“Đại Ni à, con định làm gì với chuyện của Yến Tử đây? Còn có một tháng nữa thì con bé phải tốt nghiệp, tương lai sau này của con bé muốn làm cái gì? Là xuống nông thôn hay là nhà tìm công việc cho con bé?”
Trên hành lang nhà ngang nhỏ hẹp, một người phụ nữ khô gầy gần 50 tuổi và một người phụ nữ hơi mập hơn hai mươi tuổi đang ngồi ở cửa vừa vá áo vừa nói chuyện phiếm. Hai gia đình sống cạnh nhau ngày thường sẽ nói chuyện phiếm cùng với nhau.
Nghe thấy lời nói của bác gái Cận, đầu tiên Từ Đại Ni vươn đầu nhìn nhìn hai đầu hành lang. Cô phát hiện không có mấy người, lại quay đầu nhìn về phía trong phòng có tấm rèm đang kéo lại kia. Tròng mắt xoay chuyển, lớn tiếng thét to nói:
“Công việc gì chứ? Bây giờ công việc dễ tìm như vậy sao? Con gái cần công việc làm gì? Người làm chị dâu như con còn không có công việc đây. Ngày hôm kia Yến Tử tự mình đồng ý rồi, nói chuẩn bị đi xem mắt. Sau khi tốt nghiệp thì kết hôn đó!”
Bác gái Cận thấy quả nhiên nhà họ Hà đang chuẩn bị tìm đối tượng cho Hà Ngọc Yến thì trong lòng như có một trận lửa nóng. Nhà bà ta cũng có một đứa con gái và là bạn học của Hà Ngọc Yến. Trong khoảng thời gian này, vì để sau này con gái không xuống nông thôn nên cũng bắt đầu trở nên lo lắng.
Bây giờ nhà họ Hà tìm đối tượng cho Hà Ngọc Yến, bà ta nhất định phải bước lên đi chung cái xe tiện lợi này. Phải biết rằng, tuy rằng nhà họ Hà không có tiền đồ gì nhưng quan hệ của vợ chồng bà Hà với mọi người xung quanh thật sự rất tốt.
“Vậy tìm đối tượng cũng phải nhanh lên đó. Đối tượng tốt thì phải tìm sớm một chút. Chờ tốt nghiệp mới tìm sợ sẽ không còn kịp rồi. Yến Tử là xinh đẹp như vậy, nếu thật sự xuống nông thôn chỉ sợ không thể chịu đựng nổi. Đến lúc đó gả cho một tên dân quê thì đời này phải chịu khổ rồi!”
Từ Đại Ni nghĩ đến nếu cô em chồng gả đến nông thôn thì trong lòng cảm thấy vui sướng khi nhìn thấy người khác gặp họa. Cô ta chỉ mong cô gái nhỏ xem mắt không thành công rồi đi xuống nông thôn đi chịu khổ nhưng miệng vẫn làm bộ làm tịch: “Chuyện này con cũng mặc kệ.”
Bác gái Cận vừa nghe thì vội vàng đáp lời: “Con là chị dâu sao có thể mặc em chồng được. Dì nói cho con biết, nếu em chồng gả tốt thì nói không chừng con cũng được lợi đó!”
Từ Đại Ni vừa nghe cũng cảm thấy có lý. Em chồng gả chồng không cần cho của hồi môn, còn có thể kiếm được số tiền lễ hỏi lớn miễn phí. Điều không tốt duy nhất là số tiền lễ hỏi này không đến được tay cô ta.
Hai người càng nói càng hăng say, hoàn toàn không chú ý tới căn phòng nhỏ bị rèm cửa che lấp có một bóng dáng đang ngủ đột nhiên mở mắt ra.
Bên ngoài quá ồn ào, ồn ào đến mức khiến người ta cảm thấy đau đầu.
Hà Ngọc Yến mở to mắt, người hơi ngây ngốc một chút. Một giây trước rõ ràng cô còn thoải mái nằm trên giường lớn chơi di động trong nhà, giây tiếp theo đột nhiên đến một nơi kỳ quái như vậy.
Trên đỉnh đầu là trần nhà sơn bằng vôi, trong góc dính mạng nhện màu xám. Dưới người là giường ván gỗ cứng ngắc, khi nghiêng người cũng kêu kẽo kẹt rung động. Giường ván gỗ dựa vào một bên tường, trên tường dán đầy các loại báo chí.
Hà Ngọc Yến tùy ý nhìn, sau khi thấy ngày tháng biểu hiện ở trên góc báo chí thì cô chỉ muốn nhắm mắt lại tiếp tục ngủ. Nói không chừng khi tỉnh lại cô còn ở trên cái giường lớn có giá trị hơn 100.000 nhân dân tệ ở nhà của mình.
Mười phút sau, khi cô bị giọng nói nói chuyện ở bên ngoài ồn ào đến mức chịu không nổi thì Hà Ngọc Yến xác định bản thân không thể trở về được.
Dựa theo cách nói phổ biến trước mắt, cô đây là xuyên không. Hơn nữa còn là xuyên đến thập niên 70. Cô vuốt quần áo mụn vá khắp nơi trên người, nhìn hoàn cảnh bản thân đang ở. Hà Ngọc Yến xác định điều kiện sinh hoạt ở nơi này chắc chắn rất bình thường.
Tuy rằng cô ở hiện đại ba mẹ không yêu thương nhưng điều kiện trong nhà siêu tốt, không lo ăn mặc. Mới vừa tốt nghiệp đại học đã thi đậu một công việc tốt, còn chưa bắt đầu hưởng thụ cuộc sống thì đã xuyên đến nơi này. Nói thật ra trong lòng Hà Ngọc Yến cảm thấy rất không thoải mái.
Trong lòng không thoải mái thì đầu bắt đầu đau. Hà Ngọc Yến còn nghĩ là do giọng nói của người bên ngoài quá ồn tạo thành. Làm sao cô biết được giây tiếp theo cơn đau đầu càng thêm mạnh mẽ, theo cơn đau đầu đến là tất cả ký ức của nguyên thân.
Nguyên thân cũng tên là Hà Ngọc Yến, năm nay 18 tuổi. Có ngoại hình giống y như đúc so với trước khi cô xuyên qua. Nhà ở phòng 206 tầng 2 tòa nhà số 3 ở khu người nhà của xưởng thực phẩm số 8 ở Bắc Thành. Bây giờ là tháng năm năm 1974, chỉ còn một tháng nữa là đến lúc Hà Ngọc Yến tốt nghiệp cấp 3.
Nếu đặt ở hiện đại thì thời gian này là thời gian mấu chốt để thi đại học. Nhưng ở ngay lúc này, ngoại trừ tốt nghiệp cấp 3 được đề cử đi học đại học Công Nông Binh, nếu không thì mọi người sẽ phải đứng giữa ngã ba cuộc đời, hoặc là đi làm, hoặc là chờ sắp xếp việc làm. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Đi làm, đơn vị làm việc không dễ tìm. Chờ sắp xếp việc làm, những người phụ nữ chưa sinh con sẽ phải chọn xuống nông thôn.
Hà Ngọc Yến vừa vặn đến vào thời gian lựa chọn này.
Nhà họ Hà tổng cộng có bốn đứa con, ba người anh trai vì các loại nguyên nhân đều không xuống nông thôn. Đến lượt cô, trừ tìm được nơi nhận cô ấy làm việc ra, bằng không cũng chỉ có thể xuống nông thôn hoặc là chọn gả chồng.
Sau khi nghĩ kỹ những chuyện này, Hà Ngọc Yến chỉ có thể thở dài.
Trong trí nhớ của cô, mỗi năm vào lúc này công việc rất khó tìm. Nếu chỉ dựa vào bản thân thì chắc chắn không tìm được, trừ khi nhờ quan hệ hoặc dùng tiền mua công việc. Rất nhiều gia đình không nỡ để con mình xuống nông thôn nên đều sẽ bắt đầu hành động vào thời gian này. Điều này khiến việc tìm công việc trở nên càng khó khăn hơn.
Mà sau khi nguyên thân suy xét tình huống này, hai ngày trước cuối cùng cũng buông bỏ, đồng ý đi xem mắt.
Lúc này, tiếng nói chuyện đã càng lúc càng lớn. Hà Ngọc Yến càng nghe càng cảm thấy kỳ cục, cô cũng không nghĩ đến những chuyện khác mà trực tiếp rời giường sửa sang lại quần áo một chút. Cô xốc rèm cửa lên trực tiếp nói một câu: “Chị hai, em có tìm công việc không, có xuống nông thôn không, gả chồng hay không hình như đều không liên quan đến chị đúng không?”
Trước khi xuyên qua Hà Ngọc Yến là người hơi “Lười” một chút. Cô không thích cãi nhau với người khác nhưng cũng tuyệt đối không cho phép có người bắt nạt mình. Nếu xuyên đến nơi này không thể quay về, vậy cô cũng không muốn chịu thiệt.
Từ Đại Ni đang nói chuyện hưng phấn thì đột nhiên cảm thấy hoảng sợ khi nghe thấy lời nói của Hà Ngọc Yến.
“Ồ, Yến Tử à, em thức dậy rồi hả! Em còn không thức dậy thì không cần ăn bữa sáng nữa, trực tiếp ăn cơm trưa luôn được rồi.”
Hà Ngọc Yến không có đồng hồ nhưng có một cái đồng hồ báo thức nho nhỏ bằng thiếc ở trên cái tủ ngăn kéo trong nhà. Khi đi ra khỏi phòng cô đã nhìn qua, mới hơn tám giờ sáng. Ở trong miệng của người chị hai thích chiếm lợi này lại biến thành sắp giữa trưa.
“Chị hai, em còn chưa hết bệnh đâu! Em không thể nghỉ ngơi được sao?”
Hai ngày này nguyên thân bị sốt, ngoài ra thời kỳ đặc thù trường học lộn xộn nên mẹ Hà dứt khoát kêu cô đừng đi đến trường học.
“Yến Tử à! Con cũng đừng nói chị hai con, con bé đang lo lắng cho con đó!” Bác gái Cận nhìn thấy Hà Ngọc Yến ra tới thì lập tức nói sang chuyện khác: “Không phải con bé lo lắng sau khi con tốt nghiệp sẽ xuống nông thôn sao? Không giống Lệ Lệ nhà dì, cho dù dì và chú của con đập nồi bán sắt thì cũng sẽ không để con bé xuống nông thôn đâu.”
“Náo nhiệt như vậy à!”
Bác gái Cận vừa nói xong thì ngoài cửa vang lên giọng nói rất lớn.
Hà Ngọc Yến vừa nghe thì biết mẹ của nguyên thân đã trở lại. Mẹ ruột của nguyên thân là nhân viên tạm thời của nhà máy đóng gói. Lúc này bà trở về chắc là trong xưởng không còn việc gì để làm.
“Mẹ, mẹ xem chị hai kìa.”
Quan hệ của nguyên thân và mẹ ruột không khác gì so với người đương thời, không đủ thân thiết, không thường nói chuyện, tâm sự lắm. Hà Ngọc Yến sợ bị lộ thân phận nên cũng không dám nói chuyện nhiều ở trước mặt đối phương.
Đầu bên kia, mẹ Hà dùng dăm ba câu đuổi bác gái Cận về nhà. Bà quay đầu nói thẳng: “Đại Ni, con bớt xen vào chuyện của Yến Tử đi. Ba mẹ của con bé còn chưa có chết đâu!”
Từ Đại Ni vừa nghe lời này thì biết những lời vừa rồi mình nói với bác gái Cận chắc đã bị mẹ chồng nghe thấy được. Cô ta lập tức cụp đuôi làm người, cười lấy lòng, nói: “Mẹ, con sai rồi! Con đi nhặt rau và rửa rau đây.”
Nói xong cô ta cầm lấy rau xanh mẹ Hà đặt ở trong góc khi vừa vào nhà nhanh như chớp, chạy tới bồn nước công cộng ở cuối hành lang.
Dạy dỗ con dâu xong, mẹ Hà xoay người hỏi: “Yến Tử, cơ thể của con đỡ hơn chút nào chưa? Con khỏe rồi cũng đừng suốt ngày ở trong nhà. Con đi hỏi thăm bạn học của con là sau khi tốt nghiệp sẽ như thế nào đi? Chuyện xem mắt mẹ đã nhờ thím Ngũ của con để ý giúp rồi.”
Nói xong lời này, bà lại vội vàng đi đến bồn nước bên kia. Không cần phải nói chắc chắn là đi xem chị hai có hay tiếp tục nói nhảm không?
Hà Ngọc Yến nghe thấy tiếng bước chân vội vàng của mẹ Hà, cô tiếp tục sắp xếp lại ký ức tiếp nhận lúc trước nhưng càng sắp xếp lại cô càng cảm thấy có chỗ nào đó kỳ quái.
===
TN Team & Đảo Cá Mập: Đây là bộ truyện do hai team chúng mình cùng nhau làm!! Hy vọng mọi người sẽ ủng hộ nhiệt tình nhó!! Mãi iuuuuu <3