Nhìn thấy người rời đi, hàng xóm đang ở bên ngoài xem náo nhiệt đi đến từng người một.

“Ai da, Yến Tử, tại sao con vỗ ngực bảo đảm với người của tổ dân phố chứ? Ba mẹ con không ở đây, một cô gái nhỏ như con nên trốn ra ngoài.”

Sáng sớm hôm nay mẹ Hà dẫn hai người con dâu Từ Đại Ni, Giang Mỹ Cúc đi đến đất hoang ở gần đó để đào rau dại. Những người còn lại thì đi làm, đi học.

Khi người của tổ dân phố đến đây thì nhà họ Hà chỉ có một mình Hà Ngọc Yến. Hàng xóm xung quanh thấy chuyện vừa xảy ra, cho rằng Hà Ngọc Yến bị người khác lừa dối.

“Đúng vậy! Ba mẹ của con không muốn con xuống nông thôn đâu.” Một người bác gái họ Chu nhỏ giọng khuyên bảo lập tức khiến mấy bác gái khác phụ họa.

“Dì nói nè, Yến Tử con đừng có lòng dạ cao như vậy. Ngày hôm qua cái nhà họ Bao gì đó không phải khá tốt sao? Không thích nhà họ Bao thì chủ nhiệm Ngô cũng được. Đừng chọn tới chọn đi, cuối cùng cái gì cũng chưa vớt được mà đã xuống nông thôn rồi.”

Giọng nói này rất quen thuộc, Hà Ngọc Yến nhìn qua, quả nhiên là bác gái Cận ở nhà bên cạnh.

“Bác gái Cận, người của tổ dân phố cũng đến nhà dì động viên sao? Lệ Lệ nhà dì có muốn xuống nông thôn không?”

Hà Ngọc Yến không để ý tới giọng điệu châm chọc của bác gái Cận, ngược lại trực tiếp hỏi chuyện của Lý Lệ Lệ.

Nói về người của tổ dân phố thì bác gái Cận rất nén giận. Nếu không phải Hà Ngọc Yến đắc tội với người khác thì tại sao người của tổ dân phố lại tới cửa động viên chứ? Không nhìn thấy nhà máy khác không có chuyện này sao.

“Sao thế? Làm sao vậy?”

Bác gái Cận vừa định mắng thành tiếng đột nhiên phía sau truyền đến giọng nói của mẹ Hà. Mồm mép của mẹ Hà rất nhanh nhẹn, bác gái Cận thật sự không muốn trêu chọc đối phương. Vì vậy bà ta nghẹn cơn tức giận lại, cũng ngậm miệng lại.

Những hàng xóm khác xung quanh nhìn thấy mẹ Hà trở về thì mồm năm miệng mười nói rõ ràng mọi chuyện.

Mẹ Hà vừa nghe thì lập tức hiểu rõ chuyện xảy ra, bà cố gắng mỉm cười tiễn hàng xóm ra khỏi nhà sau đó lập tức hỏi: “Yến Tử, tại sao con có thể đồng ý với người của tổ dân phố xuống nông thôn chứ?”

Hà Ngọc Yến lắc đầu: “Mẹ, con không đồng ý. Con chỉ nói là sẽ phối hợp với chính sách. Bây giờ còn một khoảng thời gian nữa mới tới thời điểm báo danh xuống nông thôn, chúng ta còn có thể nghĩ cách khác.”

“Có thể nghĩ cách gì chứ! Vốn mẹ tính nếu xem mắt không thành công mà lại không tìm thấy công việc thì nhờ người kéo dài một khoảng thời gian cho con.”

Lúc này thanh niên trí thức xuống nông thôn cũng không điều tra quá nghiêm mật. Nếu không muốn xuống nông thôn thì có thể tiêu tiền nhờ người tìm quan hệ kéo dài thời gian xuống nông thôn. Trong khoảng thời gian này có một số người có khả năng tìm được cách không xuống nông thôn.

Nhưng bây giờ người của tổ dân phố đã tới rồi, bà nghĩ lại trong đó có công sức của nhà họ Bao thì trái tim trầm xuống.

Cố tình lúc này Từ Đại Ni lại nói thầm ở bên kia: “Nhà họ Bao này trả thù rồi, chắc là sẽ không trả thù đến nhà chúng ta có đúng không?”

“Con sợ như vậy thì có thể trốn về nhà mẹ đẻ.”

Mẹ Hà tức giận mắng lại một câu, tiếp theo buồn rầu hỏi: “Yến Tử, chuyện này không dễ giải quyết đâu.” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Hà Ngọc Yến nhún vai: “Mẹ, mẹ đừng lo lắng. Con cảm thấy chuyện này sẽ không đến bước kia.”

Không chờ Hà Ngọc Yến nói xong, cửa gỗ đang đóng bị đẩy ra. Tiếp theo là vài tiếng đập cửa.

Cửa vừa mở ra, không chờ Hà Ngọc Yến thấy rõ ràng người tới thì đã nghe thấy đối phương kích động reo lên: “Thật tốt quá! Mẹ Yến Tử, đối tượng lần này bảo đảm Yến Tử hài lòng.”

***

6 giờ sáng ngày hôm sau, Hà Ngọc Yến thức dậy. Hôm nay là ngày nghỉ cuối tuần hiếm hoi, nhà ngang cũng không ầm ĩ mà cô dậy sớm như vậy cũng không vì chuyện khác, vẫn là vì chuyện xem mắt.

Ngày hôm qua thím Ngũ lại đây lại giới thiệu cho cô một đối tượng xem mắt.

Người này tên gọi Đổng Kiến Thiết, năm nay 22 tuổi, là nhân viên khoa tiêu thụ của nhà máy máy móc số ba Bắc Thành. Công việc khá tốt nhưng điều kiện trong nhà lại không ổn mấy. Nhiều năm trước ba ruột vì bảo vệ tài sản nhà nước mà hy sinh. Trong nhà chỉ còn lại một người mẹ không có công việc lôi kéo nuôi ba đứa trẻ trưởng thành.

Không sai, trong nhà người này có ba chị em. Chị hai đã kết hôn, còn có một đứa em trai út mồ côi từ trong bụng mẹ, năm nay 8 tuổi. Trong khu nhà chung do nhà máy phân phối.

Điều kiện như vậy không coi là quá tốt, nếu không cũng sẽ không kéo dài tới 22 tuổi còn chưa tìm được đối tượng thích hợp.

Sở dĩ bà ấy giới thiệu đối tượng này cho cô cũng là do đã hỏi thăm, biết vị đồng chí Đổng Kiến Thiết có danh tiếng rất tốt trong nhà máy máy móc. Ngoại trừ điều kiện trong nhà không ra gì thì những cái khác đều rất không tệ.

Ngày hôm qua Hà Ngọc Yến nghe thím Ngũ giới thiệu thì luôn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ quái. Phải nói từ sau khi cô xuyên qua, tiếp nhận ký ức của nguyên thân thì cô vẫn luôn cảm thấy thế giới này có loại cảm giác quen thuộc kỳ quái.

Lúc này Hà Ngọc Yến chỉ có thể an ủi bản thân rằng loại cảm giác quen thuộc này có thể là vì nguyên nhân tiếp nhận ký ức.

“Yến Tử, con dậy sớm một chút đi. Con nhớ mặc bộ quần áo không có mụn vá kia ấy.”

Trong phòng, cách tấm rèm mẹ Hà đã bắt đầu căn dặn.

“Người thanh niên này là thím Ngũ của con tự mình đi xem, cao hơn 1m8, là người không tệ. Con nhớ khi gặp mặt kiềm chế một chút, nói chuyện nhỏ nhẹ……”

Mẹ Hà lải nhải truyền thụ kinh nghiệm xem mắt khiến Hà Ngọc Yến cảm thấy có một chút đáng yêu lại có một chút bất đắc dĩ.

Hiện trường xem mắt ở tiệm cơm quốc doanh, Hà Ngọc Yến được thím Ngũ dẫn vào. Đây là lần đầu tiên cô tới tiệm cơm quốc doanh, tuy nhiên lúc này cô không có ý muốn quan sát cách trang trí của tiệm cơm quốc doanh, đôi mắt hoàn toàn bị người đàn ông ngồi ở cái bàn phía trước hấp dẫn.

Mặt chữ điền, mày rậm, đôi mắt sâu thẳm, mũi cao, môi mỏng, trên mũi có một cặp mắt kính mạ vàng mang lên vài phần hơi thở u buồn cho người này, trung hoà với khuôn mặt đẹp trai tràn ngập chính trực kia của đối phương.

Những từ ngữ trên là miêu tả vẻ bề ngoài, không phải sau khi Hà Ngọc Yến nhìn thấy đối phương nghĩ ra được mà là nó tự động nhảy ra trong đầu cô.

Giây phút khi nhìn thấy đồng chí nam trước mặt này, Hà Ngọc Yến như bị người khác đánh thức. Cô rốt cuộc đã biết cảm giác quen thuộc kỳ quái vẫn luôn tồn tại sau khi xuyên không là từ đâu mà đến.

Thì ra Hà Ngọc Yến cô không chỉ xuyên không, hơn nữa còn xuyên vào trong một cuốn sách mà cô từng đọc giới thiệu cốt truyện. Cuốn sách có tên là “Thập niên 70: Năm tháng lên xuống phập phồng kia của tôi”, là một quyển truyện thập niên nam tần*.

* Truyện nam tần thường có nội dung xoay quanh nhân vật nam chính.

Quyển sách này kể về nam chính Đổng Kiến Thiết làm sao bắt lấy cơ hội cải cách xã hội trong những năm 70, cuối cùng bước lên vị trí nhà giàu số một. Ở trong cuốn sách này, nam chính có kỹ năng đặc thù của nam chính truyện nam tần đó chính là tất cả phụ nữ đều yêu hắn đến chết đi sống lại.

Cũng may nhờ sự ước thúc của phép tắc nên cuốn sách này có kết cục 1v1. Mà người có kết cục 1v1 với nam chính là một người phụ nữ tên là Hà Ngọc Yến.

Người phụ nữ này là kiểu người vợ đầu tiên thường xuất hiện trong tiểu thuyết. Tính cách kiên cường và nhẫn nhịn, giúp chồng dạy con, cố gắng làm người nhà chồng tiến bộ. Là một người phụ nữ vượng phu.

Không biết xui xẻo ra sao mà Hà Ngọc Yến vừa lúc xuyên thành nhân vật này.

Dựa theo cốt truyện, sau khi Hà Ngọc Yến xem mắt với nam chính thì sẽ lập tức gả cho nam chính và vào ở trong khu nhà chung. Cô lấy lòng nam chính có ánh trăng sáng, hiếu thuận mẹ chồng lắm mồm, giúp đỡ chị chồng bắt bẻ, chăm sóc em chồng nghịch ngợm gây chuyện.

Sau khi nam chính làm giàu cô càng ra sức vất vả chăm sóc người nhà chồng, đồng thời sinh năm đứa con gái và một đứa con trai, mắng lui bất kỳ người phụ nữ nào tới gần nam chính.

Cuối cùng khi 70 tuổi, cô cũng chờ được nam chính quay đầu. Hai vợ chồng tốt đẹp vượt qua tuổi già.

Hà Ngọc Yến nhớ lúc trước bản thân xem tác phẩm đề cử trên Hồng Thự. Đề cử dùng mấy ngàn chữ giới thiệu cốt truyện. Lúc ấy cô đã bị loại cốt truyện này làm cho ghê tởm chứ đừng nói đến việc đọc nội dung.

“Yến Tử, Yến Tử……”

Sau buổi xem mắt thất bại lần trước, lần này thím Ngũ cố ý đi theo Hà Ngọc Yến cùng lại gặp mặt đối tượng xem mắt. Nhà trai bên kia cũng dẫn một bà mối lại đây.

Thím Ngũ nghĩ hai bên đều mang theo người lại đây, vừa lúc có thể khống chế tiết tấu xem mắt, phòng ngừa bất kỳ tình huống đột nhiên xảy ra.

Nhưng cô gái Yến Tử này vừa bước vào cửa tiệm cơm quốc doanh thì cả người ngơ ngác đứng ở đó. Điều này làm cho lông mày thím Ngũ không tự giác mà nhảy dựng lên. Bà có loại trực giác cuộc xem mắt hôm nay sợ là phải thất bại nữa.

Hà Ngọc Yến bị giọng nói của thím Ngũ gọi lý trí trở về, tầm mắt lại lần nữa đặt ở trên người nam chính vẫn luôn duy trình tính cách nhân vật u buồn kia.

Chính là loại tính cách nhân vật này mới làm cho cái người tên Đổng Kiến Thiết tăng thêm không ít buff. Trong sách xuất hiện không ít nhân vật phụ nữ bị loại tính chất đặc biệt của đối phương hấp dẫn.

===

Tên: THẬP NIÊN 90 GẢ CHO ÔNG CHỦ BÁN THAN

Tác giả: Quả Trấp Thanh Tửu

Editor: TN Team

Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại , HE , Tình cảm , Ngọt sủng , Trọng sinh , Hào môn thế gia , Kim bài đề cử 🥇 , 1v1 , Thị giác nữ chủ , Niên đại văn

Giới thiệu

Năm 1978, cha mẹ Tùng Kỳ vượt mọi khó khăn sinh ra cô.

Đáng tiếc, năng lực kế thừa di truyền của cô không tốt mấy, không thể di truyền đầu óc thông minh ưu tú của cha mẹ.

Cũng may Tùng Kỳ có một vẻ ngoài xinh đẹp. 

Lớn lên xinh đẹp, có công việc chính thức, cha mẹ cởi mở từ ái, Tùng Kỳ cảm thấy cuộc sống của mình tươi đẹp muốn chết.

Chỉ là gần đây có một việc làm cô vô cùng buồn rầu —— sau khi bạn thân rơi xuống nước bỗng nhiên ham thích tìm đủ thể loại bạn trai cho cô. 

Vào lần xem mắt thứ N, bạn thân lại đem anh em tốt của bạn trai cô ấy giới thiệu cho cô. 

Một kẻ háo sắc như cô đương nhiên là vô cùng cảm động, sau đó… từ chối. 

Nhưng phải từ chối như thế nào mới có thể không thương tổn tình cảm tốt đẹp giữa hai người đây? 

Công trường đang nháo nhào lộ chuyện cắt xén phúc lợi công nhân, Ký Hòa Bắc giả thành công nhân dọn gạch đến công trường nhà mình ngầm xem.

Trên đường đi anh bị một cô gái xinh đẹp khá quen mắt chặn lại. 

Anh lạnh mặt vừa muốn mắng chửi người liền nghe mắt hồ ly lúng túng hỏi: “Cái đó…… anh bạn này, có muốn đi làm thêm không? Giả làm bạn trai tôi hai giờ 30 tệ, có làm hay không?”

Ký Hòa Bắc híp mắt đánh giá.

—— cô gái này hình như có chút quen mắt?

“Ai nha đừng lưỡng lự nữa, chỉ diễn một chút thôi, có thể khó khăn hơn việc anh lên công trường làm việc sao?” 

“Có phải anh chê ít hay không, vậy, vậy thêm mười tệ nữa đi, anh không được được một tấc lại muốn tiến một thước đâu nhé.”

Làn da cô gái trắng đến phản quang, quần áo rộng thùng thình cũng không che được đường cong lả lướt. 

Đôi mắt hồ ly sáng lấp lánh, nói chuyện ỏn ẻn, nếu không phải ánh mắt trong trẻo, Ký Hòa Bắc thiếu chút nữa cho rằng có người cố ý gài bẫy mỹ nhân kế cho mình.

Không đợi anh phản ứng lại đây, 40 tệ đã được nhét vào tay.

“…… Ép mua ép bán à?”

“Ây, đừng nói như vậy, cái gì mà mua với bán chứ, chúng ta đang làm việc đàng hoàng mà.”

Tùng Kỳ nhìn người đàn ông một thân bụi đất, nghèo túng chật vật mà vẫn anh tuấn bên cạnh mình, vừa lòng gật gật đầu.

——lần này Miêu Miêu sẽ từ bỏ việc giới thiệu bạn trai cho cô nhỉ?

【 Vở kịch nhỏ 】 

Sau khi thành hôn, Tùng Kỳ đột nhiên nhớ tới một chuyện, cô hỏi người nào đó đã thành chồng mình.

“Bọn họ đều nói em ngốc, ham hư vinh, nông cạn, người đầy tật xấu, sao anh lại coi trọng em?”

Chẳng lẽ anh có thể nhìn thấu hồng trần, thấy được bản chất tốt đẹp của cô chăng? 

Ký Hòa Bắc trầm tư nửa ngày.

Vào lúc mỹ nữ Tùng Kỳ mỹ vui vẻ chờ được khen liền nghe anh nghiêm trang nói:

“Ngực lớn.”

Tùng Kỳ: “……!!!”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play