"Đoạn ký ức thống khổ đó, đó là lý do cô mới muốn dùng MLL530 để xóa đi ký ức năm đó sao?" Trong phòng thẩm vấn, cảnh sát Lý lần đầu tiên nhìn người phụ nữ trước mặt một cách nghiêm túc, như muốn xuyên qua hình bóng của người phụ nữ hiện tại để tìm lại bóng dáng của cô bé quật cường năm đó.
Người phụ nữ nhìn bà ấy một cái: "Không chỉ là những ký ức đau khổ kia.”
“Thứ tôi muốn xóa đi không chỉ là những ký ức đau khổ.” Ánh mắt người phụ nữ bắt đầu bay xa: "Còn có đoạn ký ức vui vẻ ngu xuẩn kia.”
"Trong trí nhớ của tôi, tôi giống như một người thiểu năng trí tuệ, hoàn toàn không biết gì về con người ghê tởm đó, coi hắn ta là người lớn đứng đắn mà hết mực tôn kính, thậm chí còn tìm mọi cách để lấy lòng hắn ta, chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng đó, nghĩ đến lúc đó vui vẻ biết bao, nhưng những năm tháng sau này khi nhớ lại lại cảm thấy ghê tởm biết bao.”
Từ khi Tiểu Mai quyết định muốn đến lớp thầy Dư, cô bé ấy không còn trèo lên cây nghịch ngợm nữa mà bắt đầu đi dạo trên đường để tìm những thứ có thể bán được tiền.
Cô muốn vào lớp của thầy Dư, vậy nên phải kiếm tiền, như vậy mới có tiền quyên góp.
Kiếm tiền cũng không hề dễ dàng, dù sao chuyện có thể kiếm tiền đều để cho người lớn làm, nhưng cũng may thành tích của cô luôn rất tốt, lại thường xuyên thi được điểm tối đa.
Lúc tan học, Tiểu Mai nhanh như chớp chạy ra ngoài và chạy ngay đến phòng làm việc của thầy Dư: "Thầy Dư, lần này em thi đạt điểm tối đa!"
“Thật lợi hại, thưởng cho em này." Thầy Dư lấy một cây bút màu xanh lá cây ra từ trong ngăn kéo, cây bút này vô cùng đẹp mắt, đầu bút còn được trang trí bằng một bông hoa hải đường màu trắng.
Mai Lộ Lộ đưa tay nhận lấy bút và cảm thấy cực kỳ vui vẻ, trong lòng cô cũng muốn đáp lại thầy ấy chút gì đó.
Vì thế, buổi chiều khi trường học không còn ai, có ai đó bỗng gõ cửa phòng kí túc xá của thầy Dư.
Thầy Dư mở cửa, liền nhìn thấy cô bé với hai ống quần được xắn lên cao, trên tay cô bé còn đang cầm một bịch cá gì đó..- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
“Là cá do em xuống sông bắt đấy." Tiểu Mai vốn là muốn đưa cho thầy Dư một miếng thịt khô, giống như mấy lần trước mẹ cô đã đưa cho chủ nhiệm lớp của cô.
Nhưng mẹ cô lại phản đối, bà ta nói dù sao thầy Dư cũng không phải là giáo viên dạy lớp cô.
Vì thế Tiểu Mai liền tự mình xuống sông bắt cá.
Ống quần của Tiểu Mai còn chưa kịp hạ xuống, để lộ đôi chân nhỏ nhắn đầy thịt của cô.
Thầy Dư sửng sốt một chút rồi cũng đưa tay nhận lấy con cá: "Hay là thầy nấu rồi chúng ta cùng ăn nhé.”
Tiểu Mai đưa đồ cho giáo viên, giáo viên cũng vui vẻ nhận lấy, nhưng sau đó cô lại ngượng ngùng quay người bỏ chạy.
Tiểu Mai cũng càng ngày càng thích tới lớp của thầy Dư, các bạn gái trong lớp đó cũng rất thích chơi với cô, ngày nào bọn họ cũng cùng nhau chơi rất vui vẻ.
Thầy Dư đối xử với cô càng lúc càng tốt hơn, còn bảo cô có thể đến nhà anh ta xem phim, còn cho cô uống coca.
Cô bé muốn xem bộ phim "Mèo con" mà các bạn nhỏ khác đều đã xem, nhưng anh ta lại cho cô xem một bộ phim tên là Lolita mà cô bé không hiểu lắm.
Thỉnh thoảng cô xem phim rồi ngủ thiếp đi, cũng may thầy Dư chưa bao giờ nói gì cô.
