100 Phương Thức BE

2


4 tuần


 

Chương 2: Hắn cùng bạch nguyệt quang [1]   "Chúng ta sắp đi vào nhiệm vụ thế giới, mời ký chủ chuẩn bị. 5, 4, 3, 2..."   “Aisss, chờ một chút, tôi còn chưa chuẩn bị tinh thần." Nguyễn Cẩm Miên vội nói.   Khi đếm ngược kết thúc, tầm nhìn của cậu đột nhiên tối sầm và cậu không biết mình đang ở đâu.   Khi cậu mở mắt lần nữa, phát hiện mình đang ở trong phòng tắm, ngoài cửa có người đang thúc giục cậu: "Nguyễn Cẩm Miên, mày không sao chứ? Mày lãng phí thời gian của tao quá đấy!"    "Tới,tới liền!" Cậu vội vàng đáp lại, nhanh chóng nhìn mình trong gương rồi bước ra ngoài.   Ngoại hình của người trong gương không khác nhiều so với chính mình, ngoại trừ đôi mắt tròn hơn, khuôn mặt có thịt hơn và dáng người trông không quá mười bảy, mười tám tuổi.   Nguyễn Cẩm Miên rất thất vọng.    Trong đầu cậu hỏi hệ thống: “Thất Thất, tại sao tên và dung mạo của tôi sau khi tôi xuyên qua thế giới khác vẫn không thay đổi?”    Thất Thất vẻ mặt hiền lành nói: “Để cho cậu có cảm giác tham gia tốt hơn, không có cảm giác như cậu suốt ngày xem kịch mà không coi trọng cốt truyện.”    Nguyễn Cẩm Miên bĩu môi, nghĩ rằng mình có thể biến thành Nam Cung Thiết Hùng cao 1,98 mét.    Cậu chuẩn bị tinh thần và quan sát tình hình hiện tại của mình.   Cậu vừa được đưa đến căn phòng nhỏ này, bên trong đã có năm sáu cậu bé trạc tuổi cậu đứng sẵn. Mỗi người đều ăn mặc rất mát mẻ, kể cả Nguyễn Cẩm Miên cũng chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng mỏng và quần short rộng thùng thình.   "Tại sao có cảm giác không hài hòa?" Nguyễn Cẩm Miên nhẹ giọng lẩm bẩm. "Nói cho tôi biết bối cảnh câu chuyện đi, Tiểu Thất."   "Nguyễn Cẩm Miên, mười bảy tuổi, mẹ mất sớm, cha bỏ nhà đi mười năm trước sau khi mắc nợ một khoản nợ khổng lồ. Hai tháng trước, ông nội bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư đường ruột. Để thu thập chi phí y tế, tình nguyện bán mình cho Câu lạc bộ Say mộng sinh, hôm nay là ngày đầu tiên đi làm ”.   "... Khổ như vậy?" Nguyễn Cẩm Miên thở dài. Sau khi cảm khái thở dài, cậu bắt đầu dự đoán cốt truyện: “Ừ, lát nữa có lẽ tôi sẽ gặp Lục Sùng khi đi đón khách, sau đó anh ta sẽ tiếp quản MB nhỏ xinh đẹp này là tôi.”    Thất Thất: ……..   "Tôi đã yêu anh ấy khi tôi được nuôi dưỡng, nhưng anh ấy chỉ coi tôi như một sủng vật để giải tỏa nỗi buồn chán."   Thất Thất:...Tại sao cậu ta lại biết!!   "Rồi anh ta hoặc có được bạch nguyệt quang hoặc có một tình yêu mới, rồi anh ta bắt đầu bạo hành tôi cả về thể xác lẫn tinh thần, aisss."   Thất Thất: bây giờ xin đổi cốt truyện còn kịp không …….   Cuối cùng, Nguyễn Cẩm Miên tổng kết: "Thối."    "Tại sao cậu lại thuần thục như vậy?" Thất Thất lau mắt nhìn cậu.   " Hihi," Nguyễn Cẩm Miên chia sẻ trải nghiệm của riêng mình: “Tôi đã đọc thuộc lòng 800 bài viết về Vịt chiên giòn, không biết viết cũng có thể chỉnh sửa”.    