Bởi vì mùa hè trời tối muộn, phải tới cỡ tám giờ mới tối không nhìn thấy gì, Diệp Hoan không hỏi mẹ lấy đèn pin.

Thời này đèn pin cũng là vật phẩm trân quý không nỡ lãng phí, bình thường người lớn sẽ không cho trẻ con dùng.

Mấy đứa trẻ vây quanh cây lớn, Diệp Đông và Diệp Nam khoe khoang chúng biết nhiều, lần lượt kể cho anh nhỏ ổ như thế nào giống ổ mà ve sẽ chui ra.

Diệp Đông còn cầm một cái xẻng nhỏ, ai tìm được ổ thì người đó đào. Thi thoảng tốn một mớ sức mới có thể đào ve ra. Sau khi bắt được bỏ vào trong lọ, quay về ướp lên, đề phòng qua đêm thoát vỏ.

Cô bé Trân Trân vây quanh Diệp Hoan, nhìn cô tới đâu đào sẽ đi theo tới đó, chỉ cần Diệp Hoan đào được một con ve, cô ấy sẽ vui vẻ vỗ tay. Nhưng nhìn thấy ve giương nanh múa vuốt, Trân Trân lo lắng hỏi: “Hoan Hoan, con này trông rất đáng sợ, thật sự ăn được sao?”

Diệp Hoan: “Đợi mẹ chị chiên rồi em nếm thử, rất ngon.”

Đương nhiên còn phải xem khẩu vị cá nhân, có người thích ăn, có người không thích ăn. Bình thường người lớn đều cảm thấy thứ này trời sinh trời nuôi, sạch sẽ, ăn vào có tư vị đặc biệt, còn có rất nhiều trẻ con nhìn thấy ve được chiên lên liền sợ hãi, không dám ăn.

Kỷ Nguyên Sâm tuyệt đối sẽ không đào đất tìm ve, còn phải xuống tay bới, cậu ấy sợ bẩn. Diệp Hoan nhìn thấy dáng vẻ đó của cậu ấy liền biết cậu ấy tới làm nền.

Kỷ Nguyên Sâm nhìn thấy bốn đứa nhỏ đều mở to mắt tìm ve, cậu im lặng: Thứ này trông có vẻ dở, không biết sao họ lại hăng hái bắt như vậy, chi bằng đọc sách thêm một lúc thú vị hơn.

Nếu Diệp Hoan biết suy nghĩ của cậu ấy, chắc chắn lẩm bẩm: Chẳng trách là học bá, từ nhỏ đã thích đọc sách học tập.

Không biết Kỷ Nguyên Sâm nghĩ gì nghĩ tới xuất thần, giẫm một chân bên mép hốc cây, bị Diệp Hoan phát hiện, nhanh chóng kéo áo 3 lỗ trắng của cậu ấy một cái: “Anh cẩn thận một chút, đừng để rơi xuống hố.”

Kỷ Nguyên Sâm sâu sắc nhìn vết cấu trên áo, nhẫn nhịn nỗi kích động lập tức về nhà thay quần áo, nói: “Cảm ơn.”

Kỷ Nguyên Sâm chẳng những thích sạch sẽ quá đà, cậu ấy còn không thích người khác đụng vào mình. Bởi vì từ nhỏ cậu ấy đã sớm ghi nhớ được, lúc nhỏ rất nhiều bà cụ và dì thấy cậu ấy đáng yêu, cứ xoa mặt của cậu ấy, mới đầu không biết phản kháng, lớn thêm một chút liền không cho người khác sờ.

Diệp Hoan: Nam thần tương lai thật lạnh lùng, không thích quan tâm người khác, May mà cô chỉ muốn tạo quan hệ tốt với nhà chú Kỷ, không bắt chuyện với nam thần, nếu theo đuổi được nam thần thật sự hơi khó.

Diệp Hoan cảm thấy mình là kiểu bị động trong tình cảm, sẽ không chủ động theo đuổi đàn ông, có người theo đuổi cô, nếu cô thấy ổn sẽ đồng ý qua lại, còn kết hôn gì đó, phải xem tình cảm của hai người tiến triển như thế nào. Hợp thì tụ, không hợp thì tan.

Đương nhiên, bây giờ cô còn nhỏ, qua mười mấy năm nữa cân nhắc chuyện này cũng không muộn.

Mấy đứa trẻ bắt mãi tới khi trời tối mới về.

Kỷ Chấn Hoa cười hỏi: “Các con bắt được mấy con?”

Trân Trân giành trả lời: “Mười sáu con.”

“Không ít nha, dì thấy chiên đủ một đĩa.”

Lý Vệ Hoa nói: “Đợi lát nữa dì ướp xong, ngày mai bắt thêm gom nhiều một chút, nếu không không đủ ăn. Mấy hôm nữa sẽ chiên cho các con ăn, tới lúc đó mấy đứa nếm thử.”

Sau đó người nhà họ Kỷ tạm biệt về nhà, về nhà còn phải trải giường dọn dẹp một chút mới có thể ngủ.

Lý Vệ Hoa đã thu dọn xong bát đũa, chuẩn bị nước tắm cho bọn trẻ, bảo chúng xối nước lạnh.

Đêm mùa hè vẫn rất nóng, tuy nhà họ Diệp có quạt gió, nhưng quạt nhiều không phải lãng phí điện sao, cho nên về cơ bản nhà họ Diệp không bật quạt ngủ. Nếu nóng tới mức không chịu nổi, cả nhà lên nóc nhà ngủ. Nếu ngủ trong viện, muỗi khá nhiều.

Nếu ngủ trên nóc nhà, ba đứa nhỏ sinh ba nằm giữa, Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa nằm ở hai bên, sợ bọn trẻ ngủ không thành thật, lăn lung tung.

Tối khuya, Diệp Hoan nghe tiếng ếch kêu và tiếng kêu của dế tiến vào trong mộng. Đương nhiên, trước khi ngủ không thể không tu luyện công pháp.

Lý Vệ Hoa quạt quạt đuổi muỗi cho bọn trẻ, bà bỗng nhiên nói: “Trường Vinh, anh có cảm thấy thoắt cái trở nên mát mẻ hơn một chút không.”

Diệp Trường Vinh híp mắt nói: “Vậy sao, không có gió? Tối rồi, mát hơn chút là bình thường.”

Đều là họa do Diệp Hoan gây ra. Vốn dĩ Diệp Hoan ở sát mẹ, đợi lúc cô kết nối nguyên khí trời đất tu luyện công pháo, xung quanh hình thành một khí tràng đặc biệt, Lý Vệ Hoa là người cảm nhận được mát mẻ trước nhất cũng không kỳ lạ.

Đợi Lý Vệ Hoa quạt tay mệt, kéo chăn đơn đắp cho các con, nhắm mắt ngủ.

Đợi tới nửa đêm lạnh, Diệp Trường Vinh tỉnh ngủ, gọi ba đứa nhỏ thức dậy lần lượt đi xuống, cả nhà lại chuyển vào trong nhà ngủ.

Sáng ngày hôm sau thức dậy, Diệp Trường Vinh cảm thấy tối qua ngủ rất ngon, sau khi thức dậy tinh thần sảng khoái, cơ thể nhẹ nhõm rất nhiều. Ông có thói quen dậy sớm tập thể dục, sau khi giải ngũ vẫn luôn duy trì thói quen này, Ông lại gọi hai anh em Diệp Đông, Diệp Nam dậy cùng tập thể dục với mình.

Ba cha con đến con đường nhỏ ngoài đồng chạy một vòng, quay lại đánh quyền gì đó. Ngủ sớm dậy sớm tập thể dục, sức khỏe nhân đôi. Mới đầu có người dậy sớm ra đồng làm việc, nhìn thấy ba cha con ra ngoài chạy bộ, thường cười họ. Thời gian dài đều quen rồi.

Nhưng Diệp Trường Vinh không có yêu cầu nghiêm với đứa con gái Diệp Hoan này, con gái nhỏ ngoan ngoãn, nên ngủ nhiều thêm một lúc.

Đợi Đông Đông và Nam Nam theo cha chạy ra ngoài, Diệp Hoan cũng tỉnh, cô theo thói quen luyện công hít thở, học kiến thức tướng học. Cô còn thuận tiện tìm hiểu một chút về phần “y” đó, đáng tiếc cô không có chút gốc nào, có đọc cũng không hiểu. Diệp Hoan cảm thấy cô nên tìm một sư phụ trung y cho mình mới được, cách ngành như cách núi, nếu không dựa theo cách một mình nhắm mắt làm bừa của cô, sau này chỉ có thể học được trình độ tay ngang.

Thực ra nếu có sư phụ tướng học giải đáp nghi vấn cho cô, cô có thể học được nhanh hơn một chút.

Tuy bây giờ Diệp Hoan không lấy cớ lấy đào ngon ra cho cha mẹ ăn, nhưng Diệp Hoan bỏ nước suối Âm Dương sau khi hỗn hợp vào trong vại nước nhà mình, đảm bảo cả nhà uống vào khỏe mạnh. Hiệu quả của suối Âm Dương dĩ nhiên không cần phải nói, cô muốn dần dần cải thiện sức khỏe của người nhà, tranh thủ bồi dưỡng người nhà khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi. Thi thoảng Diệp Hoan còn sẽ đợi cha mẹ tan làm, sau đó lần lượt bưng nước suối cho họ uống, mỗi lần cô đều sẽ trộn nửa ly suối Dương trong nước ấm cho cha, trộn nửa ly suối Âm cho mẹ, cha trở nên tinh long hoạt hổ, mẹ trở nên ngày càng xinh đẹp.

Tới cuối tuần, Lý Vệ Hoa ở nhà giặt quần áo, dọn dẹp nhà cửa, lại về nhà mẹ một chuyến thăm cha mẹ; Diệp Trường Vinh thì đưa ba đứa con sinh ba đến nhà ông bà nội.

Lý Vệ Hoa là con dâu, thi thoảng cũng sẽ mang điểm tâm kẹo bánh về thăm cha mẹ chồng lúc nghỉ làm, nhưng không phải tuần nào bà cũng về. Nếu tới vụ mùa, bà sẽ chia hai cân thịt về cho cha mẹ chồng, hoặc ở lại nấu cơm giúp. Còn vụ mùa, bà sẽ không làm. Bởi vì bà ngoại và ông ngoại của Diệp Hoan đều là công nhân, nhà họ không có đất, Lý Vệ Hoa học xong trực tiếp thi vào xưởng kính làm việc, lúc ở nhà mẹ thật sự chưa từng làm nông.

Nhưng Lý Vệ Hoa không phản đối chồng làm nông giúp cha mẹ chồng, hiếu thuận với người lớn tuổi là điều nên làm, chỉ cần không bảo người không giỏi làm nông như bà làm là được.

Hơn nữa nhà Diệp Hoan chỉ có một chiếc xe đạp Kim Lộc, nếu cả nhà đều đi, thực sự không ngồi đủ.

Diệp Trường Vinh đưa các con về thôn, hai đứa ngồi trên khung xe đằng trước, một đứa ngồi phía sau, nhẹ nhàng đưa về nhà. Chỉ cần Diệp Trường Vinh không bận việc, cơ bản cuối tuần nào cũng về thôn thăm cha mẹ, thuận tiện làm chút việc nông cho gia đình. Bởi vì chỉ cần không phải là mùa đông, trong ruộng không thiếu việc làm.

Diệp Hoan ngồi ở yên sau xe đạp bên cạnh, nhìn thấy đám mây trắng bay trên bầu trời xanh ngắt, đồng ruộng bất tận lộ ra chồi ngô ngắn ngủn, tâm trạng rất tốt ngâm nga giai điệu nhỏ. Nghĩ ngợi vài năm, công xưởng dần nhiều lên, xe hơi cũng ngày càng nhiều, các loại phế liệu ô nhiễm, môi trường ô nhiễm khí thải, không còn nhìn thấy bầu trời xanh xinh đẹp như thế này nữa, Diệp Hoan cảm thấy vô cùng tiếc nuối.

Tuy con đường không quá xa, chỉ có vài dặm đường, nhưng bởi vì đều là đường đất, trên đường gập ghềnh hơi xóc nảy, đợi tới nhà bà nội, Diệp Hoan cảm thấy mông hơi đau.

Diệp Trường Vinh là dân cảnh trong trấn, rất có mặt mũi trong thôn, trên đường gặp được không ít hàng xóm, đều nhiệt tình chào Diệp Trường Vinh, ông bác nào đó nói: “Trường Vinh về rồi à, lại về thăm cha mẹ cháu à?”

Thím nào đó nói với ba đứa nhỏ: “Ba đứa sinh ba cũng về rồi, có rảnh tới nhà bà tìm Trụ Tử chơi nha?”

“Thím năm.” Ba đứa nhỏ giòn tan gọi.

Rất nhanh tới cổng nhà mình, đợi Diệp Trường Vinh chống chân dựng xe đạp, Diệp Đông và Diệp Nam từ trên khung trước nhảy xuống, giống như đạn pháo lao vào trong viện, quên cha và chị gái ra sau đầu.

“Ông nội, bà nội.”

Diệp Hoan nghe thấy tiếng gọi của hai em trai rồi mỉm cười, linh hoạt xuống yên, nói với cha một tiếng: “Cha, được rồi, chúng ta vào đi.”

“Được rồi.” Diệp Trường Vinh xuống, đợi con gái nhấc chân bước qua ngưỡng cửa, ông mới nâng xe đạp vào cổng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play