Bồi thẩm đoàn cũng đã đến.
Vụ án lần này vô cùng phức tạp, cho dù là người chết hay là nghi phạm đều là những người có tiếng tăm trong xã hội.
Lần này có thể tạo ra thời điểm mà mọi người có thể thực hiện tốt nghĩa vụ xã hội của mình nhất.
Nữ cảnh sát trẻ tuổi và đồng nghiệp sắp xếp cho người của bồi thẩm đoàn ngồi trong phòng quan sát, ở đây có thể nhìn thấy rõ từng nhất cử nhất động bên trong phòng thẩm vấn.
Trong phòng thẩm vấn trống rỗng, dưới ánh đèn trắng lạnh, nghi phạm ngồi ở đó, người nọ trông có vẻ rất thoải mái.
Nghi phạm là tự ra đầu thú, nhưng điều kỳ lạ chính là, kể từ lúc bước vào, cô ta chỉ nói một câu, ngoại trừ cảnh sát Lý Mật ra thì cô ta tuyệt đối sẽ không thú nhận tội ác với bất kỳ ai.
Nữ cảnh sát trẻ tuổi cầm hồ sơ nhìn vào người bên trong.
“Đi vào đi.” Phía sau truyền đến một âm thanh.
Nữ cảnh sát quay đầu lại, chính là cảnh sát Lý Mật.
Cảnh sát Lý Mật là một viên cảnh sát đã lớn tuổi, năm nay chuẩn bị sẽ về hưu.
Hai người cùng đi vào, lúc ngồi xuống, cảnh sát Lý dựa theo lệ thường liền hỏi: "Họ tên.”
Cảnh sát Lý là một cảnh sát nữ rất nghiêm minh và nghiêm túc, không vì dư luận bên ngoài hay là thân phận người bên trong mà có bất kỳ ưu ái hay ngoại lệ nào.
“Mai Lộ Lộ." Người phụ nữ nói.
“Lần trước chúng ta đã gặp nhau rồi.” Cảnh sát Lý có chút kinh ngạc, bà ấy nhìn vào mắt đối phương, dường như đang quan sát điều gì đó rồi nói: “Cô có sự thay đổi rất lớn.”
“Thay đổi lớn chẳng phải là chuyện tốt sao?” Mai Lộ Lộ nở nụ cười, dường như người nọ rất hài lòng với sự thay đổi của chính mình.
Cảnh sát Lý không trả lời câu hỏi này, bà ấy nhanh chóng tìm kiếm thông tin trong hồ sơ, một cái tên quen thuộc liền đập vào mắt.
"Cô đã uống MLL530 chưa?"
MLL530 là một loại thuốc liên quan đến tâm thần, một phát minh của công ty khoa học sinh học Văn Nguyên có khả năng thay đổi cảm xúc của con người, dùng để điều trị các di chứng sau khi bị chấn thương, cụ thể là dùng một ký ức mới để thay thế ký ức đau đớn trong quá khứ.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
“Uống rồi.” Mai Lộ Lộ nói: “Tôi hơi đói, tôi muốn ăn gà rán, tôi muốn vừa ăn vừa nói chuyện.”
Cảnh sát Lý quay đầu lại, ý bảo người bên ngoài gọi một phần gà rán, còn gọi thêm cho người nọ một phần coca.
“Có thể một lát nữa đồ ăn mới được giao đến, chúng ta có thể vừa nói chuyện vừa đợi được không?”
Người phụ nữ suy nghĩ một lát rồi đáp lại: “Bắt đầu từ đâu?”
“Hãy bắt đầu từ lúc tại sao cô lại phải uống MLL530.” Cảnh sát Lý hỏi thẳng vào vụ án mạng.
Mai Lộ Lộ nhìn người trước mắt, sau đó cô mở miệng hỏi: "Bà đã từng gặp qua chuyện mà cả đời này cũng không muốn đối mặt lại với nó không? Trong quá khứ, tôi cũng cảm thấy mình là một người ghê tởm như vậy.”
Nghi phạm không đợi cảnh sát Lý trả lời liền tự mình nói tiếp: "Vốn ngày đó là ngày kết hôn của tôi.”
“Sự việc đó lại bị lật lại ngay trong ngày hôn lễ của tôi, nó được phát trên màn hình lớn, tất cả mọi người đều nhìn tôi, tôi không có cách nào đối mặt với tất cả mọi người nên chỉ có thể chạy ra ngoài.”
Cảnh sát Lý cúi đầu, bà ấy cũng biết chuyện này, bởi vì chuyện này đã nhanh chóng nhảy lên mục tìm kiếm nóng, đa phần những người trên mạng đều biết.
Sau khi cô dâu chạy ra ngoài, khi người ta tìm được cô ấy thì chính là lúc cô ấy cắt cổ tay tự sát và may mắn được người ta đưa vào bệnh viện.
"Chuyện đó, bên ngoài nói là vợ trước của chú rể là Văn Phương làm, cô nghĩ như thế nào?"
Lúc nghe được hai chữ Văn Phương, chân mày của người phụ nữ rõ ràng đã nhíu lại, nhưng trong mắt lại không có một tia hận ý nào, người phụ nữ chỉ nói: "Có thể là cô ta, cũng có thể không phải, lúc ấy tôi không còn tâm sức để ý đến chuyện này, tôi chỉ muốn nhanh chóng kết thúc tất cả mọi chuyện.”
“Kết thúc như thế nào? Dựa vào công dụng của MLL530 để che đậy kí ức sao?"
"Khi đó tôi chỉ muốn quên đi tất cả, MLL530 là một thứ tốt, mặc dù nó không thể thay đổi quá khứ, nhưng có thể xóa đi ký ức của tôi, con người trên thế giới này, chẳng phải tất cả đều bị ký ức chi phối sao, và ký ức của tôi thì lại không có điểm nào đáng để tôi lưu luyến cả, thế nên tôi liền đồng ý."
"Đợi đến lúc tôi tỉnh dậy, tôi đã đi vào ký ức của mình, tất cả mọi thứ giống như một cuộc du hành xuyên không gian và thời gian vậy, tôi đã quay trở lại thời thơ ấu của mình.” Người phụ nữ chìm vào trong ký ức.
Năm nay Mai Lộ Lộ mới có chín tuổi, còn sống ở một thị trấn nhỏ tràn ngập hoa phượng đỏ.
Hoa phượng theo làn gió rơi xuống mặt đất, hai bên đường phố đều là những tàn hoa màu đỏ rực nằm ngổn ngang.
Cuối đường có một khoảng đất trống nhỏ, Mai Lộ Lộ thấy được chính mình lúc còn bé, cô đang ngồi trên cây phượng và ngây ngốc nhìn ba cô gái nhỏ đang nhảy dây trên bãi đất trống.
“Ly ly nguyên thượng thảo/ Nhất tuế nhất khô vinh/ Dã hỏa thiêu bất tận/ Xuân phong xuy hựu sinh…”
Hai cô gái nhỏ đứng ở hai bên kéo căng sợi dây, còn một cô gái nhỏ khác mặc váy trắng thì thích thú nhảy tới nhảy lui qua sợi dây.
Mai Lộ Lộ cứ ở đó, và cô cũng biết biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì.
Mấy đứa con trai nhỏ trong tay cầm theo một quả bóng rổ đi tới muốn tranh địa bàn.
“Không được, là chúng tôi tới trước mà." Cô gái nhỏ mặc váy trắng trợn mắt.
“Rốt cuộc có chịu đi hay không? Nếu không đi thì một lát nữa các người hối hận cũng không kịp đâu.” Chàng trai nhỏ đi đầu lên tiếng.
“Không đi.”
Thấy mấy cô gái nhỏ quả quyết các chàng trai nhỏ liền xoay người rời đi.
Cô gái nhỏ đeo mắt kính có chút sợ hãi, nói: "Bọn họ sẽ không làm gì chứ?"
Cô gái mặc váy trắng: "Sợ gì chứ, tớ có anh trai, bọn họ không dám làm gì chúng ta đâu.”
Cô gái vừa mới nói xong thì vừa hay đám con trai kia đã trở lại, trong tay mấy cậu bé còn cầm theo mấy cành cây phượng, trên các cành cây có vài con sâu lông đen như mực cứ lúc nhúc rất đáng sợ.
“Sâu lông đến đây.” Đám con trai nhìn thấy các cô gái nhỏ bị dọa sợ đến mức không dám động đậy thì cảm thấy vui vẻ cực kỳ, sau đó cả bọn còn cố ý ném cành cây có đầy sâu lông lên người các cô gái nhỏ.
“Những con sâu lông này đều biết cắn người đấy, các cậu đừng động đậy, càng động bọn chúng cắn càng thê thảm.”
Con sâu lông màu đen trên lá rơi vào trong cổ cô gái nhỏ, rồi trên tóc.
Mấy cô gái nhỏ bị kinh hãi đến mức ai nấy đều khàn cổ khóc thật to.
Cảnh tượng này in sâu vào trong trí nhớ của cô, dù sao đây cũng chính là thời khắc tỏa sáng “anh hùng” cứu mỹ nhân của mình.
Đúng lúc này bỗng nhiên có một bóng người lao ra, giống như một viên đạn đại bác nhỏ, hất bay cậu bé trước mặt.
"Đừng nhúc nhích, để tôi lấy xuống cho cậu!"
Chính là Mai Lộ Lộ lúc còn bé.
“Để tôi lấy xuống cho cậu.”
Cô gái nhỏ bắt từng con từng con sâu lông ra và ném xuống đất.
"Cậu làm gì vậy?" Cậu bé nằm dưới đất thở hổn hển vội vàng kêu lên.
Tiểu Mai nhìn bọn họ một cái, sau đó một cước dẫm chết tất cả các con sâu lông ấy.
Bốp bốp bốp, từng con sâu róm liên tục bỏ mạng dưới chân Tiểu Mai.
"Tôi không sợ sâu lông, nếu các cậu còn không đi, tôi sẽ đem mấy con sâu lông này đút vào trong miệng các cậu!”
Cậu bé nhỏ sửng người một chút, sau đó cậu ta liền đáp lại: "Bỏ đi bỏ đi, chúng tôi không so đo với đám con gái các cậu.”
“Đúng vậy, con trai chúng tôi không hơn thua với con gái!”
Tiểu Mai nhìn bọn họ rời đi, vẻ mặt ghét bỏ cực kỳ, lúc này cô mới quay đầu lại, cô gái nhỏ mặc váy trắng tên là Tống Kiều Kiều đã nín khóc và đang mỉm cười nhìn cô.
Trên chiếc váy trắng của cô ấy có một vết bùn hình dấu tay ở chỗ tay áo.
Tiểu Mai lúc này mới ý thức được từ nãy đến giờ mình vẫn chưa có rửa tay, nên đã vô tình làm bẩn chiếc váy trắng của con gái nhà người ta.
Mặt cô lập tức đỏ bừng, bình thường cô cũng không thích sạch sẽ như vậy, mẹ mắng bao nhiêu lần cô cũng đều không cảm thấy ngượng ngùng, nhưng bây giờ cô lại vội vàng đưa hai tay ra phía sau lưng.
“Cậu muốn chơi nhảy dây cùng chúng tớ không?” Tống Kiều Kiều dường như cũng không chú ý tới chiếc váy của mình bị bẩn.
“Tôi phải về nhà còn có việc. "Tiểu Mai nói xong liền bỏ chạy nhanh như chớp.
Cô bé hung dữ vừa rồi vội vàng chạy về nhà, mở vòi nước và nghiêm túc rửa tay sạch sẽ.
Cô lại cúi đầu nhìn đôi giày của mình, trên viền giày màu xanh lá cây lúc này đều là bùn.
Cô nhanh chóng cởi giày ra rồi lại chà rửa sạch sẽ.
Người bên trong nghe được âm thanh liền mở cửa sổ: "Mai Lộ Lộ, chị làm bài tập xong chưa?"
Người nói chuyện là một cậu bé hơn bảy tuổi, là em trai của Mai Lộ Lộ.
“Em nghĩ chị giống em à, chị đã làm xong hết ngay từ khi ở trường rồi, em đừng nghĩ đến việc chép bài của chị, bài tập chị để ở trường rồi không mang về nhà.”
Tuy rằng hai người bọn họ chỉ chênh lệch nhau hai tuổi nhưng cả hai đều học lớp hai, vì để chăm nom cho em trai, Mai Lộ Lộ tám tuổi mới đi học lớp một.
Em trai cô hừ một tiếng rồi nói: "Tiểu quỷ keo kiệt!”
Tiểu Mai tức giận mắng em trai xong liền chạy ra ngoài.
Lúc này cô lại dừng lại bên ngoài bãi đất trống, cũng không tiến về trước nữa, bên đó cũng chỉ có hai người.
Tống Kiều Kiều nhìn thấy liền ra sức vẫy tay với cô: "Tiểu Mai! Tiểu Mai!”
Lúc này Tiểu Mai mới ngại ngùng chậm rãi đi qua.
“Cậu nhảy dây cùng bọn mình đi, Phân Phân phải trông em trai rồi.” Tống Kiều Kiều kêu lên.
Phân Phân là cô gái có hai bím tóc nhỏ, bây giờ trên lưng cô ấy còn cõng thêm một cậu em trai, cô ấy có thể giúp cầm dây, nhưng tư thế cõng em trai như thế này thì không có cách nào nhảy dây được.
Em trai trên lưng cô ấy khoảng chừng hơn một tuổi, có lẽ là vừa mới ngủ dậy nên cứ khóc mãi, Phân Phân chỉ có thể cõng cậu bé đi ra chỗ khác.
Lần này thì không có cách nào, trò chơi đang vui thì bị thiếu mất một người.
“Ly ly nguyên thượng thảo/ Nhất tuế nhất khô vinh/ Dã hỏa thiêu bất tận/ Xuân phong xuy hựu sinh…” Tiểu Mai đỏ mặt, học các cô bé ấy câu ‘thần chú’ rồi bắt đầu vừa nhảy vừa ‘niệm chú’
“Tiểu Mai! Cậu lợi hại thật đó!” Tiểu Mai chỉ chốc lát đã nhảy lên cấp ba.
“Mai Lộ Lộ, mẹ bảo chị giúp em làm bài tập.” Đang lúc vui vẻ thì bỗng nghe thấy giọng của em trai Mai Lộ Lộ truyền đến.
"Em không có tay à, hay là không biết làm hả?" Tiểu Mai vừa nhảy vừa hung hăng oán giận nói về phía em trai.
“Em mặc kệ, chị mau về nhà giúp em làm bài tập đi, nếu không em sẽ kêu mẹ đến đánh chị đó.”
Mai Lộ Lộ vẫn mặc kệ.
"Em đi nói với mẹ thật đấy!" Cậu em trai đợi một lúc rồi nói.
“Em thích đi thì đi đi! Tiểu quỷ thích cáo trạng!”
Mẹ cô từ trong nhà đi ra: "Mai Lộ Lộ, mau về nhà dạy em làm bài đi! Ở bên ngoài nhảy cái gì mà nhảy, coi chừng nhảy nhiều rồi bị gãy chân luôn đó!”
“Nó không biết làm sao? Nó còn được đi học mẫu giáo, con ngay cả mẫu giáo cũng không được học, dựa vào đâu mà bảo con dạy nó?”
Tống Kiều Kiều: "Tiểu Mai, cậu về dạy em trai cậu đi.”
“Con có về không?” Người phụ nữ trung niên đã nổi giận: "Có phải muốn mẹ cầm roi đến mời con về nhà không!"
Mấy người bạn mới quen đều nhìn Tiểu Mai, gương mặt của Tiểu Mai trong nháy mắt lập tức trở nên đỏ bừng, cô hướng về phía bên kia hét lên: "Cho dù mẹ có đánh chết con thì con cũng sẽ không dạy nó làm bài tập đâu!”
Người phụ nữ trung niên cũng nghẹn giận đến sắp chết, bà ta bẻ một nhánh cây bên đường, sau đó tiến nhanh đến, một tay túm lấy tóc của Tiểu Mai, một tay cầm nhánh cây đánh lên mông và lên lưng của Tiểu Mai, vừa đánh vừa mắng: "Hôm nay tao phải đánh chết mày!”
Các bạn nhỏ khác nhất thời cũng bị dọa sợ, bạn nhìn tôi, tôi nhìn bạn, ai cũng không dám lên tiếng.
Em trai mang theo bộ dạng đắc ý chạy đến từ phía sau, còn làm mặt quỷ hướng về phía Mai Lộ Lộ, vừa rồi cậu ta ở đây bị Mai Lộ Lộ khinh bỉ, lúc này nhìn thấy cô bị đánh, hiển nhiên tâm tình cậu ta cảm thấy cực kỳ vui vẻ: “Ai bảo chị không giúp em, đáng đời!”
"Em còn được học mẫu giáo, chị còn không được học kìa, vậy mà em còn dám mở miệng kêu chị giúp, em không biết xấu hổ à!” Trong chốc lát lửa giận của Tiểu Mai lập tức bùng lên, nào còn sợ bị đánh nữa, miệng vẫn chửi mắng không ngừng.
"Chị đã chín tuổi rồi mà mới học lớp hai, chị mới là người phải cảm thấy xấu hổ!” Em trai cô đáp lại.
“Em trai con nói đúng đấy, con đã chín tuổi rồi, vậy mà không có phong thái của chị gái gì cả, con nhìn Phân Phân kìa, còn nhỏ hơn con hai tuổi đấy, ngày ngày cõng em trai trên lưng, con xem lại bản thân con xem, còn chưa cõng em trai mình ngày nào, đúng là nuôi con chẳng khác nào nuôi một con lợn! Nuôi lợn còn có thể qua năm giết lấy thịt để ăn.” Mẹ cô chỉ vào Phân Phân bên cạnh, nhìn chị gái nhà người khác, rồi nhìn lại nhà mình, vừa giận vừa tát Tiểu Mai một cái.
Tiểu Mai ở trước mặt nhiều người như vậy bị tát một cái, cô vốn dĩ không dám nhìn mặt các bạn nhỏ khác, nhưng ánh mắt căm hận vẫn luôn nhìn về phía em trai bên cạnh.
"Mẹ cô đánh cô, vậy lúc đó cô có suy nghĩ gì?" Trong phòng thẩm vấn, cảnh sát Lý lên tiếng: "Dù sao cô cũng lớn hơn, giúp em trai cũng là chuyện nên làm mà?”
“Tôi lớn hơn nó sao? Khi đó em trai tôi mới có bảy tuổi, bảy tuổi chính là trẻ nhỏ đúng chứ, cho nên lúc nó bảy tuổi cần được tôi chăm sóc cho nó, nhưng lúc tôi bảy tuổi thì tôi cũng bị ép chăm sóc nó, nói đúng hơn là lúc tôi mới có năm tuổi thì cũng đã bị ép chăm sóc nó rồi, cái gì cũng phải nhường nhịn nó, sau khi làm chị, chẳng lẽ tôi cũng mất đi tư cách làm một đứa con nít luôn hay sao?”
“Vậy sau đó cô có dạy em mình làm bài tập không?” Cảnh sát Lý vội vàng thay đổi chủ đề.
“Không dạy, sau khi trở về phòng, tôi giúp nó làm hết tất cả các bài tập.” Đuôi mày của Mai Lộ Lộ khẽ nhếch lên và mang theo một sự đắc ý.
“Cô giúp em mình làm sao?”
“Ngày hôm sau bởi vì tất cả bài tập đều bị sai cho nên ở trên lớp nó bị giáo viên mắng tan tác một trận, cuối cùng là khóc sướt mướt chạy về nhà.”
“Sau đó thì sao?”
“Tôi bị mẹ đánh một trận, nhưng cũng rất đáng.”
"Cô có từng nghĩ qua chưa, thực sự chuyện này còn có cách giải quyết tốt hơn, lúc đó nếu cô thật sự dạy cậu ta, cậu ta không bị giáo viên mắng thì cô cũng có thể tránh được một trận đòn.”
"Tôi chưa bao giờ là một cô gái như vậy, tôi cũng không biết tại sao, giống như... tôi bẩm sinh là người có tính cách bướng bỉnh." Mai Lộ Lộ dừng lại một chút, việc nhớ lại quá khứ làm cho trên mặt cô tăng thêm một chút sắc thái nặng nề.
"Tôi giống như tất cả các cô gái ở chỗ chúng tôi, từ nhỏ đã được giáo dục phải chăm sóc em trai, em trai là bảo bối trong nhà, mọi việc đều phải nhường nhịn em trai, có như vậy thì khi em trai trưởng thành mới có thể đối tốt với mình, mình lập gia đình thì mới có nhà mẹ đẻ tương trợ, bằng không cho dù có bị đánh chết ở nhà chồng cũng không có ai thèm quản. Nhà chúng tôi lúc đó chỉ có điều kiện ăn cơm trộn với khoai, tôi chỉ có thể ăn khoai, chỉ có em trai mới được ăn cơm, có một lần tôi lén múc một chút cơm thì liền bị mẹ tôi mắng là một kẻ ăn cắp."
"Nếu bà từng trải qua một cuộc sống như vậy, một cuộc sống chẳng khác nào một sản phẩm bị lỗi, ở đâu cũng phải chịu thua kém người khác, bà cũng sẽ cáu kỉnh giống như tôi mà thôi, bởi vì bà biết rằng nếu như bà nhượng bộ dù chỉ một chút thì chính là bà đang sống vì em trai mình, và bà sẽ mãi mãi thua kém em trai mình. Tôi thà bị đánh chết còn hơn chịu thua kém người khác, thực ra lúc đó tôi cũng không biết gì về thế giới bên ngoài, nhưng trong đầu tôi đã có suy nghĩ như vậy.”
“Những cô gái khác ở bên cạnh cô thì sao? Bọn họ cũng giống như cô sao?”
Mai Lộ Lộ dừng một chút, cô lại lâm vào trong hồi ức: "Họ không giống như tôi, bọn họ là những người thành thật thiện lương, nhẫn nhục chịu đựng, cam tâm tình nguyện với tất cả, là một người chị tốt, và là một đứa con gái ngoan, tính cách của bọn họ rất tốt, cho dù bà có hung dữ với họ thì bọn họ cũng sẽ không để ý.”
Trong hồi ức, Tiểu Mai ngồi ở trong phòng nghiến răng nghiến lợi lau nước mắt, trên cánh tay là những vết đỏ còn đang rướm máu.
“Tiểu Mai......” ( truyện trên app T Y T )
“Tiểu Mai......”
Bên ngoài cửa sổ truyền đến một thanh âm thật nhỏ.
Tiểu Mai sửng sốt một chút, cô vội vàng lau nước mắt, đi đến bên ngoài cửa thì liền thấy cô gái nhỏ mặc váy trắng đang ở bên dưới cửa sổ.
“Tiểu Mai, cậu ra ngoài một chút đi, tôi có chuyện tìm cậu.”
Tiểu Mai cứng rắn nói: "Không được.”
“Cậu ra ngoài một chút đi mà.” Tống Kiều Kiều cũng không vì bị cô từ chối mà tức giận, ngược lại dáng vẻ của cô bé còn càng khẩn trương hơn.
