Người phụ nữ trong phòng thẩm vấn không nói nhiều, nhưng trong mỗi câu đều có thông tin liên quan.

Cảnh sát Lý đã thực thi phá án mấy chục năm nay, đối với loại chuyện này độ mẫn cảm cũng cao hơn người thường, bà ấy đại khái đã đoán được động cơ giết người.

Đó là động cơ giết người thuộc về Mai Lộ Lộ.

Nữ cảnh sát trẻ cũng nhanh chóng nhận được tin tức của đồng nghiệp, cô ấy nghiêng đầu nhỏ giọng nói bên tai cảnh sát Lý: "Đã tra được, Dư Minh trước kia đúng là từng dạy ở trường tiểu học ở trấn nhỏ nơi Mai Lộ Lộ từng học, nhưng những người ở đó lại nói khác.”

“Họ nói là Mai Lộ Lộ nói dối.”

Trong đầu cảnh sát Lý bỗng nhiên nhớ tới một chuyện cũ từ nhiều năm trước, thời gian đã trôi qua quá lâu, lâu đến mức bà ấy gần như đã quên mất chuyện này.

Lúc đó bà ấy mới chỉ là một cảnh sát phụ trợ.

Cảnh sát Lý cầm lấy điện thoại di động nhìn về phía người phụ nữ đã ngừng nói, người phụ nữ cũng kiên cường đối diện với ánh mắt của bà ấy và nhẹ giọng nói: "Xin chào, cảnh sát Lý, cảm ơn năm đó bà đã giúp tôi làm nhiều như vậy, tôi muốn nói cho bà biết năm đó tôi thật sự không có nói dối."

Sắc mặt của cảnh sát Lý cứ biến hóa liên tục, sau khi đi ra từ trong phòng thẩm vấn, bà ấy lại một lần nữa nghĩ tới vợ trước của Dư Minh, bà ấy vẫn muốn liên lạc với đối phương một lần nữa.

Vợ trước của Dư Minh tên là Phượng Bình năm nay đã hơn năm mươi tuổi.

Khi nghe thấy cảnh sát ở đầu dây bên kia nhắc đến một cái tên, trên mặt bà ta vẫn còn mang theo vài tia oán giận.

Bà ta nói: "Chúng tôi đã ly hôn hơn hai mươi năm nay rồi, tất cả mọi chuyện liên quan đến ông ta tôi đều không rõ lắm.”

"Chúng tôi năm đó ly hôn trong hòa bình, tôi không cho con gái gặp ông ta, cũng là bởi vì con gái chọn đi theo tôi, vậy nên từ đó tôi cũng hạn chế liên lạc với ông ta, tôi cũng không hy vọng chuyện của chúng tôi cứ liên tục bị moi ra làm cho con gái tôi phải phiền lòng." Bà ta hiện tại đương nhiên biết chuyện đối phương đã chết, mấy ngày nay các phương tiện thông tin đại chúng vẫn liên tục đưa tin về vụ án này.

Một giây sau, cảnh sát bên kia bỗng nhắc tới Mai Lộ Lộ.

Người phụ nữ lập tức cúp điện thoại, trong đầu bà ta lúc này chỉ có ba chữ…

Mai Lộ Lộ.

Ba chữ này giống như bùa chú, cho tới nay chuyện này vẫn còn kẹt mãi trong lòng bà ta, cả đời này bà ta chưa từng làm chuyện gì xấu, duy chỉ có chuyện này khiến bà ta không đêm nào có thể ngủ yên.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Đứa nhỏ kia lúc trước cũng lớn bằng Châu Châu của bà ta, có thể là bởi vì dinh dưỡng không tốt nên so với Châu Châu thì thấp hơn một chút, vóc dáng nhỏ bé như vậy, sau này cô bé ấy phải sống như thế nào đây.

Bà ta vẫn luôn lảng tránh suy nghĩ về vấn đề này, và lảng tránh nghe ngóng tin tức về đứa bé kia.

Nhưng chuyện gì nên tới cuối cùng vẫn sẽ tới, bất luận là bà ta có cố tình trốn tránh bao lâu.

Hai mươi năm trước, Phượng Bình dắt con gái Châu Châu từ lớp phụ đạo trở về.

Trong đầu bà ta đang nghĩ về những gì mà em gái của bà ta đã nói với bà ta, một điều buồn cười đã xảy ra trong thị trấn nhỏ nơi Dư Minh đang dạy học, một học sinh tiểu học chín tuổi cởi quần áo và nằm trong phòng giáo viên.

"Mẹ, mẹ, mẹ nhìn người kia kìa..." Tay bà ta bỗng bị kéo lại.

Phượng Bình quay đầu, liền nhìn thấy con gái bà ta đang chỉ vào người phụ nữ đang đứng trước cửa tiểu khu, người phụ nữ giơ một tấm biển làm bằng vỏ giấy, trên đó có ghi ‘tìm kiếm Phượng Bình’.

"Mẹ, đó là tên của mẹ!"

Đôi mắt to tròn của con gái bà ta tràn ngập sự tò mò không biết chuyện gì cả.

Phượng Bình mơ hồ trong nháy mắt đã biết đối phương là ai, bà ta lập tức ôm lấy con gái và rẽ sang một phương hướng khác.

Ngày đó tâm trạng của bà ta luôn không yên, bà ta thậm chí còn không có tâm trạng ra ngoài mua thức ăn buổi tối, cũng may em gái của bà ta đã nghe nói tình hình của bà ta nên đã chuẩn bị thức ăn rồi đưa tới cho hai mẹ con bà ta

“Cốc cốc cốc - - " Có người đang gõ cửa.

Phượng Bình tưởng là em gái mình tới nên liền đi tới mở cửa.

Một người phụ nữ xa lạ đang đứng ở trước cửa nhà bà ta, một tay còn cầm tấm biển làm bằng vỏ giấy kia, tuổi của hai người hẳn là cũng không chênh lệch nhiều lắm, môi của đối phương còn bị nứt nẻ và bong tróc, đoán chừng là ngồi xe máy tới đây nên tóc người nọ có chút rối, lúc nhìn thấy bà ta, vẻ mặt người nọ có chút câu nệ, ánh mắt lại càng không dám nhìn thẳng vào mắt bà ta.

“Cô là vợ trước của Dư Minh, Phượng Bình đúng không?" Người phụ nữ nở nụ cười lấy lòng: "Tôi là mẹ của Mai Lộ Lộ, tên tôi là Lý Cầm.”

Bên trong phòng con gái bà ta liền ngừng luyện đàn dương cầm và vội vàng chạy ra: "Mẹ, có phải dì út tới rồi không?"

“Không phải, con về phòng trước đi, mẹ ở ngoài đây còn có việc.”

Châu Châu tò mò nhìn người phụ nữ này thì bị mẹ mình trừng mắt một cái, vậy nên cô ấy chỉ có thể ngoan ngoãn trở về phòng.

Lý Cầm nhìn thấy cô gái nhỏ này và nói: "Con gái của cô thật xinh đẹp.”

“Bà tới đây có chuyện gì sao?”

Người phụ nữ bất an đan xen các ngón tay vào với nhau và cẩn thận lên tiếng: "Tại sao bà lại ly hôn với Dư Minh?"

“Chuyện này có liên quan gì đến bà sao?" Phượng Bình như bị gai đâm vào chân, giọng điệu cũng trở nên nghiêm túc hơn mấy phần.

Lý Cầm lấy lòng nói: "Bà đừng nóng giận, tôi không có ý gì khác, sự tình là như này, tôi… tôi có một đứa con gái, nó..."

Chuyện kia đúng là làm cho người ta khó có thể mở miệng, trên mặt người phụ nữ lộ ra sự xấu hổ.

“Tôi và anh ta đã ly hôn lâu rồi, cho dù anh ta có xảy ra chuyện gì thì cũng không có liên quan gì đến tôi." Phượng Bình không muốn nghe tiếp nên liền thẳng thừng chặn họng.

