Trong phòng thẩm vấn, cảnh sát Lý nhận được tin tức của cảnh sát trẻ.
Nguyện vọng năm đó của Mai Lộ Lộ thật sự không phải là trở thành thẩm phán.
Cảnh sát Lý nhìn về phía người phụ nữ và nói: "Cô ấy đã tìm được bình nguyện vọng rồi, nếu như cô ấy đã biết nội dung bên trong tờ giấy đó là gì thì cô chỉ còn cách nói ra sự thật.”
Người phụ nữ nói: "Cô ấy dám trèo cây à?”
Rõ ràng là người phụ nữ vẫn còn nhớ bình nguyện vọng để ở trên cây.
Cảnh sát Lý nhìn thoáng qua bồi thẩm đoàn bên ngoài rồi nói: "Nếu như cô nhớ rõ nội dung thì có thể nói ra, điều này rất quan trọng và có thể làm ảnh hưởng đến bản án của cô."
“Còn phải tranh luận về bản án của tôi sao? Cho dù lời khai của tôi có ảnh hưởng bởi trí nhớ thì đó cũng là việc của tôi mà.”
Người phụ nữ tiếp tục nói: "Lúc này tôi nói ra những điều này cũng không phải là vì muốn giảm án, tôi chỉ hy vọng có người có thể lắng nghe tôi nói mà thôi.”
Nhiều năm trước, khi em trai cô đang líu ríu nói chuyện ở trường, Tiểu Mai thì cúi đầu ăn khoai tây hấp.
Mẹ cô cũng đang ăn khoai tây, bà ấy vừa ăn khoai vừa lắng nghe, thỉnh thoảng còn dỗ dành em trai: "Mau ăn cơm đi, con xem Tiểu Mai giống như heo chưa kìa, đều là vì ăn nhiều như vậy đấy, con cũng ăn nhanh lên, nếu không một lát nữa là nó cướp đồ ăn của con đấy.”
Cơm trong bát em trai còn thừa hơn phân nửa, mẹ cô nhìn sốt ruột nên mới cố ý nói như vậy để giục em trai ăn nhanh hơn.
Em trai quả nhiên lại ăn thêm hai miếng, Tiểu Mai liếc mắt một cái, cảm thấy bà ấy quá thiên vị, cô sẽ không ăn đồ ăn thừa của người khác.
“Con ăn xong rồi, con đi đọc sách đây.” Tiểu Mai nhanh chóng ăn sạch khoai tây trong bát.
Lúc này mẹ cô thản nhiên lên tiếng: "Ngày mai bà ngoại sẽ tới, con xin nghỉ một ngày ở nhà chăm sóc bà ngoại đi.”- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
"Tại sao không phải là em trai?" Tiểu Mai lập tức hỏi ngược lại.
“Em trai con còn nhỏ, sao thằng bé có thể chăm sóc bà ngoại được chứ?”
"Em trai năm nay cũng đã 7 tuổi rồi, lúc con 7 tuổi con vẫn luôn ở nhà bà ngoại chăm sóc bà ngoại, vậy sao nó 7 tuổi lại không làm được, chẳng lẽ nó bị cụt một chân hay thiếu một tay sao?"
Mẹ nghe xong liền tát cô một cái, Tiểu Mai tránh không kịp liền ăn trọn cái tát ấy: “Đồ cứng đầu! Tao rốt cuộc đã làm điều gì ác vậy chứ mà lại sinh ra thứ con như mày, nếu biết mày là đồ như vậy thì tao nên bóp cổ mày chết từ khi mới sinh ra rồi!”
“Nếu biết mẹ là mẹ của con thì ngay khi vừa mới sinh ra con cũng tự đâm đầu chết luôn rồi!” Tiểu Mai cũng không cam tâm chịu thua.
“Rốt cuộc mày có xin nghỉ hay không?” Mẹ cô tức giận đến mức sắp phát hỏa: "Nếu mày không xin nghỉ thì sau này cũng không cần đến trường học nữa!"
Tiểu Mai quay đầu lại nói: "Con không xin nghỉ, chủ nhiệm lớp con vốn không thích con, nếu con xin nghỉ thì nhất định sẽ bị cô ấy chỉnh đốn.”
“Chủ nhiệm lớp không thích mày, còn không phải là bởi vì ở trường mày không nghe lời sao?”
“Bởi vì mỗi khi lớp chúng con tổ chức quyên góp tiền thì mẹ chỉ cho tiền em trai chứ không cho con.” Tiểu Mai nói: “Con ở trường học rất nghe lời, thành tích lại tốt, em trai mới là người không nghe lời, thành tích của nó cũng rất kém.”
Em trai cô nghe vậy thì lập tức mất hứng, cậu ta lập tức đập đũa xuống bàn và cũng không thèm ăn cơm nữa.
“Nếu em trai đã có thành tích không tốt thì mày làm chị chẳng lẽ không có trách nhiệm gì sao? Mày không chỉ không giúp em trai mà còn trách móc em trai, tại sao tao lại sinh ra thứ vô trách nhiệm như mày chứ?”
"Thành tích của nó vốn đã kém, còn được đi học mẫu giáo, con ngay cả nhà trẻ cũng chưa từng được học nhưng thành tích của con còn tốt hơn nó, với bộ dạng của nó, giáo viên đều hỏi nó nó thật sự là em trai của con sao?”
Em trai tức giận đến đỏ mặt: "Chủ nhiệm lớp còn nói chị không biết làm người, sau này cho dù thành tích của chị có tốt hơn nữa cũng là cặn bã của xã hội, chị xem Tống Kiều Kiều cũng không thèm làm bạn với chị nữa, một người bạn mà chị cũng không có, nhưng em còn có vài người bạn.”
“Những tên bạn bè kia của mày cũng đều là những đứa có thành tích không tốt!”
Mai Lộ Lộ lúc trưởng thành ở trong phòng thẩm vấn nói: "Sau khi đánh tôi xong bà ấy khóc lóc rất thảm thiết, khóc lóc kêu mình mệnh khổ, khóc chết chồng, khóc tôi không nghe lời và không hiểu chuyện.” ( truyện trên app tyt )
“Mẹ cô là mẹ đơn thân, vậy nên bà ấy cũng có hạn chế của mình." Cảnh sát Lý nói.
Mai Lộ Lộ thở dài một hơi: "Bà ấy có điểm hạn chế, có thể các người sẽ cảm thấy tôi là người máu lạnh, cho dù là hiện tại, tôi cũng chỉ có thể nói bà ấy thật sự mang mệnh khổ, nhưng tôi có thể làm sao bây giờ, chẳng lẽ phải răm rắp nghe lời bà ấy sao? Vì sao thành tích của tôi tốt, bởi vì tôi hận, em trai tôi và mẹ tôi chính là tảng đá đè lên người tôi, tôi không có một khoảnh khắc nào không khó chịu, tôi phải liều mạng mới có thể phá tan tất cả.”
Mai Lộ Lộ nói xong cũng có chút buồn cười và hỏi: "Có đôi khi tôi thật sự là một đứa con gái không hiểu chuyện như vậy, bà nói xem bà ấy yêu con trai như vậy, có thể nói là bị văn hóa truyền thống tẩy não, cảm thấy con trai có thể thay đổi vận mệnh của bà ấy, là chỗ dựa của bà ấy, là hy vọng cho quãng đời còn lại của bà ấy, giống như ở thị trấn nhỏ của chúng tôi, trong nhà có một người đàn ông thì có thể sẽ an toàn hơn, nhưng vấn đề là em trai của tôi là một đứa yếu ớt, đánh nhau cũng không đánh thẳng nổi tôi, làm việc cũng không lợi hại hơn tôi, không thông minh hơn tôi, thành tích cũng kém hơn tôi, tôi còn chưa trưởng thành đã có thể kiếm được tiền, sau khi trưởng thành không bao lâu tôi đã có thể kiếm được rất nhiều tiền, tôi cho mẹ tôi tiền nhiều hơn em trai rất nhiều, nhưng vẫn không biết tại sao trong lòng mẹ tôi em trai tôi luôn quý báu hơn tôi, vấn đề này tôi đã suy nghĩ từ nhỏ cho đến tận bây giờ vẫn không thể hiểu được.”
“Tình huống này không chỉ có một mình tôi, từ nhỏ đến lớn tôi gặp phải tình huống như vậy rất nhiều, con gái có thông minh tài giỏi cũng không sánh bằng một đứa con trai hút máu.”
“Vậy ngày hôm sau cô có đi học không?” Cảnh sát Lý chuyển đề tài trở lại.
"Mẹ tôi khóa cửa rồi."
Tiểu Mai tức giận đập đầu hai cái, dập đầu xong lại có chút hối hận: "Cái đầu thông minh này của con không thể dập đầu đến mức làm cho choáng váng được.”
Trước khi đi học Tiểu Mai thật sự không biết, cho đến khi cô vào trường học, Tiểu Mai mới phát hiện bản thân mình thông minh, rất thông minh, phải nói là vô cùng vô địch thông minh tuyệt đỉnh!
Những bạn học khác phải mất một khoảng thời gian dài mới có thể nhớ kỹ, còn cô thì chỉ tùy tiện đọc qua một lần liền nhớ kỹ.
Ánh mắt Tiểu Mai đột nhiên nhìn về phía cửa sổ, cô lập tức chuyển một cái ghế đến bên đó.
Cửa sổ không đóng, ánh mắt Tiểu Mai lập tức sáng lên.
Bây giờ đến trường vẫn còn kịp.
Tiểu Mai trèo lên cửa sổ, sau đó liền ném cặp sách ra ngoài, cô thường xuyên trèo cây và nhảy từ trên cây xuống, cho nên độ cao cửa sổ này đối với cô mà nói là quá đơn giản.
Tiểu Mai dễ dàng nhảy xuống.
Chỉ là khi cô xoay người muốn chạy, trong phòng bỗng nhiên truyền đến tiếng ho khan của bà ngoại.
Tiểu Mai đứng tại chỗ và thoáng do dự vài giây.
Quên đi, thành tích của mình tốt, da mặt cũng dày, chủ nhiệm lớp thích mắng vài câu thì cứ để người nọ mắng vài câu đi.
Tiểu Mai lại ném cặp sách trở về.
Chủ nhiệm lớp cũng không chỉ mắng vài câu, em trai không giúp cô xin nghỉ, cho nên chủ nhiệm lớp coi như cô trốn học.
Trong phòng làm việc, Tiểu Mai đứng bên cạnh chủ nhiệm lớp, chủ nhiệm lớp gạt cô sang một bên bắt cô tự kiểm điểm, còn mình thì quay sang nói chuyện với các giáo viên khác.
Bọn họ đang thảo luận về giáo viên trở về từ thành phố.
Đối phương vốn là đang dạy học ở một trường trung học trọng điểm trên đó, lúc này bỗng có ý định trở về báo đáp quê hương, cho nên mới đến trường tiểu học này dạy học, phải nói là không tương xứng với năng lực chút nào.
Tiểu Mai nghe vậy mới biết, vốn dĩ cô cũng không biết trường học có một giáo viên mới tới.
Đúng lúc này chợt có một nam giáo viên mang theo phong thái nhã nhặn đi vào, không giống với các thầy giáo khác trong trường, người nọ nhìn qua rất trẻ, chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, đeo kính, trong mắt còn mang theo ý cười.
Mai Lộ Lộ nhìn người nọ, anh ta chính là giáo viên vừa trở về từ thành phố.
Giáo viên Dư đi tới liền thấy Mai Lộ Lộ, anh ta nói: "Sao em học sinh này lại đứng ở đây thế?”
“Em ấy trốn học, tôi bảo em ấy đứng đó để tự kiểm điểm lại." Chủ nhiệm lớp của cô lên tiếng đáp lại.
Thầy Dư cũng không làm ngơ mà kéo Tiểu Mai đến chỗ ngồi của mình: "Em tên là gì?"
“Mai Lộ Lộ.” Mai Lộ Lộ cũng không thẹn thùng một chút nào, ngược lại còn rất tự nhiên hào phóng nói.
“Đây không phải là tên của người đứng đầu lớp chúng ta sao?" Thầy Dư trêu chọc nói:" Nào, nói với thầy một chút, vì sao em lại trốn học?”
Mai Lộ Lộ được người khác khen ngợi nên cảm thấy có chút tự hào, đúng vậy, cô chính là học sinh có thành tích đứng thứ nhất trong lớp, ngay cả giáo viên chưa từng dạy cô cũng biết điều đó.
Là học sinh có thành tích đứng đầu lớp, thầy Dư không tin cô trốn học mà không có lý do.
Mai Lộ Lộ nghiêm túc giải thích: "Em không trốn học, là em trai của em không xin nghỉ giúp em, em ở nhà chăm bà ngoại, lúc chăm bà ngoại em cũng có đọc sách.”
Thầy Dư vui vẻ sờ sờ đầu cô và nhẹ nhàng nói: "Một cô gái rất hiếu thảo và còn thích đọc sách, cô Trần, cô cũng đừng trách phạt em ấy nữa.”
Chủ nhiệm lớp nói: "Thầy Dư đã nói vậy rồi, lần này bỏ qua, lần sau em cũng đừng trốn học nữa.”
Mai Lộ Lộ cảm thấy văn phòng giáo viên từ trước đến nay mình luôn chán ghét bỗng trở nên sáng sủa lạ thường.
Cô không kiềm chế được tâm tình vui vẻ của mình, lần đầu tiên cô hào hứng chạy ra từ văn phòng giáo viên.
Thầy giáo này thật sự là quá tốt!