Ở một bên khác, Hà Ngọc Yến đang cùng mẹ thu dọn đồ đạc chuẩn bị lát nữa bọn họ sẽ đến nhà của Cố Lập Đông một chuyến.

Ba mẹ của cô đã đồng ý cho hai người quen biết nhau, Cố Lập Đông cũng đã đến nhà cô rồi cho nên Hà Ngọc Yến cũng sẽ đến thăm nhà của đối phương. Sau khi đến thăm xong, bọn họ sẽ ở chung với nhau một đoạn thời gian. Xác định không có vấn đề gì thì bọn họ có thể chuẩn bị đi lãnh chứng kết hôn.

Đối với tiến độ như vậy Hà Ngọc Yến không hề có ý kiến gì. Có thể tìm được một người thích hợp ở một thời đại xa lạ như vậy, cô đã cảm thấy rất may mắn rồi.

“Rổ trứng gà này đợi lát nữa mẹ sẽ để cho Lập Đông mang về. Khi nào xuống xe luộc mấy quả trứng gà này lên là có thể ăn no rồi. Còn hộp bánh ngọt này nữa, mẹ cũng kêu thằng bé mang về để thằng bé lấy làm đồ ăn vặt.”

Mẹ Hà nhặt qua nhặt lại đống quà lớn mà Cố Lập Đông mang đến. Bà chọn từ bên trong ra mấy thứ mà anh có thể ăn được, chuẩn bị chút đồ cho đối phương mang về. Thằng bé này cũng rất tận tâm, lần đầu đến cửa còn mua theo một cân thịt ba chỉ, hai bình rượu Mao Đài, hai cây thuốc lá Chienmen. Ngoài ra còn có lá trà, bánh ngọt lẫn ít dâu tây.

Giỏ trứng gà bà đã chuẩn bị từ trước rồi, bà còn chuẩn bị thêm một túi bánh trứng để làm quà đáp lễ, chỉ là nhìn hơi ít một chút.

“Mẹ, mẹ không cần để ý đến chuyện này đâu. Lập Đông sẽ không để ý đến mấy thứ này đâu.”

Mẹ Hà nghe con gái nói như vậy thì đưa tay ra vỗ một cái vào lưng của con gái: “Gọi là đồng chí Cố. Còn chưa kết hôn mà đã gọi là Lập Đông rồi. Bị người ta nghe được lại bàn ra tán vào, không biết họ còn muốn nói những thứ khó nghe gì nữa!”

Là một bà nội trợ sống nhiều năm trong khu nhà chung này, mẹ Hà đã sớm có kinh nghiệm sinh tồn của riêng mình.

Trong khoảng thời gian này chuyện yêu đương của con gái gây ra không ít động tĩnh, những người ở khu này thì đâu đâu cũng bàn tán nói xấu. Mẹ Hà không muốn con gái trở thành đề tài nói chuyện những lúc rượu chè của mấy người khác.

“Mẹ à, con biết chứ. Nhưng con chỉ nói như thế trước mặt mẹ thôi mà.” Nói đến đây, Hà Ngọc Yến dựa đầu vào vai của mẹ Hà, cảm nhận được hơi ấm truyền qua từ bả vai gầy nhỏ của bà. 

“Đi xe buýt số năm, đi nửa tiếng là có thể đến ngõ Đinh Hương rồi. Lại đi bộ dọc theo con ngõ ấy khoảng ba phút là sẽ đến khu nhà số hai anh đang ở.”

Trên xe buýt, Cố Lập Đông đang giới thiệu vị trí nhà mình với Hà Ngọc Yến.

“Khu ấy là khu các hộ gia đình sống chung với nhau nên đa số đều là nơi ở của các nhân viên công chức khu nhà máy máy móc chỗ anh. Số ít còn lại là những công nhân của nhà máy dây kéo và xưởng may gần đó.”

Hoàn cảnh của những công nhân sống ở đó sẽ có tốt có xấu. Tốt là mọi người đều là công nhân của nhà máy, không dám hãm hại lừa gạt lẫn nhau. Xấu là vì hoàn cảnh ở đó, mỗi nhà cơ bản đều sẽ quen biết nhau. Có gió thổi cỏ lay một tí là tất cả mọi người ở khu đó đều biết hết.

Quả nhiên, lúc bọn họ xuống xe đi theo Cố Lập Đông đi về phía ngõ nhỏ. Hà Ngọc Yến có thể cảm nhận được những ánh mắt quan sát từ bốn phương tám hướng truyền đến.

Ngõ nhỏ Đinh Hương là một ngõ nhỏ điển hình ở Bắc Thành, trải dài bốn hướng. Bên trong có rất nhiều tòa nhà lớn. Khu nhà chung này lúc trước là nơi ở của các thương gia giàu có của các triều đại trước. Cho nên nhìn từ bên ngoài sẽ thấy kiến trúc ở nơi đây đều là những tòa nhà hình hộp khá đều đặn. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Đi qua con đường lát đá gồ ghề lồi lõm, bọn họ đi thẳng đến toà nhà số hai.

“A, Lập Đông đã về rồi à!”

Trước mảnh đất trống ở sân, mấy bác gái ngồi cùng đan giày rơm. Khi họ nhìn thấy Cố Lập Đông xách đồ quay lại, ai cũng kêu lên: “Lập Đông, cháu mới từ nhà mẹ vợ về đấy à!”

Chưa đợi Cố Lập Đông trả lời, các bác gái ấy đã bị Hà Ngọc Yến đi theo đằng sau Cố Lập Đông làm cho choáng váng.

Mãi cho đến khi Hà Ngọc Yến theo Cố Lập Đông đi vào trong nhà, các bác gái ấy mới lấy lại tinh thần.

Bác gái ở nhà đối diện, cũng là người lắm mồm nhất trong khu nhà nhỏ giọng nói thầm: “Cô gái ấy nhìn như tiên nữ vậy, rốt cuộc sao tên nhóc Lập Đông lại có thể tìm được thế?”

Câu nói thầm ấy bị những người khác nghe thấy nhưng mọi người đều nhất trí gật đầu.

Trời mới biết, cô gái ấy không những cao mà dáng người còn đẫy đà vừa đủ. Làn da trắng nõn phát sáng, hai đôi mắt đen lúng liếng, bím tóc rũ trước ngực. Khuôn mặt trái xoăn, mắt to, mũi cao, môi đỏ khỏe mạnh. Những yếu tố trên đều là kiểu hình con dâu mà mấy bác gái ở đây thích nhất.

Nữ đồng chí có ngoại hình đẹp như vậy lại chọn Cố Lập Đông.

Hà Ngọc Yến không biết những suy nghĩ của các bác gái đứng phía sau mình ấy.

Lúc này cô đang đứng ở chính giữa nhà của Cố Lập Đông, tâm trạng rất vui.

Nhà của Cố Lập Đông trong khu nhà có hai gian phòng. Lần lượt một gian là Tây sương phòng, một gian là nhĩ phòng, hai gian cũng ở gần nhau. Diện tích của sương phòng khoảng hai mươi mét vuông, được Cố Lập Đông dùng tấm ván gỗ chia thành hai gian khác. Gian lớn hơn kia thì là phòng ở, gian nhỏ hơn thì làm phòng khách. ( truyện trên app T Y T )

(Sương phòng và nhĩ phòng là để chỉ chung những ngôi nhà truyền thống của Trung Quốc, mà gian chính được các gian xung quanh phía đông, tây bao quanh lấy nhau tạo thành một ba cục. Nhĩ phòng được xây cạnh nhà chính nhưng có ba cục lẫn chiều cao nhỏ hơn, thường có một hoặc hai nhĩ phòng, xây hai bên hông nhà chính nhìn như hai cái tai nên được gọi là nhĩ phòng.)

Ngay cả diện tích của nhĩ phòng cũng khoảng mười hai mét vuông, được anh dùng làm nơi chứa đồ và làm phòng bếp.

Chỗ tắm rửa cũng như các nhà khác có thể chọn ở trong nhà lau mình hoặc đến nhà tắm lớn. Nhà WC thì có thể sử dụng cầu tiêu công cộng ở đầu hẻm, cũng chính là nhà vệ sinh công cộng. 

“Anh đã nghĩ kỹ rồi, đến lúc đó sẽ sơn lại nhà thêm một lần nữa, cũng đổi mới dụng cụ trong nhà luôn, như vậy căn nhà cũng trông sáng sủa hơn.”

Cố Lập Đông thấp thỏm nêu ra kế hoạch của mình với Hà Ngọc Yến.

Nếu đã có suy nghĩ ở bên đối phương cả đời, Cố Lập Đông đã quyết định dựng lên kế hoạch kết hôn vào hai ngày trước. Ví dụ như nên bài trí nhà cửa như thế nào, lúc kết hôn nên sắp xếp như thế nào.

Sau khi Hà Ngọc Yến nghe xong cũng gật đầu: “Tường thì có thể sơn lại nhưng đồ gia dụng thì không cần mua mới đâu.”

Cô nhìn những đồ gia dụng bằng gỗ thật trước mắt này, Hà Ngọc Yến là người rất biết nhìn hàng, cô nhận ra những đồ đạc này đều được làm bằng gỗ tử đàn quý báu của thế hệ sau. Cũng không biết ông cụ Cố kiếm được chúng ở đâu ra. Những đồ gia dụng này nếu để ở nhà gia đình giàu có thì sẽ là một tai họa lớn, nhưng nếu để ở gia đình bình dân như bọn họ thì lại rất an toàn.

“Được được được, đều nghe theo em…”

Hà Ngọc Yến thấy đối phương đồng ý dứt khoát như vậy lại không nhịn được mà đùa giỡn: “Nếu nhà cửa đều nghe theo em vậy khi nào tiền lương anh mới đưa cho em?”

“À, đợi chút…”

Cô nhìn đối phương chạy vọt vào buồng trong rồi lại chạy vọt ra ngoài. Trong tay anh đã có thêm một cái hộp sắt.

“Đây là số tiền anh tích góp được trong mấy năm nay. Trước kia tiền kiếm được anh đều dùng để chữa bệnh cho ông. Tiền còn dư lại không được nhiều lắm nhưng sau này tiền anh kiếm được tất cả đều sẽ đưa cho em giữ…”

Hà Ngọc Yến dở khóc dở cười nhìn hộp sắt trong tay, trong lòng cô cũng có thêm nhận thức mới về Cố Lập Đông. Đây là một người đàn ông tương đối có trách nhiệm.

“Vậy anh không sợ em lấy được tiền của anh rồi bỏ trốn sao? Bây giờ chúng ta vẫn chưa kết hôn đâu nhé.”

Sau khi Cố Lập Đông nghe thấy lời này, ánh mắt vô cùng chân thành nhìn về phía Hà Ngọc Yến: “Anh tin vào ánh mắt của bản thân, càng tin tưởng em hơn…”

Loại ánh mắt tràn ngập sự tin tưởng ấy khiến Hà Ngọc Yến cuối cùng cũng phải bật ra một nụ cười thật lớn. Cười xong, cô lại chủ động nhào vào trong lồng ngực to lớn của đối phương.

Cô duỗi tay sờ cơ ngực của anh, cứng chắc. Rồi lại nghe được tiếng trái tim đập bình bịch. Nghe được một lúc, Hà Ngọc Yến phát hiện âm thanh này càng ngày càng lớn, càng ngày càng dồn dập. Hơn nữa cơ bắp dưới cánh tay cũng ngày càng nóng hơn.

Nóng đến mức khiến cô không nhịn được phải rời khỏi cái ôm ấm áp khiến người ta không muốn rời xa của anh. Lập tức cô nhìn thấy cả khuôn mặt, lỗ tai và cổ của Cố Lập Đông đều đỏ một mảng lớn.

Với biểu hiện này của đối phương, anh đã giúp Hà Ngọc Yến giảm bớt đi sự kích động do tình huống vừa rồi gây ra.

Hai người đứng trong nhà chính, anh nhìn em, em nhìn anh. Thỉnh thoảng hai người lại khẽ cười rồi cúi đầu không nói lời nào.

Đáng tiếc bầu không khí tuyệt đẹp như vậy rất nhanh đã bị âm thanh bên ngoài cắt ngang.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play