4. Sơ Ngộ
Thời điểm lần đầu tiên Lục Chấp giúp Giang Diệu tắm rửa thân mình, tâm tình của anh liền có chút thay đổi.
Khi đó Lục Chấp còn không biết được rằng Giang Diệu có bệnh tự kỷ, anh nhìn qua chỉ cảm thấy đứa nhỏ này có chút ngốc ngốc, không quá bình thường.
Chắc có lẽ là bị doạ ngu đi. Lục Chấp tưởng như vậy. Dù sao thì sẽ không có một ai bình thường sau khi tận mắt chứng kiến sự kiện đầy máu me ấy.
Giang Diệu là người sống sót duy nhất trong sự kiện 【 hội đấu giá du thuyền 】. Vào thời điểm được Lục Chấp cứu, trên người Giang Diệu toàn máu là máu, trên vai cậu treo ruột một ai đó không biết tên, thậm chí trên đỉnh đầu còn là mảnh thịt nát của người nào đó.
Lục Chấp nhìn qua liền cảm thấy có chút không xong.
Một giờ nữa thì cứu viện mới có thể đến ứng cứu.
Thật sự thì Lục Chấp không thể nào đứng im trơ mắt ra nhìn người sống sót duy nhất này ngồi yên tận một giờ đồng hồ với trạng thái như vậy.
Vì thế anh liền đá văng kẻ địch cầm đầu khỏi phòng tổng thống. Sau đó đem Giang Diệu đẩy mạnh vào phòng tắm, ý muốn bảo cậu mau tắm nước nóng đi.
Kết quả… Giang Diệu không tắm.
Giang Diệu thậm chí còn không cảm thấy việc trên vai mình treo một bộ ruột của ai đó là có vấn đề.
Lục Chấp một lần nữa liền hoài nghi rằng phản ứng lãnh đạm này của cậu ta có phải là mục đích tàn ác của những kẻ thủ ác giấu mặt hướng đến. Nhưng mà trong lúc hai người đang mắt to trừng mắt nhỏ với nhau tận mười phút, Lục Chấp vẫn là người bỏ cuộc.
Anh cảm thấy những thứ nội tạng biến dị nhão nhão dính dính trên người thiếu niên thật sự là quá mức ghê tởm.
Rõ ràng đã từ trên những người bị biến dạng bắn ra, hiện tại lại có thể mấp máy chuyển động. Cứ như là chúng nó có sinh mệnh cùng ý thức độc lập, cho dù đã thoát ra khỏi cơ thể vật chủ lại vẫn có thể chuyển động. Chúng như những con trùng nát vụn bám vào trên người cậu thiếu niên.
Quá ghê tởm.
Không những ghê tởm, lại còn có phần ô nhiễm.
Đối với người bình thường những thứ nhão nhão dính dính này treo trên người tuyệt đối không thể chấp nhận được. Cho nên cái này thiếu niên yên tĩnh đến mức giống các loài thực vật đầu óc nhất định không được bình thường.
Nhưng dù sao cũng là người sống sót duy nhất… Hơn nữa máy đo lường hiển thị Độ Ô Nhiễm của Giang Diệu là 0, Giá Trị San là 99. Tất cả đều cho thấy rằng cậu là một người bình thường…
Tuy rằng trước mắt vẫn là một người bình thường, nhưng thời gian tiếp xúc cùng với những thứ ô nhiễm đó đã quá lâu, cậu nhất định sẽ bị phân hoá thành chúng.
Lục Chấp đành phải chịu cảm giác ghê tởm, đem một đống rồi lại một đống đồ vật ô nhiễm từ trên người thiếu niên xuống.
Phản ứng duy nhất của thiếu niên đó chính là khi các bộ phận huyết nhục rơi xuống dưới đất vang lên âm thanh, cậu liền sẽ bị hấp dẫn mà cúi đầu nhìn xuống đống huyết nhục có phần ô uế dưới mặt đất.
“Tắm rửa, tắm rửa có được không? Tẩy —— tắm ——”
Xuất phát từ thái độ nghiêm túc, Lục Chấp đã thay đổi mười mấy loại ngôn ngữ để có thể giao tiếp với cậu ta, làm cho cậu ta tự cởi quần áo đi tắm rửa. Nhưng mà cậu ta đối với anh trước sau đều không có một chút phản ứng nào, thậm chí nhìn cũng liền không nhìn một cái nào.
Lục Chấp cuối cùng đã mất đi tính nhẫn nại.
Anh lạnh mặt, cầm vòi hoa sen đối với thiếu niên phun nước tới, đem những cái nhão nhão dính dính ghê tởm đồ vật rửa trôi đi. Giúp cậu ta tắm rửa sạch sẽ.
Có lẽ thiếu niên đã nhận ra anh tức giận, cậu liền cúi đầu, co người lại khiến bả vai nổi lên. Tuy vậy cậu vẫn cứ đứng đấy không nhúc nhích, thậm chí còn không phản kháng.
Khi mà toàn bộ máu trên mặt thiếu niên được rửa sạch, Lục Chấp trong lòng có chút nao nao.
Đứa nhỏ này, quả thật xinh đẹp đến quá mức.
Sau khi giật mình xong, lại là cảm giác lo lắng khó hiểu.
Hội du thuyền đấu giá không phải một cái địa phương tốt. Cái này thiếu niên có một cái túi da xinh đẹp nhưng lại không có năng lực bảo vệ bản thân mình, có thể hay không đã…
Lục Chấp cẩn thận mà xác nhận một chút tình trạng thân thể của cậu ta, tuy nhiên sau đó liền phát hiện rằng cậu ta hoàn toàn không có thương tổn gì cả.
Cũng không có chuyện gì không ổn cả.
Hoặc có thể nói rằng, ít nhất trên thân thể thiếu niên hiện không có bất kì một loại thương tổn nào cả. Cũng không có rơi vào những cái kia đáng sợ tra tấn đối xử.
…Vậy thì tinh thần của cậu ta đâu rồi?
Lục Chấp cũng không quá chắc chắn, đứa nhỏ này vốn dĩ là tinh thần liền có vấn đề hay vẫn là bởi vì trên du thuyền xảy ra chuyện gì khiến cho thiếu niên biến thành như vậy.
Nếu là vế sau…
Tuy nhiên hiện tại không phải là thời điểm thích hợp để tự hỏi những vấn đề này. Tóm lại trước hết việc cứu người vẫn là quan trọng.
Mặc kệ thế nào, vẫn là nên cảm ơn đứa nhỏ này còn phối hợp. Bị cọ rửa hung bạo dưới vòi hoa sen nước ấm mạnh mẽ cọ rửa, vậy mà thiếu niên liền một chút động tĩnh cũng không có.
Chỉ có lúc nước ấm không cẩn thận bắn vào mắt, lông mi thiếu niên mới run lên, thân mình cũng có phản ứng hơi né tránh.
Thật may là tốt xấu gì cũng không phải một “người thực vật” đúng nghĩa.
Cuối cùng Lục Chấp cũng xong, liền mang thiếu niên đi mặc quần áo sạch sẽ.
Sau đó liền gặp một vấn đề mới.
—— Giang Diệu không có quần áo sạch sẽ để thay.
Giang Diệu quần áo cũ căn bản đã ướt đẫm. Thân mình cậu gầy nhỏ như muốn hoà vào với quần áo ướt, run bần bật.
Tuy Lục Chấp ở trong phòng tổng thống cũng tìm được một vài bộ quần áo khác… Nhưng chúng đều có độ ô nhiễm khác nhau, tất cả đều không thể mặc.
Lục Chấp nhấp môi một cái.
Anh đưa tay lên xem di động trên cổ tay, nhìn trên bản đồ chấm tròn nhỏ, từ đó tính được ra đội cứu hộ còn cần tới nửa giờ nữa mới đến tiếp viện được.
Nửa giờ… Vậy thì đứa nhỏ ngốc này phỏng chừng đã chết vì lạnh.
Vì thế, lúc mà đội cứu viện đuổi tới, liền nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Lục đội, chỉ xuyên cái nội y đứng ở trên boong tàu hướng bọn họ vẫy tay.
Nhiệm vụ lần này vốn là Lục Chấp hoá trang thành tầng lớp thượng lưu tham gia vũ hội, điều tra xem buổi bán đấu giá gian ác này chân tướng sau lưng sẽ như thế nào.
Ai mà có thể nghĩ đến, lúc ra cửa thì tây trang phẳng phiu, lúc gặp lại thì đã chỉ còn quần lót.
Toàn bộ đội cứu viện cả kinh suýt nữa thì ngã, phi cơ trực thăng đều thiếu chút nữa liền từ không trung rơi xuống.
Mà điều làm cho bọn họ cảm thấy kinh ngạc hơn chính là ở bên người Lục đội là một thiếu niên xinh đẹp đến quá mức. Thân thể nhỏ gầy được bao bọc bởi bộ tây trang to rộng của người đàn ông, ống quần quá dài so với chân của thiếu niên được kéo lê trên mặt đất. Lông mi như cánh bướm chậm rãi động đậy, toàn thân thiếu niên đều tản ra khí tức khó gần.
Đôi mắt thiếu niên hơi hơi thất thần, phảng phất ý nghĩ không rõ rốt cuộc đã xảy ra cái gì, lại phảng phất ý nghĩ giống như không thèm để tâm bất cứ cái gì.
Ngón tay thiếu niên lại bắt lấy một góc quần lót của Lục Chấp.
Hành động này thật quá lỗi thời. Cũng rất kỳ lạ.
Phi cơ trực thăng lại thiếu chút nữa rơi xuống dưới.