Dư Hòa tiến vào kho không gian, nhưng lại không hề để tâm đến việc kiểm đếm, mà cố gắng quan sát cho thật kỹ thời khắc "kẻ kia" xuất hiện.

Đúng như dự đoán, sau khi Nhạc Tôn rời khỏi nhà được nửa canh giờ, hắn lại như cũ bật nhảy qua rào, tiến vào trong nhà. Dư Hòa lập tức bước qua cánh cửa thời không, từ trong nhà lao ra hướng về phía hắn.

-Ngươi! Đứng lại!

Khỏi phải nói Hổ hán tử bị giật mình thế nào!

Hắn thật không nghĩ tới bản thân sẽ bị phát hiện, bởi vì Nhạc Tôn đã đi rồi, còn người này không phải là đang thoi thóp trên giường bệnh sao?!

Hổ hán tử sau vài giây đờ đẫn tức khắc phản ứng lại, muốn bỏ chạy. 

Thế nhưng từ ngoài cổng Nhạc Tôn cũng đã trở lại từ khi nào, trên tay còn cầm một cái đòn gánh lớn.

Dư Hòa tóm chặt lấy quần áo hắn lôi kéo, Nhạc Tôn thì dùng hết sức lao vào, cố gắng hất cái mũ của hắn, lớn giọng:

-Ta xem mặt mũi ngươi là ai! Dám tới nhà ta gây chuyện hả?!

Hổ hán tử cũng không phải sợ mình bị đánh. Mà thứ hắn không muốn nhất chính là bị người ta phát hiện ra thân phận, càng sợ sẽ lại bị hiểu lầm.

Vì thế một tay hắn cố gắng giữ lại cái mũ, tay còn lại đẩy hai người ra khỏi.

Sức lực của hắn rất lớn, Dư Hòa vừa bị đẩy một cái đã chao đảo. Nhân lúc Nhạc Tôn quay sang đỡ cậu, hắn nhanh chóng lao về phía tường rào nhảy khỏi.

Thế nhưng vì quá vội vàng, chiếc mũ lại cũng không phải là nhỏ gọn gì, tấm mành che theo đà gió vướng thẳng vào một cành cây mọc chìa ra bên cạnh tường, khiến cho chiếc mũ bị hất tung xuống đất.

Nhạc Tôn còn đang định hô hoán mọi người tới bắt hắn.

Không ngờ vừa nhìn thấy mái tóc lộ ra sau chiếc mũ trùm, liền cứng đờ cả người, há mồm trợn mắt:

-Ơ….ơ…

Hổ hán tử thấy bản thân bị lộ, khẽ cắn răng một cái đến cả mũ trùm đầu cũng không nhặt mà quay lưng bỏ đi.

Dư Hòa còn tính đuổi theo, lại thấy Nhạc Tôn túm chặt lấy tay cậu:

-Đừng, đừng đuổi!

-Sao thế? Phải bắt được hắn hỏi cho ra nhẽ chứ?!

Dư Hòa nói rồi lại nhìn sắc mặt Nhạc Tôn không đúng, cũng hoảng sợ theo:

-Tôn thẩm, người làm sao vậy? Người không khỏe sao? Để ta đỡ người vào nhà!

Trong nhà.

Dư Hòa vội lấy chút dầu đưa tới, còn nghĩ rằng Nhạc Tôn bị trúng gió:

-Người thấy thế nào rồi? Có cần tới chỗ Trình đại phu không?

Nhạc Tôn lắc đầu, rót liền hai chén nước trên bàn ra uống cạn, mãi một lúc sau mới bình tĩnh lại được, nhìn về phía cậu khó khăn mở lời:

-Ngươi không nhìn thấy hắn ta sao?

-Có thấy, chỉ là hơi lạ mặt dường như ta chưa từng gặp qua.

Nhạc Tôn thất thanh:

-Ngươi gặp qua mới là lạ ấy! Còn không thấy tóc của hắn ta! Tóc vàng như lông hổ kìa! Hắn là Hổ hán tử!

Dư Hòa lúc này mới hơi chau mày suy nghĩ. “Hổ hán tử” cái tên này hình như cậu đã từng nghe, nhưng không có ký ức gì đặc biệt cả.

Nhạc Tôn nhìn vẻ mặt của cậu, chậc lưỡi:

-Hắn vốn không phải là người của thôn ta, ngươi trước đây lại chỉ biết một là ngoài ruộng hai là Chu Gia, mấy khi ra đến đường lớn đâu. Không biết cũng là đương nhiên. Chỉ có điều hắn ta từ trước tới nay đều ở trên núi, sao tự dưng lần này lại xuống thôn? Lại còn vào hẳn nhà ta! Trời ạ!

Nhạc Tôn càng nói càng kích động:

-Có khi nào hắn muốn ăn thịt ngươi không?!

Dư Hòa vừa khó hiểu vừa giật mình:

-Cái gì kia? Ăn thịt ta? Tôn thẩm người nói cái gì vậy?!

-Ta xin lỗi, dọa sợ ngươi rồi. Chỉ là nghĩ đi nghĩ lại vẫn không biết hắn tới đây làm gì? Còn mang cả đồ tới? Măng? Gà?! Hay là hắn định yểm bùa thôn ta?! Không được, ta phải đi báo với Lý Chính!

Nhạc Tôn xem ra là đang cố gắng trấn tĩnh nhưng rốt cuộc lại càng phát hoảng.

Dư Hòa phải vươn tay kéo người lại:

-Tôn Thẩm, trước hết hắn cũng chưa hại gì chúng ta, phỏng đoán điều gì bây giờ cũng là quá sớm. Nếu kinh động đến Lý Chính, mọi việc chúng ta cố gắng thời gian qua cũng đều bỏ sông bỏ biển. Trong nhà ta cũng còn đồ hắn mang tới. Nếu bị hỏi đến chúng ta biết trả lời thế nào? Nhà có hán tử còn dám nói là lên núi bẫy được, như chúng ta một nữ tử già yếu, một ca nhi bệnh tật, ai sẽ tin?

Nhạc Tôn nghe như đã hiểu, mới lại ngồi xuống.

Một lát sau, Dư Hòa biết Nhạc Tôn đã bình tĩnh hơn được một chút, gợi hỏi:

-Chuyện của Hổ hán tử, người biết được những gì đều hãy kể cho ta. Như thế chúng ta hai người cùng nghĩ sẽ tốt hơn một người.

Nhạc Tôn nghe cũng có lý, liền đem chuyện kể ra:

-Thật ra ta cũng không biết nhiều về hắn, bởi vốn dĩ hắn là người của thôn Thị Tân bên cạnh. Mà lại cũng không phải là người gốc gác ở đó, trong thôn không có họ hàng tông tộc gì của hắn, vì thế cũng không ai thực sự rõ ràng. Chỉ là nghe nói nơi hắn ở chất đầy xương trắng, còn ăn cả thịt người! Nhiều năm trước hắn đột nhiên mất tích mấy nắm xong lại trở về, không ai biết hắn đi đâu làm gì, thoắt ần thoắt hiện như là ma vậy! Ngươi nói xem có phải là quá rùng rợn rồi không? Ta vừa nãy là sợ... Là sợ hắn nghe tin ngươi bệnh ốm, sẽ tìm đến ăn thịt ngươi.

Dư Hòa không tin việc này cho lắm, con gà kia cậu đã xem qua, là dính phải bấy rập. Một hán tử cao lớn có thể bẫy được gà rừng, đào được măng lớn. Sẽ không đến mức đói như thời diệt vong mà phải ăn cả thịt đồng loại.

Cậu gượng giọng:

-Vậy đã ai tận mắt nhìn thấy hắn ăn thịt người chưa? Hoặc là giết người chẳng hạn?!

Nhạc Tôn chết khiếp:

-Ối trời! Hắn ăn còn đòi cho ngươi nhìn thấy! Sẽ bị trói lên quan phủ ngay!

-Vậy đó chẳng qua cũng chỉ là tin đồn?!

-Cũng không thể nói thế được ngươi không thấy tóc hắn sao?! Hắn chính là dị nhân, đâu phải là người bình thường! Ngươi xem, có hán tử nào bình thường mà hai mươi tám còn chưa thú được thê?! Không giấu gì ngươi, ta đi đã ba thôn, cũng từng có chục người gửi bái thiệp bên chỗ Lý Chính. Nhưng mấy người kia đã tìm được ca nhi nữ tử phù hợp từ lâu, dư lại cũng chỉ có mình bái thiệp của hắn phủ một tầng bụi!

Dị nhân là Nhạc Tôn còn đã nói giảm đi rồi đó! Người ngoài đều gọi hắn là quái vật, là nửa người nửa quỷ.

Dư Hòa nghĩ một chút, hỏi lại:

-Vậy sao thẩm không mang bái thiệp của hắn về đây?

-Cái gì? Ngươi còn có cái tâm tư ấy?! Gan cũng lớn thật, không sợ rằng vừa cưới xong qua cửa đã thành bộ xương trắng?!

Nhạc Tôn thầm bĩu môi một cái, tiếp lời:

-Hôm trước hắn cõng ngươi về ai đây, cả một thân đầy máu, ai nấy vừa nhìn đã tưởng là hắn ức hiếp ngươi. Cũng may ngươi tỉnh lại sớm, xác thực đúng là ngã núi, nếu không thì việc này tránh không khỏi ồn ào.

Dư Hòa chấn động:

-Sao cơ? Thẩm nói... Là Hổ hán tử cõng ta về đây?

-Đúng là hắn, rất nhiều thôn dân cùng nhìn thấy, không sai được. Là hắn cõng ngươi từ đường núi trở về. Việc này ta vốn không tính nói cho ngươi biết, dù sao mấy hôm trước sức khỏe ngươi vẫn chưa tốt, sợ ngươi bị kinh hãi.

Dư Hòa thở từng hơi thật khẽ. 

Sau khi tỉnh lại cậu vẫn như luôn quên mất một điêu gì đó, cố gắng mãi vẫn không thể nhớ ra. Hiện tại lại cảm thấy mọi thứ đang dần khớp nối một cách kỳ lạ.

Đó chính là cái cảm giác khi cậu vừa mới xuyên qua, trước đôi mắt còn mờ mịt của cậu là mái tóc của kẻ kia - Hổ hán tử.

Giây phút ấy ấm áp và bình an đến nỗi cậu còn tưởng đó là lông của Đại Hoàng, tưởng rằng nó về thăm cậu. Thì ra không phải là mơ!

Thời không kia có dì Tôn, thời này có Nhạc Tôn.

Thời không kia có Phẩm Vân, hiện tại có Thẩm Vân. Và Chu Gia hai thời không vẫn còn ở đó!

Như vậy... Có khi nào Hổ hán tử kia - kẻ có màu tóc giống hệt như màu lông của Đại Hoàng lại có liên quan đến Đại Hoàng ở thời không này hay không?!

Nghĩ đến chuyện này, đáy mắt cậu phút chốc rực lên hàng ngàn tinh quang lấp lánh, nhịp tim cũng trở lên rộn ràng hơn.

________________

Tối hôm ấy, Dư Hòa lại một đêm mất ngủ.

Cậu muốn giải thích cho Nhạc Tôn, nhưng lại không cách nào mở miệng.

Ở thời không trước, dù điều kiện của cậu so ra với những đứa trẻ khác bị coi là cực kỳ tồi tàn và vất vả. Nhưng dù thế nào đó vẫn là ở thời hiện đại, nơi báo đài truyền thông phát triển rầm rộ.

Người ở nông trại khi làm những việc cần ngồi một chỗ như bóc tách các nông sản cũng thường sẽ bật đài vừa nghe vừa làm. Cậu vì thế cũng được nghe cùng. Ti vi mặc dù ít được xem hơn, nhưng cũng không phải là chưa từng nhìn thấy những người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh. Hơn nữa ở thời không của cậu việc nhuộm tóc cũng khá phổ biến. Con của những người làm trong trang trại khi tới giúp việc cha mẹ mình có kẻ còn nhuộm một lúc mấy màu lòe loẹt.

Ngoài ra, cậu còn biết được nhiều điều qua số sách báo cũ mà dì Tôn mang tới. Thứ gọi là biến đổi gen cậu cũng biết.

