Một nhà Chu Ninh sau khi trở về, phát hiện hầu hết số tiền tích góp bấy lâu đều bị Tú Phường trộm mất cả. Ước tính phải mất đến sáu quan tiền, tương đương với sáu nghìn đồng. Đây là một khối tài sản bao nhiêu lớn kia chứ?! Một hộ nông gia kiếm cả năm cũng không có nổi hai ba quan tiền đâu!

Khỏi cần phải nói việc này chấn động đến thế nào. Gia trạch xót của khóc nháo đến ầm ĩ, ngày đêm không yên nổi.

Thôn dân tuy lạc hậu và cổ hủ, thế nhưng đại đa số lại là những người chất phác thật thà. Chuyện trộm cắp từ trước tới nay hiếm khi xảy ra, nếu có cũng chỉ là chút lương thực nhỏ, một hai con gà, đôi ba quả trứng trong những ngày đói kém giáp hạt. Cũng chưa đến mức Lý Chính phải mở phiên xử lần nào, chỉ cần trực tiếp đánh cho chục trượng, bắt cam kết trả lại khi vào mùa thu lương là được.

Thế nhưng vụ việc lần này quá lớn, đến nha môn cũng phải vào cuộc truy bắt. Nhưng Tú Phường vốn dĩ khôn lanh, đợi đến khi có án lệnh thì cũng đã không còn dấu tích.

Sau nửa năm truy bắt không có kết quả, Lý Chính thôn Thị An - Hồ Phùng Điền - đành phải mở phiên xử. Quyết định cuối cùng là để Chu Ninh hưu thư Tú Phường, viết cáo văn bêu xấu trong thôn. Đồng thời an ủi một nhà Chu Ninh, bất cứ khi nào tìm được Tú Phường sẽ lập tức lôi ả về trừng phạt.

Thẩm Vân giãy lên không chịu, chỉ tay vào mặt cha nương Tú Phường, rít lên:

-Không bắt được ả thì Tú Gia các người phải trả! Ta bắt các người phải trả, một xu cũng không thể thiếu!

Cha nương Tú Phường tính cách cũng không khác gì nữ nhi của mình, ghê gớm đáp lại:

-Nữ tử đã gả là bát nước hắt đi, xuất giá tòng phu, nó sống làm người Chu Gia, chết làm ma Chu Gia. Sao còn có liên quan gì đến chúng ta?

Dứt lời, cha nương Tú Phường trình lên:

-Đây là hôn thú có đóng dấu và chứng kiến của Lý Chính hai thôn. Lời lẽ đã ghi rõ, nữ nhi của ta là được Chu Ninh dâng sính cưới hỏi đàng hoàng, đã chuyển vào hộ tịch Chu Gia. Nay nó không nên người, xảy ra trộm cắp, kẻ đáng hỏi tội đầu tiên chính là Chu Gia các người dạy thê không thành! Nếu ngươi muốn tính, vậy cũng không hỏi xem mười năm làm tiểu thiếp của Chu Gia, nó hiếu thuận với ngoại gia chúng ta được bao nhiêu? Gom hẳn lại cũng không nổi bao nhiêu xu! Đã như thế còn dám ăn vạ bắt đền chúng ta?

Lời nói sắc sảo vang lên, thôn dân hai bên lập tức chỉ trỏ xì xào.

Lý Chính thở dài, mặc dù có phần nể nang đại ca của Thẩm Vân làm trong nha môn, nhưng thời không này luật tục chính là như vậy. Một khi ca nhi hoặc nữ tử đã được danh chính ngôn thuận gả đi, có hôn thú, đã chuyển hộ tịch vào nhà hán tử, tức là không còn liên quan gì đến ngoại gia nữa. Chính vì thế, dù cho Chu Gia lòng đây uất ức oán hận cũng không làm gì khác được.

Tú Phường chính thức bị hưu, bị dán cáo trạng và thư văn bêu xấu ngay ở bảng lớn trong thôn. Nước chảy đá mòn, nửa năm người ta còn bàn tán, năm năm sau cáo trạng hay thư văn kia đã không còn, cũng chẳng ai để ý đến nữa.

Thế nhưng thứ gì cũng có thể biến mất, ngoại trừ lòng dạ của một mụ đàn bà độc ác như Thẩm Vân.

Tất cả những oán hận ấy, bà ta tính hết lên người của đứa trẻ ca nhi tội nghiệp kia. Chu Gia vì mất tiền mà giận dữ, đồng lòng coi việc Thẩm Vân hành hạ Dư Hòa là điều hiển nhiên. Ả không đánh nhiều cho tốn sức, cũng không có ý định bóp chết cậu cho mang tiếng ác, còn có khi vướng phải lao tù. Mà chính là bắt cậu ngày đêm trên ruộng nương làm việc cật lực không có một một phút giây nghỉ ngơi.

Đồ ăn thức uống của cậu cũng đều là thứ đồ thừa, lắm lúc so ra còn không bằng đám súc vật trong nhà.

Bốn giờ sáng đã dậy làm bữa sáng, nhưng chính mình thì không được ăn.

Năm giờ sáng đun một nồi nước ấm đem đến mỗi phòng hầu hạ từ Thẩm Vân đến ba đệ muội cùng cha khác mẹ kia rửa mặt thay đồ.

Sáu giờ sáng chờ mọi người ăn thừa chút gì thì được ăn chút ấy, đa số chỉ còn lại ít vụn bánh hay chiếc bắp ngô cắn dở, rồi lại vội vàng xuống ruộng lên nương. Làm đến khi trời đã tối đen mờ mịt không thấy đường mới có thể trở về.

Trong thôn người người đều biết chuyện này, thế nhưng bà ta thân là đại nương của cậu, lấy cớ dạy dỗ cậu cũng là phải. Hơn nữa Thẩm Vân lại không đánh đập, không trực tiếp làm cậu bị thương, có cáo trạng cũng không có căn cứ.

________________

Nương cậu đi rồi, mang theo tất cả những gì bà có thể mang đi. Nhưng thứ duy nhất mà nương cậu không mang theo chính là cậu.

Suốt chín năm ở cùng nhau nương cậu cũng chưa từng yêu thương, còn thường xuyên chì chiết. Vì nếu cậu là một hán tử thì cuộc đời của bà đã khác.

Tủi nhục mà lớn lên, chẳng nhận được chút tình thương nào đã trở thành thói quen mất rồi. Cậu cũng không dám trông mong gì vào người cha bạc nhược của mình, càng không nghĩ đến kẻ mang cái danh đại nương của cậu kia bỗng nhiên rủ lòng thương.

Tất cả hi vọng đối với cậu còn không lớn bằng một cọng rơm, thế rồi đến cọng rơm cũng chẳng còn.

Cậu ngã núi trượt chân mà chết. Kết thúc cuộc đời khốn cùng của mình trong đói khát và cô độc.

________________

Trở lại trước tấm gương đồng, nhìn vào gương mặt chẳng có bao nhiêu sức sống, trái tim Du Hòa ngân lên những tiếng nghẹn ngào. 

Bởi vì dòng cảm sâu sắc với nguyên chủ của thân xác này. Dư Hòa dần tiếp nhận được việc bản thân xuyên thành ca nhi, nó đã không còn là điều gì quá đáng sợ nữa.

Hai người bọn họ mặc dù sống hai thời không khác nhau nhưng lại chẳng khác gì nhau. Cũng sinh ra là “trưởng nam” trong nhà, nhưng đều không thể thừa kế gia tộc, đều là kiếp sống bị khinh khi hãm hại.

Cho đến chết.

Phải rồi, một kẻ đã từng trải qua sống chết như cậu, còn thứ gì mà đáng sợ nữa đây?

Ở thời không trước, cậu cũng có không ít lần có thể liều mạng trốn đi, nhưng cậu đã không làm. Cũng đã có lần báo chí tới phỏng vấn cuộc sống của cậu sau nhiều năm được Phẩm Vân nhận nuôi, cậu cũng không dám nói ra sự thật. Cắn răng nói theo lời đã được học thuộc từ trước.

Khi đó cậu quá yếu đuối, lại vẫn còn một chút mong chờ vào hai người mà cậu gọi là cha mẹ. Sợ rằng có khi nào cậu trốn đi rồi, khi mẹ cậu tìm về sẽ không thấy hay không? Hay là hi vọng rằng cha cậu sẽ có một ngày đột nhiên nhớ ra rằng ông vẫn còn một người con là cậu?

Hiện tại nghĩ lại, thật sự muốn cười bật lên chua chát. Cười cho chính cậu và cả Dư Hòa nguyên chủ.

Cậu hướng mặt về phía cửa sổ, khẽ khép mi mắt. Dư Hòa nguyên chủ, nếu như trời đất này đã bao dung đã để ta được sống lại trong thân xác của cậu.

Ta tuyệt đối sẽ không sống cuộc đời đầy tăm tối ấy nữa. Ta cũng sẽ không khuất phục Chu Gia bọn họ, càng sẽ không để bọn họ mặc sức chà đạp ta.

________________

Đúng lúc này, trong đâu Dư Hòa vang lên một giọng nói.

"Hoàn thành tiếp nhận ký ức nguyên chủ. Không gian mang theo toàn bộ lương thực. Và vật phẩm ký chủ đã tạo ra ở thời không trước"

Dư Hòa sững người, hoang mang chưa hiểu được hết ý nghĩa của câu nói đó, trước mặt cậu bỗng nhiên xuất hiện một cánh cửa huyền ảo, giống như là được kết thành từ những ngọn lửa màu xanh nhạt.

Cậu giật mình, hơi lùi lại về phía sau một chút. Nhưng cơ thể phút chốc lại giống như không theo điều khiển của bản thân, tự động bước qua cánh cửa ấy.

Trong không gian là một nhà kho rộng.

Dư Hòa cố gắng trấn tĩnh hơi thở, nhìn kỹ xung quanh. Khi không thấy có bất kỳ ai khác ngoài cậu, mới yên tâm bước vào. Lại nhận ra được đây chính là nhà kho của trang trại thuộc thời không trước. Phía bên trái cậu là hàng trăm bao thóc gạo được xếp chồng lên nhau gọn gàng. Trước mặt cậu là một chiếc kệ rất lớn, trong đó có cả trăm ngăn đựng các loại hạt giống tốt. Bên góc kho là nơi chứa nông cụ. Còn phía bên phải là nơi đựng những thứ đã thành thành phẩm. Có hàng hàng quả trứng gà vịt đủ loại, cả trăm thùng sữa dê bồ, rau củ quả chất ngập như một ngọn núi nhỏ. Ngoài ra còn có đủ các loại thịt tươi mới đã được làm sạch sẽ để đầy một khu.

Dư Hòa không tin nổi vào mắt mình, có chút run nhẹ bước tới. Cậu nhấc một chiếc bắp ngô ra khỏi giỏ, mùi hương của bắp tươi lập tức phả trên sống mũi. Quả nhiên vô cùng tươi mới.

Cậu lại múc một thìa sữa lớn, có chút căng thẳng mà uống thử. Đến khi mùi vị sữa tươi thơm mát trôi qua cuống họng, ngân trên chóp lưỡi, cậu mới dám tin đây là sự thật.

Giọng nói tiếp tục vang lên.

"Hoàn thành tiếp nhận kho không gian"

Dư Hòa dường như đã hiểu được. Đây có lẽ là sau khi cậu xuyên qua, liền được mang theo thành quả làm việc của những năm đã sống ở thời không trước.

Vì thế từ bất ngờ chuyển thành vui mừng, cậu lập tức đi dạo khắp một vòng, càng đi càng ngạc nhiên đến sửng sốt. Từ những thứ nhỏ nhất như chiếc bánh mì cho đến những thứ cao cấp hơn như mật ong rừng, thịt bò, linh chi, nhân sâm. Dường như là các vật phẩm mà cậu đã từng góp sức làm ra đều có mặt ở đây.

Một lát sau, khi Dư Hòa cũng vừa mới lấy lại được bình tĩnh, giọng nói lại vang lên bên tai.

“Cảnh báo có người tới!” 

Sau đó một hình ảnh xẹt qua trước mặt cậu. Là Tôn thẩm đã về tới cổng. 

Du Hòa lập tức quay người muốn chạy về phía cánh cửa thời không, lại giật mình bởi nó đã xuất hiện ở ngay trước mặt chỉ cần bước chân là qua. Vừa qua thời không bên này, cánh cửa cũng lập tức biến mất.

Dư Hòa còn tưởng đó là một giấc mộng, thế nhưng trên tay cậu là thứ gì đây? Chẳng phải là một củ nhân sâm đó sao?! Khi nãy cậu đang cầm tới nó thì nghe được tiếng cảnh báo của kho không gian, liền vội vã trở ra, quên đặt trở lại. Không ngờ lại thực sự có thể mang ra được.

Nếu chuyện này là thật, xem ra cuộc sống sau này của cậu sẽ tốt hơn rất nhiều.

________________

*Lý Chính: người cai quản toàn bộ các vấn đề của thôn như hộ tịch, đất điền…

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play