Nhìn con gái thân thiết với Hà Ngọc Yến như vậy, bác gái Cận luôn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ quái.

Trên thực tế, sau khi dẫn người về nhà, Hà Ngọc Yến bày ra dáng vẻ có chuyện muốn nói nhưng lại không dám nói.

“Lệ Lệ, vừa rồi cậu có nghe thấy không?”

Lý Lệ Lệ vừa chuẩn bị oán giận đã thấy dáng vẻ này của đối phương, cô ta lập tức hỏi: “Nghe thấy cái gì?”

Hà Ngọc Yến có vẻ mặt rất đồng tình mà nhìn về phía Lý Lệ Lệ: “Cậu còn không biết đúng không? Vừa rồi tôi ở cầu thang nghe thấy mẹ cậu nói với chị hai của tôi……”

“Nói cái gì chứ?” Tính cách Lý Lệ Lệ nóng nảy, nhìn thấy dáng vẻ này của Hà Ngọc Yến thì cô ta nhớ đến những lời nói gần đây mẹ cô ta nói trong nhà, trong lòng mơ hồ cảm thấy không ổn.

Nhà cô ta chỉ có bốn người, trong nhà ba là công nhân trong nhà máy còn mẹ không có công việc. Anh hai vừa mới làm việc một năm, là nhân viên tạm thời trong nhà máy. Điều kiện như vậy nghe cũng tạm nhưng Lý Lệ Lệ biết nhà của cô ta không có tiền cưới vợ cho anh hai.

Còn có một tháng nữa là cô ta sẽ tốt nghiệp, đến lúc đó mẹ cô ta chắc chắn sẽ không để cô ta xuống nông thôn mà là vội vàng tìm đối tượng cho cô ta, kiếm một số tiền lễ hỏi.

Cô ta đồng ý chuyện này. Bản thân Lý Lệ Lệ cũng không muốn xuống nông thôn. Trong nhà ngang có hai chị kia sau khi xuống thôn thì cả người trở nên khô vàng gầy ốm. Lý Lệ Lệ là người thích cái đẹp nên không muốn biến thành dáng vẻ kia.

Đây cũng là nguyên nhân cô ta nhìn chằm chằm Hà Ngọc Yến. Người nhà họ Hà có thể tìm được đối tượng tốt cho đối phương. Đến lúc đó cô ta cướp lấy là được.

Nhưng bây giờ ý trong lời nói của Hà Ngọc Yến, chẳng lẽ……

Nhớ đến lời nói của mẹ khi ăn trưa. Lý Lệ Lệ nhịn không được mà hỏi: “Có phải mẹ tôi nói đến chuyện của chủ nhiệm phân xưởng……”

Quả nhiên!

Khi nghe thấy lời chị hai và bác gái Cận, Hà Ngọc Yến thông minh phát hiện giữa hai người này chắc chắn đang âm mưu gì đó. Cô cũng chỉ muốn thử một lần xem rốt cuộc Lý Lệ Lệ có biết hay không. Không ngờ đối phương mắc câu nhanh như vậy.

Ngay lập tức Hà Ngọc Yến ra vẻ kinh ngạc: “Cậu cũng biết à!”

Lý Lệ Lệ nhìn thấy biểu cảm của Hà Ngọc Yến, cô ta suy diễn rất nhiều chuyện. Buổi trưa khi ăn cơm mẹ cô ta nói vợ của chủ nhiệm phân xưởng bởi vì khó sinh nên đã chết. Trong nhà có trẻ sơ sinh nên rất cần một người phụ nữ chăm sóc.

Lúc ấy Lý Lệ Lệ nói bản thân không muốn làm mẹ kế cho người khác. Mẹ của cô ta còn nói chủ nhiệm phân xưởng muốn tìm một người thận trọng và dịu dàng. Bà ta phải giới thiệu người tốt cho người ta. Đến lúc đó có thể khiến công việc của anh hai chuyển chính thức.

Lúc ấy, Lý Lệ Lệ còn đang cảm thấy vui vẻ khi nhìn thấy người khác gặp họa, rốt cuộc là ai bị mẹ của cô ta theo dõi đây. Bây giờ nghe ý trong lời ngoài của Hà Ngọc Yến thì cái kẻ xui xẻo kia vậy mà là bản thân cô ta sao?

Nghĩ đến đây, Lý Lệ Lệ lập tức lao ra khỏi nhà họ Hà đi tìm bác gái Cận.

Rất nhanh Hà Ngọc Yến đã nghe thấy tiếng cãi nhau ồn ào của Lý Lệ Lệ. Trong tiếng mắng hỗn loạn của bác gái Cận còn có tiếng ai da ai da khuyên bảo của chị hai.

Mấy người này vừa cãi nhau, giọng nói lớn đến mức khiến người trong toàn bộ nhà ngang đều đã biết.

Vì vậy rất nhanh mẹ Hà đang trò chuyện với nhóm chị em già ở trong quảng trường cũng vội vàng quay về.

Bà vừa về thì thấy con gái dù bận vẫn ung dung dựa vào trên khung cửa, xem náo nhiệt ở đầu cầu thang bên kia.

“Mẹ, con biết hết rồi. Mẹ vậy mà lại muốn giới thiệu con cho chủ nhiệm phân xưởng vừa mới chết vợ kia.”

Chủ nhiệm phân xưởng nhà máy có mấy người nhưng chỉ có một người vừa mới chết vợ. Chính là chủ nhiệm Ngô của phân xưởng nhặt phân. Đừng nhìn vợ của chủ nhiệm Ngô vì khó sinh mà chết nhưng đây là cái thai thứ ba của đối phương. Mà chủ nhiệm Ngô cũng mới 40 tuổi.

Làm một cô gái nhỏ 18 tuổi, tuy rằng Lý Lệ Lệ biết lễ hỏi tương lai của mình dùng để cưới vợ cho anh hai. Nhưng cô ta cũng không thích chuyện gả cho một ông già góa vợ có ba đứa con.

Mẹ cô ta trọng nam khinh nữ nhưng ba cô ta lại đối xử với cô ta tốt hơn một chút cho nên Lý Lệ Lệ mới dám gây chuyện ồn ào.

Chỉ là bây giờ thấy nhiều hàng xóm như vậy chạy tới đây xem náo nhiệt, cô ta có hơi chùn bước.

“Lệ Lệ, mẹ nói vậy khi nào? Là ai nói bậy bạ gì trước mặt con?”

“Đúng vậy đó, Lệ Lệ. Em mà gả cho chủ nhiệm Ngô ấy hả? Chủ nhiệm Ngô người ta còn không thèm đâu! Yến Tử nhà chị……”

“Từ Đại Ni, con câm miệng lại ngay.”

Mẹ Hà vừa tới thấy con gái còn chưa kịp nói gì thì đã nghe được lời của con dâu. Bà cũng lập tức không rảnh lo những chuyện khác, lập tức dồn khí đan điền rồi rống lên.

Lời này cũng khiến hai mẹ con nhà họ Lý đang cãi nhau ngẩn người. Sau đó bọn họ nhìn thấy Hà Ngọc Yến đang mỉm cười vui vẻ nhìn về phía này. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Trong nháy mắt, Lý Lệ Lệ biết bản thân bị lừa.

“Hà Ngọc Yến, là cậu. Là cậu nói bậy……”

Hà Ngọc Yến lười biếng nói tiếp: “Tôi nói cái gì chứ?”

Trong nháy mắt Lý Lệ Lệ không nói nên lời. Trên thực tế từ đầu tới đuôi Hà Ngọc Yến cũng chưa nói gì, đều là cô ta tự suy diễn mà ra.

“Nhưng cậu cố ý “dẫn đường” cho tôi.”

Lúc này hàng xóm xung quanh xem náo nhiệt bắt đầu tò mò: “Nói qua nói lại, Lệ Lệ à, con phải gả cho chủ nhiệm Ngô sao?”

“Không gả, không gả! Mẹ con nói chị hai của Hà Ngọc Yến muốn cô ấy gả……”

Từ Đại Ni nghe thấy lời này thì lặng lẽ nhìn mẹ chồng của mình, vừa thấy biểu cảm sắp phun lửa của đối phương thì lập tức nhảy dựng lên: “Chị nói lúc nào chứ? Là mẹ của em nói với chị để Yến Tử gả cho chủ nhiệm Ngô. Chủ nhiệm sẽ cho chị một công việc.”

“Đánh rắm.”

Bác gái Cận vừa nghe lời này cũng ngồi không yên. Bà ta làm hàng xóm với nhà họ hà nhiều năm như vậy, quan hệ bên ngoài khá tốt. Hơn nữa sau này cũng còn rất nhiều chuyện có lẽ còn muốn lợi dụng nhà họ Hà. Bà ta có thể châm ngòi âm thầm nhưng cũng không thể đắc tội với người ta một cách quá mức rõ ràng.

“Là tự con nói chủ nhiệm Ngô chết vợ nên âm thầm muốn gả Yến Tử qua đó. Không phải dì từng khuyên con sao?”

Bác gái Cận nói, lại quay đầu nhìn về phía mẹ Hà:

“Mẹ của Yến Tử này, không phải tôi có những ý xấu đó. Là con dâu lớn nhà chị nghe thấy chúng tôi nói chuyện ở bồn nước, tự mình suy nghĩ ra. Tôi đã khuyên con bé nhiều lần. Điều kiện trong nhà chủ nhiệm Ngô không tệ nhưng cũng không quá xứng đôi với Yến Tử. Cho dù là Lệ Lệ nhà tôi, tôi cũng sẽ không để con bé gả qua……”

Lời này vừa nói ra, hơn nữa bình thường bác gái Cận là người nói chuyện có lý lẽ và tốt bụng nên lập tức có hàng xóm xem náo nhiệt bắt đầu khuyên bảo.

“Mẹ của Yến Tử, con dâu lớn nhà chị cũng quá kỳ cục rồi.”

“Đúng vậy! Tôi nói nè, tìm vợ đừng tìm người đến từ nông thôn. Chị xem cái này……”

“Haizz, chỉ khổ cho Yến Tử có người chị dâu như vậy. Ở lúc mấu chốt này mà không cẩn thận……”

Hà Ngọc Yến thấy chuyện như vậy lập tức giả vờ giả vịt mà nói: “Nhưng con nghe Lệ Lệ nói bác gái Cận muốn làm người mai mối để anh hai của cậu ấy chuyển lên chính thức đó! Thì ra là con nghe nhầm sao? Con xin lỗi, bác gái Cận. Con hiểu lầm dì rồi.”

Kết luận này là Hà Ngọc Yến suy đoán từ điều kiện gia đình của nhà họ Lý. Lời vừa nói ra quả nhiên cô nhìn thấy biểu cảm của Lý Lệ Lệ thay đổi.

Chuyện này khiến mấy hàng xóm lúc trước nói chuyện quay lại nhìn nhau.

Bọn họ cũng không phải kẻ ngốc. Bác gái Cận người già thành tinh khống chế biểu cảm còn được nhưng cô gái nhỏ Lý Lệ Lệ không khống chế được biểu cảm nên lập tức khiến cho bọn họ nhìn ra chỗ hở. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Ngay lập tức mọi người đều không nói chuyện nữa.

“Ồ! Có chuyện gì vậy?”

Hà Ngọc Yến nhìn về phía người tới, là thím Ngũ bạn của mẹ, một người tìm đối tượng giới thiệu cho cô.

***

“Ở nhà trai chỉ có một đứa con trai duy nhất là nó, năm nay tròn hai mươi tuổi. Là một thanh niên trẻ tuổi, đoan chính, chỉ có một chỗ không tốt……”

Nói tới đây thím Ngũ hiếm khi tạm dừng.

Bởi vì thím Ngũ đến nên chuyện buồn cười vừa xảy ra ở trên hành lang kia tạm thời kết thúc. Trước khi về nhà có không ít hàng xóm đã bắt đầu chỉ trỏ bác gái Cận và Từ Đại Ni.

Hà Ngọc Yến tương đối hài lòng với kết quả này cho nên về đến nhà thím Ngũ bắt đầu giới thiệu ngắn gọn đối tượng xem mắt, Hà Ngọc Yến cũng không cảm thấy phản cảm.

Nhưng thím Ngũ tạm dừng một cái thì Hà Ngọc Yến đã biết là không tốt.

Quả nhiên câu nói tiếp theo của thím Ngũ là: “Đừng nhìn thanh niên này không cao nhưng bây giờ đang làm việc ở ủy G nên trong tay có một chút quyền lực. Ba mẹ lại là vợ chồng công nhân trong nhà máy sắt thép, thu nhập cao. Còn nữa là nhà hắn ở nhà lầu, 30 mét vuông mà chỉ có ba người ở mà thôi! Nếu Yến Tử gả qua thì cũng có phòng ở riêng.”

Vừa nghe điều kiện như vậy, Từ Đại Ni ở bên cạnh vẫn luôn ra vẻ đáng thương nhịn không được mà xen mồm: “Con nói thật, điều kiện của thanh niên này không tệ nhưng cho được bao nhiêu lễ hỏi chứ? Vẫn là gả cho chủ nhiệm Ngô có lời……”

“Đánh rắm……”

Mẹ Hà lại lần nữa nhịn không được mà mắng lời thô tục, bà đã đến mức không thể chịu đựng nổi đứa con dâu lớn này. Bà mặc kệ thím Ngũ còn đang có mặt ở đây, chất vấn liên tục: “Con là cọng hành thành tinh à? Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi là con bớt để ý chuyện của Yến Tử đi. Kết quả thì sao, con cứ như vậy nghe người ta khuyến khích?”

“Dù sao phụ nữ đều phải gả chồng, tại sao không gả cho người có điều kiện tốt chứ?”

Trước khi tới đây nhiều ít gì thím Ngũ cũng nghe nói chuyện xảy ra trên hành lang. Bà vốn không muốn xen vào mấy chuyện thị phi này. Bây giờ nghe Từ Đại Ni hạ thấp đối tượng bản thân giới thiệu nên nhịn không được nói vài câu: “Đại Ni, lời này của con không có lý. Một cô gái ngoan ngoãn gả một thanh niên có tuổi tác tương đương và kết hôn lần đầu tiên đương nhiên tốt hơn so với người đàn ông kết hôn lần thứ hai.”

Hà Ngọc Yến ngồi trên ghế, cô vừa uống trà vừa xem hai bên cãi nhau qua lại. Cô cũng không nhiều suy nghĩ lắm. Xem tình huống thì mẹ của nguyên thân là người hiểu rõ lý lẽ. Vậy người chị dâu này cũng không gây ra chuyện xấu gì được.

Cô càng thêm để ý đối tượng mà thím Ngũ giới thiệu.

Điều kiện trong nhà của người này nghe không được tốt lắm nhưng hai nhà xem như môn đăng hộ đối. Chẳng qua đối phương là con một, lại là cái loại sau này sẽ kế thừa công việc hơn nữa nghe có vẻ cũng không được cao lắm. Những khuyết điểm này khiến Hà Ngọc Yến bắt đầu do dự.

“Đối tượng tốt như vậy bỏ qua rồi thì không tìm lại được đâu.” Khóe mắt thím Ngũ chú ý đến biểu cảm của Hà Ngọc Yến, bà lập tức ra sức làm thuyết khách.

Hà Ngọc Yến biết quan hệ của người này và mẹ Hà vẫn luôn rất tốt cho nên trực tiếp hỏi: “Người này cao bao nhiêu vậy ạ?”

Thím Ngũ ấp úng: “Chờ gặp mặt thì con sẽ biết. Chắc chắn cao hơn con. Hơn nữa thanh niên này có tiền đồ tươi sáng.”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play