì?" Sau khi đi ra khỏi phòng bác sĩ, cậu còn vẫn ngơ ngác mà dựa vào tường, Thất Thất có chút lo lắng: “Cậu không sao chứ?” Nguyễn Cẩm Miên lắc đầu, cậu lau mặt, yên lặng đi xuống lầu làm thủ tục xuất viện. Hàng đợi trước cửa sổ đại sảnh có chút dài, Nguyễn Cẩm Miên đứng ở cuối hàng, vô thức nhìn ra ngoài, sau đó cậu nhìn thấy Lục Sùng đang ôm một người đàn ông bước vào dưới sự dẫn dắt của nhân viên y tế. Nguyễn Cẩm Miên vô thức đi theo sau anh. “Chỉ là bong gân thôi, đừng quá lo lắng.” "Sưng tấy thế này tất nhiên phải đến bệnh viện rồi. Em có ý thức của một vũ công là phải chăm sóc cơ thể mình thật tốt không?" "Ok, là em sai, kiến thức đã được tiếp thu." Nguyễn Cẩm Miên đứng ở cửa nhìn Lục Sùng trò chuyện với chàng trai với khí chất ưu tú, giọng điệu rất quen thuộc, rõ ràng là bọn họ đã quen biết nhiều năm, thậm chí trên mặt còn mang theo nụ cười thoải mái. "Anh Sùng, cậu ấy đến tìm anh à?" Chàng trai trẻ phát hiện ra cậu, lúc họ nhìn nhau, Nguyễn Cẩm Miên nhớ lại lời Lục Sùng thường nói với cậu: “ Đúng là một đôi mắt xinh đẹp.” Cậu tựa hồ như đã biết vì sao Lục Sùng lại bao dưỡng cậu. "Sao cậu lại ở đây?" Lục Sùng cau mày đi tới cửa. Nguyễn Cẩm Miên ánh mắt lơ đãng, cậu không nhìn vào mắt anh: “Em đến gặp ông nội. Lục... Ngài Lục, em muốn xin ngài nghỉ phép mấy ngày, về nhà chăm sóc ông nội. " “Đi đi.” Lục Sùng cũng không để ý nhiều, thản nhiên đuổi cậu đi, sau đó quay lại xem bác sĩ đang chữa trị bong gân cho chàng trai. Nguyễn Cẩm Miên phát thanh âm khó có thể nghe được: “Cám ơn Lục tiên sinh.” Khi anh quay người rời đi, anh nghe thấy chàng trai trẻ hỏi: "Đó là ai vậy?" Lục Sùng thản nhiên nói: "Là nhân viên thôi." —————- Bạch nguyệt quang đến rồi đây *tung bông*