6. Cha Ruột
Chuyện của Từ Tĩnh Nhàn là Ôn Lĩnh Tây biết được từ chỗ của cảnh sát.
Hiện trường khám nghiệm cho thấy, hiện trường thứ nhất của vụ án là phòng học múa ba lê. Mà nhân viên công tác phòng vũ đạo cũng chứng thực, buổi tối trước một ngày, Từ Tĩnh Nhàn đã một mình bao trọn phòng học để luyện tập, còn nói với bọn họ,rằng sẽ ở lại đến rất khuya.
Lúc đó Giang Diệu cũng ở đó.
Vì Từ Tĩnh Nhàn với chủ phòng vũ đạo là bạn bè cũ, bởi vậy sau khi nhân viên công tác đem chìa khóa để lại cho cô, liền rời khỏi phòng vũ đạo.
Camera ghi lại, trong khoảng thời gian này, cả căn phòng vũ đạo không có bất kỳ ai ra vào.
Nói cách khác, từ lúc nhân viên công tác tan làm rời đi, cho đến buổi sáng ngày hôm sau phát hiện thi thể, trong khoảng thời gian mười mấy tiếng, bên cạnh Từ Tĩnh Nhàn chỉ có một mình Giang Diệu.
Dựa theo lẽ thường mà nói, Giang Diệu mắc bệnh về tinh thần, là người có hiềm nghi lớn nhất.
“Nhưng mà tình hình cụ thể còn khó mà nói. Trên người cậu ấy không có vết máu, đế giày cũng rất sạch sẽ. Hơn nữa đo sức lực cùng với hình thể của cậu ta, chắc làm không bạo lực đến mức độ như thế này.”
Nữ cảnh sát tiến đến dò hỏi tình hình, vừa hay là người quen của Ôn Lĩnh Tây. Năm đó bọn họ cùng nhau tham gia án mất tích của Giang Diệu — chính là vị nữ cảnh sát này, tận tay giao Giang Diệu vào tay của vị bác sĩ khoa thần kinh này.
Vì thế mối quan hệ của bọn họ cũng xem như không tồi.
"Nhiều hơn thì tôi không thể tiết lộ rồi." Nữ cảnh sát thở dài, cất quyển sổ ghi chép, “Được rồi, cảm ơn phối hợp của anh, tôi hỏi xong rồi.”
Ôn Lĩnh Tây gật gật đầu, tiễn cô ra cửa.
"Cậu ấy bây giờ ở đâu?" Ôn Lĩnh Tây hỏi, “Tôi có thể đến thăm cậu ấy không?”
"E rằng không thể." Nữ cảnh sát thở dài mà lắc đầu, “Điều tra đối với cậu ấy còn chưa kết thúc…vụ án này rất kì quái, lãnh đạo vô cùng để tâm đến.”
"Hiểu mà." Ôn Lĩnh Tây gật gật đầu, “Vậy cha của cậu ấy đâu.”
"Đã liên lạc rồi, đang trên đường từ nước ngoài trở về." Nữ cảnh sát lại đưa lên, “Giáo sư Giang cũng không dễ dàng gì, nghe nói ở đại hội học thuật đột ngột nhận được tin tức, cả người đều ngây ra…”
Ôn Lĩnh Tây có thể tưởng tượng được.
Sau khi tiễn nữ cảnh sát đi, người của trung tâm chăm sóc tâm lý lần lượt qua đây, hỏi anh tám chuyện.
Ôn Lĩnh Tây lắc đầu, biểu thị không có gì để nói.
Chuyện còn chưa sáng tỏ, anh không muốn bàn luận thêm nữa.
Hai ngày tiếp theo, Giang Diệu đều ở đồn cảnh sát.
Ngược lại không phải cảnh sát thẩm vấn cậu lâu tới như vậy, chủ yếu là trong nhà không có người thân, bản thân cậu lại là trường hợp đặc biệt, vì thế cho đến khi đích thân cha của Giang Diệu, Giang Nhất Hoán đến đón, cảnh sát mới thả cậu đi.
Hỏi chuyện đương nhiên không có kết quả gì. Giang Diệu đối với chuyện hôm đó hoàn toàn không biết gì cả, cậu đã đi ngủ từ rất sớm.
Hôm đó, mẹ đột nhiên quyết định, muốn đi đến phòng học vũ đạo của bạn cũ để luyện tập. Nghe nói vì để chuẩn bị đến đội tuyển tỉnh làm huấn luyện viên.
Giang Diệu ở bên cạnh nhìn mẹ múa. Kỹ năng lúc trước mẹ làm chủ tịch đoàn múa ba lê vẫn còn, Giang Diệu xem đến không chớp mắt.
Đại khái đến khoảng hơn chín giờ tối , Giang Diệu buồn ngủ rồi. Nhưng mẹ lại không mệt chút nào. Vì thế bà để Giang Diệu ngủ ở ghế dài bên ngoài.
Dù sao cửa lớn của phòng vũ đạo đã khóa rồi. Chìa khóa ở trong tay Từ Tĩnh Nhàn, bà không cần lo lắng bên ngoài có người tới.
Giang Diệu bọc lấy áo khoác của mẹ, yên tâm ngủ ở trên ghế dài.
Khi thức dậy, đã nhìn thấy trong phòng vũ đạo toàn là máu.
…..
Đám tang được cử hành sau hai ngày.
Giang Nhất Hoán là một học giả thỏa đáng chu đáo. Làm học thuật như thế, làm tang lễ cho vợ cũng như vậy.
Người đàn ông hơn bốn mươi tuổi này, luôn luôn chú trọng lễ nghi. Dù cho sau khi về nước đã bốn mươi tám tiếng đồng hồ chưa chợp mắt, ông vẫn bố trí tang lễ thật tỉ mỉ , hết thảy mọi thứ đều hoàn hảo, để cho vợ được xinh đẹp, an tâm, mà đi hết chặng đường cuối.
Không có ai dám bàn luận đến vụ án giết người kì lạ đó ở tang lễ , dù cho khi Giang Diệu cầm di ảnh của mẹ xuất hiện trước mặt mọi người.
Nhưng khi đám tang kết thúc, sau khi mọi người lần lượt rời khỏi, ở trong xe riêng của nhà mình, hay lúc nói chuyện phiếm ở trong buổi tiệc trà sau khi ăn cơm, mọi người đều khó tránh khỏi hiếu kỳ, hứng thú mà thảo luận về chuyện này.
“Thật sự Giang Diệu cái gì cũng không biết sao? Cậu ấy ở gần như vậy…vậy mà một tiếng động cũng không nghe thấy sao?”
“Là cảnh sát che giấu manh mối đi thôi. Trong phim huyền huyễn không phải đều đóng như vậy sao, vì để cho hung thủ không biết phía cảnh sát nắm giữ bao nhiêu thông tin, cũng vì tránh để xuất hiện hung thu giả mạo…”
“ Nghe nói Giang Diệu có hai nhân cách đấy. Máu người có thể nào là…”
“A? Không thể nào? Cho dù là có hai nhân cách, nhưng đó dù sao của là mẹ của cậu ấy…”
…
Tuy đã an táng vợ, nhưng trong nhà lại còn rất nhiều chuyện cần xử lý.
Trên đường từ nghĩa trang trở về nhà, Giang Nhất Hoán vừa lái xe, vừa suy nghĩ chuyện tiếp theo phải làm.
Muốn đón cha, mẹ vợ đến nhà, tránh để cho hai người lớn tuổi đau lòng, xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Bên đội trượt tuyết ở tỉnh kia cũng phải chào hỏi. Nói xin lỗi, không đi được rồi. Rất cảm ơn đội tuyển tỉnh đã cho cơ hội như vậy.
Phải xác nhận thời gian tái khám của con trai, có lẽ là một tháng sau? Nghe nói kết quả tái khám lần trước rất tốt. Giang Nhất Hoán còn nhớ khi vợ call video nói chuyện này với ông, vui mừng tươi cười nhảy nhót.
Phải nói chuyện với bảo mẫu. Dì bảo mẫu dường như cũng bị kích thích rất nhiều, không muốn tiếp tục làm việc ở nhà họ nữa. Thời điểm này đổi một bảo mẫu mới, Giang Diệu có thể sẽ không thích ứng được. Nếu có thể, tốt nhất nên để dì bảo mẫu kiên trì một thời gian.
Ngoài cái này ra, còn có thêm một điều khác, không quá vội nhưng vẫn phải làm.
“Còn nhớ rõ xe của mẹ đậu ở chỗ nào không?” Giang Nhất Hoán quay đầu lại, hỏi Giang Diệu ở hàng ghế phía sau.
Giang Diêụ nhìn qua, chớp chớp hàng mi lông quạ.
“Nhớ rõ.”
“Được rồi, vậy chúng ta đi lấy xe của mẹ nhé.”
Đêm hôm đó, Từ Tĩnh Nhàn lái xe tới đó. Chiếc ô tô màu trắng vẫn đậu ở bãi đậu xe ngầm của xưởng múa ba lê.
Dưới sự chỉ dẫn của Giang Diệu, Giang Nhất hoán nhanh chóng tìm thấy xe của vợ mình ở bãi đậu xe ngầm rộng lớn.
Thân xe màu trắng sạch sẽ không một vết bụi, xe cũng gọn gàng ngăn nắp, rải một chút nước hoa tươi mát sang trọng.
Vợ tôi luôn trân trọng những thứ cô ấy sử dụng hàng ngày. Nó không liên quan gì đến giá cả, đó là một kiểu tôn trọng cuộc sống.
Khi Giang Nhất Hoán lên xe, việc đầu tiên anh làm chính là điều chỉnh lại ghế ngồi.
Với một tiếng click, anh điều chỉnh ghế lái lùi lại một bước.
Anh ấy lớn hơn vợ rất nhiều. Suy cho cùng, vợ anh ấy là một vũ công ba lê, dù đã giải nghệ nhưng cô ấy vẫn giữ tinh thần tự giác cao và luôn giữ được vóc dáng hoàn hảo.
Về phần mình, sau khi kết hôn, anh tăng cân một cách tự nhiên, không còn là người đàn ông cao gầy như hồi trẻ nữa.
Vợ anh ấy luôn cười nhạo anh ấy, và con trai anh ấy nói đúng, “ bạn thực sự trông giống Saint Bernard. Béo và ngốc nghếch.”
Giang Nhất Hoán quay người thắt dây an toàn cho con trai ở ghế phụ.
Điểm khác biệt so với việc ngồi trên xe của cha là khi Giang Diệu ngồi trên xe của mẹ, cậu sẽ ngồi ở ghế phụ thay vì ngồi ở ghế sau.
Nguyên nhân là do Giang Nhất Hoán bận rộn với công việc và vợ anh thường một mình chăm sóc con trai. Vì thế Giang Diệu đã quen ngồi ở ghế phụ của mẹ mình.
Mà nếu đi xe của cha Giang Nhất Hoán, Giang Diệu sẽ tự động ngồi ở ghế sau. Suy cho cùng, chỉ cần có Giang Nhất Hoán ở bên, họ sẽ là một gia đình ba người và cùng nhau đi du lịch.
Cài chặt dây an toàn .
Giang Nhất Hoán hít một hơi thật sâu, lái xe ra khỏi bãi đậu xe ngầm.
Khi chiếc xe lao xuống đất, ánh nắng xiên của mặt trời lặn chiếu xuống.
Giang Diệc vô thức giơ tay lên để chặn ánh sáng chiếu trực tiếp vào đồng tử của mình.
Xe chạy được một đoạn thì dừng lại ở cổng.
Phí đỗ xe đắt đỏ được hiển thị trên đồng hồ bên cạnh xà ngang.
Chừng hơn hai trăm.
“Sao đỗ xe lâu vậy?!” Nhân viên bảo vệ ở trạm thu phí cau mày khi nhìn thấy phí đỗ xe trên đồng hồ cao ngất trời. Anh ta nhoài người ra ngoài cửa sổ, gõ vào tấm biển bên ngoài trạm thu phí một cách trách móc và nghiêm khắc: “Không được phép ở lại qua đêm! Không được phép ở lại qua đêm ở bãi đậu xe này! Chữ to như vậy mà cũng không thể nhìn thấy sao!”
Người đàn ông lương thiện ngồi trên ghế lái đã lấy điện thoại di động ra định trả tiền, nhưng sau khi nghe được lời khiển trách của nhân viên bảo vệ, anh ta đột nhiên không kiềm chế được cảm xúc của mình.
Anh ném mình lên vô lăng và khóc.
Giang Nhất Hoán là người có khả năng tự chủ rất cao và không bao giờ muốn bộc lộ cảm xúc của mình.
Ông không khóc khi nhận được tin vợ qua đời tại một hội nghị học thuật nước ngoài, cũng không khóc khi vội vã về Trung Quốc đón con trai từ phòng thẩm vấn của Đội điều tra hình sự.
Anh thậm chí còn không khóc khi bàn bạc với người phụ trách ở nhà tang lễ về cách phân loại hài cốt của vợ mình, người chỉ còn lại phần thân trên.
Như người sắt, anh dùng tấm sắt để chặn, che đi nỗi đau mất đi người vợ thân yêu.
Anh cảm thấy với tư cách là một người đàn ông và một người cha, anh không có lựa chọn nào khác vào lúc này.
Anh phải mạnh mẽ.
Nhưng bây giờ, khi nhân viên bảo vệ ở bãi đậu xe vừa hỏi: “Sao anh dừng lại lâu thế?” Giang Nhất Hoán đột nhiên cảm thấy đau lòng.
Những cảm xúc vốn bị kìm nén bấy lâu nay bỗng nhiên bùng phát.
“...Này? Anh bị sao vậy? Không, tại sao anh lại khóc? Là đàn ông, anh đã bắt đầu khóc ngay cả sau khi tôi nói với anh vài lời ...” Người bảo vệ sững sờ. Một người đàn ông trưởng thành như vậy ở độ tuổi bốn mươi, nói khóc liền khóc.
Người đàn ông đang nằm trên vô lăng khóc lóc thảm thiết, đôi vai dày lên xuống nhưng tiếng khóc lại bị vùi trong vòng tay, nghẹn ngào và nặng nề.
Ngồi ở ghế phụ, Khương Diệu nhìn ông.
【Ông ấy rất buồn. ] Giọng nói từ nội tâm bên trong đột nhiên vang lên. [Vỗ nhẹ vào lưng ông ấy. 】
Giang Diệu rất nghe lời.
Cậu đưa tay ra vỗ nhẹ vào lưng người đàn ông đang khóc.
Động tác của cậu quá nhẹ nhàng, giống như một cái cây nhẹ nhàng vuốt ve một con côn trùng bằng lá của nó.
Nhưng người đàn ông đang khóc đã nhận ra điều đó.
Giang nhất hoán đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt sưng đỏ đầy vẻ khó tin.
“Con trai......?”
Giang Nhất Hoán không thể tin rằng con trai mình, người mắc chứng tự kỷ hơn 20 năm và không thể giao tiếp bình thường với người khác, lại có thể an ủi ông.
Giang Nhất Hoán không thể chịu đựng được nữa. Vị học giả lương thiện và kiên định này cuối cùng cũng gạt bỏ mọi lòng tự trọng và kiềm chế trước ánh mắt ngơ ngác của người bảo vệ ở bốt bảo vệ, ôm con trai ngồi vào xe mà bật khóc.
...Tiếng khóc rất to.
Giang Diệu bị cha ôm chặt trong lòng, cậu cảm thấy bên tai mình tràn ngập tiếng khóc, rất đau.
Người bảo vệ bất lực nhìn hai cha con. May mắn thay, đây không phải là thời kỳ cao điểm của bãi đậu xe. Xe có đậu ở đây một thời gian cũng không sao.
Nhân viên bảo vệ nhìn giờ xe này ra vào, tim đập thình thịch, chợt hiểu ra điều gì đó.
Người bảo vệ thở dài và ngừng hỏi. Thay vào đó, anh ta đã đưa ra quyết định mà không được phép và hủy bỏ phí đỗ xe.
Kéo thanh lên và để cho bọn họ đi.