“Bác gái quản lý khu nhà ở chỗ cháu là một người rất tốt bụng. Nhà bác ấy không có gánh nặng gì, thời gian cũng rất nhiều. Nếu thật sự có chuyện như thế, cháu sẽ tìm một bác gái đến chăm sóc cho Yến Tử. Đương nhiên sẽ không để người ta làm việc không công đâu ạ.”

Cách trả lời này hiển nhiên khiến mẹ Hà khá hài lòng, gương mặt vẫn luôn nghiêm túc cũng dần thả lỏng hơn.

Hà Ngọc Yến nhân cơ hội ấy vui vẻ mời ba mẹ nếm thử dâu tây mà Cố Lập Đông mua mang đến.

Không sai, túi dâu tây hai ngày trước Cố Lập Đông đưa cho cô rất được mọi người hoan nghênh. Vì thế Hà Ngọc Yến đã kêu đối phương hôm nay đến đây thì mua ít mang theo.

Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ không khí trong nhà chính tương đối hài hòa.

Mẹ Hà thấy vậy dẫn hai người con dâu cùng đi rửa rau chuẩn bị nấu cơm. Ba Hà thì ở lại tâm sự nhiều thứ với con rể tương lai. Hà Ngọc Yến thì ở bên cạnh giúp điều hòa không khí.

Từ Đại Ni đang ở trong phòng hóng náo nhiệt lại bị lôi đi làm việc, mặt cô ta xụ ra.

Cô ta không ngờ đối tượng của Hà Ngọc Yến nhìn trông có vẻ kiêu căng nhưng tính tình lại không hề xấu. Hơn nữa còn là một tài xế. Lúc mới giới thiệu, anh còn nói một tháng có thể kiếm được sáu bảy chục tệ. Sáu bảy chục tệ đó! Chồng của cô ta ở công xưởng mệt muốn chết đi sống lại một tháng mới chỉ có hơn bốn mươi tệ.

Trong nhà có hai gian phòng ở, tuy rằng chỉ là một căn nhà một tầng ở khu nhà chung nhưng căn nhà ấy còn tốt hơn cả ngôi nhà ngang* chật chội mà cô ta đang ở hiện tại! Hơn nữa đối phương còn nói đợi khi nào Hà Ngọc Yến cần người chăm sóc, anh sẽ tìm người cho cô đó.

Đối tượng tốt như vậy sao không đến lượt của cô ta cơ chứ!

Trong lòng Từ Đại Ni rất ghen tỵ, đi đường cũng không chú ý. Kết quả người chưa bước đến chỗ bồn nước đã va phải người khác. Chỉ nghe keng một cái, cái chậu sứ trong tay đã rơi loảng xoảng vỡ trên mặt đất, ngay sau đó là âm thanh hét chói tai của ai đó.

Hà Ngọc Yến vốn đang ở trong phòng, vui sướng nhìn Cố Lập Đông vừa nói chuyện vừa cười với ba mình. Trong hành lang bất ngờ vang lên âm thanh lớn như vậy khiến cô nhíu mày.

Cô ra cửa nhìn thử, là ‘chàng trai tốt’.

Trên hành lang, chị dâu Từ Đại Ni của cô đang ngã ngồi trên mặt đất kêu ôi chao ôi chao. Trên mặt đất cũng trải đầy đậu tương. Ở một phía khác có một người đàn ông vừa lùn lại gầy đứng đó. Người đàn ông đó đang đưa tay vuốt tóc, một tay thì chỉ vào Từ Đại Ni hung dữ quát,

“Không có mắt à? Đâm tôi hỏng đầu, cô có đền được không?”

Bao Lực đau đớn che đầu lại, mắng Từ Đại Ni xong thì quay đầu lại mắng Lý Lệ Lệ ở bên cạnh đang quan tâm mình: “Em nhìn thử xem chỗ này của em là nơi tệ như thế nào đi? Đi trên đường cũng có thể bị người khác đâm vào anh được sao?” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Không sai! Người đàn ông thấp gầy đó chính là Bao Lực. Hà Ngọc Yến không ngờ sẽ thấy đối phương xuất hiện ở chỗ này ngày hôm nay.

Lúc này, mẹ Hà và Giang Mỹ Cúc đến bồn nước trước một bước cũng quay trở lại.

Các khu nhà ngang ở đây đều có ba toà như nhau. Mỗi một tầng đều có chín hộ gia đình. Bây giờ trên hành lang xảy ra chuyện như vậy, những hộ gia đình khác tất cả đều ra ngoài xem náo nhiệt.

Bác gái Cận là người gây khó dễ trước tiên.

Bà ta từ bồn nước bên kia chạy đến, hai tay còn mang theo bọt nước đã chạy đến muốn đỡ Bao Lực dậy. Kết quả sau khi bị đối phương né tránh, bà ta mới cười mỉa chỉ ngón tay về phía Từ Đại Ni rồi chửi ầm lên.

Hà Ngọc Yến đứng ở cửa, nhìn ngón tay của đối phương vừa chảy nước vừa đứng mắng, cô không nhịn được mà nhíu mày.

“Làm gì vậy, làm gì vậy…” Mẹ Hà hung dữ từ bồn nước bên kia chạy qua đây, một bàn tay đưa lên đẩy ngón tay của bác gái Cận đi.

Bác gái Cận thấy mẹ Hà qua đây thì cơn tức giận kia mới bị đè ép xuống.

Nhưng khi bà ta chú ý đến ánh mắt của Bao Lực vẫn luôn nhìn về phía Hà Ngọc Yến, cơn tức giận của bà ta lại dâng lên.

Hôm nay Bao Lực đến đây là để tìm Lệ Lệ. Nghe như có quan hệ rất tốt với con gái của bà ta nhưng trên thực tế đối phương tìm đến cửa chỉ để nói chuyện dời ngày kết hôn.

Lần gặp mặt trước, hai bên đã xác định rõ ràng chuyện kết hôn này. Đợi nhà họ Bao chọn ngày xong, bà ta cũng đi khắp nơi thông báo rồi.

Ai ngờ hôm nay đối phương đến lại là muốn hoãn đám cưới.

Điều này khiến bác gái Cận rất bất an. Phải biết rằng sau khi có mối quan hệ với Bao Lực, con trai của bà ta dù cả ngày trong nhà máy có lười biếng không làm việc thì cũng không có ai dám hé răng nửa lời.

Bây giờ Bao Lực lại nhìn chằm chằm con hồ ly tinh Hà Ngọc Yến kia, hiển nhiên là hắn ta có tâm tư khác. Lập tức bác gái Cận không chút khách sáo mắng chửi Hà Ngọc Yến: “Lớn lên ngoại hình như hồ ly tinh thì cũng đừng ra ngoài quyến rũ người khác…”

“Câm mồm…”

Một giọng nam khàn khàn hơi trầm vang lên, vang vọng khắp hành lang.

Mọi người đều nhìn về phía nơi phát ra âm thanh ấy, lập tức nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đi ra từ nhà họ Hà.

Người đàn ông đó dáng người cao lớn, gương mặt đẹp trai lại bị vết sẹo nơi khóe mắt làm hỏng. Nhưng cũng bởi vì vậy, sau khi anh xuất hiện, tất cả mọi người đều không tự giác mà dừng nói chuyện lại.

Người đàn ông đó đi đến bên cạnh Hà Ngọc Yến rồi hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì thế?”

Hà Ngọc Yến lắc đầu, đây là một chuyện rất bình thường. Hành lang nhà ngang vốn không rộng lắm. Mỗi nhà lại đặt một cái bàn ở cửa để để đồ. Chuyện này khiến cho hàng lang càng thêm chật hẹp.

Từ Đại Ni và Bao Lực va vào nhau chỉ cần nói xin lỗi đôi bên là xong việc. Cố tình Bao Lực lại ỷ thế hiếp người, bác gái Cận cũng không chịu bỏ qua. Hơn nữa, rõ ràng còn dám lớn gan đốt lửa lên người của cô.

Đây là chuyện khiến Hà Ngọc Yến không thể chịu đựng được. ( truyện trên app tyt )

Cố Lập Đông nhìn ra Hà Ngọc Yến không vui, anh lập tức hỏi lại câu vừa rồi một lần nữa. Đồng thời ánh mắt không có ý tốt cũng đảo qua nhìn bác gái Cận trong đám người.

Lúc Bao Lực ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông kia lại theo bản năng rụt cổ lại. Đợi đến sau khi nghe thấy người khác nói người đàn ông đó là đối tượng của Hà Ngọc Yến, sắc mặt hắn ta lập tức trở nên hung dữ.

Hắn ta không ngờ nhanh như vậy Hà Ngọc Yến đã tìm được một đối tượng khác. Hơn nữa còn là cái tên cao lớn mà hắn ta ghét nhất…

Hắn ta muốn tỏ ra ngang ngược nhưng cho dù là đầu hay là nắm tay đối phương đều lớn hơn so với hắn ta. Vì thế, cuối cùng hắn ta chỉ có thể ném xuống một câu sẽ không dễ dàng buông tha cho bọn họ. Sau đó bản thân thì vội vã đi về một hướng khác ở đầu cầu thang bên kia.

Nghe thấy lời ấy, Hà Ngọc Yến có cảm giác quen thuộc khi vai ác buông lời đe dọa.

Ngay sau đó, Cố Lập Đông lại chậm rãi nói: “Chỉ có thế thôi à?”

Hà Ngọc Yến nghe ra sự bất lực trong giọng nói của Cố Đông Lập, cô phụt một tiếng bật cười.

Nụ cười này lập tức khiến không khí trên hành lang tốt dần lên. Có không ít hàng xóm bắt đầu đến khuyên can cuộc cãi vã ấy. Không còn Bao Lực gây rắc rối, bác gái Cận cũng không dám gây chuyện nữa. Bà ta vội vàng kéo con gái đi về nhà, rầm một cái đóng cửa lại.

Hà Ngọc Yến nhún vai, cô nhìn mẹ trò chuyện với các bác hàng xóm, bản thân thì kéo Cố Đông Lập đi về.

Một đoạn nhạc dạo cứ như vậy trôi qua, mọi người ai cũng không nhắc lại. Không khí nhà họ Hà vẫn tốt đẹp đến tận lúc ăn cơm.

Đến bữa trưa, những người đi học đi làm trong nhà đều đã trở về.

Đương nhiên đây cũng là lần đầu họ nhìn thấy em rể/ dượng nhỏ tương lai. Anh hai Hà, anh ba Hà nói chuyện trời nam đất bắc đủ thứ với Cố Đông Lập. Mà ba nhóc con còn lại cũng tò mò nhìn dượng nhỏ tương lai của mình. Đặc biệt là bạn nhỏ Bảo Châu, hai ngày trước được ăn bữa thịt kho tàu ngon lành nên giờ cô bé vẫn còn nhớ rõ. Vì thế cô bé trực tiếp hỏi: “Dượng nhỏ ơi, có phải nhà của dượng có rất nhiều thịt kho tàu không ạ?”

Lúc cô bé hỏi ra vấn đề này, bạn nhỏ Bảo Châu cũng mở hai bàn tay ra biểu hiện một hình tròn rất to. Hành động này lần nữa chọc cho người lớn cười ha ha.

Cách âm của nhà ngang không tốt lắm. Mà nhà họ Lý ở sát vách bên cạnh nghe thấy tiếng cười của nhà họ Hà, vẻ mặt đều trở nên rất khó coi.

“Cười gì cười mãi, cười cái rắm. Không phải chỉ là tìm một tên quỷ nghèo không ba không mẹ thôi hay sao? Còn không biết xấu hổ mà cười to đến thế à?”

Bác gái Cận hung dữ mắng xong lại nhìn về phía con gái đang ăn cơm: “Lệ Lệ à, mày đúng là đồ vô dụng. Bao Lực là đàn ông tốt như vậy, vậy mà mày lại không nắm chặt được. Mẹ đã nói với mày rồi, nếu mày không thể kết hôn với đối phương trước khi tốt nghiệp thì mày cứ chuẩn bị xuống nông thôn đi!”

Thấy con gái bị mình mắng đến mức đỏ bừng mắt, lúc này bà ta mới dần dịu lại giọng điệu: “Lệ Lệ ạ, mẹ cũng chỉ là quá sốt ruột thôi! Mẹ đều là vì nghĩ cho con thôi. Con thử ngẫm mà xem, gả cho Bao Lực không nói đến việc gần gũi, chỉ riêng việc không cần xuống nông thôn mà cậu ta vẫn giúp con có một công việc thôi đã đáng giá rồi!”

Anh trai của Lý Lệ Lệ cũng ở bên cạnh khuyên nhủ: “Đúng vậy, dù sao con gái cũng phải gả đi, con gái thì không thể sống thiếu đàn ông. Thằng nhóc Bao Lực kia cũng không tệ, gả cho cậu ta cũng không lỗ được. Nếu cậu ta nói muốn từ hôn, không phải em cho cậu ta chút ngon ngọt là được rồi hay sao! Đàn ông đều như vậy cả, hưởng qua tư vị thì sẽ biết em tốt như thế nào…” 

Loại lời nói ghê tởm này phát ra từ miệng của người làm anh trai, bác gái Cận lẫn chồng bà ta Lý Đại Tráng đều không cảm thấy có chỗ nào là không đúng. Ngược lại bọn họ còn khen con trai mình thông minh, lập tức cho rằng đây là một biện pháp rất tốt. 

Thậm chí, sau khi ăn cơm xong, bác gái Cận đã lập tức kéo con gái mình về phòng, bắt đầu truyền thụ cách làm sao để đàn ông nếm được ngon ngọt…

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play