Trong phòng thẩm vấn, người phụ nữ nói: "Lúc đó tôi giống như một đứa trẻ chưa tiêm vắc xin phòng bệnh, khi bị virus tấn công, trong cơ thể tôi không có bất kỳ kháng thể nào.”
“Tôi thậm chí còn không kịp phản ứng mọi chuyện đã xảy ra như thế nào, tôi cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì sau đó tất cả mọi người đã bắt đầu cười nhạo tôi.”
“Mai Lộ Lộ, cởi sạch quần áo, xấu hổ, xấu hổ quá haha…”
Đám con trai nghịch ngợm kia còn chưa nói xong thì Mai Lộ Lộ đã lập tức xông lên và đánh nhau với bọn họ.
Tối hôm đó, mấy phụ huynh của đám con trai đó mang con trai của họ đến nhà Mai Lộ Lộ tính sổ.
Mai Lộ Lộ bị mẹ cưỡng ép đưa ra, bà ta không thể không cho người ta một câu trả lời thỏa đáng, thế nên bà ta liền cầm gậy trúc đánh cô từng cái một, còn vừa đánh vừa khóc lóc vô cùng thảm thiết: "Sao tao lại sinh ra một đứa con như mày chứ, mày nhìn mày xem trong khắp cả thị trấn này có đứa con gái nào giống như mày không, mau xin lỗi các bạn mau.”
Tiểu Mai vẫn cứng rắn không chịu hạ mình, cô hung tợn nói: "Con mới không muốn giống như bọn họ, ngày nào cũng phải lo chăm sóc cho em trai và còn bị bọn con trai bắt nạt! Cho dù mẹ có đánh chết con thì con cũng không xin lỗi! Con không sai, là do bọn họ sỉ nhục con trước, trong sách có nói “Kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục”, bọn họ có thể đánh chết con, nhưng không thể vũ nhục con, chung quy bọn họ vẫn không thể đánh thắng con.”
“Con còn dám lấy sách vở ra nói chuyện nữa à! Mới đọc sách có hai ngày mà tư tưởng đã lệch lạc hết rồi!" Lý Cầm vung roi càng ác liệt hơn.
"Cách cô đối phó với nỗi đau là bạo lực" Cảnh sát Lý nghe xong liền đưa ra kết luận, bà ấy nhớ mình đã gặp thẩm phán Mai mấy lần sau khi cô trưởng thành, khi đó cô không còn cáu kỉnh và dường như đã tìm ra cách đối phó với sự áp bức và bất công.
Cô được biết đến là một thẩm phán máu lạnh trong ngành, nhưng tất cả những người thân thiết từng tiếp xúc với cô đều cho rằng cô chỉ cứng rắn trên tòa, còn khi trở lại cuộc sống đời thường thì tính tình của cô rất hiền lành và lịch sự.
Cô rất nổi tiếng với công chúng, chủ yếu là bởi vì cô thường rất khắt khe trong các vụ án cưỡng bức và xâm phạm tình dục trẻ em, cô từng bị đàn ông khiếu nại kháng nghị ba lần, bọn họ còn nói cô hận đàn ông, nhưng đương nhiên ngành tư pháp cũng không dễ gì bị dư luận dắt mũi, pháp luật vẫn luôn bảo vệ cô.
Thế là một nhóm người liền kéo đến tòa án nơi cô đang công tác để gây rối.
Vừa đi ra từ tòa án, đứng ở giữa đám người, rõ ràng là cô vẫn chưa nói gì cả, nhưng khí thế của cô đã lập tức áp đảo đám người kia, còn dọa cho bọn họ sợ hãi phải lui về phía sau một bước.
Một người đàn ông mạnh dạn hỏi cô tại sao bản án cô đưa ra lại nặng hơn rất nhiều so với các thẩm phán khác và liệu cô có thù ghét đàn ông hay không.
Cô cũng không tức giận, chỉ thản nhiên hỏi ngược lại: "Tôi chỉ tuân theo các quy định của pháp luật để tuyên án, chi bằng anh nên đi hỏi tại sao các thẩm phán kia lại đưa ra các bản án nhẹ hơn tôi mới đúng.”
Lúc đó công chúng mới phát hiện trong các vụ án cưỡng hiếp, đa số các vụ án cưỡng hiếp đều chỉ bị kết án từ ba đến bốn năm từ, thậm chí còn có rất nhiều vụ án cưỡng hiếp trẻ em bị cáo chỉ bị kết án bốn năm, càng khiến người ta giận sôi máu nhất chính là trong đó có một tên súc sinh cưỡng hiếp và giết chết nạn nhân nhưng lại chỉ bị phán mười năm tù, ngay khi vừa ra tù còn chưa đến ba năm thì hắn ta lại tiếp tục cưỡng hiếp một người phụ nữ khác, lúc này đây thì thẩm phán lại chỉ phán hắn ta hai năm tù, sau khi được thả ra thì hắn ta vẫn ung dung thực hiện hành vi hiếp giết tương tự.
