Trắc Phúc Liên Nghi Đại Đường Chỉ

Chương 2.Đài Liên Sơn (1)


3 tuần


Cảnh Nghi thật sự rất đẹp người hầu trong biệt thự lúc nào cũng bàn tán cô các thứ , bảo cái gì Cảnh Nghi còn đẹp hơn minh tinh gì gì đấy  .

 Trong lúc chờ Giản Giản tới đón ,Cảnh Nghi ngồi trên ghế sofa, tay liên tục bấm máy tính ,đôi tay cô trắng nõn không tì vết ,lả lướt giống như chiếc lá rơi xuống nhưng trên màn hình máy tính thì chẳng có gì khiến đám người hầu khó hiểu gãi gãi đầu nhưng cũng chẳng dám mở miệng hỏi cứ như vậy làm hết phận sự của mình . 

 Được một lúc sau , trước của khu biệt thự có tiếng xe truyền đến .Đậu trước cổng biệt thự chính là một chiếc xe sang trọng vô cùng nhìn qua là biết có tiền cũng không mua được. 

 Trên xe một cô gái xinh đẹp bước xuống, mái tóc xanh như đại dương lất phất theo gió xuân mặc váy body đen nhánh lộ ra đường cong mê người khiến người khác không rời mắt.

 Giản Giản nhìn biệt thự trước mắt không do dự bước vào một cách soái khí .

 "Kính chào Hoa tiểu thư, tiểu thư đang ở bên trong ạ" Người hầu cúi người nhanh mồm nhanh miệng nói cho Hoa Giản Giản.

 Hoa Giản Giản biểu lộ mình biết  gật đầu đi vào biệt thự.

 “ Tiểu Nghi aaaa,”

 Khi vừa thấy Cảnh Nghi lập tức bỏ qua hình tượng tổng tài của mình , vọt tới ôm Cảnh Nghi hôn lấy hôn để .

 Cảnh Nghi vẻ mặt đã quen cũng không có phản kháng mặc kệ tổng tài ôm hôn mình.

 Giản Giản thấy cô không phản ứng liền buông ra đòi ăn vạ.

 “Tiểu bảo bối aaaa, em không đáp lại tôi sao huhuhu ,...”

 Cảnh Nghi thấy vậy thì kéo Giản Giản từ dưới nền lên ôm vào lòng ,Giản Giản cũng không nháo nữa .

 Nhưng Cảnh Nghi buông một câu bên cạnh tai Giản Giản

 “Tổng tài đâu”

 Giản Giản nghe xong lập tức đòi cô phải đền bù còn cái gì mà sống chết muốn ôm cô thật là phiền não , mà Giản Giản còn tật lực giả vờ cách xa cô nhưng cái miệng thì cứ nói không ngừng đến lúc ở trên xe rồi mà Giản Giản vẫn cứ nói.

 Chiếc xe từ từ lăn bánh rời khỏi khu biệt thự.

 “Tiểu Nghi aaaa, tháng sau là đến ngày đi học rồi tiểu bảo bối của cậu không muốn đi,mà lần này đi học ở trường mới cơ , không chịu đâu”

 Giản Giản kêu gào , thâm tâm vùng vẫy ánh mắt nổi lên sự giãy giụa hiện rõ cũng phải thôi đang chơi vui ai lại muốn đi đến cái nơi gặp một hơn mấy trăm người không quen biết còn bị bắt ngồi trên ghế cả buổi sáng nghe mấy người đeo kính lải nhải trên bục giảng nói không ngừng chứ.

 "Ừ , trốn học "Ánh mắt Cảnh Nghi không chút dao động nhưng lời thốt ra lại khiến người khác nếu nghe được cũng thấy bất ngờ, một cô gái nhìn qua ngoại trừ màu đỏ rực trên người thì đều cảm thấy cô rất ngoan .

 “Đúng rồi cũng có thể trốn học mà , tiểu Nghi đúng là siêu thông minh, haha”

  Được một lúc lái xe cuối cùng cũng đã đến dưới chân Đài Liên Sơn, vì là ngày nghỉ nên cũng có khá là nhiều người đến tham quan nơi này .

  Khi thấy một chiếc xe sang trọng như vậy lái đến đây đa số ánh mắt mọi người đều dồn lên chiếc xe trong mắt không dấu nổi sự tò mò suy đoán chủ nhân của xe .

  Bước xuống xe là Giản Giản,với vẻ đẹp tựa như tiên nữ hạ phàm của mình và màu tóc nổi bật thì đương nhiên ai cũng nhìn nữ với vẻ ái mộ ,ghen tị, nam thì nhìn chằm chằm.

   Đa số tưởng rằng Giản Giản sẽ đi lên nhưng không nghĩ tới Giản Giản lại bước sang phía ghế phụ mở cửa xe ra.

  Cảnh Nghi từ trên xe bước xuống một thân như lửa khiến những người tò mò lập tức bùng nổ ,dường như đều lấy di động ra ghi lại khoảnh khắc giống như ngàn năm có một này .

  Cảnh Nghi nhìn toàn cảnh xung quanh , chân bước xuống chờ Giản Giản đóng cửa xe rồi đứng chung chỗ với cô .

  “Đó là ai vậy ,thật xinh đẹp”

  “Sẽ không phải là minh tinh nào chứ”

  “Cũng không phải minh tinh dù sao trong giới giải trí cũng không có ai đẹp như hai người cô ấy”

  “Cũng thật quá xinh đẹp rồi ”

  " ..." 

  Mọi người xung quanh bàn tán đến kịch biết, có người còn cả gan dám tiến tới xin chứ ký nhưng chỉ nhận lại một nụ cười và câu nói chúng tôi không phải minh tinh của Giản Giản.

  Cảnh Nghi và Giản Giản cùng nhau đi lên bậc thang đi về phía đỉnh núi.

  Sở dĩ gọi là Đài Liên Sơn cũng đơn giản nơi đây có rất nhiều hồ sen và nở rât đẹp đặc biệt là vùng đỉnh núi có một hồ sen đặc biệt đẹp nhưng cũng chỉ xem qua ảnh chụp của một số ít người được lên vì đây là tài sản tư nhân hợp pháp của Giản Giản,những người lên được đỉnh núi chỉ có Giản Giản mới có thể quyết định được .

  Khi thấy Cảnh Nghi và Giản Giản lên được đỉnh núi mọi người cũng không khỏi trầm trồ.

  Lúc bước bộ trên bâch thang dẫn đường Giản Giản nói gì đấy không đầu không đuôi toàn là những lời nhảm còn Cảnh Nghi chỉ lâu lâu đáp lại cho qua.

  Lên đến gần đỉnh , ở bậc thang dẫn đường có một cái cổng mang phong cách khá cổ xưa có khắc chữ Liên và hình hoa sen vô cùng đẹp mắt .

  Nhưng đối nghịch với vẻ đẹp tao nhã của cái cổng thì hai người vệ sĩ lực lưỡng canh giữ lại có chút doạ người 

  Cảnh Nghi cũng không phải là lần đầu lên nên cũng không cảm thấy gì .

  “Tiểu thư , Phượng tiểu thư, những người được tiểu thư mời tới đang ở trên kia”

  Nhìn thấy Cảnh Nghi và Giản Giản hai tên vệ sĩ liền cúi chào , một tên nói cho Giản Giản.

  Nghe thấy có người khác , Cảnh Nghi chỉ quay sang Giản Giản.

  " Là một số người quen mới chẳng qua cho họ chút mặt mũi mà thôi" Giản Giản là vừa bước đi vừa giải thích.

  Cảnh Nghi cũng không có nói gì,cô biết Giản Giản là người như thế nào nên không nói gì chỉ nhẹ gật đầu.

  "Không phải là tiểu Nghi ghen chứ, thật khả ái aaa" Giản Giản giọng như kích động, nhưng đơn giản là nói đùa mà thôi.

  Trên đỉnh núi ngoài hồ sen ra thì còn có một cái đình nằm giữa hồ và một số cây câu không có quy luật nối đình và bờ hồ .

 

  Chúc mọi người buổi sáng tốt lành.

  


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play