“Mẹ kiếp, đồ khốn nhà ngươi…”
Mẹ Hà đã sớm biết bác gái Cận không phải người tốt lành. Chẳng qua bình thường là hàng xóm, thêm nữa hai nhà không có xung đột gì về lợi ích nên mới duy trì sự hòa thuận xã giao với đối phương.
Nào biết gần đây đứa nhỏ sắp tốt nghiệp lại bắt đầu gây chuyện xấu. Bây giờ lại dám đạp đến tận cửa nhà bà.
Mẹ Hà cũng không thích nhường nhịn, lập tức túm cái chổi góc cửa phi về phía bác gái Cận.
“Ai da…”
Hà Ngọc Yến cũng nghe được toàn bộ lời của bác gái Cận, cô xốc rèm cửa lên đi ra. Thấy mẹ ruột cầm cây chổi đánh người, cô vui vẻ đứng bên cạnh nói: “Bác gái Cận, tôi ở với đối tượng nào liên quan đến bác sao? Nói đối tượng tôi nghèo, bác có muốn cho anh ấy một ít tiền giúp đỡ không?”
Những người cản trở khuyên ngăn xung quanh nghe lời này của Hà Ngọc Yến thì không nhịn được cười ra tiếng.
Quả thật bác gái Cận lôi kéo bọn họ nói đối tượng của Hà Ngọc Yến điều kiện kém. Nóng lòng như vậy, nói không chừng phải giúp đỡ cho đối tượng của Yến Tử ít tiền mới đúng đạo lý.
Hà Ngọc Yến cũng mặc kệ phản ứng của những người khác, sau khi cô nói xong câu đó, trực tiếp đi đến nhà họ Lý bên cạnh.
Lúc này nhà họ Lý chỉ có chồng bác gái Cận Lý, Đại Tráng ở nhà một mình. Thấy Hà Ngọc Yến đi vào, ông cười mỉa không nói gì.
Trong trí nhớ của cô người này có thể dùng từ thành thật để hình dung, toàn bộ nhà máy không có ai không nói Lý Đại Tráng là người tốt. Ngay cả bác gái Cận bình thường cũng là bộ dạng biết điều.
Nhưng mà nồi nào thì up vung nấy.
“Yến Tử, cháu đây…”
Hà Ngọc Yến nhìn chằm chằm người đàn ông đang hút thuốc lá, không khách khí nói: “Bác Lý, bác gái Cận rất quan tâm đến chuyện của tôi, nói muốn giúp đỡ một ít tiền.”
Lời này vừa nói ra, người xung quanh đồng thời hít một hơi. Người trong niên đại này đều có thói quen duy trì sự hòa thuận bên ngoài, nào có ai đánh thẳng như Hà Ngọc Yến.
“Tôi khinh…”
Bác gái Cận lách người qua những người đang khuyên ngăn, thân thể vặn vẹo một lúc mới đến cửa nhà mình: “Cô đừng có nói bậy, tôi nói khi nào chứ?”
Hà Ngọc Yến: “Chưa nói à? Chưa nói vậy sao bác phải chạy qua nhà tôi nói một thôi một hồi. Không phải quan tâm đến tôi sao? Bác gái, chúng ta đều là hàng xóm cũ, bác quan tâm tôi cũng rất bình thường. Hơn nữa tôi cũng không cần tiền của bác nhưng bác cứ năm lần bảy lượt chạy tới nhà tôi nói chuyện, có lẽ bác thật sự đặc biệt quan tâm tôi, tôi không nhận tiền của bác thì sợ làm bác mất hứng.” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Lúc đầu mẹ Hà thấy con gái tìm nhà bên cạnh đòi tiền cũng muốn ngăn cản. Chủ yếu là bà sợ hàng xóm xung quanh cảm thấy con gái quá gay gắt, truyền ra lời ong tiếng ve gì. Nhưng khi bà nghe được câu nói này cuối cùng cũng thay đổi chủ ý.
“Chuyện này đều là hiểu lầm, đều là hiểu lầm.”
Hà Ngọc Yến cũng không nhượng bộ bọn họ, tiếp tục tăng thêm lực: “Có phải hiểu lầm hay không tôi không biết. Nhưng bác gái Cận làm người như vậy, truyền đến nhà họ Bao có lẽ người ta cũng cảm thấy…”
Lời còn chưa dứt lại khiến cho Lý Đại Tráng và bác gái Cận bị dọa sợ giật mình một cái.
Nhà họ Bao này là nhà ông ta đoạt được. Bên kia cũng không quá vừa lòng, ngay cả việc kết hôn cho dù nói miệng họ cũng chưa từng nói ra, nếu thật sự để đối phương lấy được lý do, nói đã biết nhân phẩm cha mẹ vợ có vấn đề như vậy, sợ rằng con gái Lệ Lệ của mình sẽ bị nhà họ Bao từ chối.
Nghĩ tới đây, hai vợ chồng đối mắt nhìn nhau, đồng loạt nói với Hà Ngọc Yến: “Yến Tử, tất cả chuyện này đều là hiểu lầm, hiểu lầm. Bọn bác cũng không có tâm tư gì xấu, chỉ là sợ cháu còn nhỏ không hiểu chuyện. Bây giờ bọn bác biết lỗi rồi, biết lỗi rồi.”
Vừa nói hai vợ chồng đồng loạt xoay người, đóng cửa lại. Nhìn dáng vẻ kia là chuẩn bị thu mình lại rồi.
——
Người vây xem xung quanh thấy chuyện diễn ra như vậy, ai nấy đều không nhịn được mà cười thành tiếng.
Chuyện đến nước này gần như đã được giải quyết nhưng mà bởi vì bác gái Cận làm loạn một hồi, còn chưa đến chạng vạng tối, toàn bộ người trong khu đều biết Hà Ngọc Yến tìm một đối tượng là quỷ nghèo, còn không cha không mẹ.
Sau khi những người khác của nhà họ Hà trở về từ bên ngoài nghe thấy mấy tin vịt này ai cũng giận đến tím người.
Trên bàn cơm, mẹ Hà trực tiếp hỏi: “Yến Tử, con nói vị đồng chí Cố kia thật sự có một công việc chính thức ư?”
Hà Ngọc Yến gật đầu: “Đúng vậy ạ, là người lái xe trong xưởng.”
Lúc này cha Hà lên tiếng: “Có một công việc đàng hoàng là được rồi. Còn cha mẹ…”
Nói đến đây, cha Hà quyết tâm nói: “Nếu như sau này Yến Tử thật sự sinh con, bận bịu không chăm được. Mẹ con cũng có thể giúp đỡ…”
“Nghĩ xa như vậy làm gì? Tôi còn chưa đồng ý đâu đấy.” Mẹ Hà nghe thấy cha Hà đã nghĩ đến chuyện con gái sinh con sau khi kết hôn, tức giận trợn mắt nhìn ông một cái.
“Yến Tử, ngày mai con đi gặp đối phương, nhớ phải hỏi rõ tình hình gia cảnh của cậu ta. Mẹ cũng sẽ nhờ người thăm dò. Nếu như cậu ta là người tốt thì được. Nếu không tốt, con cũng đừng trách mẹ ngăn cản.”
Hà Ngọc Yến không nghĩ đến một trận làm loạn của bác gái Cận còn có hiệu quả như vậy. Nhất thời cô cũng không phản bác lời nói của mẹ Hà. Dù sao chờ khi họ thăm dò xong sẽ biết Cố Lập Đông là người tốt.
Cũng không biết ngày mai gặp mặt Cố Lập Đông có thể thuận lợi hay không? ( truyện trên app tyt )
***
“Lập Đông, chuyện làm loạn hôm nay…”
Hơn bảy giờ tối, Cố Lập Đông trở lại từ bên ngoài. Vừa vào đại viện anh đã bị bác gái Phùng kéo lại nói chuyện hôm nay Đổng gia làm loạn đến tận cửa.
“Ai nha, cháu không biết đâu. Bà già Trịnh kia rất ngang ngược!”
Cố Lập Đông vừa nghe cũng biết được chuyện gì xảy ra, ánh mắt lạnh thấu xương. Sau đó anh lấy một ít dâu tây từ bên trong túi vải ra.
“Bác gái, cháu biết rồi. Làm phiền bác lo lắng rồi. Đây là cháu mang từ ngoại thành về, bác lấy một ít về nếm thử với ông Tào đi.”
Ông Tào là chồng bác Phùng, cũng là một bác quản lý đại viện, là một thờ rèn cấp tám hiếm có trong xưởng.
Bác gái Phùng nhìn quả dâu tây đỏ mọng trên tay Cố Lập Đông lập tức cười lên, nhưng miệng lại liên tục từ chối. Cuối cùng vẫn là Cố Lập Đông kiên quyết đưa cho bà ấy, lúc này bà mới yên tâm nhận lấy đi về nhà.
Trước khi đi bà còn thành thật nói với Cố Lập Đông: “Lập Đông, chuyện cô gái kia cháu nhớ phải cẩn thận. Bác chỉ lo lắng cháu bị lừa.”
Nhìn bóng lưng bác gái rời đi, Cố Lập Đông đóng cửa nhà lại, trong lòng lại nghĩ: Anh có chỗ nào đáng để người ta lừa chứ? Anh chỉ sợ ngày mai sau khi gặp mặt cô Hà mình sẽ bị cự tuyệt. Mặc dù anh đã quyết định từ chối đối phương, tránh liên lụy đến người ta nhưng trong người luôn mâu thuẫn. Ở sâu trong lòng, thật ra Cố Lập Đông vẫn khát vọng mình có được tình cảm chân thành.
Ngay cả túi dâu tây lớn này cũng là anh cố ý chạy đến ngoại thành mua. Vì cái này, ngay cả cơm trưa, cơm tối anh cũng không ăn, chỉ dựa vào hai cái bánh bao ăn qua loa.
Lúc này trong sân vang lên âm thanh của bác gái Trịnh. Sau đó Cố Lập Đông lại nghe được tiếng bước chân của Đổng Kiến Thiết.
Hiển nhiên Đổng Kiến Thiết cũng vừa mới vào cửa.
Nghĩ đến lời bác gái Phùng nói, Cố Lập Đông cũng biết hôm nay bác gái Trịnh làm loạn chắc chắn có Đổng Kiến Thiết đứng đằng sau. Người trong đại viện đều nói Đổng Kiến Thiết là người tốt, chẳng qua là đối phương bị mẹ ngăn cản. Nhưng Cố Lập Đông biết Đổng Kiến Thiết chính là kẻ ngụy quân tử.
Ngay cả khi hắn biết rõ hắn có người mình thích trong lòng nhưng vẫn còn chạy ra ngoài coi mắt. Cố Lập Đông có cả trăm ngàn lý do coi thường đối phương.
Nếu như đối phương còn dám làm chuyện gì, anh sẽ khiến cho Đổng Kiến Thiết biết mặt!
——
Thời gian thoáng cái đã trôi qua, lúc mặt trời mọc ngày hôm sau, Hà Ngọc Yến đã mở mắt.
Bây giờ cô có thể thấy nửa cửa sổ của gian nhỏ bên cạnh, ánh mặt trời xuyên thấu quá hoa văn trên thủy tinh chiếu vào, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.
“Hôm nay là một ngày tốt lành.”
Không giống với hai lần coi mắt trước, lần chính thức gặp mặt với Cố Lập Đông này Hà Ngọc Yến vô cùng coi trọng.
Trang phục cô mặc là một áo tay ngắn có vài chấm bi màu vàng nhạt. Hà Ngọc Yến đã rất ngạc nhiên sau khi tìm được quần áo đựng trong rương gỗ. Quần thì tương đối bình thường, được làm bằng chất vải cotton màu xanh đơn giản nhất, hơi phồng, hoàn toàn không nhìn ra eo.
Giày là một đôi giày xăng đan màu nâu vô cùng quý hiếm trong thời buổi nay, phần đai bị đứt, là cha Hà dùng que hàn nung đỏ cho nóng chảy đính lại.
Cứ như vậy, Hà Ngọc Yến mặc bộ đồ này ăn sáng xong liền đi ra ngoài.
Từ cửa nhà rời khỏi khu, dường như tất cả mọi người thấy cô đều biết hôm nay là ngày Hà Ngọc Yến đi gặp mặt đối tượng “quỷ nghèo” kia của cô.
Hà Ngọc Yến không để ý tới tiếng nghị luận sau lưng. Cuộc sống mình trải qua, càng để ý ánh mắt người ngoài thì sống càng cực khổ.