Tiểu Tiên Nữ Đoán Mệnh

Chương 1


4 tuần

trướctiếp

Trong một huyện thuộc quyền quản lý của thành phố S, có một ngọn núi nhỏ vô cùng tầm thường tên là núi Phượng Hoàng. Quanh năm thôn dân ở dưới chân núi Phượng Hoàng rất quen thuộc với ngọn núi này. Nghe nói đời trước lúc gặp hoạ, thôn dân xung quanh nhờ hoa cỏ cây cối ở đây mới có thể sống sót.

Núi Phượng Hoàng cũng không phải một ngọnn núi đơn lẻ, ở chung quanh nó còn có những ngọn núi khác lượn quanh, rất nhiều núi có nguồn suối, có thể nói là non xanh nước biếc. Mà bởi vì "núi Phượng Hoàng" nên đặt tên trấn là trấn Phượng Hoàng, là một nơi tốt đất lành chim đậu, hội tụ nhân tài.

Nếu nói ở trấn Phượng Hoàng gia đình khá có danh tiếng là nhà nào, trong đó ắt sẽ có nhà cảnh sát Diệp - Diệp Trường Vinh. Mà nói nhà ông vì sao nổi tiếng, chủ yếu là bởi vì nhà ông sinh ba khiến người ta ước ao, hai trai một gái. Sinh một thai trai gái đã đầy đủ hết, tập hợp thành chữ "tốt", khiến không ít người ngưỡng mộ.

Bởi vì năm ấy thai tam bào sinh ra, chính là lúc bắt đầu thực hành kế hoạch hoá gia đình. Cảnh sát Diệp thân là nhân viên chính phủ, theo quy định nhà ông chỉ có thể sinh một thai, nhưng vợ ông có năng lực, sinh một lần ba đứa, quá giỏi!

Đặc biệt là những gia đình chỉ sinh con gái, còn tha thiết mong chờ muốn sinh con trai, quả thực ước ao ghen tị với cảnh sát Diệp, đều cho rằng ông cưới một người vợ giỏi biết đẻ con.

Dân phong ở hương trấn những năm 80 tương đối bảo thủ, phần lớn người đều cho rằng sinh trai sinh gái là do phụ nữ. Phụ nữ gả tới nhà chồng sinh ngay con trai thì sống ở nhà chồng rất sung sướng, bình thường sẽ không bị mẹ chồng bắt nạt quá quắt. Thế nhưng phụ nữ không thể sinh con trai thì thảm rồi, hầu như mỗi ngày bị mẹ chồng mắng đến con trai cũng không sinh được, vô dụng, cả nhà còn có thể bị người trong thôn chê cười là "số tuyệt hậu".

Trở lại chuyện chính, thân là người nổi tiếng trong trấn, nhóc cả Diệp Hoan một trong ba bào thai vào giờ phút này đang ngồi ở trên tảng đá lớn dưới gốc cây liễu già, nhìn quang cảnh thôn trấn cổ xưa tới xuất thần.

Mà hai bé trai trong ba bào thai Diệp Đông và Diệp Nam ở kế bên chơi với đám nhóc.

Còn nguyên nhân khiến Diệp Hoan đờ ra, rất không bình thường, là bởi vì cô vậy mà sống lại. Cô đã sống lại chừng mấy ngày, nhưng vẫn không dám tin. Diệp Hoan cảm thấy cô giống như sống ở trong mơ vậy.

Ngẫm lại đời trước cô vừa mới thi đại học xong còn chưa kịp ươm mầm hoài bão, không nghĩ tới lại xảy ra tai nạn xe cộ ngỏm củ tỏi. Sau khi Diệp Hoan sống lại mới biết cô có thể sống lại hẳn là có liên quan tới không gian trong la bàn.

Diệp Hoan từ nhỏ đã đeo một dây chuyền la bàn trên cổ, chính sợi dây chuyền la bàn này để cô nghịch thiên cải mệnh, cho cô sống lại.

Kiếp trước sau khi Diệp Hoan hiểu chuyện, đã từng bởi vì tò mò nguồn gốc của dây chuyền, từng hỏi cha mẹ cô sao lại đeo dây chuyền la bàn cho cô. Phải biết cha cô là cảnh sát nhân dân, mẹ của cô cũng là người có văn hóa, hẳn là sẽ không tin tưởng phong kiến mê tín.

Thế nhưng vẫn luôn đeo trên người cô từ nhỏ, nhất định là cha mẹ cô chủ động đeo cho cô. Vậy tại sao bọn họ đeo sợi dây chuyền này cho cô?

Lúc trước Diệp Hoan từng hỏi việc này, chẳng qua là lúc ấy vẻ mặt cha mẹ một lời khó nói hết, không biết trả lời như thế nào. Sau đó cha mẹ qua loa lấy lệ trả lời cô, nói cô lúc vừa ra đời thân thể yếu ớt, sợ cô sống không lâu nên mới xin một sợi dây chuyền la bàn từ một đạo quán nào đó đeo cho cô. Cha mẹ còn cố ý dặn cô nhất định không được tháo xuống.

Diệp Hoan biết, từ nhỏ cô không bị bệnh, thân thể cực kỳ khỏe mạnh, có lúc hai em trai bị cảm, cô thậm chí không bị lây. Vì thế Diệp Hoan ôm thái độ nghi ngờ đối với lời giải thích của cha mẹ.

Thế nhưng cha mẹ không nói thật, Diệp Hoan cũng không hỏi nhiều. Chẳng qua là dây chuyền mà thôi, nếu cha mẹ nhất định muốn cô đeo, vậy cô đeo là được rồi.

Sau đó, Diệp Hoan bỏ lỡ cơ hội biết chân tướng.

Mặc kệ thế nào, Diệp Hoan bởi vì không gian la bàn mà sống lại, cô vô cùng vui sướng. Dù sao ai cũng không muốn thanh xuân quý báu đi đời nhà ma. Diệp Hoan nghĩ: Cô chết rồi, người đau lòng nhất nhất định là cha mẹ và hai em trai, cũng không biết cha mẹ đời trước thế nào, có thể bởi vì cô bất ngờ bỏ mình mà đau lòng lại hại thân không.

Diệp Hoan không khỏi vui mừng, may là cô sống lại. Đời này cô nhất định phải đối tốt với cha mẹ gấp bội, báo đáp công ơn nuôi dưỡng của bọn họ. Đồng thời cũng phải đối tốt với hai em trai, ai bảo các em trai vẫn luôn nhường người chị gái này chứ?

Tuy rằng sau khi Diệp Đông và Diệp Nam hiểu chuyện, không gọi Diệp Hoan là chị, mà luôn gọi Diệp Hoan là "Hoan Hoan", thế nhưng tình cảm của ba chị em tốt vô cùng. Hơn nữa bọn họ là sinh ba, lại cùng nhau lớn lên, cùng nhau học tập, lúc đi học ngoại trừ học đại học, bọn họ đều chung một lớp…

Vì thế, giữa bọn họ có sự hiều ngầm hiếm có từng ấy năm, không phải chị em bình tường có thể so sánh.

Diệp Hoan nhìn hai em trai cách đó không xa đang chạy nhảy sung sướng không biết sầu lo, trong lòng ngưỡng mộ không thôi. Nếu như cô không phải người sống lại, tuổi ấu thơ hẳn cũng sẽ vui vẻ như vậy. Nhớ tới khi còn bé cô và hai em trai thân thiết quậy cùng nhau mỗi ngày…

Diệp Hoan sống lại vào năm sáu tuổi, cô nhớ, chờ qua mùa hè này, cô và hai em trai sẽ học lớp mầm non, học hai năm rồi vào tiểu học, sau đó là trung học cơ sở, trung học phổ thông, còn phải tham gia thi đại học lần nữa. Nghĩ đến lặp lại tháng ngày đen tối trước kỳ thi đại học, Diệp Hoan lập tức cảm thấy tháng ngày sống lại mờ mịt tối tăm.

Ngay khi Diệp Hoan đang mê muội với hồi ức ngày xưa thì nghe thấy bên tai truyền đến giọng trẻ con trong trẻo: "Hoan Hoan, sao chị ngồi mãi thế, nhanh lại đây cùng chơi với bọn em!"

Diệp Hoan vừa nghe đã biết là Nam Nam đang gọi cô, ngẩng đầu thì thấy Nam Nam vẫy tay với cô, muốn gọi cô qua chơi.

Diệp Hoan đương nhiên sẽ không chạy lung tung khắp nơi với một đám nhóc, trời nóng, cô mới không chạy đâu. Những đứa trẻ này không phải chơi "cảnh sát bắt ăn trộm" thì chính là chơi "Giải Phóng Quân đánh quỷ Nhật Bản"; nếu không thì là chơi trốn tìm, tìm rồi trốn khắp nơi, có người thậm chí trốn trong đống rơm, khiến cả người dơ dáy, lúc về nhà ăn cơm lại phải bị cha mẹ dạy dỗ.

Nếu nói vì sao Diệp Hoan biết rõ ràng như thế, là bởi vì cô đã trải qua giai đoạn trưởng thành này, khi còn bé cô không ít lần tham gia những hoạt động ấy, chạy nhảy lung tung khắp nơi với đám nhóc con. Sống lại rồi cô đương nhiên sẽ không tiếp tục những trò chơi trẻ con đó, thế nhưng cô cũng không có ngăn cản hai em trai chơi. Dù sao những gì các em trai trải qua mới là tuổi thơ bình thường.

Diệp Hoan cũng không qua, mà bảo bọn chúng chạy tới. Chờ hai em trai chạy tới như một cơn gió đến trước gót chân cô, Diệp Hoan nhìn hai nhóc chạy đến đầu đầy mồ hôi, mồ hôi ở trên mặt để lại một vệt dơ, giống như đám khỉ dính bùn, cô ghét bỏ nói: "Nhìn mặt mày của hai em kìa, dơ không nhìn nổi, về đến nhà mẹ chúng ta lại phải dạy dỗ các em. Đông Đông, Nam Nam, các em khát không, nếu không thì về nhà uống nước rồi trở ra chơi?"

Thuận tiện rửa sạch sẽ hai gương mặt khỉ nhem nhuốt này.

Diệp Hoan nhắc tới uống nước, hai anh em chơi điên cuồng đúng là cảm thấy khát.

Đông Đông tựa như đại ca quay đầu lại kêu: "Các anh em, ngày hôm nay chúng ta chơi tới đây thôi, chờ ăn cơm trưa xong lại tập hợp."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp