Diệp Hoan là mua cho ba mẹ, đâu thể để họ trả, vội nói: “Đã qua mấy ngày rồi, chắc chắn người ta không cho trả. Mẹ, mẹ xem áo lông vũ con mua cho mẹ có đẹp không, vừa người không, thích màu này không?”
Diệp Hoan lấy áo lông vũ cô mua cho mẹ ra, bảo Lý Vệ Hoa mặc thử, muốn dùng việc này chuyển lực chú ý của mẹ. Diệp Đông và Diệp Nam ở một bên nhìn Diệp Hoan bị rầy, đều cảm thấy cô tiêu tiền cũng khá hợp lý, cũng nói đỡ cho cô: “Mẹ, Hoan Hoan kiếm được tiền nên muốn mua quần áo cho mẹ, mẹ không nên vui sao? Dù sao chị ấy mua quần áo cho bọn con, bọn con đều rất vui!”
Lời này khiến Lý Vệ Hoa hoàn toàn cạn ngôn, đợi Diệp Hoan cố mặc áo lên cho bà, kéo bà tới trước gương, đợi bà nhìn thấy mình cũng mặc áo lông vũ vừa lưu hành, còn là áo lông vũ do con gái hiếu kính, trên mặt không nhịn được lộ ra nụ cười.
Lý Vệ Hoa ra vẻ uy nghiêm nói: “Hoan Hoan, chỉ cho con lần này, sau này không được tiêu tiền lung tung. Con đã lớn rồi, phải biết để dành tiền mới được, không thể có chút tiền là tiêu sạch!”
Lý Vệ Hoa nói xong, xoay người trước gương: “Con cũng rành thật, chọn cho mẹ cái áo vừa khít, mặc vào rất vừa. Nếu không vừa, còn không thể trả hàng, vậy thì lỗ quá.”
Áo lông vũ không rẻ, bà mặc không vừa, bảo bà tặng cho người khác, bà không nỡ đâu.
Lý Vệ Hoa không nhịn được lẩm bẩm một câu trong lòng: Đứa phá của này, không hề giống bà chút nào.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play