Thậm chí còn có viện kiểm sát lại để cho hung thủ và người nhà nạn nhân hòa giải, thậm chí còn nhận lấy biểu ngữ từ cha mẹ tên biến thái và còn kiêu hãnh chụp ảnh để công khai.
Nếu đổi lại là khi còn bé thì rất có thể cô đã đánh nhau với những người đó.
Cảnh sát Lý phục hồi tinh thần lại, sau đó lại nhìn về phía người phụ nữ.
Người phụ nữ nghĩ nghĩ một hồi rồi nói tiếp: “Lúc đó tôi không biết làm thế nào để giải quyết cơn tức giận và bất bình trong lòng, điều duy nhất tôi có thể làm là trút hết ra ngoài, nếu ai đó khiến tôi không vui, tôi sẽ làm hắn ta nhận lại bất hạnh gấp đôi."
“Giống như khi tôi còn bé, tôi không thể chịu đựng được việc mẹ trọng nam khinh nữ, vì thế tôi luôn muốn chọc giận bà ấy, tôi không nhường em trai, thậm chí còn muốn đánh nhau với em trai.”
"Cảm giác như thể có một con thú đang ẩn náu trong cơ thể tôi, khi nó tức giận, tôi không thể kiềm chế được mà chỉ có thể để nó chạy loạn và mặc nó trút giận."
Cảnh sát Lý không đi theo tuần tự như trước mà nghiêm túc lắng nghe cô nói.
"Cô lớn lên trong những cơn giận dữ như vậy sao?"
"Cũng không phải lúc nào cũng như vậy, có đôi khi tôi cũng sẽ bị đánh ngã triệt để, giống như là tất cả khí lực trong thân thể tôi đều bị rút cạn sạch sẽ, con thú luôn giận dữ trong cơ thể tôi cuối cùng cũng cúi đầu xuống, ngừng gầm thét và để mặc người khác chà đạp nó. ”
Tất cả mọi người đều bị lời nói của cô kéo về hai mươi mấy năm trước.
Hôm đó ở thị trấn nhỏ có mưa phùn rả rích cả ngày trời.
Lúc cảnh sát rời đi, nữ cảnh sát trẻ tuổi nói với mẹ Tiểu Mai: "Bà phải thường xuyên nói chuyện với con mình nhiều hơn, không nên vì chuyện này mà trách cứ cô bé.” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Thực ra lần đó Lý Cầm cũng không có ý định đánh chửi Tiểu Mai, lúc cô trở về từ bên ngoài, Tiểu Mai ngồi trên băng ghế nhỏ trong phòng khách, lần đầu tiên không khí trong nhà lại yên tĩnh như vậy.
Mai Lộ Lộ chưa bao giờ là một cô bé ngoan ngoãn, cho dù là xảy ra chuyện mất mặt như vậy thì cả người cô vẫn mọc đầy gai, ai trêu chọc cô dù chỉ một chút thì cô nhất định phải làm cho đối phương trả một cái giá thật lớn.
Cho dù có bị đánh cô cũng sẽ không xin lỗi, bởi vì ở trong lòng cô, “Kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục”.
Lý Cầm đi vào và ngồi xuống bên cạnh cô.
Bà ta thử thăm dò nói: "Lần này chắc là con cũng học được nhiều bài học rồi phải không?”
Nếu là trước kia thì cô nhất định sẽ ngẩng đầu nhìn chằm chằm bà ta và phản nghịch nói: "Cũng không phải lỗi của con, con có thể rút ra được bài học gì chứ?"
Nhưng mà bây giờ cô lại không cứng đầu nữa, cô ngậm miệng cúi đầu, nhất thời không thể thấy rõ là cô có khóc hay không.
Lý Cầm thở dài một hơi, đứa con gái này của bà ta cuối cùng cũng coi như là biết tốt xấu, về sau cũng sẽ không còn vô pháp vô thiên như vậy nữa, vẫn còn thời gian để trở về làm một đứa con gái hiểu chuyện.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lý Cầm đưa cặp sách của em trai cho Mai Lộ Lộ: "Hôm nay mẹ có việc, hai đứa cùng đi đến trường đi, không được đánh nhau có biết không?"
Tiểu Mai nhìn cặp sách của em trai, cô cũng không ném đi mà ngoan ngoãn đeo lên lưng mình và đi ra ngoài.
Em trai cô đi theo phía sau, cậu bé cảm thấy cực kỳ không vui: "Con không muốn đi học với chị, các bạn học ở trường sẽ cười nhạo con.”
“Đừng nói bậy, các con là chị em, hai đứa là người một nhà, chị của con phải nhịn rất vất vả mới không đánh con, đừng tự mình gây chuyện nữa, nếu con còn nháo nữa thì lát nữa cho dù chị của con có đánh con thì mẹ cũng không vào khuyên can đâu.”
Em trai nhìn thoáng qua Mai Lộ Lộ, dáng vẻ mất tự nhiên mà đi theo phía sau Mai Lộ Lộ.
Lúc này chính là thời điểm học sinh đến trường, Mai Lộ Lộ đeo cặp sách và xách cặp sách cho em trai, giống như mỗi một người chị gái ở đây dẫn theo em trai cùng đến trường học.
Đó là một cảnh tượng kỳ lạ vì chưa có ai trong toàn thị trấn từng thấy cô cư xử tốt với em trai như vậy.
“Tiểu Mai, đưa em trai đi học à?”
Cô chỉ đi về phía trước, không nói lời nào, và cũng không quay đầu nhìn người.
Lời của người nọ không được đáp lại, đối phương chỉ biết ngượng ngùng cười nói: "Chính là phải như vậy mới đúng, biết sai liền sửa, sau này liền có thể trở thành một đứa trẻ ngoan, chờ khi con trưởng thành dì Đàm sẽ giới thiệu cho con một đối tượng còn tốt hơn cả thầy Dư.”
Tiểu Mai im lặng đi qua mấy con phố, lúc đi tới trường học, mấy đứa con trai nghịch ngợm gây sự kia cố ý hướng về phía cô hét lớn…
“Mai Lộ Lộ, cởi sạch quần áo, xấu hổ xấu hổ…”
Tiểu Mai thẫn thờ đi ngang qua bọn họ, cũng không thèm liếc mắt nhìn bọn họ một cái.
Cách đó không xa thầy Dư đang cùng mấy học sinh cười cười nói nói, cuộc sống của hắn ta cũng không vì chuyện kia mà xảy ra biến hóa gì, mọi người thậm chí còn có chút đồng tình với hắn ta, cảm thấy xui xẻo thay cho hắn ta vì hắn ta gặp phải Mai Lộ Lộ nghịch ngợm như tiểu quỷ, còn cảm thán hắn ta rất hào phóng không so đo gì với Mai Lộ Lộ.
Tiểu Mai nhìn qua, trong cơ thể cô lúc này tràn ngập mệt mỏi, và đồng thời kéo toàn bộ tâm hồn cô xuống, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy cơ thể mình nặng nề như vậy, giống như là không còn sức lực không thể chạy nhảy gì được nữa.
Nhưng tất cả mọi người đều rất ngạc nhiên trước sự thay đổi của cô, cô không gây chuyện, không bướng bỉnh, chỉ là còn lại hai vấn đề khiến giáo viên trong trường và Lý Cầm rất đau đầu.
“Cô nói bọn họ đã nói cô biết nghe lời hiểu chuyện, còn có hai vấn đề làm bọn họ đau đầu là sao?”
Trong phòng thẩm vấn, người phụ nữ vẫn còn đang đắm chìm trong thống khổ: "Nỗi đau không thể chịu nổi đã hoàn toàn đè bẹp tôi, điều trớ trêu là ai cũng khen tôi là đã hiểu chuyện, bọn họ còn nói rằng lẽ ra tôi phải như thế này từ lâu rồi.”
"Ngoại trừ giáo viên.”
Người phụ nữ nói tiếp: "Bởi vì tôi không nộp bài tập, và mỗi khi vào lớp chỉ cần có giáo viên đứng ở trên thì tôi sẽ không thể khống chế được giấc ngủ của mình.”
"Trong khi ở nhà tôi vẫn luôn lén lút giấu đồ đạc khi ngủ của tôi ở khắp nơi, bởi vì tôi không muốn bọn họ biết rằng tôi đã lớn mà còn đái dầm.”
"Bọn họ đều cho rằng tôi đang cố ý, nhưng thật ra không ai biết tôi thật sự không phải cố ý, khi đó tôi chỉ cần vừa nhìn thấy bài tập thì sẽ lập tức cảm thấy choáng váng hoa mắt buồn nôn, và cũng không có cách nào khống chế chuyện đái dầm, mỗi buổi tối tôi đều gặp ác mộng, đến khi tỉnh lại liền phát hiện mình đã đái dầm ra trên giường."
Cảnh sát Lý nói: "Đó là di chứng hậu chấn thương, đúng là có vài việc chúng ta không thể khống chế.”
Thật ra thì nó cũng giống như những cơn bộc phát bạo lực trước đây của cô, đều là di chứng sau chấn thương, và cô chắc chắn không thể kiểm soát được chúng.
“Không ai trong thị trấn này hiểu được điều này, và tôi cũng không hiểu điều này. Tôi giống như bị bọc trong một cái kén, thậm chí tôi còn không biết rằng mình đang bị nó bao bọc, tôi chỉ cảm thấy ngột ngạt và khó chịu, nhưng tôi không thể làm được gì cả, thành tích của tôi thì cũng ngày càng bị tụt dốc nghiêm trọng.”
Trong hồi ức của cô…
Chủ nhiệm lớp đứng trên bục giảng và công khai phê bình: "Mai Lộ Lộ, rốt cuộc em lại xảy ra chuyện gì vậy, em lại không làm bài tập nữa à?"
Mai Lộ Lộ đứng lên và im lặng không nói lời nào.
"Nếu em vẫn cứ tiếp tục như vậy thì coi chừng đến năm mười tuổi mà em vẫn còn học lớp hai đó! Vậy mà lúc trước còn dõng dạc nói muốn thi vào đại học, trước hết em hãy lo tốt nghiệp tiểu học rồi hẵng tính tiếp!"
Người mà trước kia sẽ dõng dạc cãi lại giáo viên trong lớp nhưng bây giờ lại đứng yên tại chỗ và để mặc cho giáo viên phê bình.
“Đi ra ngoài đứng mau! Dù sao em có ở trong lớp học cũng làm lãng phí không khí.”
Sau đó cô thật sự đi ra ngoài.
Lúc Mai Lộ Lộ đứng ở bên ngoài, cô có thể nghe được giọng nói dịu dàng và tươi cười của nam giáo viên của lớp bên cạnh.
"Các học sinh tập trung nhìn lên bảng đen, các chữ số đơn trừ cho các chữ số đơn, trừ hàng chục theo hàng chục..."
Các học sinh đang hăng hái giơ tay phát biểu, bọn họ rất thích thầy Dư, thầy Dư chưa bao giờ nổi giận, còn thường xuyên khen ngợi bọn họ, tất cả mọi người đều hy vọng được thầy Dư khen, cũng đều hy vọng có thể đứng lên trả lời câu hỏi trong giờ học của thầy Dư.
Một bé gái dễ thương phấn khích trả lời: "2.”
“Thật thông minh! Em trả lời đúng rồi, trừ xuống là còn 2.”
Tiểu Mai nghe xong lập tức cảm thấy toàn bộ dạ dày đều không thoải mái, cô bắt đầu không thể khống chế cơn nôn mửa của mình.
Sau khi cô bé nôn xong, cô liền cúi đầu xuống, giống như không nghe thấy giọng nói của chủ nhiệm lớp, cả thế giới trước mặt cô dường như hoàn toàn biến mất.
Lần đầu tiên, đây là lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy ghê tởm như thứ chua chát và hôi hám mà mình nôn ra.
Không còn là người đứng đầu lớp, không còn là cô gái thông minh nhất thị trấn, mà là một đống bẩn thỉu ghê tởm.
"Cảm giác đó giống như bị đâm mạnh, vết thương không ngừng chảy máu, cho dù bạn có hét lên trong đau đớn hy vọng có thể nhận được sự giúp đỡ và điều trị của người lớn, nhưng người lớn đều đến bịt mắt và che miệng bạn lại, bọn họ cười nói với bạn bảo bạn đừng nói nhảm, bạn hoàn toàn không bị thương gì cả, vì vậy vết thương không được điều trị bắt đầu trở nên thối rữa, bạn có thể ngửi mùi hôi thối từ vết thương, bạn bắt đầu cảm thấy giống như những người xung quanh, đó là mùi của chính bạn." Trong phòng thẩm vấn, người phụ nữ đưa ra kết luận về đoạn ký ức này.
Cô bé 9 tuổi không hiểu hết thảy những gì xảy ra trên người mình là di chứng của chấn thương, mùi chua hôi thối kia xuất phát từ vết thương đang thối rữa, mà người phụ nữ sau khi trưởng thành mới có thể nhìn thấy rõ tất cả.