Lý Cầm vốn không nói nên lời, hiện tại chỉ có thể nói: "Tôi cũng không còn cách nào, tôi nghe Mai Lộ Lộ nói cô không cho con gái cô gặp mặt thầy Dư, tôi muốn hỏi cô lý do là vì sao.”

Phượng Bình mất kiên nhẫn nói: "Chỉ đơn thuần là do tình cảm bất hòa, ngoài ra cũng không còn chuyện gì khác.”

Trong lúc nói chuyện Phượng Bình liền muốn đóng cửa lại nhưng Lý Cầm đã nhanh chóng đưa tay chặn cửa không cho bà ta đóng lại và sốt ruột lên tiếng: "Nếu như chỉ là tình cảm bất hòa thì khi thấy con gái của cô với thầy Dư gặp nhau thì em cô đã không lập tức cho anh ta một cái tát, chuyện này không bình thường chút nào..."

Lý Cầm nhìn khuôn mặt ngày càng đen lại của người phụ nữ, bà ta cúi đầu, giọng nói cũng trở nên mềm nhũn, sau đó cẩn thận nói tiếp: "Mai Lộ Lộ năm nay mới chín tuổi, nó nói mình không cởi quần áo, là thầy Dư cởi quần áo của nó.”

“Bà nói cái này với tôi cũng vô dụng.”

"Chuyện này Mai Lộ Lộ sẽ không nói dối, nó từ nhỏ đã không nghe lời và không hiểu chuyện, nhưng lòng tự trọng của nó còn cao hơn trời, mỗi ngày đều nghĩ đến việc thi đậu đại học và chỉnh em trai mình khiến tôi tức chết, còn những chuyện khác, giống như loại chuyện này, nó tuyệt đối sẽ không làm, nó mới có chín tuổi, tôi thực sự không thể hiểu, cô chắc chắn là đã biết cái gì đó, chỉ cần cô đứng ra làm chứng, mọi người chắc chắn sẽ tin cô." Lý Cầm sốt ruột nói.

“Tôi không biết bà đang nói gì cả.” Tay Phượng Bình khẽ run lên.

"Cô không cho con gái mình gặp thầy Dư, con gái cô chỉ gặp anh ta có một lần mà em gái bà liền tức giận ra tay đánh người, anh ta còn không dám trở tay, nhất định là anh ta đang chột dạ chuyện gì đó, em gái cô còn nói muốn đem chuyện mất mặt của anh ta nói ra hết cho mọi người cùng biết, có phải chính là chuyện này hay không?”

“Bà đang nói bậy bạ cái gì vậy? "Người phụ nữ kịch liệt cắt đứt lời Lý Cầm.

“Bà biết thừa tôi không nói bậy." Lý Cầm nhìn thẳng vào mắt người phụ nữ: “Cô giúp chúng tôi với, năm nay Mai Lộ Lộ mới có chín tuổi mà thôi.”

“Con bé mới có chín tuổi, mọi người đều nói là con bé cởi hết quần áo quyến rũ giáo viên, sau này con bé ra đường gặp người ta như thế nào đây? Về sau làm gì còn ai dám cưới con bé? Đời này của con bé coi như xong rồi.”

Khóe miệng Phượng Bình giật giật hai cái, ánh mắt của bà ta chuyển hướng đến gian phòng bên trong, ở trong đó con gái của bà ta giống như tiểu công chúa đang ung dung ngồi đánh đàn dương cầm, rồi bà ta lại nhìn về phía người phụ nữ trước mặt: "Tôi đây thực sự cũng không có cách nào.”

Lần này bà ta dùng rất nhiều sức lực đóng cửa lại và cũng chặn người phụ nữ bên ngoài lại.

Trong nháy mắt cửa đóng lại, bà ta thậm chí vẫn còn có thể nghe được tiếng khóc nức nở của người bên ngoài, người vốn đang nghiêm mặt lại lập tức sụp đổ xuống, bà ta tựa vào cửa, nhưng vẫn chưa rời đi, ép buộc mình ngồi đó lắng nghe tiếng khóc của người bên ngoài.

Đúng vậy, cô bé chỉ mới có 9 tuổi, nếu như Châu Châu của bà ta mới 9 tuổi mà đã gặp phải chuyện như vậy thì cuộc sống sau này của con bé biết tính sao đây?

Đêm hôm đó, bà ta trằn trọc mở to hai mắt, trong đầu đều là giọng nói của người mẹ khắc khổ kia, cũng như tất cả những gì cô bé kia có thể phải đối mặt.

Lần đầu tiên nói dối đúng là quá khó khăn, mỗi một câu nói đều giống như là nối liền máu thịt của bà ta, thần kinh của bà ta cũng trở nên căng thẳng không dám buông lơi, dường như chỉ cần chạm nhẹ vào cũng có thể bùng nổ bất cứ lúc nào. ( truyện trên app T Y T )

Nhưng lần thứ hai thì có vẻ dễ dàng hơn nhiều.

Lúc cảnh sát tới, bà ta cũng không cảm thấy có gì quá bất ngờ, bà ta hợp tác đi theo đến cục cảnh sát, lúc ngồi ở đó, suy nghĩ của bà ta đã trở nên trống rỗng.

Rất nhanh liền thấy một nữ cảnh sát trẻ tuổi bước vào.

“Bà đừng khẩn trương, chúng tôi chỉ là muốn hỏi bà một ít chuyện nhỏ mà thôi." Nữ cảnh sát trẻ tuổi nói.

“Cô và Dư Minh kết hôn khi nào?”

"Năm thứ nhất sau khi tốt nghiệp đại học, chúng tôi tốt nghiệp đại học cùng nhau và được phân công về cùng một trường trung học, vì là cựu sinh viên cùng trường nên chúng tôi cũng dần tiếp xúc thân thiết hơn, sau khi nói chuyện yêu đương được một năm thấy thích hợp nên liền kết hôn.”

“Vậy hai người ly hôn khi nào?”

“Ba năm trước.”

“Lúc đó con gái cô bao nhiêu tuổi?

“Sáu tuổi.”

“Đứa nhỏ còn nhỏ như vậy, vì sao hai người lại ly hôn?”

Bà ta nghe thấy chính mình nói: "Anh ấy muốn đi dạy ở nơi khác, nhưng tôi không muốn đưa con về thị trấn nhỏ, điều kiện giáo dục và sinh hoạt ở thành phố vẫn tốt hơn."

Ngoài miệng thì bà ta nói như vậy nhưng trong đầu bà ta lại hiện ra cảnh tượng vừa đấm vừa đá một người đàn ông.

[Súc sinh! Đồ biến thái!]

"Là như vậy, Mai Lộ Lộ nói cô không muốn cho con gái của cô tiếp xúc với chồng cũ nên khi thấy con gái cô vừa mới tiếp xúc với anh ta một chút thì em cô lập tức cho anh ta ăn một cái tát, em gái của cô còn nói muốn đem chuyện gì đó của anh ta nói cho mọi người cùng biết, rốt cuộc đó là chuyện gì vậy?”

“Không có chuyện gì cả, chỉ là tính cách em gái tôi hay nói chuyện như vậy.”

Nữ cảnh sát trẻ tuổi cái gì cũng không hỏi được, vì vậy người nọ nhìn chằm chằm vào mắt bà ta, lúc này đây, người nọ trực tiếp hỏi thẳng: "Khi cô kết hôn với anh ta, cô có phát hiện ra anh ta có hành động bất chính đối với trẻ vị thành niên hay không?"

“Không có!”

Phượng Bình trả lời suôn sẻ tất cả các câu hỏi, bà ta biết mình làm vậy là đang bảo vệ con mình, khi bà ta đi ra, vị nữ cảnh sát trẻ tuổi kia thở dài một hơi, rồi quay sang nói chuyện với người cảnh sát trung niên bên cạnh.

