Thập Niên 70: Sau Khi Đổi Chồng, Mỗi Ngày Đều Ăn Dưa

Chương 4: Kết thù


3 tuần

trướctiếp

Tuy rằng biết chiều cao của đối phương không cao nhưng thật sự gặp mặt thì Hà Ngọc Yến có loại cảm giác bất đắc dĩ.

Đời trước trước khi xuyên tới đây, cô cao 1m65, sau khi xuyên qua cho dù là vẻ ngoài hay chiều cao cũng giống nhau như đúc với trước khi xuyên qua.

Mà người đàn ông tên Bao Lực trước mắt này có khuôn mặt có đầy mụn, ngũ quan cũng xem như đoan chính, thân thể trông khô gầy, không phải kiểu mà Hà Ngọc Yến thích. Điều quan trọng nhất là người này thật sự cao hơn cô. Đại khái, có lẽ cao hơn 1cm.

Nhìn dáng vẻ đối phương thò qua nói chuyện, Hà Ngọc Yến nhướng mày lên, lại lần nữa điều chỉnh một chút. Ừ, có lẽ không tới 1cm, cao hơn cũng được tầm 0.5 cm.

“Đồng chí Hà, tôi có thể gọi em là Yến Tử không?”

Mấy năm nay Bao Lực đi theo phía sau Hồng Tụ Chương* nhặt lợi ích, thực sự tích góp được không ít của cải nên ánh mắt tìm đối tượng cũng cao hơn.

(*Hồng Tự Chương hay còn gọi là Hồng Vệ Binh là danh xưng dùng để chỉ các thanh thiếu niên Trung Quốc được giáo dục tôn sùng chủ nghĩa Marx-Lenin và tư tưởng Mao Trạch Đông.)

Lùn không được, xấu không được, béo không được, không văn hóa cũng không được.

Tính đi tính lại thì Hà Ngọc Yến đã là đồng chí nữ thứ mười hai xem mắt với hắn ta. Vừa rồi khi nghe nói có người giới thiệu con gái của công nhân nhỏ cho hắn ta thì Bao Lực còn coi thường một chút.

Nhưng vừa gặp mặt thì Bao Lực cảm thấy hai mắt của mình không di chuyển được.

Mắt to, mũi cao, cái miệng nhỏ đỏ bừng, làn da trắng, dáng người tốt, còn là một học sinh cấp 3 sắp tốt nghiệp. Đồng chí nữ như vậy mới xứng đôi với Bao Lực hắn ta được. Nghĩ như vậy, Bao Lực nhịn không được càng thêm ghé sát vào Hà Ngọc Yến.

“Không được, chúng ta không thân thiết, xin kêu tôi đồng chí Hà là được rồi.” Khi nói lời này Hà Ngọc Yến còn lui về phía sau hai bước.

Địa điểm xem mắt là công viên ở gần nhà máy thực phẩm. Ban ngày ban mặt, Hà Ngọc Yến không sợ đối phương giở trò lưu manh nhưng vẫn nhịn không được mà kéo ra khoảng cách an toàn.

Ngay sau đó cô thầm gạch tên người tên Bao Lực này. Cô hạ quyết tâm tìm cớ đi về, sau khi về lại tìm người giới thiệu, thím Ngũ nói rõ suy nghĩ từ chối của mình.

Bao Lực cũng không biết Hà Ngọc Yến suy nghĩ cái gì. Bây giờ cả đầu óc của hắn ta đều là cảnh tượng kết hôn tương lai của mình và Hà Ngọc Yến. Ngay cả tên con hai người cũng đã nghĩ xong.

“Ha ha, em đừng thẹn thùng. Sau này chúng ta sẽ kết hôn với nhau, bây giờ kêu tên cũng không sao. Yến Tử, tới đây! Tôi mang theo nước đường đỏ từ nhà đến cho em……”

Nói xong hắn ta mặc kệ ý nguyện của Hà Ngọc Yến, duỗi tay về phía cô. Xem tư thế này là muốn bắt lấy tay của cô, sau đó lấy ấm nước treo ở trên vai nhét vào trong tay đối phương.

Người đương thời xem mắt có đồng ý hay không là trở về nói với người giới thiệu. Từ chối hay chấp nhận cũng là người giới thiệu truyền đạt. Lần đầu tiên gặp mặt có rất nhiều người thậm chí còn dẫn người giới thiệu theo để tránh đi rất nhiều chuyện phiền phức.

Mới đầu Hà Ngọc Yến đã định quay về nói rõ với người giới thiệu nhưng bây giờ cô nhìn cái tay cứ thò qua của đối phương thật sự chịu không nổi và cũng không muốn chịu đựng.

“Xin lỗi, đồng chí Bao. Tôi cảm thấy chúng ta không thích hợp, cứ như vậy……”

Đầu bên kia, Bao Lực còn đang tự quyết định: “Nước đường đỏ này là mẹ tôi chuẩn bị cho em……” Lời này chưa nói xong thì đột nhiên nghe thấy Hà Ngọc Yến từ chối, sắc mặt của hắn ta lập tức thay đổi.

Hắn ta định nắm lấy Hà Ngọc Yến lại muốn nói cái gì đó nhưng Hà Ngọc Yến đã kéo ra khoảng cách an toàn trước một bước, cô nhìn thấy biểu cảm dữ tợn của đối phương, bước nhanh chạy về phía có nhiều người sau đó nhanh chóng đi về nhà. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Hôm nay nhà họ Hà có ba người phụ nữ ở nhà.

Mẹ Hà làm công nhân tạm thời trong nhà máy, không có việc nên không cần đi. Chị hai Từ Đại Ni cũng không có công việc, ngày hôm qua vừa xảy ra chuyện ồn ào với bác gái Cận nên hôm nay cũng không dám đi ra ngoài nhiều chuyện. Ngày hôm qua chị ba Giang Mỹ Cúc đã trở lại từ nhà mẹ đẻ, cô ấy cũng không có công việc và ở nhà.

Ba người nhìn thấy dáng vẻ vội vàng chạy về của Hà Ngọc Yến, trăm miệng một lời hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Hà Ngọc Yến gọn gàng dứt khoát kể lại chuyện xảy ra ở công viên.

“Mẹ, con cảm thấy loại người này không đáng tin cậy. Mẹ nhờ thím Ngũ nói chuyện giúp với đối phương là hai người không thích hợp.”

Mẹ Hà vừa nghe vừa gật đầu. Bọn họ cũng không ham gia thế của đối phương nhưng loại người lần đầu tiên gặp mặt cứ muốn tiến lại gần trước mặt đồng chí nữ này chắc chắn không thể nhận.

Tuy nhiên bà chưa kịp nói gì thì Từ Đại Ni đã bắt đầu nói thầm: “Con đã nói tìm chủ nhiệm Ngô thật tốt. Bao Lực gì đó chỉ là một thanh niên mới lớn làm việc lại không thận trọng. Loại người này sao so được với chủ nhiệm Ngô.”

“Nếu chị thích chủ nhiệm Ngô như vậy cũng có thể tự mình gả qua đó.”

Cô vừa mới xuyên qua, tìm công việc không thuận lợi, đối tượng giới thiệu xem mắt lại là cái loại này. Hơn nữa ngày hôm qua Từ Đại Ni tính kế cô nên Hà Ngọc Yến trực tiếp đáp lại.

“Em…… Em……” Từ Đại Ni không ngờ Hà Ngọc Yến vậy mà dám nói ra loại lời này, cô lập tức tức giận đến ngã ngửa.

Nhìn thấy hai người chị dâu em chồng sắp bắt đầu cãi nhau, ngoài phòng có người vội vàng chạy vào.

“Yến Tử à, con không nhìn trúng đối tượng xem mắt này sao?”

“Thím Ngũ, thím đến đúng lúc lắm ạ. Con thật sự không nhìn trúng. Là đối phương nói cho thím biết sao?”

Thím Ngũ nhớ đến bà già vừa mới lao vào nhà bà mắng to một trận thì trong lòng cảm thấy không dễ chịu.

“Mẹ của Bao Lực vừa mới chạy đến nhà thím náo loạn một trận……”

Mẹ Hà vừa nghe thì vội vàng lôi kéo thím Ngũ ngồi xuống, “A Ngũ, nhà bọn họ náo loạn gì vậy?”

Thím Ngũ và mẹ Hà có quan hệ rất tốt, bà lập tức một năm một mười kể lại đầy đủ quá trình mẹ Bao tới nhà mắng chửi người.

“Lúc trước cái bà già này nhờ tôi giới thiệu đối tượng cho con trai của bà ta, thái độ rất tốt, vừa tặng quà vừa hứa tặng tiền bà mối. Tôi nghĩ nhà này đều là công nhân viên chức của nhà máy lớn nên tính cách sẽ không quá kém. Sao lại biết được vừa rồi bà già kia vọt vào trong nhà của tôi mắng chửi liên hồi.”

Nói tới đây, thím Ngũ hơi ngượng ngùng nhìn về phía Hà Ngọc Yến.

“Cái bà già kia mắng Yến Tử lòng dạ quá cao, ngay cả con trai ưu tú của bà ta mà cũng không nhìn trúng. Mắng Yến Tử xứng đáng tốt nghiệp thì xuống nông thôn. Còn mắng Yến Tử không biết xấu hổ, là một……”

Có rất nhiều lời khó nghe, thím Ngũ nhìn gương mặt xinh đẹp trong sáng của Hà Ngọc Yến, hoàn toàn nói không được.

Mà sắc mặt của mẹ Hà đã xanh mét, bà đứng dậy chuẩn bị lao ra ngoài, xem tư thế kia có lẽ là muốn tìm mẹ Bao đánh nhau một trận.

Hà Ngọc Yến nhìn mẹ Hà tức giận, chị hai vui vẻ khi thấy người khác gặp họa, chị ba đứng ngoài cuộc, cô đột nhiên mỉm cười.

Nụ cười này rất xinh đẹp, ấm áp như cánh hoa phá lớp băng ngày xuân. Trong nháy mắt làm cho bầu không khí của cả nhà họ Hà trở nên dịu lại.

“Mẹ, bà ta thích nói gì thì cứ để cho bà ta nói. Mẹ đi tìm đối phương lý luận cho dù thắng hay là thua thì vẫn tốn hại đến danh tiếng của con.”

Thời buổi này tuy rằng danh tiếng của đồng chí nữ không khoa trương như cổ đại nhưng cũng rất quan trọng. Rất nhiều người thậm chí dựa vào danh tiếng để phán đoán một người tốt hay xấu.

Trong cuộc gặp mặt ngắn ngủi của Hà Ngọc Yến với Bao Lực thì cũng đã biết đối phương là mặt hàng gì. Bây giờ mẹ của đối phương tới gây chuyện ở khu người nhà nên cô cũng không cảm thấy bất ngờ.

Cô để ý câu “Xứng đáng xuống nông thôn” kia hơn. Nếu cô nhớ không lầm thì cái tên Bao Lực kia cũng không phải là nhân vật quan trọng của ủy G. Hắn ta chỉ là tay sai di theo phía sau Hồng Tụ Chương nhặt lợi ích. Tên này lại thả ra lời nói cô xứng đáng xuống nông thôn.

Như vậy, Hà Ngọc Yến nghi ngờ người nhà này sẽ ra tay trên chuyện cô xuống nông thôn.

Quả nhiên, trưa hôm đó trong khu người nhà truyền rất nhiều lời đồn không tốt về cô.

Cái gì mà ánh mắt quá cao tìm không thấy đối tượng. Thậm chí còn đồn cô không kiềm chế, lúc xem mắt khanh khanh ngã ngã* với đồng chí nam.

(*Khanh khanh ngã ngã: mô tả mối quan hệ thân mật và tình cảm giữa nam và nữ.)

Phần lớn những người trong khu nhà đều không tin lời đồn này. Dù sao thì mọi người cũng nhìn Hà Ngọc Yến lớn lên từ nhỏ nên biết đứa nhỏ này là người không tệ.

Nhưng không chịu nổi người nào đó lắm mồm.

Đương nhiên loại lời đồn này chỉ một khoảng thời gian sau sẽ biến mất. Hà Ngọc Yến cũng không để ý bởi vì có chuyện nghiêm trọng hơn đã xảy ra.

***

“Đúng vậy, dựa theo ghi chép thì nhà các người không ai xuống nông thôn cho nên hôm nay tổ dân phố chúng tôi cố ý tới làm công tác động viên.”

Ngày hôm qua mẹ Bao truyền ra lời đồn trong khu người nhà, hôm nay người của tổ dân phố tới cửa làm động viên xuống nông thôn. Nhìn dáng vẻ nói chuyện tự nhiên của nhân viên công tác trước mặt, trái tim treo trên cao của Hà Ngọc Yến rốt cuộc thả lỏng lại.

Cô không phải người lớn lên trong niên đại này nên một chút thủ đoạn cũng không biết được. Ngày hôm qua mẹ Bao nói lời tàn nhẫn khiến Hà Ngọc Yến để ý mãi. Bây giờ biết thủ đoạn của đối phương nên cô có cách để đối phó.

“Nhà của chúng tôi sẽ làm việc dựa theo quy định, tích cực hợp tác với các chính sách của quốc gia.”

Nhân viên công tác tổ dân phố đang nói liên tục đột nhiên nghe thấy lời Hà Ngọc Yến thì cảm thấy ngây ngẩn cả người.

Ngày hôm qua cô nhận được mệnh lệnh tới nhà máy thực phẩm thứ tám tiến hành động viên thanh niên trí thức xuống nông thôn xây dựng. Trong đó đối tượng động viên trọng điểm chính là người nhà này.

Trước khi tới đây cô còn đang suy nghĩ bản thân sẽ gặp được rất nhiều cản trở. Ví dụ như thái độ lạnh lùng, châm chọc cô, thậm chí sẽ mắng to cô một trận.

Dù sao thì làm công việc động viên người xuống nông thôn vốn đã đắc tội với người khác. Cô là một nhân viên công tác bình thường, ngày thường chỉ làm loại việc đắc tội với người khác này.

Làm sao cô biết được vừa đến nhà họ Hà này đã thấy một cô gái xinh đẹp. Lại kết hợp với chuyện bản thân nghe nói thì có lẽ nhân viên công tác đã biết được chuyện gì đã xảy ra.

Ngay lập tức ánh mắt của cô nhìn về phía Hà Ngọc Yến mang theo một chút thương hại. Lại là một người đắc tội với người khác. Đáng tiếc cho vẻ ngoài tốt như vậy.

Hà Ngọc Yến không để ý người này suy nghĩ cái gì. Người của tổ dân phố tới cửa động viên vậy cô để đối phương nói một lúc. Dù sao chưa tới cuối cùng thì không ai có thể bắt cô xuống nông thôn được.

Người này cảm thấy rất hài lòng với thái độ của Hà Ngọc Yến, cô ấy gật đầu tỏ vẻ đối phương là một thanh niên tiến bộ, tiếp theo đi sang nhà họ Lý ở bên cạnh để động viên.

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp