5. Tân Sinh
Trước khi tiếng chuông đồng hồ báo thức vang lên, Ôn Lĩnh Tây đã tự tỉnh dậy trước.
Rầm một tiếng, anh kéo bức màn ra, cảm nhận ánh nắng mặt trời chiếu rọi vào khuôn mặt của mình.
Đây là một cách để cơ thể nhanh chóng tỉnh giấc .
Ánh nắng mặt trời trực tiếp chiếu vào, có thể khiến thị giác cảm nhận được sự thay đổi ngày đêm, từ đó đánh thức hoạt động sinh học trong cơ thể , khiến cho cơ thể thực sự tỉnh táo.
Ôn Lĩnh Tây điều chỉnh hơi thở, gõ vang cửa phòng khách.
Bên trong vang lên một trận tiếng động. Anh ta có thể tưởng tượng Giang Diệu từ trên giường đang mơ mơ màng màng mà bò dậy.
Không bao lâu sau, cửa bị mở ra.
"Chào buổi sáng. Hôm qua ngủ thế nào?" Ôn Lĩnh Tây dùng nụ cười tiếp đón cậu, nhưng ánh mặt lại lặng lẽ đánh giá thân thể cậu.
"Ừm…" Giang Diệu xoa đôi mắt, đáp lại một tiếng không rõ ý nghĩa .
Gương mặt cùng với lông mi sạch sẽ. Cổ cũng vậy. Trên quần áo cũng thế.
Tầm mắt của Ôn Lĩnh Tây lướt qua bả vai Giang Diệu, đầu hướng về giường đệm mà cậu ngủ qua.
Khăn trải giường, chăn, gối ngủ, dường như cũng không dính đồ vật kỳ quái gì.
….Quả nhiên. Ốc sên gì đó, không thể nào thật sự tồn tại.
Ôn Lĩnh Tây cười thầm với suy nghĩ miên man của chính mình.
Ôn Lĩnh Tây dẫn Giang Diệu đi ăn bữa sáng, sau đó liền lái xe đến trung tâm chăm sóc tâm lý.
Buổi sáng trung tâm tám giờ mở cửa, mẹ của Giang Diệu- Từ Tĩnh Nhàn đã đợi ở bên ngoài phòng khám.
“Nó sao rồi?”
Cũng giống như hôm qua, vừa nhìn thấy Ôn Lĩnh Tây, Từ Tĩnh Nhàn lập tức từ trên ghế sô pha đứng lên.
Người mẹ lo lắng quá độ bước nhanh tới, ôm chầm lấy con trai từ trong tay bác sĩ tâm lý .
Rõ ràng con trai đã hai mươi mốt tuổi, chiều cao so với bà còn sắp cao hơn, nhưng bà vẫn giống như gà mái mẹ bảo vệ gà con vậy, chăm sóc cậu tỉ mỉ từ trên xuống dưới .
Ôn Lĩnh Tây biết bà đang tìm cái gì. Bà đang xác nhận xem có phải ốc sên lại đến tìm Giang Diệu không.
"Tôi đã xem qua rồi." Ôn Lĩnh Tây cười cười, “Không có ốc sên. Xem ra, ốc sên không thích nhà tôi.”
Từ Tĩnh Nhàn rốt cuộc xác nhận Giang Diệu mọi thứ đều ổn, trên người không có gì khác thường, mới thả lỏng cơ thể.
"Thật cảm ơn, bác sĩ Ôn…" Từ Tĩnh Nhàn xoay đầu qua cảm ơn Ôn Lĩnh Tây.
Ôn Lĩnh Tây đưa bà vào cửa phòng khám. Hai người ngồi xuống ở cạnh bàn làm việc, Ôn Lĩnh Tây mới biết, sự cảm kích của Từ Tĩnh Nhàn không chỉ bởi vì anh ta thay bà chăm sóc Giang Diệu một đêm.
"Hôm qua sau khi về tôi cũng suy nghĩ kỹ rồi." Ngón tay của Từ Tĩnh Nhàn sờ soạng mép ly giấy dùng một lần. Tầm mắt của bà dừng ở trên mặt nước trong ly, khóe miệng mang theo một chút ý cười bất đắc dĩ, “Tôi hiểu dụng ý cậu nói giúp tôi chăm sóc Giang Diệu….thật sự, rất cảm ơn cậu.”
Từ Tĩnh Nhàn nói, hôm qua sau khi bà trở về nhà, vốn dĩ rất không quen. Con trai không ở bên cạnh, khiến cho bà vô cùng lo lắng, thiếu chút nữa nửa đêm lái xe chạy đến nhà của Ôn Lĩnh Tây, muốn đón con trai về.
Thế nhưng, thời gian trị liệu bao lâu nay, khiến bà vô cùng tin tưởng tính chuyên nghiệp của vị bác sĩ này. Bà cảm thấy vẫn nên tuân thủ lời hứa của mình với bác sĩ Ôn.
Vì thế bà cố nhịn nỗi bồng bột muốn đón con trai trở về.
Để dời sự chú ý, bà mở TV lên, bắt đầu xem chương trình.
Trùng hợp, trên đài truyền hình đang phát một trận thi đấu trượt tuyết. Bà nghiêm túc xem một hồi, bị nhóm vận động viên biểu diễn trên băng thu hút.
Bà nhìn thấy được động tác của vũ đạo ba lê trên người vận động viên trượt tuyết, trong lòng đột nhiên lại nhớ đến chuyện đội tuyển tỉnh mời bà đến huấn luyện ba lê.
"Tôi ngâm mình trong bồn tắm, nghe giai điệu âm nhạc khi biểu diễn lúc trước, đột nhiên hiểu rồi…." Từ Tĩnh Nhàn cười nói.
“Cậu nhất định đã nhìn ra từ sớm, là tôi quá lo lắng, tạo áp lực tâm lý cho con trai. Nhiều năm trôi qua, tôi luôn xem Giang Diệu là toàn bộ cuộc sống của tôi. Nếu như nó có thể giao tiếp bình thường với người khác, nhất định sẽ oán giận tôi, tôi quản nó quá nhiều, ép nó đến không thở nổi…”
Sau khi vượt qua sự bất an lúc đầu, Từ Tĩnh Nhàn lập tức hiểu ra, đây là một rối loạn lo âu chia ly.
Thì ra không phải con trai ỷ lại bà, mà là bà ỷ lại vào con trai.
Rốt cuộc bà cũng là người từng học tâm lý học.
Quan trọng hơn là, một khi thoát khỏi loại trạng thái lo âu này, bà phát hiện, ốc sên gì đó, quả thật không thể nào tồn tại.
Sao có thể chứ? Nhà bọn họ sạch sẽ như vậy mà.
Khi bà cười cùng bảo mẫu trong nhà nói chuyện này, bảo mẫu kích động mà nắm lấy tay bà, ngậm ngùi nói: “Aiya! Cuối cùng bà cũng hiểu rồi! Mấy ngày nay mỗi ngày đều phải dọn nhà cửa sạch sẽ mười mấy lần, dày vò tôi chết rồi!”
Từ Tĩnh Nhàn đưa tay lên, dường như muốn sờ tóc của con trai.
Nhưng khi Giang Diệu quay đầu qua, nhìn bà, ngược lại bà chỉ cười cười, sau đó buông tay xuống,từ bỏ động tác tràn đầy tình yêu thương của mẹ này.
Ôn Lĩnh Tây vô cùng kinh ngạc.
Vị cựu vũ công ba lê này, thì ra cũng không yếu ớt như vẻ ngoàicủa bà.
Nói đi cũng phải nói lại, có thể chịu nhiều khổ cực như vậy, trở thành một vũ công ba lê chuyên nghiệp, nội tâm của Từ Tĩnh Nhàn nhất định vô cùng kiên cường.
Từ Tĩnh Nhàn chỉ là sống trong áp lực và tự trách một thời gian dài, tự giam bản thân lại để trừng phạt mình.
Bây giờ, để Giang Diệu tạm thời rời khỏi bà, một khi bà đã thoát khỏi hoàn cảnh đó, bản thân lập tức sẽ hiểu rõ thôi.
Người mẹ này, thật sự rất mạnh mẽ, thông minh lại tỉnh táo.
Ôn Lĩnh Tây hít một hơi sâu, lắc đầu cười nói: “Bác không nên cảm ơn tôi, là bản thân bác tự cứu vớt lấy chính mình.”
—- Hoặc là nói, bản thân tự buông tha cho chính mình.
Trong lòng Ôn Lĩnh Tây lặng lẽ bổ sung.
“Không không không, tôi vẫn cần sự trợ giúp của cậu.”
Từ Tĩnh Nhàn cũng cười , trong đáy mắt hiện lên chút gian xảo nghịch ngợm.
“Tôi định đồng ý lời mời của đội tuyển tỉnh, đến huấn luyện ba lê cho đội trượt băng của bọn họ.”
“Vì vậy, trong tương lai nếu như tôi phải theo đội đi ra ngoài thi đấu, vừa hay cha của nó lại không ở đây thì…Bác sĩ Ôn, có thể nhờ cậu, đến lúc đó lại giúp đỡ chúng tôi chăm sóc Giang Diệu mấy ngày được không?”
Ôn Lĩnh Tây đương nhiên đồng ý rồi.
Nói thật ra, anh ta làm bác sĩ chủ trị của Giang Diệu cũng lâu như vậy rồi, có tình cảm rất sâu đậm đối với đứa trẻ này.
Hơn nữa Giang Diệu ngoan ngoãn im lặng như vậy, không quậy phá đồ đạc, không tổn thương bản thân. Chăm sóc cậu còn dễ dàng hơn chăm sóc một chậu cây.
Thậm chí khi nấu cơm còn có thể nấu thêm một phần, giải quyết hoàn hảo hoàn cảnh khốn đốn "nấu ít thì quá đơn giản, nấu nhiều quá thì ăn không hết" của tên độc thân Ôn Lĩnh Tây này.
Tại vì sao lại không làm?
Cuộc nói chuyện ngắn ngủi mà vui vẻ qua đi, Ôn Lĩnh Tây đã chính thức hoàn trả Giang Diệu lại cho mẹ của cậu.
Cuộc sống sau này của Giang Diệu, nhất định sẽ ngày càng tốt lên thôi.
Ôn Lĩnh Tây đứng dậy, tiễn cặp mẹ con này ra cửa.
Đứng ở cửa phòng khám, Từ Tĩnh Nhàn đột nhiên như nhớ ra cái gì đó, quay người lại nói:
“Đúng rồi, bác sĩ Ôn, về chuyện dung hợp nhân cách…”
"Ồ…" Ôn Lĩnh Tây nói, “Dung hợp nhân cách tạm thời không gấp. Tình hình bây giờ của cậu ấy rất tốt, sự tồn tại của nhân cách phụ, đối với cậu ấy mà nói có sự trợ giúp. Cho nên tôi kiến nghị tạm hoãn chuyện dung hợp nhân cách, quan sát thêm một thời gian.”
"Được thôi." Từ Tĩnh Nhàn gật đầu, trên mặt lộ ra hiếu kỳ, “Bác sĩ Ôn, vậy, sau khi dung hợp nhân cách, rốt cuộc nó sẽ trở nên như thế nào? Tôi cảm thấy nhân cách phụ trong lòng nó, so với bản thân nó trưởng thành hơn rất nhiều…sau khi dung hợp, có phải nó sẽ…”
Ôn Lĩnh Tây hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Từ Tĩnh Nhàn.
Hoặc có thể nói, là kỳ vọng.
Bởi vì liên quan đến bệnh tự kỷ,hoạt động giao tiếp xã hội thường ngày của Giang Diệu vô cùng yếu thế,không có cách nào sống độc lập.
Nhưng thật ra trí não của cậu ấy vô cùng bình thường, thậm chí có thể nói, ở phương diện nào đó còn là một thiên tài.
Nhân cách phụ của Giang Diệu trải qua nhiều lần trị liệu, Ôn Lĩnh Tây có cảm giác nhân cách phụ đó, dường như là một nam giới trưởng thành, lớn hơn Giang Diệu vài tuổi.
Nhân cách phụ hiểu rõ kỹ năng giao tiếp xã hội hơn nhân cách chính, có được năng lực sống độc lập tự chủ mạnh hơn.
Nếu như có thể thích nghi với xã hội, nếu như có thể đi học, làm việc bình thường…
Vậy thì tương lai cậu còn có thể hy vọng tự xây dựng gia đình của mình.
Hoặc là cậu còn có hy vọng, trải qua một đời người bình thường mà hạnh phúc.
"....Vẫn là tiếp tục quan sát thôi." Ôn Lĩnh Tây hiểu rõ sự kỳ vọng của Từ Tĩnh Nhàn, nhưng không muốn cho Từ Tĩnh Nhàn quá nhiều hy vọng. Dù sao có được hy vọng rồi sau đó lại bị đập vỡ, ngược lại khiến người khác càng tuyệt vọng.
Dung hợp nhân cách không chắc chắn sẽ thành công, cho dù thành công rồi, chẳng ai dự đoán được sau khi dung hợp ra sẽ là trạng thái như thế nào?
"Được. Tôi hiểu rồi." Từ Tĩnh Nhàn gật gật đầu rất hiểu lý lẽ.
Bà theo thói quen nắm tay của Giang Diệu, đột nhiên vừa đưa tay ra, liền dừng lại ở giữa không trung. Tựa hồ như ý thức được bản thân không nên xem con trai là một bạn nhỏ ngây thơ vô tri nữa.
Con trai của bà, rốt cuộc cũng đã hai mươi mốt tuổi rồi.
Là một người trưởng thành rồi.
Vì thế Từ Tĩnh Nhàn vỗ vỗ bả vai của Giang Diệu, cười nói: “Đi thôi, tạm biệt bác sĩ Ôn đi.”
Giang Diệu quay đầu lại. Trong tay cậu còn đang ôm chậu trầu bà mà Ôn Lĩnh Tây tặng cậu.
"Tạm biệt, Labrador 7." Giang Diệu nói.
Dừng lại một chút, cậu cúi đầu nhìn trầu bà ở trong tay, dường như được nhắc nhở gì đó,vì thế lại bổ sung một câu.
“Cảm ơn, Labrador 7.”
….Vẫn là Labrador 7 sao.
Ôn Lĩnh Tây bất lực cười cười.
Labrador, ý nghĩa đại khái là "bác sĩ"? Ôn Lĩnh Tây mờ mờ nhớ, hình như mình là bác sĩ chủ trị thứ bảy của Giang Diệu .
Ôn Lĩnh Tây nhìn theo cặp mẹ con này ra cửa. Trở lại phòng khám, nhìn chỗ bị trống trên kệ sách.
Anh ta cười cười, quyết định sau khi tan làm đi mua lại một chậu trầu bà.
….
Lần tái khám tiếp theo của Giang Diệu, được hẹn vào một tháng sau.
Vốn dĩ Ôn Lĩnh Tây cho rằng, lần sau khi gặp Giang Diệu, có thể cùng cậu nói về chủ đề côn trùng học.
Không ngờ tới, chỉ vỏn vẹn ba ngày sau, Ôn Lĩnh Tây đã lần nữa nghe được tin tức liên quan đến Giang Diệu.
___ Từ Tĩnh Nhàn chết rồi.
Mẹ của Giang Diệu, vị cựu vũ công ba lên đó.
Chết rồi.
Tình trạng chết vô cùng kỳ lạ. Là ở trong phòng dạy học múa ba lê, đang mang giày múa. Bộ phận dưới eo hoàn toàn biến thành một bãi thịt nát.
Theo lời người đã nhìn qua hiện trường, bộ dạng đó của bà, giống như bị người nhéo eo, tựa như cắm nến vậy, lặp đi lặp lại cắm hai chân của bà lên sàn nhà.
Từng chút từng chút, một lần lại một lần, cho đến khi gân cốt dập nát, máu thịt bong tróc.
Cho tới khi hai chân hoàn toàn bị nhão thành bùn lầy.
Còn bản thân Giang Diệu, lúc ấy cũng ở hiện trường.
Cậu ở bên ngoài phòng học vũ đạo mà mẹ chết, nằm trên ghế dài ngủ. Cho đến sáng sớm nhân viên công tác của phòng học vũ đạo mở cửa thét chói tay báo nguy, cậu mới lơ mơ còn buồn ngủ ngồi dậy, nhìn bốn phía xung quanh, mờ mịt hỏi:
“Thiên nga đâu?”