“Cộc cộc cộc…” Cảnh sát bên ngoài gõ cửa, ý bảo gà rán coca đã được giao tới.
Nữ cảnh sát trẻ đi lấy gà rán, lúc đi ngang qua phòng quan sát, sắc mặt bồi thẩm đoàn bên trong đều rất nghiêm túc, thậm chí còn có chút phẫn nộ.
Nữ cảnh sát trẻ tuổi thở dài trong lòng.
“Gà rán tới rồi.” Một đồng nghiệp khác bên ngoài đưa gà rán vào phòng.
Nữ cảnh sát trẻ tuổi lấy lại tinh thần rồi nhanh chóng nhận lấy túi đồ ăn, sau đó cô ấy vào phòng thẩm vấn và đặt túi thức ăn ở trước mặt người phụ nữ.
Người phụ nữ đeo găng tay lên và bắt đầu ăn, trên ngón tay nhỏ dài trắng nõn xen lẫn những vết chai mỏng.
Cảnh sát Lý thấy cô đang ăn nhiệt tình nên cũng không tiếp tục nói chuyện nữa, bà ấy đưa tay cầm lấy ly nước bên cạnh rồi đứng lên đi ra ngoài.
Nữ cảnh sát trẻ tuổi cũng cầm ly nước đi theo.
“Tiền bối, những gì cô ta vừa nói đều là sự thật sao?”
"Vẫn chưa xác định được, MLL530 quả thực là có hiệu quả như vậy, nhưng di chứng nghiêm trọng như vậy cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy, nếu như không phải là vấn đề của MLL530 thì cứ tiếp tục thẩm vấn cô ta nhất định sẽ lộ ra sơ hở." Cảnh sát Lý đi ngang qua phòng quan sát có bồi thẩm đoàn bên trong.
Cảnh sát Lý thu lại ánh mắt và nói: "Đi tìm người mà cô ta nhắc tới, người nhà Mai Lộ Lộ và... Tống Kiều Kiều.”
“Vốn dĩ tôi cũng không biết tình huống sẽ phát sinh như thế này, nhưng tôi đã cho người liên lạc với người nhà Mai Lộ Lộ, còn về phần Tống Kiều Kiều, có thể phải cần thêm thời gian.”
Nữ cảnh sát trẻ nhìn người phụ nữ trẻ đang ăn đồ ăn bên trong rồi nhỏ giọng hỏi: "Cô ta sẽ bị kết án sao?”
Thân phận của người chết và người bị tình nghi đều vô cùng đặc thù, vì ổn định dư luận xã hội, cũng là vì công chính tư pháp, toàn bộ quá trình thẩm vấn đều có bồi thẩm đoàn giám sát, họ đều là những người tinh anh trong ngành nghề, và cũng là những người bình thường đang đấu tranh vì cuộc sống, họ sẽ quyết định người bên trong có tội hay không.
Quá khứ của Mai Lộ Lộ quả thực rất bi thảm, cô trưởng thành trong gia đình có môi trường trọng nam khinh nữ, nhưng phần quá khứ này cũng chưa đủ khiến người ta thương xót, khi còn bé tính cách của cô quá cực đoan, một cô bé sáu tuổi mà đã có tư tưởng cực đoan như thế thì có rất ít người có thể cảm thông cho hoàn cảnh của cô.
Quan trọng hơn là, trên mặt bồi thẩm đoàn đều không hẹn mà cùng hiện ra biểu tình hoài nghi và phẫn nộ, nhưng rất rõ ràng, bọn họ cũng không tin những lời nói của người phụ nữ bên trong.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Hơn nữa cộng với thân phận đặc thù và thanh danh tốt của người chết, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, kết quả cuối cùng của vụ án này, xác suất rất lớn là tù chung thân.
"Bên ngoài hình như rất ồn ào?" Khi hai cảnh sát tiến vào phòng thẩm vấn, Mai Lộ Lộ tò mò nhìn về phía bồi thẩm đoàn bên ngoài.
“Hiện tượng bình thường thôi mà." Cảnh sát Lý nhìn phần gà rán cô đã ăn rồi hỏi: "Cô còn cần gì khác nữa không?
“Có thể gọi thêm hoa quả tráng miệng không? Tôi muốn ăn chuối.”
“Được, cô còn muốn gì nữa không?”
Mai Lộ Lộ ngả người ra phía sau tựa lưng vào ghế: "Đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời có người quan tâm đến cuộc sống của tôi như vậy, và nghiêm túc lắng nghe câu chuyện của tôi như vậy.”
Trong trí nhớ, cô gái nhỏ luôn một mình, một mình đi học, một mình từ trường học trở về nhà.
Mặc dù em trai học cùng lớp với cô, nhưng cô rất chán ghét cảnh tượng cùng em trai đi học và tan học, vừa mới bắt đầu mẹ đã vì chuyện này mà đánh cô, sau đó phát hiện đứa con gái này đánh không nghe nói cũng không nghe, nếu đánh cô, cô nhìn qua sẽ ngoan ngoãn cùng em trai đi học, nhưng trên thực tế cô chỉ đi được nửa đường liền chạy và mặc kệ em trai.
Em trai cũng cảm thấy Mai Lộ Lộ chín tuổi mà vẫn còn học lớp hai, lớn tuổi như vậy còn học cùng lớp với cậu ta, làm mất mặt cậu ta, nên cậu ta cũng không muốn cùng cô đến trường học.
Vì thế mẹ chỉ có thể tự mình đưa em trai nhỏ đến trường, Tiểu Mai đương nhiên là không muốn đi cùng với họ.
“Tiểu Mai......”
Tiểu Mai vừa đi ra, liền thấy cách đó không xa Tống Kiều Kiều đeo cặp sách đang đứng chờ cô.
Hôm nay Tống Kiều Kiều mặc váy màu vàng, trên cổ là khăn quàng đỏ sạch sẽ, trên đầu buộc dây buộc tóc có trang trí hình bông hoa, còn mang một đôi giày mới, giày của những cô gái khác trong thị trấn nhỏ đều là kiểu giày giải phóng quân màu xanh lá cây, chỉ có Tống Kiều Kiều, do chú cô ấy chạy taxi trong thành phố nên cô ấy không giống với những cô gái khác, cho tới bây giờ đều toàn mang giày da màu hồng nhạt, phía trên còn gắn thêm một cái nơ bướm rất xinh xắn.
Còn đồ trên người Tiểu Mai chính là đồng phục cũ của chị họ để lại, giày giải phóng quân dưới chân thậm chí còn có chút không vừa chân.
“Tiểu Mai, chúng ta cùng đến trường đi.” Tống Kiều Kiều hào hứng chạy về phía cô.
Tiểu Mai xoay người muốn đi, nhưng lại chợt nhớ tới đồ mình để trong cặp sách.
Cô không nhìn đối phương, mất tự nhiên vặn vẹo mở cặp sách ra: "Chuối của cậu.”
“Cho cậu ăn đó.” Tống Kiều Kiều nói.
“Tôi không cần.” Tiểu Mai đưa chuối cho đối phương, tay cô rất nhanh liền trở nên trống rỗng.
Tống Kiều Kiều một chút tức giận cũng không có, thanh âm vẫn nhẹ nhàng như cũ, cô ấy nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Mai, có phải cậu vẫn còn đang giận tôi không?"
Tiểu Mai nhớ tới bộ dạng mình bị mẹ đánh trước mặt bọn họ, bởi vì những cảm giác bị sỉ nhục không thể trốn tránh này nên gương mặt của cô lập tức đỏ lên, cô vội nhét quả chuối tiêu vào trong lòng đối phương rồi lật đật chạy về phía trước.
Tống Kiều Kiều vội vàng đuổi theo: "Tiểu Mai.”
Giày da không thích hợp cho việc chạy, Tiểu Mai mới vừa chạy được một đoạn thì chợt nghe thấy một tiếng bùm vang lên ở đằng sau.
Tiểu Mai quay đầu lại thì nhìn thấy Tống Kiều Kiều vừa ngã sấp xuống đất và lập tức khóc lớn.
Tiểu Mai cũng không phải là người quá mức cố chấp, cô vội quay lại và đỡ cô gái nhỏ đứng dậy: "Cậu không sao chứ?”
Mặc dù Tống Kiều Kiều vẫn còn đang rơi nước mắt nhưng cô ấy vẫn cứng rắn lấy ra quả chuối tiêu bị nghiền nát: "Chuối tiêu! Đều tại cậu, bây giờ chuối bị đè nát rồi, tôi còn chưa được ăn nữa đấy.”
Trong trấn nhỏ không có bán chuối tiêu, quả chuối này là của chú cô ấy mang về từ thành phố, trong nhà Tống Kiều Kiều mỗi người đều có một quả, cô ấy vẫn còn áy náy về việc Tiểu Mai là bởi vì mình rủ đi nhảy dây nên mới bị mẹ đánh, cho nên quả chuối tiêu này là cô ấy đặc biệt dành cho Tiểu Mai.
Tiểu Mai nhìn quả chuối bị dập ở phần giữa, cô đưa tay nhặt lên, lấy phần bị nghiền nát ở giữa ra thì vẫn còn một phần còn nguyên: "Chỗ này vẫn còn ăn được.”
Tống Kiều Kiều cũng cầm lên xem thử, vốn chỉ còn một đoạn nhỏ có thể ăn được nhưng cô ấy còn bẻ đôi ra: "Mỗi người một nửa.”
Tiểu Mai do dự một chút rồi cũng đưa tay nhận lấy.
Hai người cùng ăn chuối tiêu, tâm tình Tống Kiều Kiều lại quay về trạng thái vui vẻ như thường ngày: "Ăn ngon ghê, chờ khi chú tôi về, tôi sẽ bảo chú ấy mang thêm một ít.”
“Cậu ăn thấy có ngon không?”
Gương mặt Tiểu Mai lại đỏ bừng lên, thật ra cô cảm thấy nó có mùi hơi lạ, mùi vị cũng không ngon, nhưng ngoài mặt cô vẫn gật đầu.
“Vậy chúng ta cùng đến trường đi.”
Cảnh sát Lý nhìn người phụ nữ đang ăn chuối và hỏi tiếp: "Sau đó các người trở thành bạn bè sao?"
Mai Lộ Lộ nói: "Cô ấy và tôi không giống nhau, đôi khi đấy cũng là một chuyện tốt, nếu cô ấy có tính cách giống tôi, khẳng định lần đầu tiên bị cự tuyệt sẽ không bao giờ xuất hiện nữa, nhưng cô ấy lại không để ý thái độ của tôi, và còn rất bao dung cho tôi.”
“Mặc kệ như thế nào, có một người bạn như vậy cũng là một chuyện tốt. "Cảnh sát Lý nói.
“Tôi có một người bạn như cô ấy quả thực là một chuyện tốt, nhưng cô ấy có một người bạn như tôi...... thì lại không vui vẻ gì.” Vẻ mặt Mai Lộ Lộ trở nên chua xót.
“Các phụ huynh ở chỗ tôi không ai vui lòng cho con họ làm bạn với tôi cả.”
“Tại sao?”
Mai Lộ Lộ nửa cười nửa không lên tiếng: "Cảnh sát, sau khi nghe nhiều như vậy rồi, bà thật sự còn cần phải hỏi rõ ràng như vậy sao?”
Cảnh sát Lý thầm nghĩ bà ấy hiển nhiên là biết tại sao, nhưng ở bên ngoài ngoài bồi thẩm đoàn còn có bác sĩ tâm lý, mỗi một câu nói của cô đều có tác dụng.
“Cô có thể nói lại một chút.”
"Bởi vì tôi ở trong thị trấn là một đứa trẻ nghịch ngợm, ngay cả tên xã hội đen khó ưa nhất trong thị trấn của chúng tôi còn có danh tiếng tốt trong lòng người lớn hơn tôi. Mỗi lần nói về con gái, ai ai cũng vui mừng vì con gái của bọn họ không giống như tôi, bên cạnh đó cũng có rất nhiều người lo lắng cho tôi, nói rằng con gái nhà họ Mai sau này lớn lên rồi làm sao có thể lấy được chồng?”