"Tôi vẫn không muốn tin rằng một đứa trẻ 9 tuổi đã đi bộ hàng chục km vào ban đêm chỉ để tìm cảnh sát và nói dối."

Bà ta nắm chặt nắm đấm, cổ cứng ngắc như hóa thành đá, không thể quay đầu lại, nên vội vàng đi ra ngoài.

Đã một tháng trôi qua kể từ khi mẹ của đứa bé kia đến tìm bà ta.

Thị trấn nhỏ đó không có đồn công an, ý thức pháp chế của người lớn cũng rất mỏng manh, một đứa trẻ chín tuổi căn bản không biết đó là hành động lạm dụng tình dục trẻ em, là hành động phạm pháp.

Phượng Bình cũng không biết tại sao đứa bé kia lại biết chuyện này, sau đó bà ta nghe con gái mình nói Tiểu Mai rất thông minh rất thích học tập, có thể là nhờ cô bé đọc sách nhiều nên biết được.

Cô bé kia muốn đến đồn cảnh sát để tìm cảnh sát.

Từ thị trấn nhỏ của mình đi đến đồn cảnh sát thì cũng mất gần cả mười cây số.

Một đứa trẻ chín tuổi một mình đi bộ hơn mười cây số vào ban đêm.

"Trên thế giới này không có quỷ, trên thế giới này không có quỷ, trên thế giới này không có quỷ..." Mỗi khi đi qua một đoạn đường tối om không có đèn đường, miệng của Tiểu Mai lại khẽ lẩm bẩm câu thần chú như thế.

Cô cắn răng dứt khoát chạy về phía trước, nhưng không hiểu sao lại có tiếng gió rít phía sau, như thể có thứ gì đó khủng khiếp đang đuổi theo cô.

Thế là cô bé càng chạy nhanh hơn.

Cô nhất định phải đi tìm cảnh sát.

Trong sách nói đó là hành vi phạm pháp.

Tiểu Mai chưa từng gặp qua cảnh sát, bởi vì ờ thị trấn nhỏ này của bọn họ không có đồn cảnh sát, có chuyện gì cũng là người lớn tự mình giải quyết.

Đồn cảnh sát cũng như thành phố, cách cô rất xa.

Lúc đầu cô sẽ bị giật mình khi thấy vài bóng cây đung đưa, nhưng khi càng đi càng mệt càng đói, dần dà cô đã không còn cảm giác sợ hãi thứ gì nữa.

Tiểu Mai nhặt một cây gậy bên ven đường lên, cố gắng chống gậy tiếp tục đi về phía trước.

Không biết có phải là do đã mệt quá hay không, càng đi cô lại càng cảm thấy bớt mệt mỏi hơn, ánh mắt cũng dần thích ứng với bóng tối, bây giờ cô còn nhìn thấy rõ những quả mâm xôi ven đường.

Ánh mắt Tiểu Mai sáng lên, cô lập tức ném cây gậy đi rồi nhanh chóng nhào tới ăn đầy một miệng trái cây dại, đợi khi ăn xong cô mới nhặt lại gậy của mình về và tiếp tục đi về phía trước.

Cô nhất định phải đi tìm cảnh sát.

Cô cũng không biết mình đã đi bao lâu, lòng bàn chân lúc này cảm thấy đau rát vô cùng, cô đi qua mấy khu rừng rậm, đi qua mấy cái hồ nước, đi qua một con sông nhỏ, chạy qua cầu, cuối cùng cô cũng tới được thành phố đang còn ngủ say trong màn đêm.

Đứng giữa thành phố vắng vẻ, cô bé cảm thấy rất vui mừng, chân cô cũng vô thức không còn đau nữa, cô tiếp tục lê đôi chân đi tìm kiếm khắp nơi thì rất nhanh đã tìm được đồn công an đang nằm yên tĩnh cạnh một góc phố vắng vẻ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play