Gặp Lại Cô Ấy

Chương 9: Tại Sao Hai Người Ly Hôn?


2 tuần

trướctiếp

Dọc theo đường đi trong lòng Tiểu Mai đã luyện tập vô số lần - -

“Chú cảnh sát, dì cảnh sát, xin chào…”

Không đúng.

“Chào các vị.”

“Cháu tên Mai Lộ Lộ, năm nay chín tuổi, học lớp hai.”

Xong rồi, có khi nào lại bị người ta hỏi ngược lại tại sao 9 tuổi mà vẫn còn học lớp hai không? Có khi nào người ta sẽ nghĩ là do thành tích của cô không tốt nên mới bị ở lại lớp?

Vậy thì đừng nói mình 9 tuổi.

"Cháu tên Mai Lộ Lộ, năm nay đang học lớp hai, giáo viên của chúng cháu..."

Chuyện này phải nói như thế nào đây?

Mai Lộ Lộ suy nghĩ một lúc, rồi lại luyện tập một lần nữa.

Cuối cùng cô cũng đứng trước cửa đồn cảnh sát, nhìn những người đang làm nhiệm vụ bên trong, cô cắn răng lấy hết can đảm bước vào.

Nữ cảnh sát trẻ tuổi trực ban đang ngủ gật chợt nghe thấy tiếng gõ cửa sổ nho nhỏ.

Nữ cảnh sát trẻ tuổi liền ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một cô gái nhỏ đầu đầy mồ hôi còn mặc áo ngủ, dáng vẻ dường như cực kỳ khẩn trương.

Nữ cảnh sát hỏi: "Cô bé, em là con nhà ai? Có phải đêm khuya không tìm được nhà không?”

Cô gái nhỏ nhìn qua cũng chỉ khoảng sáu, bảy tuổi, tuy nói là mùa hè nhưng ban đêm trời vẫn rất lạnh, vậy mà cô gái này chỉ mặc một cái áo ngắn tay, toàn bộ cánh tay đều bị lộ ra bên ngoài.

Không biết vì sao, chỉ là một câu thiện ý quan tâm, nhưng mũi của Tiểu Mai lập tức trở nên cay cay, trước mắt dường như cũng bị bao phủ bởi một màn sương mù mênh mông.

Nữ cảnh sát ngồi xổm xuống, lúc này mới phát hiện trên giày của cô bé đều là bùn.

Tiểu Mai đỏ mặt, cô ngượng ngùng rụt chân lại, đó là vì cô mải mê đi ăn trái cây dại nên mới bị giẫm lên bùn.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

“Cô bé từ đâu tới? Nhà cô bé ở đâu? Em có còn nhớ tên cha mẹ mình không?”

“Con đến từ thị trấn Sơn Trà, nhà con ở số 301 đường Sơn Trà, thị trấn Sơn Trà, mẹ con tên là Lý Cầm.”

“Thị trấn Sơn Trà? Thị trấn Sơn Trà cách nơi này hơn mười km.”

"Con đến đây một mình à?"

Cô bé gật đầu: "Mẹ con nói không cho con tới, cho nên buổi tối con liền lén đi tới đây.”

Nữ cảnh sát kinh ngạc lên tiếng: "Một mình con đi bộ tới đây vào buổi tối sao?”

Tiểu Mai đáp lại bằng một tiếng ừ rồi nói tiếp: "Con tới đây một mình.”

Nữ cảnh sát nhịn không được thở dài: "Con lợi hại thật đấy.”

Tiểu Mai được người ta khen ngợi, nhưng không hiểu sao mũi cô càng lúc càng cảm thấy chua xót..

Nữ cảnh sát nhìn thấy cô bé trước mắt bắt đầu rơi nước mắt không ngừng, giống như vừa bị oan ức gì lắm.

"Nói cho dì biết, con đi xa như vậy tới tìm cảnh sát là đã xảy ra chuyện gì sao?"

Trong đại sảnh đồn công an, nữ cảnh sát lắng nghe cô bé nói xong toàn bộ câu chuyện.

Hai mươi mấy năm sau, nữ cảnh sát trẻ tuổi đã biến thành một nữ cảnh sát lão luyện, bà ấy ngồi trong phòng thẩm vấn và nghiêm túc nhìn người phụ nữ bên trong.

Người phụ nữ nói: “Con suy nghĩ chuyện này từ hoàng hôn cho đến bình minh, lúc đầu con lo sợ cảnh sát sẽ không tin mình, nhưng khi thấy trời sắp tối, con đã có quyết tâm phải đi, con có cảm giác cảnh sát sẽ tin con, tất cả những gì con có thể nghĩ tới là hắn ta sẽ bị bắt, lúc đó những người khác sẽ biết mình đã làm sai và sẽ đến xin lỗi con.”

Cảnh sát Lý trầm mặc không nói gì.

Bà ấy không nhớ mình bắt đầu quên chuyện này từ khi nào, lúc này nhìn người phụ nữ trước mặt, bà ấy biết đứa trẻ năm đó có thể thực sự không nói dối.

Ký ức của con người là một thứ rất kỳ quái, chỉ là nó đang trốn ở một góc nào đó, một khi bạn chịu khó tìm kiếm thì sẽ có thể tìm lại nó.

Bà ấy lắng nghe người phụ nữ kể lại hồi ức lúc đó, thậm chí còn có thể nhớ lại sự phẫn nộ khi đó của đối phương.

Sau khi đồng nghiệp đến nơi, bọn họ lập tức lái xe đến thị trấn Sơn Trà.

Tuy nhiên, ở đó bọn họ lại nghe thấy một phiên bản hoàn toàn khác.

“Cô bé Mai Lộ Lộ kia không thành thật, chúng tôi tin thầy Dư không phải là loại người như thế.” Phần lớn người lớn trong thị trấn đều nói như vậy.

"Thầy Dư sẽ không làm loại chuyện này, tất cả mọi người đều thấy vậy, với lại làm gì có ai lại làm chuyện đó với một đứa bé chín tuổi đâu chứ? Cảnh sát, mấy người cũng đừng chê tôi nói chuyện thô tục, một đứa bé không ngực không mông thì làm gì có thể nảy sinh hứng thú được chứ?”

Nhân viên bảo vệ là người đầu tiên phát hiện ra chuyện này, ông ta liền lên tiếng: "Lúc đó tôi đi tìm thầy Dư, liền nhìn thấy học sinh kia đang nằm trên giường của thầy Dư, khi thấy tôi đi vào con bé đó liền vội vàng bỏ chạy.”

“Đúng là một đứa con nít không hiểu chuyện và dối trá, lúc trước nó còn muốn đến lớp thầy Dư học, có thể là bởi vì thầy Dư không đồng ý cho nên mới cố ý nói như vậy." Chủ nhiệm lớp của cô bé cũng góp vài lời.

Những đứa trẻ trong lớp giáo viên đó cũng không có tình huống như vậy.

Mà Mai Lộ Lộ, cô cơ hồ chính là đại diện cho những đứa trẻ hư, thường xuyên có người nhìn thấy cô và em trai đánh nhau, còn khi dễ các bạn học nam, đem sâu lông nhét vào trong miệng người ta, đừng nói là chuyện của thầy Dư, bọn họ còn từng thấy cô làm ra những hành động hoang đường hơn.

Cô từng mắng thầy Dư hay là lấy đá đập cửa kính nhà thầy Dư, nói chung đây là một đứa trẻ rất nổi loạn.

Mà bản thân thầy Dư vừa xấu hổ vừa lúng túng chào hỏi những người có mặt, anh ta mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ và đeo kính, dáng vẻ hào hoa phong nhã phủ nhận tất cả những gì cô bé nói.

"Đứa nhỏ lớn lên trong một gia đình đơn thân, mẹ lại mang nặng tư tưởng trọng nam khinh nữ, cho nên tư tưởng của cô bé cũng có chút cực đoan, có thể là bởi vì cô bé muốn đến lớp của tôi nhưng tôi đã không đồng ý cho nên cô bé đã đặt chuyện trả thù tôi." Thầy Dư vẫn không tức giận, dáng vẻ vẫn vô cùng hòa nhã.

Cảnh sát bối rối, vốn cho rằng chỉ là đến đây bắt người, nhưng không ngờ mọi chuyện lại phức tạp như vậy.

Đồng nghiệp bên cạnh thấy người nọ nhíu mày liền nói: "Thật ra tôi cũng đã sớm phát hiện chuyện này có điểm không thích hợp, cô không phát hiện ra sao, lúc chúng ta cùng nhau đi tới đây, trên mặt cô bé đều là vẻ hưng phấn, bình thường nếu các nạn nhân gặp phải chuyện như vậy thì ắt hẳn không thể có phản ứng như thế này.”

Cảnh sát Lý nhớ lại một chút, đúng là cô bé này có vẻ cực kì vui mừng.

"Hơn nữa lúc cô bé nói ra những chuyện đó, trật tự sắp xếp rất rõ ràng, giống như là đã luyện tập rất nhiều lần, khi người bình thường đến báo án, cho dù là người trưởng thành cũng không thể kể lại trôi chảy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cô bé còn nhỏ như vậy, chuyện này quá bất bình thường."

“Nhưng…” Nữ cảnh sát trẻ tuổi nhất thời cũng không thể nói rõ ràng, giống như là đang ngầm chấp nhận đạo lý này, lúc trước khi tiếp đãi một người phụ nữ trẻ tuổi gặp phải bất hạnh đến báo án, ở trong cục cảnh sát người nọ đúng là nói không nên lời, người nọ nghĩ nghĩ một hồi rồi hỏi: "Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao bây giờ?"

“Đây cũng là một chuyện tốt, ít ra là cô bé chưa từng trải qua chuyện tệ hại đó.” Đối phương nói tiếp: “Muốn nói chuyện với cô bé thì phải tìm hiểu xem tại sao cô bé lại nói dối.”

Sau đó nữ cảnh sát liền đi đến nhà Mai Lộ Lộ, trên mặt cô bé không có chút lo lắng nào, ngược lại còn rất hung hăng đang cãi nhau với một cậu bé…

Cậu bé khóc lóc la lên: "Đó là giày của em, chị làm bẩn giày của em rồi!"

“Dù sao chị cũng mang nó rồi, chẳng lẽ mày còn định đánh chị sao? Mày nhắm đánh lại được chị sao?”

Nữ cảnh sát trẻ tuổi nhìn bộ dáng hùng hổ của cô bé, trong lòng bỗng có chút dao động.

Nhưng đợi sau khi cô ấy nói rõ mọi chuyện, vẻ mặt cô gái lập tức thay đổi, cô giống như một con hổ nhỏ hung dữ hỏi: "Tại sao mọi người đều tin người xấu?"

"Không phải là chúng tôi tin người xấu, chúng tôi cũng tin con không nói dối, chỉ là bên này chúng tôi không có chứng cứ gì cả, chúng tôi cũng đã đi hỏi qua những bạn nhỏ khác và bọn họ cũng không có xuất hiện tình huống như vậy, hay là con nhớ lầm hoặc là đem chuyện trong phim truyền hình ghi thành hiện thực?”

Trong tiềm thức cô ấy hy vọng cô bé thừa nhận là mình nói dối, cô ấy không muốn nhìn thấy một đứa bé lại phải trải qua một chuyện kinh tởm như vậy.

Vì thế lúc nói chuyện cô ấy vẫn luôn tập trung quan sát cô gái nhỏ trước mặt.

Cô gái nhỏ thật sự đúng là không giống một người từng trải qua chuyện kinh khủng như vậy, cô bé trầm tư một chút, ngay sau đó liền mở miệng nói: "Chúng ta đi tìm Châu Châu đi, Châu Châu khẳng định cái gì cũng biết!"

"Châu Châu là ai?"

"Châu Châu là con gái của hắn ta, lần trước con gái hắn ta và hắn ta gặp mặt, sau đó bỗng có một người phụ nữ đi tới giáng cho hắn ta một cái tát, còn nói muốn đem chuyện gì đó của hắn ta nói ra cho tất cả mọi người cùng biết, lúc ấy con không hiểu chuyện gì, bây giờ cuối cùng cũng đã hiểu!"

Hai mươi mấy năm trước, khi nữ cảnh sát trẻ tuổi nhìn thấy bọt nước nổi đầy dưới lòng bàn chân của cô bé, thế là cô ấy vẫn không đành lòng, sau đó lại dẫn cô bé đi tìm người vợ trước của Dư Minh là Phượng Bình và con gái của hắn ta là Châu Châu.

Hai mươi mấy năm sau, cảnh sát Lý vừa đi ra từ phòng thẩm vấn, sau khi lấy được địa chỉ của Phượng Bình, bà ấy và đồng nghiệp cũng lập tức lao tới đó.

Cảnh sát Lý đứng ở bên ngoài gõ cửa, Phượng Bình không có ở nhà, cảnh sát Lý lại chuyển sang gọi điện thoại cho đối phương.

Phượng Bình không có ở nhà, bà ta đang ở trong nhà con gái Châu Châu của mình.

Hiện tại Châu Châu đã làm mẹ, con gái của cô ấy mới có tám tuổi đang ở trong phòng khách làm bài tập.

Châu Châu cùng Phượng Bình thì đang ở trong phòng bếp nấu cơm và trò chuyện.

Tiếng chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, Phượng Bình nhìn thấy tên người gọi, lại nhìn thấy ánh mắt con gái nhìn tới, bà ta có chút khẩn trương cầm điện thoại di động đi ra ban công.

“Tôi không biết chuyện gì của ông ta cả.”

Phượng Bình lặp lại những lời mà bà ta đã từng nói vô số lần.

Bà ta nói xong liền cúp điện thoại, đợi khi quay đầu lại, bà ta liền nhìn thấy con gái đã là người trưởng thành đang đứng ở bên cửa sổ sát đất, vẻ mặt của cô ấy có chút khác thường, sau đó còn cố gắng nặn ra một nụ cười.

“Mẹ, nồi sôi rồi, đến lúc làm sủi cảo rồi.”

Phượng Bình đi vào, bầu không khí giữa hai người có chút kỳ quái.

Trong phòng bếp nhỏ lúc này chỉ nghe thấy tiếng nước sôi ùng ục ùng ục.

Phượng Bình nói: "Là dì con gọi điện thoại tới, dì ấy hỏi mẹ có muốn đi Iceland du lịch hay không, nếu mẹ cũng muốn đi thì dì ấy sẽ không đi theo tour và đi cùng với mẹ.”

“Nhưng con cũng biết cái tính tình của dì con mà, cho dù mẹ muốn đi cùng dì ấy thì cũng phải đi với đoàn mới có thể yên tâm được.”

Bà ta nói xong rồi lại nở nụ cười.

Cô con gái bên cạnh vẫn đang chăm chú làm sủi cảo, khi làm đến cái thứ năm, cô ấy đột nhiên mở miệng nói: "Lại là cảnh sát gọi điện thoại tới phải không?”

Sắc mặt Phượng Bình lập tức trầm xuống: "Sao đột nhiên con lại nhắc tới chuyện này.”

“Con nghe tin tức nói ông ta đã chết." Châu Châu cúi đầu, trên tay vẫn máy móc bọc sủi cảo.

“Vậy con có muốn đến tang lễ của ông ta không, khi con còn bé mẹ không muốn con gặp ông ta, là bởi vì khi đó mẹ có suy nghĩ quá cực đoan, nhưng dù sao cha con cũng coi như là... người tốt, con muốn đi gặp ông ấy lần cuối cũng được."

Bà ta không muốn con gái mình cứ sống mãi trong ký ức tăm tối đó.

Không khí trong bếp im lặng một lúc lâu.

“Mẹ, mẹ có hận con không?”

Phượng Bình kinh ngạc quay đầu nhìn về phía con gái mình, nước mắt của bà ta từng giọt từng giọt rơi xuống.

“Sao con lại nghĩ như vậy? Sao mẹ có thể hận con được chứ?”

“Con làm hại cha và mẹ ly hôn.”

Phượng Bình kinh ngạc, bà ta cũng cũng không còn tâm trạng gói sủi cảo nữa: "Châu Châu, con nghe ai nói vậy?”

Lúc hai người ly hôn, Châu Châu trên thực tế chỉ có mới hơn năm tuổi, ắt hẳn là con gái bà ta không nhớ rõ những chuyện này.

“Con tự nhớ ra.” Cô ấy cúi đầu: "Hôm đó mẹ về và đánh cha một trận.”

Phượng Bình: "Con vẫn còn nhớ sao? Tại sao con chưa bao giờ nhắc chuyện này với mẹ?”

“Bởi vì con không biết nên làm cái gì bây giờ, mẹ luôn nói cha là một người tốt." Cô ấy lập tức khóc lên, ngày đó cô ấy đã nghe được…đã nghe được lời của mẹ mình và mẹ Tiểu Mai nói chuyện.

Phượng Bình lập tức ngây ngẩn cả người.

Lúc này bỗng có tiếng chuông cửa vang lên.

Phượng Bình biết là viên cảnh sát kia lại tới, giống như nhiều năm trước.

Phượng Bình vẫn giống như hai mươi mấy năm trước, bà ta ngồi lên xe cảnh sát rồi đi tới trong phòng thẩm vấn, ngồi đối diện bà ta vẫn là nữ cảnh sát năm đó.

Mọi thứ dường như đang tái hiện lại khung cảnh của năm đó.

“Bà và Dư Minh kết hôn khi nào?”

"Sau khi tốt nghiệp đại học được một năm, vì chúng tôi học cùng trường đại học, lại được phân đến cùng một trường trung học, cho nên hai người chúng tôi dần trở nên thân thiết, sau khi yêu đương một năm liền tính đến chuyện kết hôn."

“Vậy hai người ly hôn khi nào?”

“Hai mươi mấy năm trước.”

“Lúc đó con gái bà bao nhiêu tuổi?”

“Sáu tuổi.”

Lúc này đây nữ cảnh sát năm đó cũng không còn trẻ nữa hỏi: "Năm đó đứa nhỏ còn nhỏ như vậy, vì sao hai người vẫn quyết định ly hôn?”

“Bởi vì ông ta là một tên súc sinh.”

Đó là sự thật đã tới muộn hai mươi mấy năm.

Có một cô bé đã chờ đợi câu nói này quá lâu.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp