Tiểu Tiên Nữ Đoán Mệnh

Chương 12


4 tuần

trướctiếp

Sau khi vào nhà, Diệp Hoan nhìn thấy ông bà nội chia nhau ôm Diệp Đông và Diệp Nam thơm hít. Nếu là kiếp trước, cô thật sự có thể ghen tỵ với em trai, cho rằng ông bà nội thương em trai không thương cô, chẳng qua bên trong cô đã đổi thành cô sau khi trọng sinh, tuyệt đối sẽ không ghen tỵ nhàm chán giống như kiếp trước nữa.

Ông bà nội thương cháu trai hơn, cô cũng hết cách. Phần lớn người lớn tuổi trong thôn đều giống như ông bà nội.

Diệp Hoan đi lên, mỉm cười ngọt ngào chào: “Ông nội, bà nội.”

Bà nội: “Hoan Hoan tới rồi, ngồi đi.” Tiếp theo bà cụ lại nói với con trai: “Trường Vinh, vợ con không tới à, đợi trưa làm mỳ lạnh cho các con ăn.”

Diệp Hoan đã sớm quen với thái độ khác biệt của bà nội đối với cô và em trai, nghe lời ngồi sang một bên, ngược lại ông nội nhìn thấy cháu gái thì nói thêm: “Hoan Hoan, ông để dành nho cho các cháu, đợi lát nữa cháu ăn cùng Đông Đông, Nam Nam.”

Diệp Hoan biết ông nội không thiên vị quá mức, có đồ ngon đều bảo họ ăn cùng, sẽ không nói lén lút để cho đứa này ăn, không cho đứa kia ăn.

Diệp Hoan ngoan ngoãn gật đầu: “Cảm ơn ông nội. Ông nội, cha cháu rót rượu trắng cho ông rồi.” Cô tiết lộ tin tức sớm. Ông nội đối xử tốt với cô, cô cũng phải đối tốt với ông nội một chút mới được, sau này có đồ ngon lén lút cho ông nội ăn.

Lúc rảnh rỗi, ông nội Diệp thích uống vài ly rượu, từ khi thằng hai Diệp Trường Vinh làm việc trên trấn, rượu của ông cụ đều do thằng hai chuẩn bị, mỗi tuần quay về đều mang cho ông cụ một hai cân rượu trắng, đủ cho ông cụ uống một tuần.

Nếu rơi vào ngày âm u, nhà thằng hai không về, thi thoảng ông nội sẽ hết rượu uống.

Rượu ít vui vẻ, rượu nhiều hại cơ thể. Sở dĩ Diệp Trường Vinh không một lần rót quá nhiều rượu cho cha ông chính là sợ cha ông uống nhiều. Diệp Trường Vinh không muốn cha ông trở thành ma men.

Diệp Trường Vinh thấy chỉ có hai ông bà ở nhà, anh cả chị dâu và các cháu đều không có nhà, hỏi: “Anh cả bọn họ đâu?”

“Thôn bên có một nhà sắp kết hôn muốn đóng gia cụ, anh cả con nhận việc, dẫn Tiểu Tuyền đi làm việc cho người ta, chiều mới về. Vợ thằng cả theo Tiểu Liên ra đồng nhổ cỏ rồi.”

Bác cả của Diệp Hoan tên Diệp Trường Phúc, lúc ông ấy mười lăm mười sáu tuổi, mang theo lương thực tới nhà cô ở gần huyện sống vài năm, theo dượng học việc mộc ở xưởng đồ gỗ. Ông ấy muốn học việc ở gần nhà nhưng hết cách, xung quanh hễ có người thạo nghề có chút bản lĩnh, người ta chỉ muốn truyền nghề cho con cái nhà mình, không muốn dạy cho người ngoài, cho nên Diệp Trường Phúc chạy tới gần huyện học nghề.

Thời đó lương thực ít ỏi, cha mẹ cũng thắt eo buộc bụng cho con trai đi học cái nghề.

Diệp Trường Phúc đi học nghề, tới Diệp Trường Vinh, gia đình lấy đồ ra để cung cấp cho ông học, khó khăn lắm mới học xong cấp hai, trong nhà cũng không đảm đương nổi nữa, ông ở nhà kiếm điểm công hai năm, đợi mùa trưng binh tới, ông liền báo danh tham quân, ở trong bộ đội nhiều năm, sau đó bị thương giải ngũ về nhà, sắp xếp làm việc ở đồn công an trong trấn.

Từ khi Diệp Trường Vinh đi làm lính, Diệp Trường Phúc ở bên ngoài theo dượng làm việc tạm thời cũng có thể kiếm tiền phụ gia đình, cuộc sống của nhà họ Diệp dần tốt lên. Người được lợi chính là thằng ba Diệp Trường An và cô con gái út Diệp Trường Tĩnh. Trong nhà có tiền, hai người đều lên cấp ba, Diệp Trường An thi vào cao đẳng, Diệp Trường Tĩnh tìm người yêu ở huyện thành, được nhà chồng sắp xếp vào nhà trẻ trong xưởng làm giáo viên.

Ông nội Diệp có ba đứa con trai hai đứa con gái, ngoài bốn người họ, người xếp thứ hai trong nhà họ Diệp là con gái lớn Diệp Trường Ninh. Khi đó bởi vì điều kiện trong nhà không tốt, bà ấy học tiểu học vài năm, sau đó làm việc giúp gia đình, trông em trai em gái.

Nhưng bởi vì con gái gả ra ngoài không xếp thứ tự, cho nên trong cách gọi Diệp Trường Vinh mới là thằng hai.

Nói đi nói lại, Diệp Trường Phúc có một trai một gái, con trai lớn tên Diệp Tuyền, con gái nhỏ tên Diệp Liên.

Trước tết Diệp Tuyền vừa tốt nghiệp cấp hai, không muốn đi học nữa, ở nhà theo cha học nghề. Đặc biệt là sau khi cải cách mở cửa, thị trường linh hoạt, đều không cần anh ấy ra ngoài quảng cáo, xung quanh thường có người tìm Diệp Trường Phúc làm gia cụ cho con trai con gái sắp kết hôn trong nhà.

Việc mộc vốn dĩ làm chậm, một mình Diệp Trường Phúc không làm xuể, lại không muốn dẫn dắt đồ đệ, nên thấy con trai không muốn đi học, ông ấy liền truyền nghề cho con trai, sau này con trai dựa vào nghề này ăn cơm cũng không đói.

Hơn nữa trong nhà còn có đất, cho dù làm ăn không tốt, về nhà làm ruộng cũng không chết đói được. Cho nên sau khi làm nông xong, hai cha con liền nhận việc, ban ngày làm việc ở nhà người khác, trưa người ta lo một bữa cơm, buổi tối về nhà ở, đợi làm xong gia cụ sẽ trả tiền công.

Có nghề mộc này, có thể kiếm tiền hỗ trợ gia đình, trong nhà còn có đất sản xuất lương thực, cuộc sống của nhà thằng cả rất phát đạt, không thua gì vợ chồng thằng hai, thằng ba đi làm lấy lương ổn định, chỉ là mệt hơn đi làm một chút.

Diệp Liên đang học cấp hai, trong nhà cũng không chiều con, nếu cô ấy không làm bài tập thì sẽ ra đồng làm chút việc nhẹ nhàng phụ giúp gia đình, ví dụ dọn cỏ, hoặc là dắt bò chăn bò.

Đất của hai ông bà cụ để cho nhà thằng cả làm, cho nên Diệp Trường Vinh về thường xuyên làm nông phụ, coi như tận phần hiếu thuận đó.

Lần này Diệp Trường Vinh tới, không cần làm việc giúp gia đình, bởi vì trong đồng đã lên mầm, bây giờ chưa tới lúc bón phân, tưới nước, chỉ cần dọn cỏ là được. Cỏ ngoài ruộng mọc không ngừng, dọn cũng không dọn hết. Kiểu việc lặt vặt này không cần Diệp Trường Vinh làm, hầu như là bác gái của Diệp Hoan dọn cỏ, chỉ có việc nặng ngoài đồng mới tìm Diệp Trường Vinh phụ.

Bác gái của Diệp Hoan tên Vương Tú Chi, là một người hiền huệ, thằng hai phụ giúp là tình nghĩa, cũng không tiện sai khiến người ta, lúc mùa màng giúp một tay bà ấy đã rất biết đủ. Nhưng Vương Tú Chi không thích cách làm của thằng ba Diệp Trường An, hai vợ chồng đó một tháng cũng hiếm khi về một lần, về cũng thả đồ ngồi trong nhà, ăn cơm rồi đi, giống như ông to bà lớn.

Ai cao hơn ai chứ, không phải chỉ là làm việc ở cục thủy lợi sao, làm giáo viên tiểu học sao, có gì ghê gớm? Lúc đầu nếu không phải chồng bà ấy và thằng hai kiếm tiền gửi về nhà, thằng ba và Trường Tĩnh có thể đi học được lâu như thế sao? Đi học nhiều được vài ngày đã coi thường người thân trong nhà, kiểu cách làm thanh cao, không thực tế đó khiến người ta khó ưa.

Tuy Vương Tú Chi làm việc ngoài đồng nhưng bà ấy đã biết thằng hai dẫn con về từ trong miệng của bà con đi ngang qua đây. Bà ấy nói với con gái: “Tiểu Liên, Hoan Hoan chúng tới rồi, đợi lát nữa chúng ta về sớm một chút nấu cơm.”

Diệp Liên đứng lên vươn vai nói: “Được ạ, mẹ, buổi trưa nấu gì?”

“Quay về xem thử rồi tính.”

Con người Vương Tú Chi không tồi, sống chung với em dâu Lý Vệ Hoa đều theo nguyên tắc em tốt chị tốt mọi người đều tốt, quan hệ của hai người không tồi, cộng thêm ba đứa sinh ba rất đáng yêu, bà ấy rất thích ba đứa con của nhà thằng hai. Mỗi lần ba đứa tới, bà ấy sẽ cố hết sức nấu đồ ngon chiêu đãi chúng.

Mười giờ, mặt trời hơi gay gắt, Vương Tú Chi chê quá nắng, định chiều mặt trời lặn dần rồi dọn cỏ tiếp, bà ấy nói: “Tiểu Liên, nóng quá, chúng ta dọn xong đợt cỏ này rồi về đi.”

Đợi sau khi hai người họ về nhà, nhìn thấy Diệp Hoan gọi hai người: “Bác gái, chị Tiểu Liên, sao bây giờ mọi người mới về, không nóng sao, mau uống chút nước nguội.”

Diệp Hoan ở nhà nhàm chán, nghe nói bác gái làm việc ngoài đồng, bèn để nguội một gáo nước sôi. Bởi vì bác gái và chị Tiểu Liên luôn đối xử tốt với cô, cô còn thêm suối Âm vào trong nước, muốn cho họ hưởng chút lợi.

Diệp Liên và Vương Tú Chi lần lượt cầm gáo uống nước, sau khi uống ừng ực hết, Tiểu Liên cười nói: “Vẫn là Hoan Hoan hiểu chuyện, sớm biết để nước nguội cho bọn chị rồi.”

“Con bé này khiến người ta thương thế đấy. Hoan Hoan, trưa nay muốn ăn gì, bác gái nấu cho cháu.”

Diệp Hoan đã quên mùa hè của tuổi thơ có gì ngon, cô chỉ đành nói: “Món do bác gái nấu cháu đều thích ăn.”

“Ha ha, miệng thật ngọt.”

Còn chưa đợi Vương Tú Chi ngồi xuống nghỉ ngơi, bà nội Diệp bên cạnh tới nói với con dâu lớn: “Tú Chi, trời nóng như vậy, buổi trưa chúng ta ăn mì lạnh, đợi lát nữa con nhào bột.”

Nhà cũ nhà họ Diệp bây giờ là nơi ông nội bà nội Diệp sống, gia đình Diệp Trường Phúc đã xây một căn viện mới ở cách vách vào năm ngoái, chuyển sang cách vách sống. Không phải là Diệp Trường Phúc ra riêng với cha mẹ, mà là ông ấy chuẩn bị nhà mới cho con trai, để con trai ở sau khi kết hôn. Nhưng con trai sẽ không lập tức kết hôn, nhà không ở sẽ hỏng, hai vợ chồng anh cả và con trai bèn chuyển sang nhà mới bên cạnh cho có hơi người, buổi tối qua ở, ban ngày đều ở bên này ăn cơm chung.

Chỉ có Tiểu Liên vẫn sống ở nhà cũ, nhưng bình thường cô ấy đi học trên trấn, mỗi tuần mới về một lần.

Hơn nữa nếu như vậy, phòng ốc trống ra, đợi con trai con gái khác về cũng có chỗ ở. Các con đều thành gia lập nghiệp, nếu về hết thảy thì không có chỗ ở, may mà thằng cả xây nhà mới ở cách vách.

Thực ra Diệp Trường Vinh thích ăn mì lạnh, Diệp Đông, Diệp Nam cũng ăn, bà nội Diệp mới đặc biệt bảo con dâu nhào bột.

Vương Tú Chi nhìn thấy dáng vẻ mẹ chồng thúc giục bà ấy, trong lòng hơi bực bội. Bà ấy vừa mới về, còn chưa nghỉ ngơi, không thể đợi một lúc sao.

Vương Tú Chi hiền huệ, lẩm bẩm một câu trong lòng, sau khi rửa tay rửa mặt xong vẫn tới nhà cũ chuẩn bị nhào mì.

Diệp Trường Vinh ra ngoài khách sáo nói một câu: “Buổi trưa làm phiền chị dâu rồi.”

Lúc này trong lòng Vương Tú Chi mới thoải mái hơn một chút, gượng cười nói: “Phiền cái gì, dù sao thì bọn chị cũng phải ăn cơm, nhào thêm bát bột nữa thôi.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp