Hai người bước nhanh về phía cây cầu.
Cây cầu được chế tác bằng bảo thạch màu xanh ngọc bích đặc biệt đẹp mắt dưới cái nắng dịu nhẹ của buổi sáng.
Bên trong đình là một đám nam thanh nữ tú đang ngồi nói chuyện phiếm với nhau xung quanh một chiếc bàn tròn ngọc bích.
Khi thấy Giản Giản bước về phía bên này tất cả những người kia đều ngoái lại nhìn.
Đa số người đều mở miệng chào hỏi.
“ Ô , Hoa tiểu thư, tiểu thư đằng sau là ai vậy ,sao trước nay chưa từng thấy qua”
Nói ra chính là một tên công tử bột,nhìn qua là biết hạng người như thế nào.
Giản Giản đáp lại một nụ cười.
“Là nhị tiểu thư của Phượng gia”
Đám người nghe xong cũng hít một ngụm khí lạnh , Phượng gia chính là bà tổ của thương nhân gia tộc lâu đời .
Chuyện Cảnh Nghi là con nuôi của Phượng gia cũng không phải là bí mật gì thế nên ai cũng biết nhưng bất quá cũng là tên trong gia phả dòng họ Phượng, ít nhất cũng không ai dám làm gì cô.
Cảnh Nghi và Giản Giản ngồi xuống ghế.
Cảnh Nghi không nói gì, Giản Giản cũng chỉ là cho họ mặt mũi nên cũng đáp lại như bạn bè bình thường.
" Tiểu Hoa , không nghĩ đến cô có thể lên được đỉnh Đài Liên Sơn đó hơn nữa còn đưa chúng tôi lên cùng "
Người vừa nói là Trân Hạ , cũng được coi là một gia tộc khá có tiếng trong thành phố này nhưng bất quá so với Hoa gia thì các chỉ là nhà bình thường mà thôi .
"Đúng vậy đó , Đài Liên Sơn là tài sản tư nhân nếu không phải chủ nhân cho phép vậy cũng không thể lên được đây." - Lam tiểu thư.
Cả đám nam thanh nữ tú nói chuyện được một hồi bỗng nhiên Giản Giản lên tiếng
“ Tháng sau không phải là ngày nhập học sao, mấy người học ở trường nào vậy?”
Dù giọng cô khá nhẹ nhưng vẫn đủ đẻ ở đây ai cũng nghe thấy.
“Chúng tôi đều học ở đại học Tường Vy,còn cô thì sao?”
“Tôi cũng học ở đó”
“ Vậy sao , đến lúc đó nhớ tìm chúng tôi đó”
Ở trong đám có một cô gái rất nhút nhát nhưng lại khá xinh xắn đẹp kiểu thanh thuần , từ lúc Giản Giản và Cảnh Nghi đến đây cũng không nghe cô ấy nói lời nào.
Giản Giản liếc mắt về phía cô gái kia.
“Đó là ai vậy?”
“ Cô nói tiểu Mộc sao , là đại tiểu thư của Hạ gia, rất ít khi nói chuyện cô đừng để ý nhiều tiểu Mộc từ bé đã vậy”
Giản Giản gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Những người đó cũng không biết nói gì , thảo luận về đầm sen ở đây một chút rồi ai nấy đều đi về.
Khi những người đó về hết thì trời vẫn chưa tối hẳn.
“Tiểu Nghi cậu có đi Tường Vy không,từ lúc bé đến giờ cậu cứ thuê gia sư học tại nhà không biết chán sao đến Tường Vy học cùng tớ đi , nếu không tớ sẽ rất buồn đó cậu nghĩ xem từ bé đến giờ chỉ một mình tớ đi học rồi về mới được gặp cậu đó, tiểu Nghi aaa”
Giản Giản kêu nguyên một tràng rồi mới dừng .
"Ừ" Cảnh Nghi
Chương này hơi ít vì viết vội , xin lỗi mọi người mấy ngày nay mình bị ốm á.