Khi nữ cảnh sát trẻ nghe được như vậy, cuối cùng cô ấy cũng không nhịn được và lên tiếng: "Sau này nhất định bọn họ đã hối hận có đúng không? Dù sao thì sau này cô cũng được học đại học, còn trở thành thẩm phán, cô có lẽ là người có tiền đồ nhất ở đó rồi còn gì nữa.”
"Sau khi tôi thi lên trung học phổ thông thì không trở về nữa, cho nên cũng không biết thái độ của bọn họ đối với tôi có thay đổi hay không, có điều bây giờ đoán chừng tôi lại trở thành tài liệu phản diện rồi, dù sao vụ án này lớn như vậy, khẳng định đều được đưa tin trên các mặt báo, bọn họ nhất định sẽ bàn tán với nhau rằng Mai Lộ Lộ này đi từ nhân phẩm không tốt, bây giờ còn phải ngồi tù."
“Không giống tôi, Tống Kiều Kiều là một đứa trẻ rất ngoan, lá gan rất nhỏ, giống như tiểu công chúa trong nhà, nhưng cô ấy cũng sẽ cùng tôi làm một số chuyện chỉ có mấy đứa trẻ hư hỏng như tôi mới có thể làm.”
Nữ cảnh sát trẻ tuổi nhìn mặt cô, cô biết sau khi đối phương đi vào đã đoạn tuyệt liên lạc với bên ngoài, cho nên cô cũng không biết tin tức này sẽ được đưa ra bên ngoài như thế nào.
Tại lúc này, nghi phạm trẻ tuổi nhớ lại quá khứ của mình, như thể mọi dấu vết của quá khứ đều có thể vươn tay và nắm lấy cô, dễ dàng kiểm soát cảm xúc của cô.
Vì thế cảm xúc của cô lúc này chân thật đến mức thậm chí còn có thể kéo con người ta cùng trở về quá khứ, giống như là cùng về tới thị trấn nhỏ trong một buổi chiều tà, và hai cô bé với hai tính cách hoàn toàn trái ngược dường như đang hiện diện ở ngay trước mặt bọn họ.
Dưới tàng cây phượng đỏ, cô bé như công chúa ngẩng mặt lên, mang theo vẻ mặt có chút sợ hãi nhìn bóng người trên cây: "Trên đó có sâu lông không vậy?"
“Sâu lông không cắn người đâu." Tiểu Mai giống như một con mèo linh hoạt, tay cào một cái, chân giẫm một cái, động tác thuần thục trèo lên cây.
Cô cúi đầu nhìn Tống Kiều Kiều và vươn tay ra: "Tôi kéo cậu lên.”
“Tôi sợ sâu lông." Tống Kiều Kiều cũng muốn trèo lên cây, nhưng cô ấy chưa bao giờ trèo lên cây.
“Lá gan của cậu sao lại nhỏ như vậy chứ?”
“Thì tôi sợ bọn chúng mà.”
“Thôi bỏ đi, cậu ở phía dưới đứng xa một chút, để tôi bẻ hết mấy nhánh cây có sâu.”
Tiểu Mai vừa nói vừa đưa tay bẻ bớt mấy nhánh cây có nhiều sâu, chỉ chốc lát sau, trên cây đã trở nên sạch sẽ hơn rất nhiều.
“Được rồi, bây giờ không còn sâu lông nữa.”
“Cậu chắc chứ? Tôi thật sự rất sợ sâu lông.”
“Tôi chắc chắn, cậu lên đi, nếu có sâu lông tôi ăn nó cho cậu.”
“Nếu có sâu lông thì cậu chỉ cần bắt nó đi là được rồi.” Tống Kiều Kiều lúc này mới chịu vươn tay ra.
May mà cây cổ thụ này ở khu này thường không có nhiều người đến thăm nên không có ai thấy một cô bé đang kéo tay một cô bé khác leo lên trên cây.
Cây phượng này ước chừng cũng đã gần cả chục năm, Tiểu Mai mang theo bạn tốt của mình ngồi ngay ngắn trên cây.
"Cao thật đấy, chúng ta còn cao hơn cả tường nữa." Đây là lần đầu tiên Tống Kiều Kiều được đứng ở trên cây, lần đầu tiên được đứng trên cao như vậy nên cô ấy cảm thấy rất vui vẻ.
Tiểu Mai tiết lộ một bí mật bảo bối của mình cho bạn thân nghe: "Những người khác không thể lên được đây đâu.”
Thật ra là không có ai muốn lên.
“Ở chỗ này tôi còn có một bí mật.” Tiểu Mai nói xong liền chỉ vào thân cây.
Tống Kiều Kiều lúc này mới phát hiện gần chỗ bọn họ đứng còn có một cái hốc cây.
“Tôi sẽ để những thứ quan trọng của mình vào đây, nếu tôi để ở nhà thì sẽ rất dễ bị em trai tôi lấy đi.”
Tống Kiều Kiều có chút hâm mộ: "Để ở đây chắc chắn sẽ không có ai lấy mất.”
“Nếu cậu có thứ gì quan trọng cũng có thể để vào trong này.”
“Bíp Bíp Bíp…” Xa xa truyền đến một thanh âm.
Tiểu Mai không quan tâm đến hốc cây nữa: "Cậu xem, xe buýt tới rồi kìa.”
Đứng trên thân cây bọn họ có thể nhìn thấy con đường thẳng tắp bên dưới và kéo xa như đến tận cùng.
Tuy rằng Mai Lộ Lộ chưa từng rời khỏi thị trấn này, nhưng suy nghĩ trong đầu cô lại giống như đang đi theo chiếc xe buýt kia không ngừng chạy về phía trước.
Cô tưởng tượng ở cuối con đường chính là thành phố mà mọi người thường hay nói đến, nơi đó có quần áo đẹp, có chuối tiêu, và khắp nơi đều có đầy hoa nở.
“Kiều Kiều, cậu đã từng đến thành phố bao giờ chưa?” Tiểu Mai nhìn chiếc xe kia biến mất, luyến tiếc hỏi.
Tống Kiều Kiều gật đầu: "Rồi.”
Mai Lộ Lộ bỗng nhiên cảm thấy hào hứng hẳn lên: "Vậy thành phố trông như thế nào?”
Tống Kiều Kiều trả lời cực kỳ nghiêm túc: "Những người ở đó mỗi ngày đều ăn chuối tiêu.”
Trong phòng thẩm vấn, cảnh sát Lý bỗng nhiên ho khan một tiếng: "Vậy có nghĩa là Tống Kiều Kiều cũng chưa từng đến thành phố?”
Mai Lộ Lộ cười khẽ và gật đầu: "Cô ấy còn nói với tôi nữ sinh trong thành phố đều mặc váy và ăn mì cay có giá năm tệ.”
“Dọa tôi sợ đến mức mấy ngày liền đều suy nghĩ xem sau này khi học trung học ở thành phố thì phải ăn cơm như thế nào, với điều kiện kinh tế của tôi khẳng định không mua nổi mì cay năm tệ.”
“Cô thật sự rất thích cô ấy, người bình thường nếu bị lừa thì nhất định sẽ rất tức giận.”
Mai Lộ Lộ: "Tôi đương nhiên rất thích cô ấy, thật ra ở chỗ chúng tôi không có ai là không thích cô ấy, bao gồm cả mấy chàng trai lúc trước cố ý đến bắt nạt cô ấy, bọn họ cũng thích cô ấy, không giống tôi, nhưng cách thích người của bọn con trai cũng thật khác người.”
"Bọn họ luôn dùng loại phương thức khi dễ này để thu hút sự chú ý của cô ấy, thời đại của chúng tôi, trong thị trấn nhỏ kia, nếu con trai đối xử với con gái quá tốt ngược lại sẽ bị người ta chê cười, vì vậy khi con trai thích con gái thì bọn họ sẽ dùng phương thức khi dễ người nọ để thu hút sự chú ý của đối phương, đương nhiên khi đó tôi vẫn chưa hiểu mấy cái này."
Sau tiết học thứ hai, trong phòng càng thêm ồn ào chói tai, chỉ có Tiểu Mai vẫn còn ngồi yên lặng tại chỗ, trong tay còn đang cầm một quyển sách lớp ba, ngày hôm qua Tống Kiều Kiều nói cô ấy không thể hoàn thành bài tập về nhà, Mai Lộ Lộ muốn học thêm toán lớp ba để giúp cô ấy một chút.
Bên ngoài không biết đã xảy ra chuyện gì làm cho mọi người đều cười vang.
Tiểu Mai vẫn ngồi đó nghiêm túc học tập, cho đến lúc tan học nhìn thấy ánh mắt Tống Kiều Kiều đỏ ửng vì khóc, lúc này cô mới biết được thì ra là có một nam sinh đem một con tằm trắng trẻo mập mạp bỏ vào trong hộp bút chì của Tống Kiều Kiều, Tống Kiều Kiều lập tức bị dọa sợ và khóc nức nở.
“Là ai thả?” Cơn tức giận của Tiểu Mai sắp sửa bùng nổ.
Tống Kiều Kiều kéo quần áo của Tiểu Mai: "Thôi bỏ đi, thầy giáo nói bọn họ chỉ đùa thôi, thầy giáo cũng bảo bọn họ xin lỗi tôi rồi.”
“Xin lỗi thì có ích gì, bọn họ chính là có tật xấu, thích nhìn nữ sinh bị dọa, cho dù hiện tại xin lỗi thì cũng chưa chắc bọn họ đã biết mình sai.”
"Ai đặt tằm vào trong hộp bút của cậu?"
Tiểu Mai hỏi ra người nào đã thả tằm vào, khả năng hành động của cô rất nhanh chóng và mạnh mẽ, xế chiều hôm đó cô liền chặn người ta lại. ( truyện đăng trên app TᎽT )
“Chó ngoan không cản đường." Người con trai ấy vẫn có chút sợ Mai Lộ Lộ, nhưng khi nhìn thấy Tống Kiều Kiều đang đứng ở phía sau Mai Lộ Lộ, cậu ta không dám biểu hiện vẻ sợ sệt ra ngoài nên vẫn phải giả vờ tỏ ra lạnh lùng.
“Tiểu Mai... "Tống Kiều Kiều kéo áo Mai Lộ:" Hay là bỏ đi, dù sao bọn họ cũng đã xin lỗi tôi rồi.”
“Không thể bỏ qua được.” Tiểu Mai đứng chống tay lên eo: “Nghe nói hôm nay ở trường cậu bỏ côn trùng vào hộp bút của bạn tôi sao?”
"Đúng thì sao, chẳng lẽ cậu muốn đánh tôi sao? Ông đây…" Cậu nam sinh học theo mấy lời thoại ‘hay ra dẻ tỏ ra nguy hiểm’ của các nam chính trên TV.
Ngay khi cậu ta vừa nói xong, Mai Lộ Lộ lập tức xông lên, là người có em trai ở nhà, giảng giải đạo lý chưa bao giờ là phong cách làm việc của cô, đánh nhau mới là phương thức giảng đạo hiệu quả nhất.
Tống Kiều Kiều vốn tưởng rằng là tới cãi nhau, nhưng kết quả lại thành đánh nhau, cô ấy là một đứa con ngoan, chưa bao giờ đánh nhau với người khác, vậy nên chỉ có thể sốt ruột đứng ở một bên hét lên đừng đánh nữa.
Mà lúc này, đồng bọn mà cậu nam sinh kia hẹn cũng đã tới, vừa thấy bạn mình bị đánh, một cậu nam sinh khác cũng lập tức gia nhập vào.
“Khốn nạn!” Cậu nam sinh kia còn mắng ra một câu rất thô tục.
Mai Lộ Lộ còn nhớ đứa trẻ này cũng không phải là thứ tốt lành gì, thế nên cô cũng lập tức mắng lại: "Cậu nóng nảy gì chứ, có phải là tôi đánh cậu đâu, cậu tham gia vào đây làm gì?”
Nhưng đối phương có hai người, Mai Lộ Lộ nhanh chóng rơi vào thế hạ phong.
Tống Kiều Kiều ở bên cạnh càng nhìn càng sốt ruột, mắt thấy hai tay Mai Lộ Lộ bị đối phương tóm chặt, muốn đánh nhưng lại không đánh được, Tống Kiều Kiều liền xoay người bỏ chạy.
Trong phòng thẩm vấn, cảnh sát Lý nhịn không được hỏi: "Cô báo thù giúp cô ấy, kết quả cô bị hai đứa con trai đánh, còn cô ấy thì lại xoay người bỏ chạy."
“Không có, lúc ấy tôi cũng không nghĩ nhiều như vậy, ngược lại cảm thấy cô ấy rất thông minh, khi đó tôi cảm thấy cô ấy là một tiểu công chúa cần tôi bảo vệ, cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng muốn lôi kéo cô ấy vào việc đánh nhau.”
Trên mặt Mai Lộ Lộ lộ ra nụ cười, mang theo ngữ khí thoải mái nói: "Nhưng cô ấy đã cho tôi một kinh hỷ.”
Hai ba phút sau, tôi nhìn thấy người vừa mới bỏ chạy cầm theo một cành cây quay lại.
Đó là cành cây hôm qua Mai Lộ Lộ bẻ gãy, phía trên còn có mấy con sâu lông đang bò lúc nhúc.
Tống Kiều Kiều vừa cầm nhành cây đầy sâu lông quơ quơ về phía hai đứa con trai kia và vừa mắng: "Coi chừng tôi cho sâu lông vào miệng của hai cậu bây giờ!”
Lúc này Mai Lộ Lộ nhanh chóng xoay người và đè một đứa con trai trong đó xuống, Tống Kiều Kiều cũng vội vàng ném cành cây đi và giữ chặt cậu bé còn lại.
Thật ra sức lực của Tống Kiều Kiều cũng không mạnh lắm, nhưng nam sinh kia không hiểu sao lại đỏ mặt và chấp nhận ‘buông xuôi’.
Mai Lộ Lộ thì khác, cô trực tiếp cầm lấy con sâu lông bên cạnh, bốp miệng cậu ta ra rồi nhét vào trong.
“Tôi xem các cậu sau này còn dám bắt côn trùng hù cậu ấy nữa không!”
Tống Kiều Kiều không ngờ Mai Lộ Lộ hung dữ như vậy, trước đây cô ấy là một người lúc nào cũng vui vẻ đơn thuần, nhưng giờ phút này cô ấy ở bên cạnh lại mãnh liệt gật gật đầu: "Đúng vậy, để tôi xem các ngươi còn dám hù dọa tôi nữa hay không?"
Mai Lộ Lộ tiếp tục lên tiếng với giọng điệu gay gắt: "Nếu các người còn dám lấy sâu hù dọa cậu ấy thì tôi sẽ cho các người nuốt hết chúng nó vào luôn.”
Lúc này Tống Kiều Kiều giống như một đệ tử của cô: "Đúng vậy, cho mấy người nuốt hết!”
Hai bé trai chưa từng bị đối xử như vậy nên lập tức khóc toáng lên.
Mai Lộ Lộ lúc này mới chịu thả bọn họ ra, sau đó bảo bọn họ nhổ sâu lông ra, chỉ thấy đứa con trai lạnh lùng vừa rồi bây giờ vừa nhổ sâu lông ra vừa khóc lóc vô cùng thảm thiết.
Hai cậu con trai vừa nôn xong liền lập tức bỏ chạy.
Tiểu Mai và Tống Kiều Kiều nhìn nhau cười đầy khoái chí, hai người bọn họ càng cười càng hăng.
“Hahaha, dọa cho bọn họ khóc rồi!”
"Còn vừa khóc vừa chạy, hahaha, cười chết mất!" Tống Kiều Kiều cảm thấy mình chưa từng cảm thấy vui vẻ như lúc này, cứ như trong lòng cô ấy đang có thứ gì đó đang hát.
Khi đó Tống Kiều Kiều nghĩ rằng cô ấy phải làm bạn với Tiểu Mỹ đến hết cuộc đời để không một chàng trai nào có thể bắt nạt cô ấy nữa.
“Tiểu Mai, chúng ta phải làm bạn tốt cả đời." Tống Kiều Kiều quay đầu lại nhìn cô và nghiêm túc.