Trong phòng thẩm vấn, khi Mai Lộ Lộ nhớ lại đoạn chuyện cũ này, trong lòng cô vẫn còn cảm thấy vui vẻ không thôi.
Nhưng sau đó cô không tiếp tục nói nữa.
Nữ cảnh sát trẻ đã hiểu rõ chuyện lúc nhỏ của Mai Lộ Lộ nên có chút lo lắng lên tiếng hỏi: "Sau khi hai cậu con trai kia khóc lóc chạy về nhà, bọn họ có cáo trạng chuyện của cô không?”
“Có chứ.”
Mai Lộ Lộ hời hợt nói: "Đương nhiên lại bị một trận đòn, nhưng nó cũng rất đáng giá.”
Quanh năm bị đánh, vậy nên cô cho tới bây giờ nghĩ cái gì liền làm cái đó, không sợ trời không sợ đất gì nữa.
“Còn Tống Kiều Kiều thì sao?”
“Đám con trai đó lúc cáo trạng không có nhắc đến Tống Kiều Kiều, cho nên cô ấy không có chuyện gì.”
Buổi tối, Tống Kiều Kiều đứng dưới cửa sổ nhà cô lau nước mắt: "Tiểu Mai...... xin lỗi cậu...”
Họ cùng nhau phạm sai lầm, nhưng cuối cùng chỉ có Tiểu Mai bị đánh.
"Không sao." Gương mặt Tiểu Mai đều đã sưng lên, nhưng cô một chút cũng không quan tâm: "Tôi thường xuyên bị đánh, lần này chúng ta thắng, thời gian sắp tới sẽ không ai dám đụng tới chúng ta nữa, sau này nếu bọn họ còn dám giở trò với chúng ta, chúng ta liền lấy sâu lông ra hù dọa bọn họ."
Tiểu Mai cảm thấy không có vấn đề gì cả, từ nhỏ cô đã bị đánh nên cũng đã sớm thành thói quen, chuyện lần này cũng chẳng có gì to tát.
“Cậu đừng khóc, cậu vừa khóc tôi liền nhớ đến bộ dạng khóc lóc của hai đứa con trai kia.”
Tiểu Mai vừa nói, Tống Kiều Kiều liền nghĩ tới bộ dáng bọn họ bị sâu lông dọa khóc, còn vừa chạy vừa khóc, cô lập tức nín khóc ngay mà mỉm cười.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Cô gái nhỏ vừa cười vừa nói: "Tiểu Mai, sau này chúng ta đừng làm như vậy nữa, mẹ tôi nói những đứa con trai kia là cháu trai của hiệu trưởng.”
Nguyên văn lời nói của mẹ Tống Kiều Kiều là, sau này Tiểu Mai phải làm sao bây giờ, đợi sau này khi trưởng thành chắc chắn trong phạm vi mấy chục dặm cũng không có ai dám cưới đứa nhỏ này, phỏng chừng chỉ có thể gả đến thâm sơn rừng già.
Tống Kiều Kiều không muốn cô gả vào rừng sâu núi thẳm.
Ngón tay Tiểu Mai vô thức sờ sờ nút áo, cô ung dung lên tiếng: "Tôi không sợ, bù lại thành tích của tôi rất tốt.”
Tiểu Mai luôn tự hào mình thông minh hơn các học sinh khác.
Mà trong phòng thẩm vấn, Mai Lộ Lộ nói: "Nếu lúc ấy là trung học cơ sở hoặc trung học phổ thông thì thật sự không có chuyện gì cần phải lo lắng, hồi cấp hai và cấp ba tôi còn làm nhiều chuyện quá đáng hơn, và thực tế cũng không có mấy giáo viên đối xử khắc nghiệt với tôi, nhưng thành tích hồi tiểu học của tôi cho dù có tốt đến đâu thì cũng sẽ không có ưu ái gì quá lớn, dù sao trong mắt các giáo viên tiểu học, những đề tiểu học này đều quá đơn giản, phần lớn trẻ em đều có thể thi được tám mươi mấy điểm, so sánh với chín mươi mấy điểm cũng không có gì quá ghê gớm, hơn nữa có quá nhiều trẻ em có thành tích tiểu học tốt, nhưng khi lên trung học thì thành tích lại bị tụt giảm." ( truyện trên app tyt )
Cảnh sát Lý nhìn mặt cô, quan sát sự biến hóa rất nhỏ trên mặt cô, rồi nói: "Lúc đó cô cũng chỉ là một đứa trẻ, hiệu trưởng bọn họ thật sự nhắm vào cô sao?"
"Không có phức tạp như vậy, bọn họ còn nhiều cách đối xử khắc nghiệt hơn với tôi." Mai Lộ Lộ khi còn bé không nhìn thấy rõ được mục đích thật sự của người lớn, thường thường sẽ bị lời nói chính đáng kia lừa gạt.
Trong hồi ức của cô, trong giờ họp lớp, giáo viên chủ nhiệm đứng trước bảng đen, phía sau bảng đen viết bốn chữ to “Nguyện vọng của tôi”.
Nhưng chủ nhiệm lớp lại nói sang một chuyện khác…
"Có một bạn cùng lớp năm lớp 5 bị bệnh bạch cầu, vậy nên nhà trường tổ chức hoạt động quyên góp, mỗi người đều phải đóng góp một phần tình yêu thương có biết không? Nhiệm vụ của lớp chúng ta là mỗi người quyên góp 2 đồng, mấy em nhớ về nhà nói với cha mẹ."
Lúc chủ nhiệm lớp nói chuyện này liền đưa mắt nhìn về phía Mai Lộ Lộ, như thể muốn nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của cô, kết quả Mai Lộ Lộ cũng trực tiếp nhìn thẳng về phía cô giáo, một chút cảm giác xấu hổ cũng không có.
Mỗi một lần quyên tiền, bất luận là quyên cho khu vực thiên tai hay là các bạn học khác, Mai Lộ Lộ cũng chưa từng góp tiền, các lớp khác đều có thể hoàn thành nhiệm vụ, chỉ có lớp bọn họ không lần nào có thể hoàn thành nhiệm vụ quyên tiền này, mỗi lần như vậy cô giáo đều bị hiệu trưởng nói, học sinh đó của lớp cô xảy ra chuyện gì sao, sao mà một chút tinh thần tập thể cũng không có vậy?
Những chuyện trước đó coi như bỏ đi, lần này Mai Lộ Lộ còn vô pháp vô thiên, còn đánh cả cháu trai của hiệu trưởng.
"Chuyện lần này tương đối cấp bách, lớp chúng ta không thể giống như lần trước không hoàn thành nhiệm vụ, toàn trường chỉ có lớp chúng ta không hoàn thành nhiệm vụ, các em nghĩ đây là vinh dự sao? Có một số bạn chỉ đặt tinh thần tập thể ở trong tim, cũng không biết là gia đình không đồng ý cho tiền hay là em ấy đã mang tiền đi mua đồ ăn vặt rồi.”
Mai Lộ Lộ nhìn cô giáo chằm chằm, giống như đang nghe xem lời này của cô giáo có phải là đang nói mình hay không.
“Còn tâm trạng đọc sách nữa à? Đừng nghĩ rằng thành tích của mình tốt thì ghê gớm lắm, trong xã hội hiện tại các em phải học làm người trước, không biết làm người thì cho dù thành tích có tốt hơn đi chăng nữa thì sau này ra xã hội cũng chỉ là cặn bã của xã hội mà thôi.”
Thành tích tốt? Được rồi, đây chính là đang chửi cô mà.
Mai Lộ Lộ không nhịn được nữa liền tức giận đứng lên: "Em không có lấy tiền đi mua đồ ăn vặt, mẹ em nói em và em trai hai người học cùng một lớp, vậy nên nhà em chỉ cần góp một phần tiền là đủ rồi, dù sao cũng đã có tâm ý rồi."
“Tôi bảo em đứng lên, mau đứng lên cho tôi.” Chủ nhiệm bị cãi lại càng không vui, liền lên tiếng mắng mỏ: "Nếu em không thích ngồi thì ra ngoài đứng cho tôi, dù sao chủ đề của tiết học này của chúng ta là sau này lớn lên muốn làm gì, tôi thấy bộ dạng này của em chắc hẳn sau này cũng không có tiền đồ gì, em tự ra ngoài đứng đi.”
Cả lớp nhất thời ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Tiểu Mai không thèm để ý chút nào, cô liền đi ra ngoài, sau này tiền đồ của cô tuyệt đối tốt hơn cô giáo ở thị trấn này.
Cô vừa đi, chủ nhiệm lớp liền quay sang nói tiếp với các học sinh còn lại: "Được rồi, các em viết ra nguyện vọng của mình đi, khi đến lúc cô sẽ bỏ nguyện vọng của các em vào trong bình nguyện vọng và mang đến miếu sơn thần cầu nguyện cho các em."
Các học sinh trong lớp lập tức vui mừng nhảy nhót.
"Có bạn nào muốn chia sẻ nguyện vọng của mình không?"
"Sau khi trưởng thành em muốn trở thành một ngôi sao!" Một cô gái hào hứng nói.
Giáo viên chủ nhiệm khen ngợi: “Giỏi lắm, vậy bây giờ em cần phải nỗ lực học tập thật tốt mới được, như vậy sau này khi lớn lên mới có thể trở thành thần tượng của nhiều người.”
"Sau này lớn lên em muốn trở thành một nhà văn tự do."
Giáo viên chủ nhiệm: "Sau này các thầy cô rất hi vọng có thể sẽ đọc được những câu chuyện mà em viết.”
"Còn em thì muốn trở thành một nhà khoa học."
“Sự phát triển của nhân loại phụ thuộc vào em cả đấy.”
Tiểu Mai đi ra bên ngoài, nghe được nguyện vọng của mọi người, lại nghe được lời chủ nhiệm lớp, cô chán ghét bĩu môi.
Nguyện vọng của cô rất đơn giản, hôm sau cô liền đi đến miếu sơn thần cầu nguyện, cô muốn đổi giáo viên chủ nhiệm khác.
Đối với sơn thần, nguyện vọng này chắc chắn sẽ dễ thành hiện thực hơn mong muốn của các học sinh bên trong rất nhiều.
Đợi đến khi tan học, Tiểu Mai nhìn thấy các bạn học từng bước từng bước đem nguyện vọng của mình bỏ vào trong bình thủy tinh kia.
Ánh mắt cô bỗng nhiên dừng lại ở chai nước khoáng cách đó không xa vài giây.
Buổi tối, Tống Kiều Kiều vừa mới gội đầu xong còn đang xõa tóc, cô ấy và Mai Lộ Lộ ngồi trên cây phượng làm thức ăn cho muỗi.
“Nguyện vọng à? "Tống Kiều Kiều nghĩ nghĩ: "Sau này mình muốn làm ngôi sao, đến lúc đó có thể bán ảnh chụp của mình để lấy tiền.”
"Vậy cậu mau viết đi, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng bỏ vào trong cái bình này, tôi cũng đến miếu sơn thần cầu nguyện, nói không chừng ông ấy có thể giúp thực hiện nguyện vọng của chúng ta."
“Lúc đó nguyện vọng của cô là gì? Thật sự chỉ là đổi chủ nhiệm lớp sao?”
Trong phòng thẩm vấn, Mai Lộ Lộ ngừng lại, có vẻ như không muốn nói ra nguyện vọng của mình.
“Không phải." Mai Lộ Lộ nói: "Lúc ấy chỉ là một nguyện vọng rất nhỏ.”
Cảnh sát thấy cô không nói, nhất thời không xác định được là cô không muốn nói, hay là cô không còn nhớ lúc đó mình đã viết nguyện vọng gì.
Mà lúc này, bên ngoài có người ra hiệu đã liên lạc được với Tống Kiều Kiều.
Là Tống Kiều Kiều sau khi trưởng thành.
“Cô có liên lạc với Tống Kiều Kiều sau khi trưởng thành không?” Cảnh sát Lý lại hỏi.
Tác giả có lời muốn nói:
Chương tiếp theo là Tống Kiều Kiều sau khi lớn lên.