Nguyễn Cẩm Miên cùng hệ thống trò chuyện một hồi, rất nhanh liền có người đưa bọn họ đi vào trong phòng bao xa hoa.   "Lục tổng, Hồng tổng, đây là hàng mới được tuyển chọn gần đây: trẻ tuổi, xinh đẹp và dịu dàng."   Nguyễn Cẩm Miên đứng trong góc lén nhìn các đại boss đang cười nói rôm rả.    "Ồ!"   "Sao vậy?" Thất Thất kỳ quái hỏi. Không phải cậu ta đã sớm biết Lục Sùng sẽ xuất hiện sao?   "Lục Sùng thật đẹp trai!!"   Thất Thất:……   Tính cách hiện tại của Lục Sùng là một bá đạo tổng tài ở độ tuổi ngoài ba mươi, vẻ ngoài trưởng thành và rắn rỏi hơn nhiều so với bản thể thực, giơ tay nhấc chân đều mang theo vẻ cường thế và kiêu ngạo khiến Nguyễn Cẩm Miên, một người đã theo dõi anh hơn 20 năm cảm thấy hai chân yếu ớt.    Ánh mắt hai người vô tình chạm nhau, Nguyễn Cẩm Miên vội vàng cúi đầu.    "Người ở ngoài cùng bên trái, đúng rồi, em đấy, lại đây."   Nguyễn Cẩm Miên gần như là cùng tay cùng chân đi tới trước mặt anh.      Lục Sùng nhéo cằm thiếu niên, cẩn thận nhìn mặt cậu.   "Mở mắt ra." Hàng mi dài run rẩy, thiếu niên lo lắng mở mắt ra, càng lúc càng giống một con thỏ.   Lục Xung cười lớn, ôm cậu đặt lên đùi anh, quay sang nói với quản lý câu lạc bộ: "Tôi muốn tiểu tử này, lát nữa trợ lý của tôi sẽ tới tìm anh."      ·   Trong phòng bao ngày càng có nhiều người, bầu không khí càng ngày càng ái muội. Một số người vừa nói vừa cười vừa thọc tay vào quần đùi hoặc váy của các chàng trai, cô gái xung quanh, cố tình khiếnhọ không nhịn được mà thở dốc.   Nguyễn Cẩm Miên ôm cổ Lục Sùng, vùi đầu vào ngực anh, không dám nhìn xung quanh.   “Em tên là gì?” Lục Sùng đút cho cậu một ngụm rượu, trêu chọc cậu.   "Nguyễn, Nguyễn Cẩm Miên."   Lục Sùng cười lớn: "Em tên là gì, phức tạp như vậy, không bằng gọi là mềm như bông đi."   Nguyễn Cẩm Miên lén nhìn hắn.   "A!" Nguyễn Cẩm Miên hừ một tiếng. Tên Lục Sùng này lại thò tay vào ống quần của cậu, xoa mông cậu!   “Nguyễn Nguyễn.” Lục Sùng thì thầm vào tai cậu: “Nguyễn Nguyễn, em thế này trông thật xinh đẹp.” Đây là Lục Sùng của cậu đang nói chuyện với cậu.    Nguyễn Cẩm Miên hai mắt đột nhiên đỏ lên, chút bất an cùng bối rối ẩn sâu trong lòng rốt cuộc cũng được xoa dịu. Cậu ôm Lục Sùng chặt hơn, nơi cơ thể họ dán vào nhau gần như bốc cháy.    Lục Sùng một tay ôm eo cậu, tay còn lại luồn vào khuỷu chân cậu, bế cậu đi ra ngoài.   "Tôi đi trước, mọi người tiếp tục."   Có một tiếng cười thấu hiểu phát ra từ phòng bao.       ·   Nguyễn Cẩm Miên gần như kiệt sức.    Lục Sùng vừa rồi quá hung hãn, mấy lần liền cậu đều thở không ra hơi, nghi ngờ chính mình sẽ chết ngay trên giường. Anh ta ỷ vào sự thiết lập của nhân vật để bắt nạt cậu cho đến khi cậu khóc ngất thì thôi.   Nguyễn Cẩm Miên cảm thấy mình đã bị tổn thất rất lớn.   May mắn thay, Lục Sùng đã lấy lại được phần nào bản chất thật của mình.   Anh giúp Nguyễn Cẩm Miên tắm rửa sạch sẽ, bế cậu trở lại giường, giấu trong chăn, sau đó ôm cậu từ phía sau, nhẹ giọng nói: "Đừng sợ, Nguyễn Nguyễn. Những thứ này đều không phải sự thật, chúng ta chỉ đang chơi game thôi, chúng ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ và sớm về nhà."     Nguyễn Cẩm Miên gật đầu, yên tâm nhắm mắt lại. Có Lục Sùng ở bên cạnh, cậu cái gì cũng không sợ.     ·   Ngày hôm sau, Nguyễn Cẩm Miên tỉnh lại đã là một giờ chiều, Lục Sùng đã rời đi lúc nào cũng không biết. Cậu cảm thấy eo mình đau, mông đau, đầu gối đau, miệng cũng đau.   Không muốn cử động, chỉ muốn nằm trên giường giả vờ chết.    Khi nằm trên giường, cậu nghĩ về những hành vi vi phạm của ký chủ mà Thất Thất vừa nói với cậu tối qua.   Đầu tiên ngôn ngữ và hành vi OOC bị nghiêm cấm, tức là bạn không được thực hiện những hành động vi phạm nhân cách hiện tại, nếu không sẽ bị trừ điểm tùy theo tình huống.   Nguyễn Cẩm Miên vốn muốn cùng Lục Sùng trò chuyện cả đêm, nhưng vừa nói ra điều gì đó, Lục Sùng đã đặt ngón trỏ lên miệng cậu, Thất Thất liền hét lên ngăn cản: "Một câu sẽ bị trừ mười điểm, rất tốn kém! Đến lúc đó điểm của hai người đều không đạt tiêu chuẩn, nhiệm vụ cũng coi như thất bại!"   Nguyễn Cẩm Miên không biết sự tình nghiêm trọng, cười hì hì hỏi: "Nhiệm vụ thất bại sẽ như thế nào? Lại chinh phục tân thế giới không phải là tốt sao?"   “ Cậu nghĩ thật đẹp,” Thất Thất muốn trợn mắt lên, “Nếu liên tiếp thất bại ba nhiệm vụ, ý thức của ký chủ sẽ không cách nào tách rời khỏi hệ thống ———— tức là cậu sẽ không thể quay trở về thế giới cậu."   Nguyễn Cẩm Miên:! ! !   "Tại sao cậu không nói trước! Nguy hiểm như vậy mà cậu nói trói buộc liền trói buộc? Cậu đã hỏi ý kiến ​​​​của chúng tôi chưa? Tôi muốn gửi đơn khiếu nại,cậu như vậy cùng các phần mềm lừa đảo có gì khác biệt?"   Đối mặt với lời buộc tội giận dữ của Nguyễn Cẩm Miên, Thất Thất điên cuồng huýt sáo, giả vờ như không nghe thấy.   Nguyễn Cẩm Miên cảm thấy thật cay đắng, suy nghĩ một lúc, tiếp tục hỏi: “Không phải là không thể thay đổi hướng của cốt truyện sao? Không phải có thể thay đổi vận mệnh, biến nó thành một cuốn tiểu thuyết ngọt ngào sao? "   "Đương nhiên là không. Cốt truyện đều đã được định sẵn và kết cục đều là BE."   "Ồ, sao tôi lại gặp phải một hệ thống vô dụng như cậu." Nguyễn Cẩm Miên thở dài: "Những người khác chỉ là pháo hôi phản công, vả mặt bạch liên hoa, mang bàn tay vàng dày dặn của mình ra tranh đấu vui vẻ. Mà tôi, chỉ có thể như cái xác không hồn mới có thể hoàn thành vở kịch vô hồn và thô tục này."   Thất Thất:……   Thất Thất: “Nếu không phải cậu kinh động đến tổ chức, tôi cũng sẽ không tới tìm cậu. Còn có, tôi khuyên cậu nên đọc bớt mấy cái sảng văn ngu ngốc đi…”     Nguyễn Cẩm Miên khịt mũi, phớt lờ nó.   Lục Sùng nhận ra tâm tình của cậu không tốt, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, yên lặng an ủi.   Lão công ngủ bên cạnh mà không thể ngọt ngào nói chuyện tình cảm. Nguyễn Cẩm Miên uỷ khuất mà ngủ thiếp đi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play