Dư Hòa có chút căng thẳng, lần trước cánh cửa thời không tự động xuất hiện. Còn lần này là do cậu chủ động muốn tiến vào, cách thức cậu thật ra vẫn chưa nắm được.
Dư Hòa hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, sau đó tập trung trong đầu ý niệm mà cậu nghĩ tới. "Ta muốn tiến vào kho kho không gian"
Thật không ngờ cánh cửa thời không vậy mà lại ngay tức khắc xuất hiện trước mặt cậu. Dư Hòa vui sướng quá đỗi, nhanh chóng bước chân qua.
Mọi thứ trong kho vẫn được sắp xếp y như cũ. Bên trái là thóc gạo, trước mặt là khu hạt giống, bên phải là thịt trứng sữa, rau củ quả.
Vì có sự chủ động và thời gian cũng dư dả hơn so với lần đầu tiên tiến vào, lần này cậu có thể quan sát kỹ lưỡng hơn, phát hiện ra không ít điều mới mẻ. Ngoài hạt giống còn có không ít loại cây giống, chủng loại cũng cực kỳ phong phú. Cây nhỏ chen chúc thành một dải xanh thẳm, cậu tạm thời cũng chưa xem được hết tất cả.
Cũng đúng thôi, trang trại của Chu Gia ở thời không trước rất rộng lớn. Bởi ngoài cung cấp cho chính Chu Gia, số lương thực, thịt sữa còn dư đều tận dụng bán cho một vài nhà hàng quen thuộc.
Khi ấy kỹ thuật nông nghiệp cũng đã tiên tiến, bốn mùa đều có thể gieo trồng, thậm chí là trên cao trồng giàn leo, dưới đất trồng rau củ, phần giữa cũng có thể dựng giàn cho một số loài đỗ, cà chua dựa mình ra trái. Có thể nói là quanh năm đều có việc phải làm.
Dư Hòa hít một hơi lạnh, nghĩ về quãng thời gian cực của mình ở thời không trước. Thật sự là lăn lộn từ trên nông trường về đến trang trại, công việc nào hầu như cũng đã từng làm qua.
Hiện tại kho không gian này có được tính là nhận về quả ngọt hay không?
Chút xúc cảm dâng lên khó kìm, rốt cuộc cũng phải nén lại để nhường cho sự thật phơi bày trước mắt.
Dư Hòa của thời không ấy đã không còn nữa, cuộc đời tiếp theo của cậu chính là ở đây, là một Dư Hòa ca nhi. Cậu nhất định phải sống tốt, không phụ trời đất đã cho cậu cơ hội tái sinh, càng không phụ sinh mệnh của nguyên chủ.
Dư Hòa tiếp tục quan sát xung quanh. Vì quá nhiều lương thực và vật phẩm chồng chất, cậu chưa thể kiểm đếm hết được ngay. Trước mắt sẽ cố gắng ghi nhớ lại vị trí từng thứ để sau này cần đến không phải tìm loạn.
Hơn nữa vết thương trên chân của cậu vẫn còn chưa khỏi, khiến việc di chuyền cũng không quá thuận tiện.
May mắn sao, ngoài mong đợi là có cả một chồng sách và một tủ thuốc. Dư Hòa lấy sách ra xem thử, không khỏi hoài niệm vì đó đều là những quyển sách trước kia cậu đã từng đọc.
Còn vê phần thuốc, dù cậu không có kiến thức về y học nhưng dựa vào dòng hướng dẫn sử dụng trên nhãn mác cậu cũng đại khái nắm được đây đa số là thuốc trị thương, hạ sốt, thuốc đau bụng và vài vỉ kháng sinh.
Phỏng đoán một tủ thuốc nhỏ này có lẽ cũng là số thuốc mà cậu đã từng dùng qua.
Đối với thời không trước những thứ thuốc này rất phổ thông, tùy tiện ở hiệu thuốc nào cũng có thể mua được, không đáng giá gì mấy. Nhưng ở đây thì khác, cậu nhất định không được lãng phí dù chỉ một viên.
Nghĩ như thế, hành động mở nắp lọ thuốc trên tay cậu cũng nhẹ đi một chút. Cậu trước tiên uống một viên tiêu sưng giảm đau. Sau đó nghiền một viên kháng sinh thành bột mịn, rắc vào vết thương trên bắp chân dùng thì bông ca nhi cũng băng cột chắc lại. Dù sao ca nhi cũng luôn luôn phải mặc quần dài, Nhạc Tôn cũng sẽ không nhìn thấy băng vải lạ này.
Xong xuôi cậu múc vài muỗng sữa lớn, uống cạn. Ban đầu cậu còn sợ những thứ để trong kho không gian có khi nào cũng sẽ bị hư hỏng hay không, nhưng thoạt nhìn những rau củ kia, lại thêm vị sữa này, tất cả đều vẫn tươi mới như cũ, cậu mới thực sự an tâm.
Cậu lại cầm thêm một chiếc bánh ăn lót dạ. Đây chỉ là bánh mì kẹp thông thường, nhưng thật sự so với món màn thầu ăn quanh năm suốt tháng ở thời không này vẫn có thể coi là mỹ vị. Chỉ tiếc cậu hiện tại không cách nào mang ra ngoài kia cho Nhạc Tôn cùng nếm thử được. Cậu không thể giải thích, càng không thể nói cho Nhạc Tôn biết sự tồn tại của kho thời không này.
Cũng không vội, cậu không chỉ biết nướng bánh mì, làm bánh kẹp, còn biết rất nhiều thứ khác. Sớm muộn cũng sẽ khiến cuộc sống của Nhạc Tôn tốt lên.
Sau khi ấm bụng, Dư Hòa bước về phía kệ để nhân sâm và linh chi. Đây chính là hai bảo bối trân quý nhất ở đây.
Ở thời không trước, linh chi không tính là quý giá, do việc trồng nấm đã được nhân rộng và khá đơn giản, chỉ từ 3-4 tháng đã có thể thu hoạch. Giá thành cũng không cao. Nhưng ở thời không này, linh chi được gọi là tiên thảo hay nấm trường thọ, chỉ có thể hái được ở ngoài tự nhiên. Người ta cũng không rõ ràng về việc sinh trưởng của nó, vì thế tìm được hay không hoàn toàn dựa vào may mắn.
Nhân sâm càng có giá hơn, ngay cả thời không trước nhân giống ra cũng phải trồng từ 4-6 năm mới được thu hoạch, giá cả cũng đắt đỏ. Thời không này nghĩ cũng không dám nghĩ có thể trồng được nhân sâm, vì thế giá cả của nó chắc chắn là không hề rẻ.
Trong ký ức của nguyên chủ, trước đây có người trong thôn tên là Lưu Phúc Tử đi rừng tìm được cỡ mười củ, mang đến tiệm thuốc Phó Gia để bán, Phó Trình còn phải lắc đầu chịu thua, không đủ tiền để mua.
Cuối cùng người này phải mang lên trấn mới có tiệm lớn bỏ tiền ra thu. Được cụ thể bao nhiêu thì không rõ, nhưng sau đó cuộc sống trong thôn dễ chịu hơn nhiều lắm.
Như vậy đây không phải là trần báu thì còn là gì!
Sống lại 1 lần, Dư Hòa cậu càng thấu hiểu, muốn sống tốt được ngoài việc tách ra khỏi đám người Chu Gia kia, thì chính là phải cần đến tiền!
Cậu không tính đến việc chỉ dựa vào kho thời không này mà sống, mà nhất định sẽ cố gắng không ngừng. Nhưng muốn gieo trồng cũng phải có đất, muốn phát triển sinh ý cũng phải có vốn liếng ban đầu.
Lại chưa biết được Nhạc Tôn sẽ kiếm giúp cậu đối tượng như thế nào. Nếu là quá nghèo, vậy thì để người ta có thêm một chút tiền lo cho gia trạch cũng là việc cậu nên làm. Dù gì cũng phải nhờ vào họ mới có thể cắt phăng cái khối u ác tính kia đi.
Nghĩ vậy, Dư Hòa muốn nhanh chóng kiếm đếm trước hai món này, thử xem được bao nhiêu củ sâm, bao nhiêu lá linh chi. Sẵn để sau khi ra ngoài kho không gian, cậu sẽ lên kế hoạch bài bản, xem bán ra số lượng bao nhiêu là vừa đủ, cũng như tìm cách nói mình gặp may hái được như thế nào cho hợp lý.
Đang lúc còn say trong những suy nghĩ chất chồng bỗng nhiên một giọng nói vang lên.
“Cảnh báo có người tới!”
Dư Hòa khẽ giật mình, rồi cũng như lần trước, một hình ảnh xẹt qua trước mặt cậu.
Hình ảnh khá nhanh nhưng cũng đủ để cậu nhìn thấy một bóng dáng lướt qua. Không phải Tôn thẩm! Là một hán tử thân hình cao lớn, lưng đeo gùi, tay căm một bó rau cỏ gì đó, đặc biệt là người này lại đeo một chiếc mũ tre vành rộng có màn che màu đen, phủ từ trên đỉnh mũ xuống hết gương mặt.
Dư Hòa còn chưa kịp suy nghĩ ra điều gì, kẻ kia đã tiến sát lại gần căn nhà của Nhạc Tôn, cánh cửa thời không lập tức vang lên cảnh báo lần thứ hai khiến cho cậu giật mình, vội vàng bước qua.
Dư Hòa nép sát vào một bên vách nhà, bởi vì có tấm màn che, cậu không thể nhìn ra biểu tình của hắn. Nhưng nhìn chiếc mũ trùm kỳ quái của người này, lại thêm bên hông có dắt theo dao, không lẽ là muốn trộm cắp?!
Nhưng Tôn thẩm nghèo đến như thế, cả gia trạch cũng chỉ có bốn bức tường trát bùn đất che mái rạ! Còn có cái gì mà nhòm ngó đây?! Năm nay cũng không đến mức thất thu đói kém phải đi ăn trộm cả vài đấu gạo chứ?
Càng nghĩ, Dư Hòa càng có chút loạn. Rốt cuộc cậu hít một hơi dài trấn tĩnh, cầm lấy chiếc then cài cửa nắm chắc trong tay, quan sát động tĩnh.
Thế nhưng điều khiến cậu bất ngờ là kẻ kia ấy vậy mà không làm gì cả! Hắn nhanh chóng bước đến gần bậc thêm, để lại bó rau cỏ đó trước cửa nhà Nhạc Tôn rồi lập tức quay đi ngay, không hề dừng bước.
Đến khi bóng dáng hắn đã khuất hẳn, Dư Hòa mới thở hắt ra một hơi thật mạnh, phỏng đoán rằng Nhạc Tôn nhờ hắn đem thứ này tới nhà. Vì thế cậu cũng đem vào đặt lên trên bàn.
Thế nhưng không phải!
Nhạc Tôn sau một ngày vất vả trở về, vừa nhìn thấy bó rau cỏ kia liền đã hét lên:
-Dư Hòa! Ngươi sao lại không nghe lời ta ở nhà dưỡng thương! Còn dám đi hái thứ này!
Dư Hòa ngẩn người khó hiểu, Nhạc Tôn có chút không kìm được giận dữ:
-Đây là cây cỏ mực cảm máu, sao ngươi lại bất chấp lên núi hái hả? Thẩm Vân nói ra ngoài ngươi sắp chết, không ít người tới muốn thăm ngươi, ta cả ngày chạy đông chạy tây vất vả còn phải đối phó với ngần ấy người không cho tới đây. Ngươi thì hay quá rồi! Còn dám lén ta chạy ra ngoài!
Nhìn gương mặt vẫn còn ốm xanh của Dư Hòa, Nhạc Tôn không đành lòng mắng nữa, thở hắt một hơi:
-Đứa nhỏ này, không phải là sợ ta tốn tiền mua thuốc nên tự đi hái về đắp đấy chứ? Tiền ấy, cũng đúng là quan trọng, nhưng sinh mệnh mới là quan trọng nhất. Để Thẩm Vân mà biết được ngươi sớm khỏe, chắc chắn sẽ cho người của Chu Gia đến trói ngươi về. Đến lúc ấy ngươi không sắp chết cũng phải thành sắp chết.
Dư Hòa cho đến lúc này vẫn không xác thực lắm, nếu không phải là do Nhạc Tôn nhờ, vậy thì là người kia tự mang đến? Mà nếu là mang đến cho Nhạc Tôn thì ắt phải là mang tới lương thực cùng thứ gì khác. Còn nếu là cỏ câm máu, vậy thì rõ ràng là nhắm tới cậu. Nhưng cậu có quen với kẻ đó ư? Trong tiềm thức của cậu có quen biết với kẻ đó hay không?
Lúc này chính Dư Hòa cũng không dám chắc. Hiện tại cậu còn chưa quá rõ ràng về cánh cửa thời không kia, biết đâu sau đó lại ẩn chứa bí mật gì khác thì sao? Nếu vội vã nói ra, vội vã kết luận, e rằng cũng chưa phải là tốt.
Vì thế cậu đối với Nhạc Tôn cúi đầu, trước hết nhận lỗi về mình, còn mọi sự cậu sẽ từ từ tính sau:
-Tôn thẩm, là ta sai rồi, ngày sau không dám nữa.