Gặp Lại Cô Ấy

Chương 7: Hỏng Việc


3 tháng

trướctiếp

Cuộc sống ở thị trấn nhỏ rất đơn điệu, nhưng bây giờ Tiểu Mai lại có thêm một loại vui vẻ.

Tuy rằng thầy Dư không phải là giáo viên dạy Tiểu Mai, nhưng anh ta thường xuyên nói chuyện với Tiểu Mai, ngay cả chủ nhiệm lớp cũng bắt đầu đối xử tốt hơn với Tiểu Mai.

Tiểu Mai đứng ở trên hành lang có chút hâm mộ nhìn các học sinh lớp hai đang được thầy Dư dẫn dắt tạo thành một vòng tròn.

Bảy tám cô bé đứng trong vòng tròn, mười mấy cô bé khác tay trong tay đứng ngoài vòng tròn, những người đứng bên ngoài phải cùng nhau tiếp cận những đứa trẻ trong vòng tròn.

Ai bị bắt được thì sẽ bị thua.

Các bạn nhỏ ở bên trong túm chặt tay nhau vì sợ bị bắt được, mỗi khi có bạn nhỏ bên ngoài vươn tay ra, những người bên trong sẽ hưng phấn hét lên.

Những đứa trẻ bên ngoài nắm tay nhau và cố gắng hết sức để túm lấy những đứa trẻ bên trong.

Tiểu Mai đứng ở bên cạnh quan sát, trong lòng thầm nghĩ, nếu như cô là bạn nhỏ bên ngoài, cô có thể để cho những cô gái khác kéo tay mình, sau đó đứng bằng một chân  nghiêng người là có thể dễ dàng tiếp cận với các cô gái bên trong.

“Tiểu Mai." Trong lúc đang mải mê suy nghĩ bỗng có người gọi nhũ danh của cô.

Mai Lộ Lộ ngẩng đầu liền nhìn thấy thầy Dư đang vẫy tay với cô: "Tiểu Mai, em mau lại đây chơi với các bạn đi.”

Tiểu Mai chớp chớp mắt, biểu cảm có chút không thể tin được, ngay sau đó cô lập tức phản ứng lại, rồi hòa hứng chạy về phía các cô gái: “Em đến đây!"

“Em muốn ở trong vòng tròn hay ở ngoài vòng tròn?” Thầy Dư hỏi.

Mười mấy cô gái khác nhất thời đều nhìn qua.

Cô gái bên ngoài lập tức hô: "Bên ngoài vòng tròn, bên ngoài vòng tròn! Chúng ta cùng bắt gà con bên trong.”

Tiểu nữ sinh bên trong cũng không cam lòng yếu thế, cũng hét lên để kéo thêm đồng đội: "Bên trong vòng tròn, bên trong vòng tròn.”

“Em ở bên ngoài vòng tròn." Cô đi tới giữa đám bạn nhỏ, hai cô gái bên cạnh lập tức vươn tay giữ chặt cô.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Mặt Tiểu Mai có chút nóng, ánh mặt trời trên sân thể dục cũng không quá chói gắt, dưới tàng cây du cao cao, Tiểu Mai cùng các cô gái khác cùng nhau chạy vòng quanh, cùng nhau thống thống khoái khoái bắt hết các cô gái trong vòng ra, mọi người cùng nhau vui đùa rất vui vẻ.

Tiểu Mai ở trong lớp chưa từng có bạn bè gì, bởi vì cô học cùng lớp với em trai nhỏ hơn cô hai tuổi, và cũng bởi vì chủ nhiệm lớp không thích cô.

Mà trong lớp này, các nữ sinh không ai ghét cô cả và còn chơi với cô rất nhiệt tình.

“Tiểu Mai, lần sau chúng tôi chơi nhất định sẽ gọi cậu.” Cô gái nhỏ tay trong tay nói với Tiểu Mai.

“Được!”

Tiểu Mai suy nghĩ một chút, buổi chiều lúc tan học cô ở lại trong trường học, trong đầu đang có một dự định…

Cô muốn nói với thầy Dư có thể cho cô sang lớp hai được không?

Thành tích của cô rất tốt, mỗi ngày đều chăm chỉ làm xong bài tập, với lại cô còn đứng đầu lớp, thầy Dư... nhất định sẽ không chịu thiệt.

Thế nhưng... Tiểu Mai thở dài một hơi, nhớ ra mình luôn không đóng tiền quyên góp, chủ nhiệm lớp nói các lớp khác lúc nào cũng đóng đầy đủ, chỉ có lớp cô có mình cô là không đóng đủ, thật sự rất mất mặt.

Nếu như vậy... thì thầy Dư sẽ chịu thiệt.

Tiểu Mai vốn muốn đi tìm thầy Dư, nhưng trong nháy mắt liền trở nên ủ rũ, trường học đã trống không, chú bảo vệ đang hét lớn…

“Em học lớp nào? Sao còn chưa về nhà?”

Tiểu Mai lập tức đeo cặp sách cũ kỹ lên vội vã chạy ra ngoài trường học.

Lúc mới đi ra cô liền thấy thầy Dư đang nắm tay một cô gái nhỏ.

Tiểu Mai nhanh chóng lễ phép chào hỏi một tiếng: "Chào thầy Dư.”

Thầy Dư quay đầu liền nhìn thấy người nọ là Tiểu Mai: "Tiểu Mai còn chưa về nhà sao?”

“Em về ngay đây ạ.”

Cô bé bên cạnh thầy Dư lớn hơn Tiểu Mai một chút, rất xinh đẹp giống như một búp bê sứ vậy, bởi vì gặp người lạ nên cô gái có chút xấu hổ trốn về phía sau.

Thầy Dư kéo cô bé lên trước: "Châu Châu, đây là Tiểu Mai, Tiểu Mai chơi trò chơi rất lợi hại, sau này con về trường của cha học được không? Đến lúc đó Tiểu Mai sẽ dẫn con đi chơi.”

Tiểu Mai vừa nghe nói là con gái của thầy Dư, lại nghe người nọ khen cô, cô lập tức muốn tự mình thể hiện một chút, thế là cô liền chủ động vẫy vẫy tay với cô gái: "Chào Châu Châu, tôi tên là Tiểu Mai.”

Ngay lúc này, điện thoại của thầy Dư đột nhiên vang lên.

Thầy Dư nhìn tên của người gọi đến hiển thị trên màn hình liền đưa tay tắt điện thoại.

Nhưng ngay khi vừa cúp thì đầu bên kia lại gọi lại tiếp.

Thầy Dư có chút không kiên nhẫn nghe điện thoại.

Tiểu Mai thì nhìn Châu Châu, Châu Châu cũng nhìn cô, còn thầy Dư thì đã đi tới bên cạnh nghe điện thoại.

Châu Châu nhìn cặp sách của Tiểu Mai rồi nói: "Cậu cũng thích Ultraman à?”

Thật ra Tiểu Mai không thích Ultraman, nhưng em trai cô thích Ultraman, cặp sách này cũng là cặp sách lúc trước của em trai.

“Tôi cũng thích Ultraman." Tiểu Mai nói dối không chớp mắt, chị em tốt trong lòng cũng nhiệt tình phối hợp với cô.

"Cái đó là gì vậy?" Châu Châu chỉ vào một quả màu nâu đỏ giống đậu lăng trong cặp sách Ultraman.

"Đây là quả của cây phượng." Tiểu Mai lấy nó ra và lắc nhẹ bên tai Châu Châu, rất nhanh liền nghe được thanh âm xào xạc bên trong: "Dễ nghe chứ?"

Búp bê sứ gật gật đầu, cô ấy lại hướng về phía gần Tiểu Mai, đưa tay cầm lấy thứ đồ kia, cũng bắt chước lắc lắc và thích thú nở nụ cười.

Quả của cây phượng sẽ không tự nhiên rụng và nó còn rất cứng.

“Để tôi leo lên hái xuống tặng cho cậu nhé.” Tiểu Mai thấy hình như búp bê sứ rất thích loại đồ chơi này.

Búp bê sứ kinh ngạc nhìn về phía Tiểu Mai: "Cậu biết trèo cây à?”

“Biết chứ, cây gì tôi cũng biết leo, chỉ trừ cây hạt dẻ thôi.”

“Tại sao vậy?”

“Bởi vì lần trước tôi leo lên hái hạt dẻ đã vô tình giẫm phải vỏ hạt dẻ, sau đó về nhà phải tốn sức nhổ ra rất lâu.”

Bất tri bất giác hai người bọn họ đã tay trong tay bước sang một bên.

Tiểu Mai nghĩ nghĩ rồi nói: "Châu Châu, sau này cậu muốn đến trường của chúng tôi học sao?”

Búp bê sứ lắc đầu: "Không biết, mẹ tôi không đồng ý.”

“Cha cậu dạy ở đây, nếu cậu học ở đây thì chắc chắn mọi người đều sẽ thích cậu." Tuy tuổi cô còn nhỏ nhưng cô cũng biết con gái của giáo viên là người rất được hoan nghênh.

Châu Châu nhỏ giọng nói: "Không đâu, mẹ tôi nói bọn họ sẽ ghét tôi.”

Tiểu Mai vừa nghe, cô lập tức cảm thấy sốt ruột, sao có thể như vậy chứ, Châu Châu có một người cha như thầy Dư, mọi người nhất định sẽ rất thích cô ấy.

"Mọi người chắc chắn sẽ thích cậu, giáo viên không thích tôi là thật, bởi vì tôi không có cha." Tiểu Mai nghĩ nghĩ, nhịn không được liền nói.

“Cha mẹ tôi ly hôn rồi, mẹ tôi không muốn tôi gặp cha." Châu Châu nhỏ giọng nói.

Tiểu Mai không hiểu: "Tại sao?”

“Không biết, mẹ tôi nói hai người bọn họ không hợp nhau.”

Thầy Dư bên kia đang nghiến răng nghiến lợi nói gì đó với người ở đầu dây bên kia.

Mai Lộ Lộ cũng không vội về nhà, Châu Châu lớn lên xinh đẹp như vậy, thầy Dư vội vàng nghe điện thoại, cô muốn đi cùng Châu Châu một lát.

Một chiếc xe taxi dừng ở trước cửa lớn của trường, một người phụ nữ trẻ tuổi nhanh chóng bước xuống xe, người nọ mặc váy và đi giày cao gót, khí thế hung hăng đi về hướng bên này.

“Dư Minh, mẹ kiếp nhà anh." Người phụ nữ vừa đi vừa mắng, vừa tới nơi thì lập tức ném cho đối phương một cái tát.

Dư Minh bị đánh trở tay không kịp.

Hai cô gái nhỏ liền bị tình huống trước mắt dọa sợ.

Dư Minh vốn là đang lý luận cùng vợ trước qua điện thoại, anh ta biết vợ trước gần đây đang đi công tác nên hôm nay mới đến trường tiểu học ở thành phố đón con gái ra ngoài.

Mẹ Châu Châu gọi điện thoại tới, anh ta đang nói với đối phương rằng người nọ gửi con gái ở nhà người khác lâu dài sợ không an toàn, chi bằng dẫn đến trường học nơi anh ta đang dạy.

Điện thoại của mẹ Châu Châu còn chưa cúp thì dì út của Châu Châu đã chạy tới, vốn trong khoảng thời gian này Châu Châu ở chỗ cô ta, kết quả lúc cô ta đến trường đón cháu thì giáo viên ở trường nói Châu Châu đã được cha đón đi rồi. ( truyện trên app tyt )

Sau khi dì út của Châu Châu đánh người xong liền quay qua ôm lấy Châu Châu: "Dư Minh, hôm nay tôi nể mặt chị tôi giữ thể diện cho anh, nếu còn có lần sau thì tôi không ngại nói hết chuyện xấu của anh cho mọi người cùng nghe đâu.”

Tiểu Mai ngơ ngác đứng tại chỗ nhìn người bạn vừa mới quen được ôm lên xe taxi, người bạn mới còn đang vẫy tay với cô, sau đó cửa xe đóng lại và chiếc xe nhanh chóng biến mất.

Tại sao? Tiểu Mai không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Người phụ nữ trong phòng thẩm vấn vẫn còn đang đắm chìm trong quá khứ.

Mỗi lần nói về những chuyện vui vẻ khi còn bé, cô đều sẽ vô thức nhíu mày.

“Tôi hiểu rất rõ tôi là người bị tổn thương, tôi là người bị hại, nhưng vẫn không nhịn được tự trách mình, vì sao mình lại ngu xuẩn như vậy, vì sao xuất hiện nhiều chuyện rõ ràng như vậy nhưng vẫn không cách nào phân biệt đó là cầm thú."

Người phụ nữ cười khẽ rồi nói tiếp: "Loại cảm giác này giống như là bệnh tật đột kích, những bạn nhỏ khác đều tiêm vắc-xin phòng bệnh rồi, chỉ có tôi bởi vì những nguyên nhân trong nhà nên vẫn chưa được tiêm vắc-xin phòng bệnh, không ngờ đến cuối cùng tôi lại bị bệnh, người ta sẽ luôn hỏi tôi tại sao lại bị bệnh?"

Cảnh sát Lý thu thập được rất nhiều thông tin từ đôi lời của cô, trong đầu bà ấy như có thứ gì đó lóe lên, vô cùng quen thuộc, nhưng rất nhanh liền biến mất.

“Nếu tôi không phải là một học sinh tiểu học chín tuổi, nếu tôi hiểu thế giới và nhiều người hơn một chút, tôi sẽ hiểu rằng những gì tôi nhìn thấy ngày hôm đó là những gì định mệnh đã cố gắng cứu vãn tôi."                                                        


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp