Lúc đi đến công viên, người tương đối ít, Hà Ngọc Yến và Cố Lập Đông đã hẹn địa điểm gặp nhau ở nơi này. Sau khi xuyên tới đây, lần đầu tiên cô tới công viên này là lần gặp mặt Bao Lực. Trải qua lần đó khiến cuộc sống của Hà Ngọc Yến tăng thêm một chút phiền toái nhưng bởi vì đối phương giở trò cho nên cô mới quen biết Cố Lập Đông.
“Cô Hà…”
Từ xa Hà Ngọc Yến đã nhìn thấy một thân hình cao lớn, đối phương thấy mình liền bước nhanh tới. Càng đến gần, Hà Ngọc Yến càng nhìn rõ bộ dáng của đối phương.
Màu da lúa mạch rất hợp với bộ dạng mắt to mày rậm, nhìn vô cùng cường tráng. Mà vết sẹo nơi khóe mắt kia khiến cho người này thêm vài phần dã tính. Người này không ai khác chính là Cố Lập Đông.
Thời gian hẹn gặp mặt là lúc 9 giờ sáng nhưng Cố Lập Đông đã đến nơi này từ 8 giờ, anh cầm một túi dâu tây, tâm trạng kích động đi đi lại lại khắp công viên.
Vì vậy khi nhìn thấy Hà Ngọc Yến đến Cố Lập Đông hưng phấn lên tiếng gọi đối phương trước, nhưng khi đi đến bên cạnh Hà Ngọc Yến, anh lại có chút khẩn trương.
Hà Ngọc Yến thấy dáng vẻ luống cuống tay chân của đối phương, nhịn không được cười rộ lên. Nụ cười này đã hóa giải sự căng thẳng của Cố Lập Đông.
“Cô Hà… Chào buổi sáng…”
Lời này khiến cho Hà Ngọc Yến muốn cười nhưng quan sát thấy rái tai đối phương đỏ bừng, cô quyết định nhịn xuống.
“Chào buổi sáng, anh Cố, anh ăn chưa?”
Lời vừa thốt ra, Hà Ngọc Yến lập tức cảm thấy mình cũng là kẻ cùi bắp. Cô vỗ vỗ khuôn mặt nóng bừng, Hà Ngọc Yến nở nụ cười tươi với Cố Lập Đông: “Anh Cố, đi thôi. Đến chòi nghỉ mát phía trước ngồi một chút.”
——
“Cô Hà, ngày hôm qua tôi nói rồi, chuyện tìm hiểu hay là thôi đi…”
Vừa ngồi xuống, Cố Lập Đông không kịp chờ nói ra ý định của mình, anh sợ trì hoãn tiếp nữa bản thân sẽ không mở miệng được.
Hà Ngọc Yến xua tay: “Tôi đã nói rồi, chúng ta không tìm hiểu lẫn nhau làm sao biết không thích hợp chứ?”
Trong lời nói bình tĩnh lộ ra một chút kiên định của cô khiến cho tâm trạng nóng nảy của Cố Lập Đông từ từ bình tĩnh lại.
“Tình huống trong nhà tôi, ngày hôm qua không phải Đổng Kiến Thiết đã nói qua rồi sao?”
Ngày hôm qua sau khi Hà Ngọc Yến nói muốn làm đối tượng kết hôn với anh, anh liền nói đơn giản qua loa tình huống của mình.
“Tôi là cô nhi, cô cũng biết, tôi không biết cha mẹ là ai, được ông nội tôi nhặt được đem về nuôi. Nhưng ông nội cũng ở đây được một thời gian thì qua đời, bây giờ trong nhà chỉ có một mình tôi. Ngoại trừ hai gian nhà rộng bừa bộn, có một công việc chính thức ra, ưu điểm gì khác cũng không có. Hơn nữa, mặt mũi tôi còn…”
Cố Lập Đông nghe các bác gái trong đại viện nghị luận về mình không chỉ một lần, nói với điều kiện này của anh, nhiều nhất chỉ tìm được một cô nương nông thôn, cô nương nông thôn thì sính lễ không cao. Đối với việc tìm đối tượng anh cũng không có bao nhiêu yêu cầu, nhưng bây giờ Hà Ngọc Yến muốn mình làm đối tượng, Cố Lập Đông chỉ sợ đối phương đi theo mình phải chịu khổ vất vả, vì vậy chỉ có thể nhịn đau từ chối. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Hà Ngọc Yến nghiêm túc nghe đối phương giải thích, hiểu thêm về nỗi băn khoăn của anh. Chờ sau khi Cố Lập Đông nói xong, Hà Ngọc Yến nói thẳng: “Nhưng những vấn đề này đều không phải vấn đề lớn!”
Không cha không mẹ, không người giúp đỡ. Nhưng cô có tay có chân, hơn nữa qua mấy năm nữa xã hội tiến bộ hơn thì còn có nhiều cơ hội hơn. Hơn nữa, Cố Lập Đông là tài xế. Tài xế ở thập niên bảy mươi là một chén cơm vàng, là một trong “tám ông lớn” người người hâm mộ đấy.
——
“Bây giờ anh là tài xế cấp mấy?”
“Tôi là cấp bốn, mỗi tháng tiền lương cơ bản là 42 đồng. Hơn nữa mỗi chuyến xe đơn vị sẽ có thêm trợ cấp. Cộng thêm những phúc lợi khác, mỗi tháng cũng có thể có tầm sáu bảy mươi.”
Năm nay một cân gạo là 15 xu, một cân thịt 60 xu, một cân cải trắng 18 xu. Giá hàng thấp như vậy, một tháng sáu bảy mươi đồng là thu nhập rất cao.
Hà Ngọc Yến nghĩ như nào thì nói thế đó: “Tiền lương của anh cao như vậy, cho dù không có người lớn giúp đỡ cũng không cần từ chối tôi! Tiền lương này hoàn toàn nuôi đủ một nhà già trẻ rồi!”
Cố Lập Đông nghe nói vậy, không nhịn được giơ tay sờ vết sẹo trên khóe mắt. Một người tài xế như anh bị người ta nói khó tìm được đối tượng cũng liên quan đến vết sẹo này.
Vết sẹo không chỉ khiến mặt mày anh hốc hác, còn khiến cho rất nhiều người bên ngoài đồn đãi anh làm chuyện xấu.
Nhưng thực tế, vết sẹo này có khi lái xe gặp phải bọn cướp, vật lộn với côn đồ mà tạo thành. Lúc ấy cả người và hàng trên xe đều trở về xưởng an toàn nhưng trên người mỗi người cũng loang lổ máu. Đặc biệt là anh, lúc đó căng thẳng, ngay cả lúc xuống cửa xe, trong tay cầm con dao phay cũng không buông xuống.
Cũng bởi vì bộ dạng này, một số ít người trong xưởng đồn đãi anh chém người như bổ dưa, vết sẹo ở khóe mắt là minh chứng.
Sau đó lãnh đạo trong xưởng bác bỏ tin đồn lần nữa nhưng vẫn có người không hiểu rõ nội tình không tin, mà anh cũng phải mang cái danh “chém dưa”.
——
Đại khái cốt truyện mấy nghìn chữ vốn không nhắc đến chuyện này. Bây giờ sau khi nghe Cố Lập Đông giải thích, Hà ngọc Yến lại càng hiểu thêm về Cố Lập Đông, như vậy, Hà Ngọc Yến cảm thấy Cố Lập Đông là một người đàn ông tốt.
“Anh sợ tôi ở chung với anh sẽ bị người ta đồn đãi đúng không!”
Thời buổi này danh tiếng vô cùng quan trọng, có thể nói người có danh tiếng tốt làm gì cũng đều đúng. Mặc dù Cố Lập Đông có đơn vị bác bỏ đi tin đồn, nhưng có vài người sẽ chỉ tin những gì mình muốn tin. Gả cho anh, có thể cũng bị người khác nói bóng nói gió.
Vừa hay Hà Ngọc Yến chính là loại người không sợ người khác bàn tán.
Ngay cả ngày hôm qua cô trực tiếp đến nhà ông Lý bên cạnh, chủ động tìm Lý Đại Tráng, Hà Ngọc Yến biết chắc chắn sẽ có rất nhiều người bàn tán sau lưng mình.
Nhưng mà cô cũng không sợ, ở thời đại này danh tiếng rất quan trọng. Nhưng mà chỉ cần sai lầm cơ bản không đáng, thật ra danh tiếng cũng không quan trọng như vậy.
Cố Lập Đông thấy Hà Ngọc Yến biết nỗi băn khoăn của mình, không nhịn được gật đầu. Tiếp đó anh nghe được một câu nói mà cả đời này anh cũng sẽ không quên được.
“Tôi không sợ người khác bàn tán, cũng không sợ vết sẹo của anh, càng không chê nhà anh chỉ có một mình anh.”
“Thật sao?” Cố Lập Đông nhìn ánh mắt chân thành của Hà Ngọc Yến, lời kế tiếp bỗng nhiên không muốn nói nữa.
Anh muốn ích kỷ một lần, nghe theo khát vọng sâu bên trong lòng mình.
Hà Ngọc Yến thấy đối phương hiểu ý của mình, nụ cười trên mặt càng tăng thêm: “Đúng rồi, anh Cố Lập Thành. Tôi tên là Hà Ngọc Yến, ở tại nhà mày thực phẩm số 8 Bắc Thành. Năm nay 18 tuổi, còn một tháng nữa sẽ tốt nghiệp cấp ba. Tôi muốn làm đối tượng của anh, xin hỏi anh có đồng ý không?”
Nói xong, Hà Ngọc Yến đứng lên, đưa một tay về phía đối phương.
Cánh tay trắng nõn, trên mu bàn tay hiện lên rõ ràng những múp thịt đáng yêu. Cố Lập Đông không nhịn được vươn bàn tay thô ráp của mình ra duỗi về phía đối phương.
Màu trắng cùng màu lúc mạch giao với nhau, dưới ánh nắng mặt trời chiếu xuống dường như trắng lên. Mà chủ nhân của hai bàn tay đang đối mặt với nhau. Trong ánh mắt trao đổi, hai người cũng tràn đầy lòng tin với tương lai.
——
“Cho nên, đây là anh cố ý mang cho tôi à?”
Sau khi hai người chắc chắn chọn làm đối tượng, cuối cùng Cố Lập Đông cũng nhớ đến túi dâu tây mình mang tới.
Dâu tây đỏ mọng, cả trái không được chăm chút lớn như đời sau nhưng mùi rất thơm. Hà Ngọc Yến vừa mở túi vải ra liền không nhịn được bốc một quả lên ăn.
Ngọt đậm đà, giống như tâm trạng hiện giờ của cô vậy.
“Sau khi ăn xong nếu như em muốn ăn tiếp, tôi lại đi mua.”
Hà Ngọc Yến sau khi nghe xong, cười bảo Cố Lập Đông ăn chung: “Anh còn có cách này sao!”
Nói đến lĩnh vực mình am hiểu, Cố Lập Đông thay đổi sự qua loa trước đó, bắt đầu nói về nội dung công việc của mình cho Hà Ngọc Yến.
Sau khi nghe xong, Hà Ngọc Yến lại càng hiểu biết sâu hơn về kĩ năng của tài xế trong thời đại này. Cô không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông, cho đến khi lỗ tai đối phương lại đỏ lên. Trong lòng cô xúc động: Đối tượng tốt như vậy, ánh mắt mình quả thực không tệ.
Vừa ăn dâu tây, hai người vừa nói chuyện về công việc, lại trò chuyện về cuộc sống của mình. Vào lúc này Cố Lập Đông mới biết tại sao Hà Ngọc Yến lại cuống cuồng coi mắt.
“Cái nhà họ Bao đó, có cần tôi nhờ một chút quan hệ không?”
Hà Ngọc Yến lắc đầu: “Người kia cũng không phải nhân vật lớn gì, chỉ là hạng tôm tép thôi. Nhưng mà cũng may nhờ tên tiểu nhân này tôi mới biết anh. Chẳng qua là, tôi nghĩ cũng không còn nhiều thời gian nữa. Nếu không anh xem tháng này tìm một khoảng thời gian thích hợp đến nhà tôi chơi nhé?”
Trước tiên đến nhà để cho cha mẹ yên tâm đã, nếu sau này tình huống không ổn thì kết hôn sớm một chút.
===
TÊN TRUYỆN: LÀM CHA VAI ÁC KHI TUỔI CÒN TRẺ ( truyện trên app T Y T )
TÁC GIẢ: Nguyên Nguyệt Nguyệt Bán
EDITOR: [TYT] - Đảo Cá Mập
THỂ LOẠI: Nguyên sang, Ngôn tình, HE, Tình cảm, Xuyên việt, Xuyên sách, Làm ruộng, Nhẹ nhàng, Thị giác nam chủ, Sinh hoạt bình dân, Nuôi con, Niên đại văn
Văn án:
Tần Phong là một tay phú nhị đại ăn chơi, bỗng dưng chết vì uống rượu, sau đó xuyên đến thập niên sáu mươi nghèo khổ không có đồ ăn không có thức uống, chỉ có thể cố gắng đọc sách để thay đổi cuộc đời.
Vất vả lắm mới thi đậu đại học, ngày tháng hạnh phúc chuẩn bị đạt đến tay thì anh phát hiện thật ra mình đã xuyên vào một cuốn sách có tên là 《Luật sư thủ tịch》.
Điều đáng mừng là trong sách không có ai tên Tần Phong nhưng bất hạnh rằng bốn đứa con trai không cha không mẹ mà anh nhận nuôi là vai ác của cuốn sách này.
Vai ác thứ nhất là lão đại giới thương nghiệp, bị nam chính đưa vào ngục giam mọt gông trong đó.
Vai ác số hai là quân nhân, cuối cùng vì trụy nhai mà chết.
Vai ác số ba là ảnh đế nổi tiếng bị nam chính đưa vào bệnh viện tâm thần.
Vai ác số bốn vì báo thù cho các anh trai của mình nhưng bị người ta tính kế một cách quá thông minh sau đó mất đi tính mạng.
Tần Phong không bình tĩnh được, muốn đưa bọn họ tới cô nhi viện. Nhưng đến khi nhìn thấy vẻ mặt đáng thương của đứa bé khác đứng trước cổng đó Tần Phong cảm thấy không đành lòng. Cuối cùng quyết định nuôi hết. Đã nuôi bốn đứa rồi nuôi thêm một đứa nữa thì sao chứ?
**
Gần đây Tần Phong phát hiện ra lão ngũ không được bình thường, ai đối nghịch với cậu bé thì sẽ gặp xui xẻo. Bốn đứa vai ác đều giống với nam chính, hình như nhân vật nam chính đã biến mất….
PS: Không thích xin bỏ qua, có nữ chính đến cuối mới xuất hiện
Tag: Xuyên qua thời không, làm ruộng, niên đại văn
Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Tần Phong | Vai phụ: Mấy đứa con trai | Cái khác: Nuôi con, chuyện nhà, thập niên 80
Một câu tóm tắt: Mỗi người trong nhà tôi đều là lão đại
Lập ý: Phụ tử từ hiếu