Thậm chí còn có người bị bạch tạng, tóc lông da đêu trắng muốt.

Những thứ ấy đối với câu cậu đúng là hơi kỳ lạ, nhưng tuyệt đối không thể coi là quái vật gì gì đó được.

Nhưng ở thời không này, ngay cả việc được đi học biết chữ đã là xa xỉ, thì nếu cậu mở miệng giải thích về những thứ ấy, không khéo chính cậu sẽ bị lôi đi đại phu khám đầu.

Đến ngay cả việc chẳng may sinh ra bị dư một ngón tay ngón chân đã bị coi là điềm xấu, là dị dạng. Thì một mái tóc khác biệt hoàn toàn như thế…

Khó trách.

________________

Dư Hòa tạm thời không nhắc đến việc này nữa, để qua một đêm cho Nhạc Tôn có thêm thời gian bình tĩnh lại.

Hôm sau, Nhạc Tôn còn đang băn khoăn không biết nên tiếp tục đi tìm hán tử cho cậu hay là ở lại để lỡ như Hổ hán tử kia có xuất hiện còn có người phụ cậu đánh đuổi. Dư Hòa đã cất giọng trước:

-Tôn thẩm, về Hổ hán tử ấy, thẩm có biết nơi hắn ở không?

-Ta nghe nói hắn ở núi phía Tây, thuộc thôn Thị Tân mà lại, cũng chỉ có nơi ấy thôi.

Nói rồi Nhạc Tôn lại giật mình:

-Mà ngươi hỏi làm gì? Không phải! Ấy không được, ta không biết cũng không cho ngươi đi!

Dư Hòa biết chắc chắn Nhạc Tôn sẽ có phản ứng như vậy, vì thế đã chuẩn bị trước:

-Tôn thẩm, nhưng chúng ta cũng không thể giữ lại đồ của hắn như vậy. Hiện tại tốt hơn hết là tìm cách đem trả lại, lỡ sau này hắn có tới đòi, không phải thẩm sẽ mất một khoản đi mua gà mới trả cho hắn ư? Còn cỏ thuốc và măng nữa. 

Nhạc Tôn vừa nghe sẽ gặp lại Hổ hán tử, còn bị hắn đòi gà, lập tức đổi hướng suy nghĩ:

-Vẫn là ngươi nghĩ chu toàn! Phải trả lại chứ, nhưng ta tuyệt đối sẽ không lên núi tìm hắn đâu. Ta nghe nói có người thấy hắn độ một hai tháng sẽ lui tới nhà lão sâu rượu Lão Ngư một lần. Lão Ngư ấy cũng nổi tiếng là người dị hợm, nhưng chỉ cần có rượu mang tới, sắc mặt liền tốt ngay. Ta tính thế này, chúng ta mua lấy một ít rượu, lại mang đồ tới coi như gửi ở nhà lão. Như thế sau này Hổ hán tử ấy có đòi thì cứ đến nhà lão mà lấy!

Dư Hòa giấu đi sự kích động, gật đầu:

-Đều nghe theo thẩm an bài!

________________

Dư Hòa muốn đi theo, lấy lý do rằng mình ở trong nhà nhiều ngày ngột ngạt, sợ bệnh nặng hơn. Nhạc Tôn vì thế cũng không từ chối.

Cậu đổi một bộ y phục khác, rồi cầm lấy chiếc mũ trùm mà Hồ hán tử đánh rơi hôm trước đội lên đầu, che đi toàn bộ gương mặt, không muốn ai nhận ra.

Làm như vậy là để khi đi đường lỡ có gặp người trong thôn, Nhạc Tôn có thể nói là ca nhi từ ngoại gia tới chơi, không tiện lộ mặt.

Nhạc Tôn vẫn cứ nghĩ đây chỉ là một chuyến đi gửi đồ bình thường. Không hề nghĩ tới được Dư Hòa vậy mà lại ôm một bụng tâm tư khác lạ.

Cậu cũng không dám nói thật ra suy nghĩ của mình, sợ rằng bà vừa nghe đã ngất xỉu.

Đúng, cậu chính là muốn tìm hiểu người tên là “Hổ hán tử” này.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play