“Tôi không muốn đi.”
"Vậy cậu có muốn ăn chuối không? Chú của tôi vừa mang từ thành phố về đấy." Giọng điệu của công chúa nhỏ hào hứng vui vẻ cực kỳ, vốn là muốn đợi cô ra ngoài thì cho cô thêm một kinh hỷ, nhưng bây giờ lại nói huỵch toẹt ra hết rồi.
“Không muốn ăn, cậu đi về nhanh đi, tôi còn phải làm bài tập.”
Trẻ nhỏ có thể dễ dàng cảm nhận được tâm tình của người khác nhất, Tống Kiều Kiều cũng không biết làm cái gì ở bên ngoài, Tiểu Mai cũng không muốn nói chuyện, xa xa chợt nghe tiếng gà gáy vang.
Tiểu Mai cảm thấy Tống Kiều Kiều chắc chắn đã đi rồi.
Lúc này ở bên ngoài chợt truyền đến một giọng nói rất nhỏ: "Tiểu Mai, có phải là cậu không còn muốn chơi với tôi nữa không?”
Tống Kiều Kiều suy nghĩ nửa ngày, nghĩ rằng là vì mình gọi Tiểu Mai đi nhảy dây, kết quả làm hại Tiểu Mai bị đánh, cho nên Tiểu Mai mới không muốn chơi với mình nữa.
“Không phải.”
Trong phòng thẩm vấn, cảnh sát Lý hỏi: "Tôi nghĩ rằng cô vẫn còn muốn chơi cùng với bọn họ?”
Mai Lộ Lộ: "Mẹ tôi đánh tôi trước mặt bọn họ, chuyện mất mặt như vậy, tôi cảm thấy bọn họ nhất định sẽ chê cười tôi, cả đời này tôi cũng không có mặt mũi gặp lại bọn họ nữa.”
“Tình bạn của các cô chỉ mới vừa bắt đầu mà đã kết thúc rồi sao?”
“Không phải, đây chỉ mới là bắt đầu, họ không giống như tôi, có khi đây lại là một chuyện tốt.”
Tất cả quay trở lại buổi chiều chạng vạng nhiều năm trước, bên ngoài phòng khách mẹ cô đang an ủi em trai, còn trong phòng, Tiểu Mai phiền não dùng tay chụp lấy miệng vết thương đang kết vảy, trong đầu đều là hình ảnh mình bị mẹ đánh trước mặt bạn bè, cô liên tục tưởng tượng ra ánh mắt của những cô gái khác nhìn mình.
Tống Kiều Kiều là cô bé đẹp nhất thị trấn, lúc nào cô ấy cũng có váy đẹp để mặc, mỗi ngày tóc còn được thắt bím rất kiêu kỳ, người trong nhà đối xử với cô ấy cực kì tốt, từ trước đến nay cô ấy chưa từng bị đánh lần nào, giống như một tiểu công chúa nâng trên tay sợ rớt ngậm trong miệng sợ tan.
Có một cơn gió lạnh thổi qua, bên ngoài bỗng nhiên có người gọi tên Tống Kiều Kiều.
“Kiều Kiều, mau về nhà ăn cơm thôi, chú con đang tìm con khắp nơi đấy.”
“Con về ngay đây!” Tống Kiều Kiều đáp lại âm thanh bên kia.
"Tiểu Mai, ngày mai chúng ta cùng đến trường đi, sáng mai tôi đến gọi cậu nhé!" Tống Kiều Kiều nói xong, thấy bên kia còn đang liên tục gọi mình, thế nên cô ấy vội vàng chạy đi.
Tiểu Mai nghe tiếng bước chân biến mất, lúc này cô mới chịu mở cửa sổ ra.
Liền thấy có một quả chuối nằm im lặng trên bệ cửa sổ.
Ánh chiều tà ấm áp rơi trên quả chuối, phía trên hình như cũng bị nhiễm nhiệt độ của ánh nắng.