Lúc Tống Kiều Kiều nhận được điện thoại, lúc đầu cô ấy còn tưởng là điện thoại lừa đảo, dù sao hiện tại có rất nhiều điện thoại lừa đảo đều tự xưng là cảnh sát.

Cô ấy đang vội vàng đi dự hôn lễ của đồng nghiệp vì thế liền cúp điện thoại.

Hôn lễ kết thúc, điện thoại lại vang lên lần nữa, lúc này cô ấy muốn cúp máy, nhưng nghe thấy đối phương nhắc đến ba chữ Mai Lộ Lộ.

Ký ức phủ bụi đã lâu lập tức vọt tới như thủy triều, cô ấy thậm chí còn không nhớ mình trả lời đối phương như thế nào và cúp điện thoại như thế nào.

Chỉ biết lúc phục hồi tinh thần lại, cô ấy đang ngồi trên bậc thang bên ngoài, nhìn giao lộ dưới màn đêm lạnh lẽo, nhất thời không biết mình nên đi đâu.

Mai Lộ Lộ chỉ là một người bạn mà cô ấy quen hồi mấy năm đầu tiểu học, chuyện đó cũng đã xảy ra rất lâu rồi, nhưng những đoạn ký ức về khoảng thời gian đó vẫn còn quá sống động.

Thật ra cô ấy đã không còn nhớ Mai Lộ Lộ trông như thế nào nữa, chỉ nhớ đối phương có một đôi mắt rất sáng, mỗi khi nhớ đến Tiểu Mai là lại nhớ tới hình ảnh cô ấy đỏ hoe cả mắt nhưng vẫn cố kìm chế ngăn không cho nước mắt rơi xuống: "Tôi cũng thật sự không muốn làm như vậy, sau này cậu không còn chơi với tôi nữa sao?”

Cô ấy không nhớ khi đó mình đã nói gì, chỉ nhớ đối phương tức giận nói: "Vậy sau này nếu như cậu bị bắt nạt thì có đừng khóc lóc rồi chạy đến tìm tôi.”

Thật ra sau khi kết thúc học kì đó, anh trai muốn lên thành phố học cấp 3, mẹ vì muốn đi theo để tiện chăm sóc cho anh trai nên bà ấy cũng lôi cô ấy theo lên thành phố.

Đám con trai trong thành phố cũng không còn bắt nạt cô ấy nữa.

Sau đó... Thật ra cô ấy vẫn luôn nghe tin tức về Mai Lộ Lộ.

Cô... đã quá khác.

Mai Lộ Lộ thi đậu vào Nhất Trung, sau đó còn thi đậu vào đại học, còn nghe nói cô trở thành thẩm phán rất có danh tiếng.

Sở dĩ cô ấy biết đối phương làm thẩm phán cũng là nhờ một tình huống rất đặc biệt, anh trai đột nhiên nói với cô: "Nếu cậu ta còn đánh em lần nữa thì em hãy ly hôn luôn đi, chẳng phải em có một người bạn tiểu học bây giờ làm thẩm phán sao? Nghe nói cô ấy rất lợi hại, có gì em đi tìm cô ấy nhờ cô ấy giúp thử xem.”

“Anh còn nhớ lúc đó mối quan hệ của hai người rất tốt mà.”

Anh trai không hiểu được quan hệ vi diệu giữa con gái và con gái với nhau, quan hệ hiện tại của hai người khác nhau một trời một vực, sao cô ấy có thể đi tìm cô được chứ, cô ấy sẽ không để cô nhìn thấy tình trạng của mình như hiện tại.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Đợi khi Tống Kiều Kiều đi đến dưới lầu tiểu khu thì cũng đã hơn mười một giờ, trong hành lang đã trống vắng không còn ai.

Cô ấy sống ở tầng năm, lúc lấy chìa khóa ra mở cửa nhưng lại không mở ra được.

Cửa bị khóa trái từ bên trong.

Không cần nghĩ cũng biết là ai.

Tống Kiều Kiều xoay người muốn rời đi, nhưng cửa lại bất ngờ mở ra từ bên trong.

Người đàn ông đứng ở cửa, người nọ đứng trong bóng tối trông như một bóng ma vô danh.

Tống Kiều Kiều thấy cửa mở ra, cô ấy liền muốn đi vào bên trong, nhưng lúc đi ngang qua người đàn ông thì lại bị người nọ kéo tay lại.

"Anh đã chờ em ba tiếng."

“Em có gửi tin nhắn cho anh nói hôm nay mình sẽ về muộn." Tống Kiều Kiều nói.

Lực trên tay người đàn ông càng lúc càng mạnh, giống như là muốn khóa chặt cổ tay cô ấy lại.

“Tống Kiều Kiều, anh đã gọi điện thoại cho đồng nghiệp của em, cô ấy nói năm giờ chiều em đã về rồi, vậy từ lúc đó đến bây giờ em đã đi đâu?"

Tống Kiều Kiều sửng sốt một chút, cô ấy đã ngồi một mình lâu như vậy sao?

Cô ấy lại nghĩ tới Mai Lộ Lộ, táo bạo, không để mình chịu thiệt thòi dù chỉ một chút, trong lòng cô ấy nổi lên một trận mệt mỏi, thậm chí còn không có tâm trạng truy cứu chuyện anh ta gọi điện thoại cho đồng nghiệp của mình.

“Em ngồi ở bên ngoài một lát, em hơi mệt, muốn đi ngủ, có chuyện gì ngày mai hẵng nói.”

Tống Kiều Kiều giựt tay ra một cách dứt khoát rồi đi về hướng phòng ngủ, nhưng cô ấy vừa mới đi được vài bước liền cảm giác da đầu truyền đến một trận đau nhức, toàn bộ thân thể bắt đầu nghiêng về phía sau.

“Có phải cô ra ngoài thuê phòng với người khác không? Đúng là con chó không thể thay đổi thói quen ăn cứt của nó được mà, tôi không phải là loại khốn nạn như tên Vương Mậu đó!”

Tống Kiều Kiều chịu đựng những nỗi đau trong lòng, Vương Mậu là chồng trước của cô ấy, lúc đầu rõ ràng là anh ta ở bên ngoài ngoại tình, nhưng lại nói với người khác là cô ấy ngoại tình, còn người đàn ông này thì lại tin lời người đàn ông đó chứ lại không thèm tin cô ấy, hoặc có thể nói là anh ta muốn dùng lý do này để kiểm soát cô ấy, cho dù sự thật là gì thì anh ta cũng chẳng thèm quan tâm.

“Anh buông tay em ra trước đã.”

Ngay giây tiếp theo, người đàn ông lập tức đè cô ấy xuống và bắt đầu cởi đồ cô ấy ra: "Có phải cô đã ngủ với cái tên mặt trắng lần trước đưa cô về nhà không?”

Tống Kiều Kiều muốn phản kháng, nhưng nhất thời lại không có sức lực làm được gì cả, cảm giác khuất nhục và mệt mỏi lập tức đánh úp lại, cô ấy nghiêng đầu và nhìn thấy ảnh cưới của hai người.

Sau khi người đàn ông kiểm tra xong lại tự tát mình hai cái, người đàn ông áy náy lên tiếng: "Xin lỗi…. xin lỗi, anh chỉ là quá yêu em mà thôi…. từ nhỏ anh đã thích em rồi.”

Người đàn ông cầm tay cô và nói: "Hay là em đánh anh đi, em đánh anh thêm vài cái nữa cho hả giận.”

Tống Kiều Kiều không nói gì, cô ấy cảm thấy mình chẳng khác nào một đống thịt trắng không có sinh mệnh bày bán trên các sạp thịt heo.

Quá nửa đêm, người đàn ông đã ngủ thiếp đi, nhưng Tống Kiều Kiều vẫn còn mở to hai mắt, bóng đèn sợi đốt trong phòng ngủ vẫn sáng, lúc ngủ người đàn ông cũng không thích tắt đèn, ánh đèn quá chói, tất cả mọi thứ trong phòng ngủ đều bại lộ ra trước ánh sáng.

Ngay cả cô ấy, cô ấy cũng rất muốn tìm một nơi để giấu mình.

Trong tiểu khu thỉnh thoảng vang lên một, hai tiếng chó hoang.

Tống Kiều Kiều nghe không biết bao lâu, ánh mắt của cô ấy hình như không nhắm lại được, toàn bộ tâm tư đều trở nên hỗn độn, ánh mắt vẫn đặt ở ngoài cửa sổ, nơi đó cũng có một thân cây, nhưng đó không phải là cây phượng mà chỉ là một cây loan bình thường.

Cô ấy nhìn bầu trời bên ngoài chậm rãi chuyển từ màu đen sang sáng, cây cối đen kịt cũng dần chuyển sang màu xanh lá cây.

Tống Kiều Kiều đứng dậy, cô ấy phải đi làm.

Đây là một ngày bình thường hơn cả bình thường.

Cô ấy đi xuống dưới lầu và lái xe hòa vào dòng xe cộ sáng sớm, chiếc xe của cô ấy cũng vô cùng bình thường.

Sáng sớm hai bên đường đã có những tốp năm tốp ba học sinh đang đứng cùng một chỗ, trên mặt mang theo hy vọng tương lai, thế giới của họ vẫn chưa bị thứ gì đả kích.

Cách đó không xa có hai nữ sinh hào hứng chạy về phía đối phương.

Hình ảnh kia rất quen thuộc.

Đợi lúc lấy lại tinh thần thì cô ấy đã ngồi ở trong đồn cảnh sát rồi, cảnh sát ngồi đối diện đang hỏi cô ấy vài vấn đề.

Tinh thần cô ấy có chút hoảng hốt: "Cái gì?”

"Cô còn nhớ trên tấm thiệp nguyện vọng hai người đã viết gì không?”

“Của chúng tôi sao? "Tống Kiều Kiều suy nghĩ một lát, nhớ tới nguyện vọng khi còn bé của mình, cô ấy cảm thấy có chút buồn cười: "Nguyện vọng khi còn bé của tôi là trở thành một ngôi sao.”

Trong ký ức, một cô bé vui vẻ chạy về nhà: "Mẹ ơi, con quyết định rồi, sau này con muốn trở thành một ngôi sao.”

“Được, sau này con sẽ làm ngôi sao.” Mẹ cô ấy vừa nhịn cười vừa nói, rồi lại xoay đầu coi chuyện này là chuyện cười nói cho tất cả mọi người, kể từ đó những người khác khi nhìn thấy cô ấy liền bật cười và trêu chọc gọi cô ấy là “đại minh tinh đang đến”.

Từ đó về sau cô ấy không bao giờ nhắc tới giấc mộng si mê vọng tưởng này để khiến người ta chê cười mình nữa.

"Vậy cô còn nhớ nguyện vọng của Mai Lộ Lộ không?"

Tống Kiều Kiều nhớ lại hồi lâu, vết bầm trên cổ tay cô ấy lại cảm thấy đau âm ỉ: "Cô ấy muốn trở thành một thẩm phán.”

Tống Kiều Kiều nói xong liền nở nụ cười: "Bây giờ cô ấy đã thật sự trở thành thẩm phán, từ nhỏ đến lớn cô ấy là một người rất mạnh mẽ, người khác nói gì cũng sẽ không thể làm ảnh hưởng đến cô ấy.”

Viên cảnh sát còn nói thêm: "Xem ra cô vẫn còn nhớ rõ sự tình liên quan đến Mai Lộ Lộ, cô có thể nói chuyện với người bên trong một chút được không?"

Lúc Tống Kiều Kiều đi vào, nhìn thấy nữ nhân trẻ tuổi xa lạ, mặt mày cô sắc bén, đại khái là bởi vì người thẩm vấn cô vừa rồi không có ở đây, nhàm chán nhìn ly nước.

Người phụ nữ nghe thấy tiếng người đi vào liền ngẩng đầu nhìn lên.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Tống Kiều Kiều ngây ngẩn cả người, cô ấy giống như thấy được Mai Lộ Lộ năm đó.

Ai cũng không mở miệng, trong phòng thoáng cái giống như những thứ khác đều không tồn tại, và chỉ còn lại có hai người bọn họ.

Tống Kiều Kiều nói: "Vừa rồi bọn họ hỏi tôi nguyện vọng của cậu, tôi nhớ nguyện vọng năm đó của cậu là muốn làm thẩm phán, hiện tại cậu đã thực sự đã trở thành một thẩm phán, tôi vẫn chưa có dịp nói chúc mừng cậu.”

"Nguyện vọng của tôi không phải là trở thành một thẩm phán."

Cô vừa mở miệng, Tống Kiều Kiều đã ngay lập tức đi ra.

“Không đúng, cô ấy nói không đúng, tôi chắc chắn nguyện vọng của cô ấy là trở thành thẩm phán.”

Viên cảnh sát hỏi: "Cô có tận mắt nhìn thấy cô ấy viết trên tấm thiệp nguyện vọng muốn làm thẩm phán không?"

Tống Kiều Kiều nhớ lại một chút, nhưng sự tình đã bị thời gian phủ bụi quá lâu, cô ấy chỉ mang mang nhớ là trở thành thẩm phán.

Bây giờ nghĩ kỹ lại, dường như bản thân cô ấy cũng không tận mắt nhìn thấy Mai Lộ Lộ viết như vậy.

“Bây giờ có thể tìm lại được bình nguyện vọng lúc đó không?”

“Chúng tôi đã để nó ở miếu sơn thần nhiều năm như vậy, không chắc là có thể tìm được, vừa hay tôi phải về quê, để tôi giúp mọi người tìm thử xem.”

Cô ấy cũng không biết mình viện cớ vào lý do này để về quê hay là còn vì điều gì khác.

Xe chạy trên quốc lộ, nữ cảnh sát trẻ tuổi ngồi bên cạnh cô ấy, người nọ do dự một lúc, sau cùng vẫn quyết định hỏi một chút: "Tại sao cô và Mai Lộ Lộ lại tuyệt giao?"

Người nọ không nghe được những nội dung phía sau nên chỉ còn cách đi dò hỏi những người có liên quan.

Tuyệt giao?

“Sau này con không được chơi với Mai Lộ Lộ nữa." Mẹ Tống Kiều Kiều nhăn mặt, sau đó còn cầm gậy trúc đánh vào lòng bàn tay cô ấy.

“Nó đi trèo cây, con cũng đi, lỡ con té từ trên cây xuống chết thì như thế nào đây?”

Trên ống quần của cô ấy còn dính chút bùn khi ngã xuống, chính là vì để thuận tiện cho việc trèo cây nên cô ấy đã mặc cái quần này.

“Nói đi! Có phải con cũng muốn giống như Mai Lộ Lộ làm một đứa trẻ không có giáo dưỡng hay không?”

Lòng bàn tay cô ấy truyền đến từng đợt đau đớn thấu tim, cô ấy không ngừng rơi nước mắt, đây là lần đầu tiên cô ấy thấy mẹ mình có dáng vẻ hung dữ như vậy.

Sau khi đánh cô ấy xong, mẹ cô ấy lại hung hăng cầm gậy trúc tự đánh vào tay của mình, và nói: "Hôm nay mẹ đánh con cũng chính là mẹ đang tự đánh chính mình, con phải biết rằng khi đánh vào người con thì trong lòng mẹ cũng cảm thấy đau, Mai Lộ Lộ là đứa trẻ như thế nào, con đi theo nó thì học được cái gì hay ho đâu chứ?”

Thị trấn nhỏ dường như đang già đi, ánh mặt trời chiếu xuống đường phố mang lại cảm giác mờ mịt và tồi tàn.

Tống Kiều Kiều về đến nhà, mẹ cô ấy hiện tại cũng già rồi, nhìn thấy cô ấy trở về, câu nói đầu tiên của bà ấy chính là: "Minh Chung vừa gọi điện thoại về, nói là con về quê, để mẹ đi làm cơm trưa cho con.”

"Anh ta lại gọi điện cho mẹ sao?"

“Minh Chung cũng nói với mẹ rồi, giữa hai vợ chồng khó tránh khỏi cãi nhau, con đã kết hôn lần hai rồi, còn nó là lần đầu, con cũng chịu khó nhường nó một chút.”

Tống Kiều Kiều chỉ cảm thấy cực kỳ khó chịu: "Con sẽ không ly hôn với anh ta, được chưa? Mẹ đừng lo lắng, anh con sẽ không vào tù đâu.”

“Mẹ không phải có ý đó, với lại, năm đó chẳng phải là anh con trút giận cho con sao, nếu không thì nó ra tay đánh người kia làm gì?”

Lời mẹ nói một câu cô ấy cũng không thể nghe lọt, cô ấy chỉ cảm thấy thế giới trước mắt như đang bị thôi miên, giống như thoáng cái cô ấy đã quay trở lại nhiều năm về trước, ánh sáng trong phòng khách vẫn không hề thay đổi.

Cô ấy quỳ trên mặt đất, đây là lần đầu tiên cô ấy bị đánh, từ nhỏ đến lớn cô ấy chưa từng bị đánh bao giờ.

Thật ra cô ấy cũng không sợ bị đánh, trong lòng cô ấy còn đang suy nghĩ, lần sau nếu không thể cùng Mai Lộ Lộ leo lên cây thì ngồi ở dưới cây chơi đùa cũng được.

Thế nhưng mẹ cô ấy lại còn tự đánh vào lòng bàn tay của bà ấy, lòng bàn tay của mẹ cô ấy cũng sưng lên, khi thấy mẹ mình khóc, cô ấy bắt đầu trở nên luống cuống, lúc đó cô ấy cảm thấy mình thật sự sai rồi.

Cô ấy hoảng hốt nhìn về phía mẹ mình, cô bé trong ký ức vừa khóc mếu máo vừa nhận sai: "Con biết sai rồi, sau này con sẽ không bao giờ chơi với Mai Lộ Lộ nữa.”

Mà giờ phút này, dù đã mười bảy năm trôi qua, nhưng khoảnh khắc cô ấy đối diện với mẹ mình lúc này cũng hệt như buổi chiều mùa hè năm đó: "Nhưng mà…con vẫn muốn chơi cùng Mai Lộ Lộ.”

Trên mặt mẹ Tống Kiều Kiều đã có nếp nhăn, vốn đang định khuyên nhủ Tống Kiều Kiều tranh thủ sinh con sớm một chút là tốt rồi, nào ngờ lại nghe được con gái mình nói ra lời này.

Ba chữ Mai Lộ Lộ lướt qua đầu bà ấy, bà ấy rất nhanh liền nhớ ra được người nọ là ai và sắp bắt đầu phát hỏa.

Cô con gái trước mặt bà ấy dường như đã mất hồn, không còn để ý đến bà ấy nữa và quay người bước ra ngoài.

“Thực sự thì con vẫn muốn chơi với Mai Lộ Lộ.” Người phụ nữ đã sớm trưởng thành giờ phút này lại giống như một cô bé đi lạc, cô ấy lảo đảo đi ra ngoài, trên mặt còn rơi xuống hai hàng nước mắt.

“Con quay lại cho mẹ! Tống Kiều Kiều! Con có nghe mẹ nói không!”

“Con nghe, con vẫn luôn nghe, mẹ, con đã nghe lời mẹ quá nhiều lần rồi, cái gì con cũng nghe theo mẹ, bây giờ con đã mệt mỏi lắm rồi, từ bây giờ con sẽ tự mình làm theo quyết định của chính mình." Trạng thái tinh thần của Tống Kiều Kiều đang rất tệ, có cảm giác như mọi âm thanh và ánh sáng dường như cũng bắt đầu đi vòng qua mình.

Cô ấy càng ngày càng gầy, sau khi trưởng thành cô ấy vẫn còn mặc váy như cũ, thật ra từ khi còn bé cô ấy cũng không thích mặc váy chút nào, là mẹ cô ấy cảm thấy váy đẹp nên mới bắt cô ấy mặc, cô ấy đứng thẫn thờ bên cạnh góc phố, cảm thấy toàn thân mình lúc này sức cùng lực kiệt.

Cô ấy đi qua cây phượng càng ngày càng già theo năm tháng, chính là ở dưới gốc cây kia, có một nam sinh từng khi dễ cô ấy, hại cô ấy mất mặt ở trường học, Mai Lộ Lộ biết chuyện liền dẫn theo cô ấy muốn đi báo thù, cô ấy thì mặc kệ, nhưng Mai Lộ Lộ thì tức giận đến mức hơn nửa đêm vẫn không thể ngủ được.

Ngày hôm sau, cô ấy kết bè đi báo thù với Mai Lộ Lộ, cô ấy đè lên người nam sinh kia, còn Mai Lộ Lộ nhét sâu bướm vào miệng nam sinh kia, từ đó về sau cô ấy cũng không còn sợ sâu bướm nữa.

Nếu lúc đó cô ấy vẫn luôn chơi với Mai Lộ Lộ thì chuyện sau đó sẽ như thế nào?

Mẹ Mai Lộ Lộ luôn muốn thay đổi nguyện vọng của cô, cô nhất định là tức giận đến mức nửa đêm ngủ không yên, có khi bà ta còn vội vàng kéo cô ra ngoài vào lúc nửa đêm để đi thay đổi nguyện vọng, ai thì không biết chứ bà ta thì rất có khả năng sẽ làm như thế.

Cô từ nhỏ đã giống như một tiểu lão hổ, ai cũng không thể ép buộc được cô, ai cũng không thể ép buộc bạn bè của cô.

Hai người bọn họ hoàn toàn khác nhau.

Cô ấy đi tới nơi năm đó hai người đặt bình nguyện vọng, miếu sơn thần vẫn khói nhang nghi ngút như thường ngày, đèn hương hỏa trước mặt vẫn đang sáng.

Có hàng ngàn bình nguyện vọng phía sau, nhưng không có cái nào thuộc về bọn họ.

“Bình nguyện vọng mỗi năm đều cần được làm sạch một lần, nếu không thì có khả năng sẽ chất cao như núi mất.”

Vậy nên cái bình nguyện vọng của cô ấy và Mai Lộ Lộ cũng đã được dọn sạch từ lâu rồi.

Ánh mặt trời chiều ngả về tây, có một chiếc xe buýt đi ngang qua, Tống Kiều Kiều đi tới dưới gốc cây phượng trăm năm trong phố cổ.

Cô ấy đột nhiên muốn nhìn thấy lại chiếc xe buýt năm đó chạy lên thành phố, khi đó cô ấy và Mai Lộ Lộ ngồi ở trên cây, thật ra cô ấy cũng chưa từng đi đến thành phố bao giờ, trong nhà cô ấy chỉ có anh trai và chú đã lên thành phố thôi. ( truyện trên app T Y T )

Lúc Mai Lộ Lộ hỏi cô ấy, cô ấy lập tức nói dối, khi đó cô ấy thật sự rất thích Mai Lộ Lộ.

Khi đó Mai Lộ Lộ nói sau này cô phải lên thị trấn học trung học phổ thông, rồi sau đó là học đại học, sau này cũng không bao giờ trở lại thị trấn nữa.

Và cô đã thực sự không quay lại.

Tống Kiều Kiều gian nan leo lên cây, cô ấy đột nhiên nhớ tới chỗ hốc cây.

Tống Kiều Kiều đưa tay sờ về phía hốc cây, cô ấy đã sớm không còn sợ sâu lông như hồi đó nữa.

Trong đó có một thứ gì đó tròn tròn.

Là một chai nước khoáng quen thuộc, nắp chai nhựa màu đỏ đã sớm bị phai màu theo năm tháng.

Trong đó, từ nhiều năm về trước, hai cô gái nhỏ đã cùng viết xuống nguyện vọng của mình.

Lạch cạch.

Nắp chai nhanh chóng được mở ra, bên trong là hai tờ giấy đã ố vàng, khi đó bọn họ đã thỏa thuận sau này sẽ cùng nhau mở hai tờ giấy này ra, nhưng cuối cùng chỉ còn lại một mình cô ấy đến xem nguyện vọng năm đó của mình.

Tống Kiều Kiều vẫn còn nhớ rõ trên tờ giấy kia có lẽ viết là “sau này lớn lên muốn trở thành một ngôi sao.”

Dưới ngòi bút non nớt, cô bé nghiêm túc viết từng nét từng nét......

“Khi lớn lên tôi sẽ trở nên thật xinh đẹp, lớn lên tôi muốn trở thành một ngôi sao và có thể bán ảnh chụp của mình để lấy tiền, sau khi bán ảnh lấy tiền, tôi có thể giúp Tiểu Mai nộp hai đồng tiền quyên góp.”

Sau khi cô bé viết xong liền lén nhìn Tiểu Mai bên cạnh: "Tiểu Mai, sau này lớn lên cậu muốn làm gì vậy? Cho tôi xem thử với.”

“Sau này sẽ cho cậu xem." Tiểu Mai đỏ mặt, có chút ngượng ngùng lên tiếng, cô vừa nói vừa lấy tay che tấm thiệp: “Khi lớn lên tôi muốn trở thành một thẩm phán, như vậy mới có thể trừng phạt những tên xấu xa.”

“Nhưng trừng phạt người xấu không phải là chuyện của các chú cảnh sát làm sao? Cậu nên làm chú cảnh sát, không đúng, nên làm dì cảnh sát mới đúng.”

"Không phải, cảnh sát chỉ bắt người xấu, còn cần thẩm phán là người phán đoán người bị bắt có phải là người xấu hay không, cho nên sau này khi lớn lên tôi phải làm dì thẩm phán." Tiểu Mai từng xem qua phim truyền hình, thấy trong đó cảnh sát chỉ là bắt người, còn thẩm phán sẽ phán đoán người bị bắt có phải là người xấu hay không, có nên bị bỏ tù hay không, không thể buộc tội sai cho người tốt và thả người xấu đi, cho nên Tiểu Mai cảm thấy nhiệm vụ của thẩm phán là cực kì quan trọng.

Cũng có đôi khi thẩm phán làm việc vô trách nhiệm, cảnh sát không dễ gì mới bắt được người nhưng thẩm phán liền kêu thả ra, làm Tiểu Mai cảm thấy tức chết.

Tống Kiều Kiều phát ra một tiếng ồ, sau đó cô ấy cũng quên mất ý định muốn xem nguyện vọng của Tiểu Mai, trong suy nghĩ của cô ấy, Tiểu Mai nhất định sẽ viết nguyện vọng của mình là muốn trở thành thẩm phán.

Mà giờ phút này, Tống Kiều Kiều sau khi trưởng thành đứng ở chỗ này chợt nghĩ thầm, thật tốt, nguyện vọng của Mai Lộ Lộ cuối cùng đã thực hiện được.

Cô là thẩm phán, còn là một dì thẩm phản rất tốt và rất giỏi.

Tống Kiều Kiều vẫn muốn mở tờ giấy kia ra để xác định lại một lần nữa.

Tờ giấy màu vàng nhạt, nét chữ non nớt và chưa từng có ai mở tờ giấy này ra, mà giờ phút này cuối cùng cũng đợi được người đến xem nó.

Năm đó Tiểu Mai có chút ngang ngược cũng có chút vụng về, cô cùng người bạn tốt duy nhất là cô ấy cùng viết ra nguyện vọng của mình, viết ra những điều ước và khát vọng bên ngoài thị trấn nhỏ.

Cô còn nhỏ như vậy, đối với thế giới này hoàn toàn không biết gì cả, cũng không có ai nói cho cô biết phải sống như thế nào trên thế giới này, cô không biết tương lai mình sẽ gặp phải cái gì, nhưng giờ khắc này cô vẫn vui vẻ như vậy, giống như đã lên một kế hoạch tốt đẹp cho cả đời của mình, vì vậy cô nghiêm túc viết xuống nguyện vọng đầu tiên của mình.

“Tôi muốn cùng Tống Kiều Kiều làm bạn tốt cả đời.”

Đây chính là mong muốn sâu xa nhất và ít ai nghĩ đến của một đứa trẻ.

Nhưng mà cuối cùng vẫn không thể thực hiện được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play