Nhạc Tôn cũng không phải người hay để bụng, bà vỗ nhẹ lên vai cậu một cái rồi bước về phía cửa:
-Biết sai là tốt, nào, cùng tới đây xem xem.
Dư Hòa nhìn thấy Nhạc Tôn mang khá nhiều đồ vào nhà, vội tới giúp:
-Tôn thẩm, người sao lại mua nhiều đồ như vậy?
-Mua? Ta nào có nhiều tiền đến thế. Này đều là của người muốn tới thăm ngươi, ta không cho tới, nói rằng ngươi bệnh nặng cần nghỉ ngơi, bọn họ liền gửi ta mang về.
Dứt lời, Nhạc Tôn bày ra từng thứ:
-Đấu gạo này là của Lưu thẩm gửi cho ngươi, có cả một bó rau cải lớn.
-Còn đây là thuốc dưỡng, Phó Trình đại phu đã đi lên trấn có công chuyện, dặn nhi tử ở nhà nếu thấy ta qua liền đưa cho.
-Đây là bốn cân khoai của Tư thúc, tuy không phải là khoai đem bán ở trấn, nhưng cũng không phải là khoai giun, đều là củ to tương đối!
- Đây nữa, hai bộ y phục này là của Mộc Nhã ca nhi, hắn nói so với ngươi dáng người không khác biệt nhiều, sợ ngươi ở chỗ ta không có đủ đồ thay, liền đưa cho. Ngươi xem đứa nhỏ này cũng thật tốt, một bộ tuy có chỗ vá nhưng đã được giặt sạch sẽ, còn bộ này hẳn là bộ mới. Qua năm hắn gả đi rồi, đáng lý nên giữ lại cho mình mới đúng.
-Còn đây, ai nha!
Nhạc Tôn reo lên một tiếng nhỏ:
-Mười trái trứng cùng với một túi bột! Đồ tốt thế này ngươi biết ở đâu ra không? Là Dương Gia cho tiểu tư mang gửi cho ta. Thật là, ta cũng không nghĩ tới ngày thường ngươi đối mọi người đều trốn tránh, có việc phải nói ấp úng nửa ngày cũng chỉ được vài câu. Vậy mà không ngờ cũng nhiều người vì ngươi quan tâm.
Nhạc Tôn vui mừng ra mặt, mang trứng gà và túi bột ấy cất cho cẩn thận.
Dư Hòa lại lặng người đi, chẳng mấy chốc chóp mũi đã dâng lên chua xót.
Đối với thời không này, khi thứ ánh sáng thắp lên trong gian nhà mỗi tối chỉ là một chiếc đèn dầu le lói. Thì chút củ khoai, tấm áo lành, đấu gạo trắng hay vài quả trứng gà đã là quý lắm rồi.
Tình cảm này cũng giống như trước đây khi cậu còn ở trang trại. Mặc dù bị Chu Gia quản chế gắt gao, nhưng những người làm ở đó cũng đã không ít lần vươn tay giúp cậu.
Một mùa đông cậu bệnh nặng, bọn họ vì thấy cậu làm việc ngoài trời quá vất vả buốt giá, liền tìm cách để cậu được vào khu bếp làm. Ở đó tuy rằng cũng không nhàn nhã gì, nhưng ít ra cũng ấm áp và không lo bị đói. Nơi này cũng vậy, ngoài Tôn thẩm cũng còn rất nhiều người tốt.
Cậu mẩm từng cái tên trong lòng, Tư thúc, Trình đại phu, Lưu thẩm, Mộc Nhã, Dương Gia…
Bản thân hôm nay nhận từng món ân tình, ngày sau nhất định sẽ trả lại.
________________
Nhạc Tôn cất đồ xong quay ra, thấy mắt cậu ửng đỏ thì vỗ về:
-Ngươi đau xót vì Chu Gia sao? Đừng như vậy, việc này là bọn họ sai. Hôm nay thôn dân biết chuyện, tuy không dám nói ra trước mặt, nhưng cũng đều là thầm mắng Chu Gia tàn ác bất nhân.
Dư Hòa lắc đầu:
-Không đâu, ta tuyệt đối không vì bọn họ mà đau lòng. Chỉ là cảm kích những người đã giúp đỡ ta hôm nay. Tôn thẩm, đa tạ người.
Nhạc Tôn mỉm cười hài lòng nhưng vẫn xua xua tay, ngồi xuống:
-Ậy, khách sáo gì chứ? Ta quen biết ngươi bao lầu rồi? Từ khi ngươi mới chỉ là hài tử, qua tuổi thành niên lại đến tận bây giờ. Nói không quá cũng là nhìn ngươi lớn lên.
-Ta biết, nên ta lại càng cảm kích người.
Ngưng lại một chút, Dư Hòa lên tiếng:
-Tôn thẩm, việc bái thiệp kia thế nào rồi?
-Hôm nay ta mới hỏi được Lý Chính thôn Thị An ta thôi. Vì đông người tới hỏi han ngươi, ta phải cản bọn họ, sợ họ tùy tiện chạy tới đây nên chưa đi sang thôn khác được. Ngươi không rõ chứ, bọn họ xúm vào ta bâu đến đen đỏ cả, hỏi này hỏi kia. Ta ấy à, nói về ngươi một câu, lại mắng người nhà Chu Gia một câu cho hả giận.
Du Hòa bỗng nhiên nhẹ trong lòng, nếu là như vậy, có lẽ người kia cũng là thôn dân nào đó không gặp được Nhạc Tôn nên mới tới tận đây đưa thuốc.
Là cậu cả nghĩ rồi.
Dù sao thì nguyên chủ cũng cũng vì quá bận rộn việc đồng việc nhà nên không hay tiếp xúc với dân làng, nhiều dân quả thật cậu cũng không biết tên biết mặt. Những việc xảy ra trong thôn, nếu không phải là việc lớn kinh động đến Lý Chính họp xử công khai, thì cậu cũng chỉ là nghe được từ chỗ người nhà Chu Gia rảnh rỗi tám chuyện, không quá rõ đầu đuôi.
Nhạc Tôn tiếp lời:
-Thôn ta không có ai để lại bái thiệp cả. Nhưng ngươi yên tâm, sớm mai ta lại lên đường đi hết bốn thôn gần đây. Nếu mà vẫn không có, ta cũng không ngại sang hắn trấn khác đâu. Người nhà Chu Gia càng thấy càng giận, nghĩ ngươi bệnh chết mà từ thân phụ đến bốn tiểu đệ muội kia không một ai qua lại hỏi han. Ta cũng mong ngươi sớm tách ra khỏi bọn họ.
________________
Nhạc Tôn nói là làm, sớm hôm sau trời vừa sáng tỏ đã rời nhà. Bà khóa hẳn cổng ngoài, lại lấy hai cái liếp che kín cổng, ngụ ý là không muốn cho ai vào.
Trong phòng, Dư Hòa cũng đã dậy từ lâu, tranh thủ dọn dẹp phòng giúp Nhạc Tôn, sau đó cẩn thận đóng cửa nhà, lần nữa tiến vào không gian.
Lần thứ ba này, cậu đã xác định rõ mọi việc không phải là mơ, kho không gian này hoàn toàn là sự thật. Chút lo lắng hay hồi hộp trong lòng cũng không còn nữa.
Cậu bình tĩnh uống thuốc, kiểm tra vết thương trên chân, lại ăn thêm chút gì đó rồi tiến về phía kệ để nhân sâm và linh chi, bắt đầu kiểm đếm.
Có tất cả 380 củ nhân sâm, kích cỡ đều là loại lớn, không khác biệt nhau nhiều. Linh chi có tất cả gần 500 lá, cũng đều xấp xỉ như nhau.
Cậu dự kiến sau khi tách ra khỏi nhà Chu Gia, sẽ lấy ra trước 5 củ nhân sâm và 20 lá linh chi đưa lên trấn bán thử. Xem giá cả thu mua thực tế là bao nhiêu rồi sẽ tính tiếp.
Sau khi kiểm xong hai món này, cậu chuyển qua đếm số bao gạo. Đồng thời lấy giấy bút ghi lại số lượng từng thứ, sau này khi lấy ra bao nhiêu sẽ đều ghi lại rồi trừ ra để thuận tiện kiểm soát.
Việc này đối với cậu không có gì khó cả, trước đây cậu cũng thường phải đi nhặt trứng vịt và những thứ nhỏ hơn nữa, đếm và báo lại với chủ nông trại. Mấy thứ ấy còn nhìn đến hoa mắt, khó hơn nhiều.
Đang lúc đếm dở số bao gạo, kho không gian lại phát lên tiếng cảnh báo có người tới. Du Hòa lập tức buông bút sổ, chú ý đến hình ảnh lướt qua trước mặt.
Lại là kẻ đội mũ trùm hôm qua!
Hắn ta đứng trước cổng nhà Nhạc Tôn, nhìn cánh liếp đóng chặt, khựng lại một chút rồi bước sang bên cạnh rào.
Đúng một cú bật chân nhẹ nhàng nhàng đã vượt qua được, nhảy vào trong sân.
Dư Hòa mắng lên một tiếng.
Chết tiệt! Tên này định làm cái gì đây?
Cậu vội vã bước ra khỏi không gian, lại y như cũ nép vào một bên tường nhà quan sát động tĩnh.
Kẻ đội mũ trùm đó đặt một bó cỏ cầm máu trước cửa nhà, sau đó từ trong gùi đeo lấy ra hai cây măng và một con gà đặt xuống bên cạnh bó cỏ.
Nhìn vết máu tươi dính trên thân gà, tim Dư Hòa đập như muốn nứt, đôi tay siết trên chiếc then cửa cũng phát nóng.
Vậy nhưng lại y như cũ, hắn ta nhanh chóng rời đi, một chút cũng không ngó nghiêng dừng lại.
Dư Hòa ngồi thụp xuống nên đất, gương mặt nhăn chặt lại.
Quái quỷ!
Bó cỏ mực thì thôi đi, hai cây măng cũng thôi đi, nhưng một con gà ở thời không này được tính là một khoản nhỏ. Nếu không phải là lễ tết mùa màng hoặc hiếu hỉ gì đặc biệt, nông hộ ngày thường cũng không dám giết thịt ăn. Vậy mà hắn ta lại mang tới đây, cho ai?
Cho cậu ư? Không, cậu... Có quen hắn ta sao? Hay đó là người nhà của Tôn thẩm?!
Dư Hòa chìm trong cái ý nghĩ ấy cả một ngày dài, đợi đến khi Nhạc Tôn về, cậu cũng không giữ được mà bật hỏi:
-Tôn thẩm, hôm nay người có dặn ai mang đồ tới không?
Nhạc Tôn lắc đầu:
-Không! Chúng ta đã nói sẽ giấu việc ngươi sớm khỏe, ta còn nhắn ai tới đây làm gì? Với lại đồ đạc trong nhà ta hôm qua thôn dân cho rất nhiều, ăn cũng phải một tuần mười ngày mới hết. Ta cũng chưa cần mua bán gì.
Dư Hòa vội vàng chỉ cho bà xem:
-Người nhìn!
Nhạc Tôn vừa thấy bó cỏ đã định la lên mắng, nhưng lại nhìn hai cây măng cùng với con gà, thất sắc:
- Đây... Đây là sao?
Rõ ràng là bà cũng không ngốc đến mức không biết rằng nhiều lắm thì Dư Hòa cũng chỉ hái được chút cỏ mực, làm sao lại bắt được cả gà, đào được cả măng lớn?!
Dư Hòa kéo tay bà:
-Tôn thẩm, con cũng không giấu người, ngày hôm qua cỏ mực đó cũng là do "hắn" mang tới.
-Hắn? Hắn là ai?
-Ta cũng không biết, chỉ thấy hắn rất cao lớn và đội một cái mũ trùm có mành đen che kín, hắn đeo gùi sau lưng, dắt dao bên hông. Tôn thẩm có quen ai như thế không?
Nhạc Tôn lắc đầu nguầy nguậy:
-Không có! Thôn dân ai mà đi trùm đâu? Cũng không phải cô nương nhà đại phú đại quý trên thành? Còn hắn là hán tử?
-Tôn thẩm cố nhớ lại xem? Hay là họ hàng của người từ xa tới?
-Cha nương ta đều đã mất từ lâu nên đối với ngoại gia ta cũng ít về thăm. Không có ai thân thiết đến mức lặn lội xa xăm mang gà tới cho ta cả. Còn nội tộc của phu quân ta đều ở thôn Thị An này, thật không có ai giống như ngươi tả.
Phút chốc cả Dư Hòa lẫn Nhạc Tôn đều rơi vào lo lắng. Đến mức cả gà cũng không muốn làm thịt ăn.
Dư Hòa dứt khoát:
-Chúng ta vẫn phải đề phòng, vạn nhất xảy ra chuyện xấu còn có thể chủ động xử lý. Tôn thẩm, ta có cách này.
Dư Hòa nói ra một kế hoạch nhỏ, Nhạc Tôn nghe xong cũng gật đầu đồng tình.
Cậu không muốn nghi ngờ ai, nhưng Thẩm Vân chưa phải chưa từng chơi chiêu đối với cậu, hại cậu bị Chu Ninh đánh một trận thừa sống thiếu chết. Nếu bà ta sai người đem đồ đến đặt ở nhà Nhạc Tôn, rồi đổ cho Nhạc Tôn ăn cắp, như thế chứng cứ rành rành chắc chắn sẽ bị Lý Chính phạt trượng. Vì thế vẫn phải cẩn thận.
________________
Sáng hôm sau, trên một con đường nhỏ lối từ nhà Nhạc Tôn ra khỏi, có một kẻ đội mũ trùm mành đen đứng từ xa nhìn tới.
Thấy rõ Nhạc Tôn đi khuất cả một lúc lâu, lại nhìn kỹ xung quanh không có người, hắn mới bước ra khỏi chỗ nấp.
Hắn chính là "Hổ hán tử" theo miệng gọi của thôn dân.
Thời gian trước, sau khi cõng Dư Hòa từ vách núi trở về, hắn cũng không có ý định hỏi han gì thêm nữa. Cũng nghĩ rằng với tình trạng như thế Dư Hòa sẽ sớm khỏe.
Thế nhưng tin đồn lan rộng, hắn biết được kẻ ca nhi mà mình cứu về kia chẳng những không khỏi bệnh mà còn sắp chết.
Một kẻ bị thôn dân xa lánh như hắn và một kẻ sắp chết vốn dĩ cũng chẳng có liên quan gì tới nhau.
Thế nhưng hắn lại nghe nói rằng ca nhi ấy vậy mà lại nằm trị thương ở một nhà người khác, không phải là chính gia!
Thậm chí đến khi sắp chết rồi thân phụ và đại nương của ca nhi ấy chẳng những không chịu xuất tiền đưa lên trấn chẩn trị, mà còn không đón về nhà, cũng không tới thăm hỏi lấy một câu.
Điều ấy biểu thị cho điều gì kia chứ?
Chính là ca nhi ấy cũng giống như hắn, đều bị thân cha nương ruồng bỏ!
Nghĩ lại chính hắn, nếu như ngày ấy không được lão sâu rượu Lão Ngư phát hiện ra, cũng đã sớm phơi thây ngoài sương gió.
Vì thế cũng sinh ra chút cảm giác ngậm ngùi.
Nghe loáng thoáng thôn dân nói, ca nhi ấy chảy máu không kìm được, vì thế hắn đi hái cỏ mực. Lại nghe hoàn cảnh của Nhạc Tôn là nhà nghèo bậc nhất ở Thị An thôn, vì thế hắn cấp thêm một con gà.
Hôm nay hắn mang theo một con thỏ.
Tất cả những thứ này hắn cũng cứ thế mà cho đi, không nghĩ ngợi gì nhiều. Dù sao thì cái gọi là cảm động hay báo đáp, hắn chưa từng trông đợi. Chỉ nghĩ giúp cho Dư Hòa không chết vì bệnh, vì đói, cứu được một sinh mạng giống như hắn. Như vậy lòng hắn liền dịu lại.