Sau đoạn mở đầu nho nhỏ ấy, người một nhà bắt đầu ngồi vào bàn cơm. Thịt kho tàu thơm ngào ngạt phối hợp với những miếng dưa chua ngon miệng. Thịt thơm mà không quá dầu mỡ, ngọt mà không ngấy. Mỗi người đều nhịn không được ăn nhiều thêm một bát cơm.
Không sai, để phối với bát thịt kho tàu xào dưa chua này, đêm nay nhà họ Hà đã nấu một nồi cơm.
Hà Ngọc Yến cũng được ăn bữa cơm ngon nhất ở nhà họ Hà từ lúc xuyên qua đến nay.
Sau khi cơm nước xong, Hà Ngọc Yến lập tức chính thức giới thiệu tình hình cụ thể của Cố Lập Đông cho người trong nhà nghe. Sau khi nghe xong, ba Hà cũng gật đầu: “Xem ra thằng nhóc này cũng không tệ.”
Ba Hà người im lặng ít nói, là người chỉ biết vùi đầu làm việc. Trong nhà có rất nhiều chuyện đều do mẹ Hà quyết định chứ ông thường không nói lời nào. Nhưng nếu mà ông thật sự muốn mở miệng, mẹ Hà sẽ tôn trọng ý kiến của đối phương. Huống hồ hôm nay lúc mẹ Hà đi ra ngoài đổi phiếu với người ta, bà có cố ý hỏi thăm qua Cố Lập Đông.
“Mẹ cũng có hỏi thăm người khác về thằng nhóc này rồi, nghe nói là người này rất hiếu thảo. Mấy năm trước ông của cậu ấy bị bệnh, cậu ấy luôn đi theo sau chăm sóc, chưa từng bỏ bê lấy một ngày.”
Đối với người lớn, đứa trẻ hiếu thảo như vậy bình thường đều là người có nhân phẩm không tệ. Khuyết điểm duy nhất chính là không có ba mẹ người thân. Nhưng điều này đối với người ngoài có lẽ sẽ là khuyết điểm chứ đối với mẹ Hà thì đó lại là một cái ưu điểm rất lớn.
Nghĩ đến những việc xảy ra sau khi bà gả cho chồng mình, mẹ Hà không nhịn được mà bĩu môi. Vì thế mẹ Hà trực tiếp lên tiếng: “Con chọn thời gian nào đó dẫn cậu ấy đến nhà cho nhà ta nhìn thử một cái.”
Ngay ngày hôm sau Cố Lập Đông đã nhận được điện thoại của Hà Ngọc Yến, biết được mình có thể đến cửa chào hỏi. Lúc ấy anh vì vui mừng mà đã nhảy lên ngay tại chỗ.
Nhưng nhà anh không có người lớn, anh cũng không biết lần đầu đến nhà gái thì nên mang theo cái gì mới đúng. Thừa dịp mấy ngày nay được nghỉ, anh vội vàng chạy đến nhà bác Phùng ở khu nhà chung để hỏi thăm. Hỏi xong vẫn thấy không yên tâm, anh lại chạy đi tìm bạn bè để lấy thêm kinh nghiệm, cố gắng muốn thể hiện tốt bản thân trong lần đầu đến thăm.
***
Tám giờ sáng, mặt trời vừa lên cao.
Cố Lập Đông đã rửa mặt mặc quần áo xong xuôi, anh kiểm tra lại quà cáp mà mình đã chuẩn bị lại một lần nữa. Sau khi xác định không có vấn đề gì, anh vui vẻ cầm đồ trong tay chuẩn bị đi ra cửa.
Vừa mới đóng cửa nhà lại, nhóm bác gái ngồi trong sân thứ hai vừa giặt quần áo vừa lần lượt chào hỏi anh: “Lập Đông, cháu đang chuẩn bị đến nhà đối tượng của cháu đấy à?”
Hai ngày nay Cố Lập Đông đi khắp nơi tìm người hỏi thăm kinh nghiệm mua quà cáp, toàn bộ khu nhà ai ai cũng biết. Lúc này mọi người thấy anh xách túi lớn túi nhỏ ra cửa đều không nhịn được mà trêu ghẹo anh.
Cố Lập Đông nghe mấy lời trêu ghẹo ấy đều coi đó như những lời chúc may mắn của mọi người. Anh cười gật đầu, lộ ra hàm răng trắng bóc. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Mấy bác gái thấy anh như vậy đều bật cười ha ha.
Khu nhà chung lại bắt đầu một ngày mới vô cùng náo nhiệt.
“Tôi thấy đối tượng kia của Lập Đông rất không tệ.” Nhìn theo bóng lưng hào hứng của Cố Lập Đông lúc rời đi, dì Thẩm ở sát cạnh nhà Cố Lập Đông không khỏi cảm thán.
Nhà bà và nhà Cố Lập Đông ở sát cạnh nhau, chồng của cô - Khâu Hùng từng nhận được không ít ơn huệ của ông cụ Cố. Đáng tiếc ông cụ mất sớm. Cậu nhóc Cố Lập Đông này lại là người rất có năng lực, sự giúp đỡ của bọn họ cũng chỉ có hạn. Hiện tại thấy đối phương có thể tìm được đối tượng tốt như vậy, cho dù là bà hay là Khâu Tử nhà bà thì đều cảm thấy rất vui.
Những người khác nghe vậy đều sôi nổi gật đầu, đều nói Cố Lập Đông có vận may rất tốt.
“Nghe nói gia đình của cô gái kia làm trong nhà máy thực phẩm. Con bé còn là học sinh cấp ba…”
“Hừ…”
Một âm thanh sắc bén vang lên cắt ngang không khí đang hài hòa ấy. Mọi người quay đầu lại nhìn thử, đúng lúc nhìn thấy bác gái Trịnh đang ôm bồn gỗ đi đến gần.
Lập tức có mấy cô mấy bác vội ngậm miệng lại. Bọn họ ở đây nói Cố Lập Đông có vận may tốt, vậy chẳng phải đang chọc đến ống phổi của bác Trịnh hay sao? Bác Trịnh nóng tính như vậy, bọn họ thật sự không muốn liên quan gì đến bà ta.
“Kiến thức của các cô các bà thật sự quá hạn hẹp. Một học sinh cấp ba thì có gì ghê gớm? Bây giờ ngoài kia có không biết bao nhiêu học sinh cấp ba ra trường không tìm được công việc phải xuống nông thôn đấy thôi.”
Bác gái Khổng ở nhà đối diện lúc này mới mở miệng: “Em Trịnh à, với điều kiện của Lập Đông có thể tìm được một cô gái là học sinh cấp ba đã là không tệ rồi. Sao có thể giống như Kiến Thiết nhà em được…!”
Bác gái Khổng đã hạ xuống một cái thang nhưng bác gái Trịnh chỉ bật cười: “Mấy người cho rằng tôi mắng thằng nhóc Cố Lập Đông này bởi vì nó đã cướp đi đối tượng của Kiến Thiết nhà chúng tôi đúng không? Nhưng này, hừ, tôi không thèm. Không có người này sẽ có người khác, Kiến Thiết nhà tôi sớm muộn gì cũng lập tức có thể tìm được một cô gái có điều kiện còn tốt hơn…”
“Cái gì…”
***
Cố Lập Đông vui sướng xách theo túi lớn túi nhỏ đi xuống xe buýt, anh cũng không biết sau khi bản thân rời khỏi khu nhà, bác gái Trịnh lại tuồn ra tin như vậy.
Anh dựa theo địa chỉ mà Hà Ngọc Yến đưa cho mình, cố gắng mở to hai mắt tìm kiếm khu nhà ở gần khu nhà máy thực phẩm.
Đợi đến khi tìm được địa chỉ, nụ cười trên mặt của Cố Lập Đông lại càng thêm rõ ràng hơn. Nụ cười ấy dừng trong mắt của các bác gái đều cảm thấy thằng nhóc này cười đến là sung sướng.
Nhưng ngay khi Cố Lập Đông quay đầu nhìn về phía các bà làm lộ ra vết sẹo kia, mọi người đều sợ hãi mà im bặt lại. ( truyện trên app tyt )
Đợi đến khi Cố Lập Đông đi lướt qua bọn họ, các bác gái mới bắt đầu sôi nổi nói: “Thằng nhóc ấy ngoại hình trông có hơi đáng sợ. Đây là đến tìm ai vậy nhỉ?”
Thời buổi này mỗi nhà đều quen biết lẫn nhau. Thậm chí những nhà hàng xóm gần đó còn biết nhà này có bao nhiêu người, người thân trông như thế nào, tất cả bọn họ đều biết hết.
Nhưng gương mặt khác lạ có vết sẹo của Cố Lập Đông nhìn qua rất gây sự chú ý.
“Khụ khụ, đó chính là đối tượng của Yến Tử đấy.”
Thím Ngũ đứng bên cạnh mấy bác gái ấy lên tiếng. Mấy bà đi chung với nhau, đang thảo luận những chuyện liên quan đến đối tượng của con cái nhà mình. Đâu ai ngờ vậy mà lại gặp được Cố Lập Đông đang đến cửa.
“Ôi má ơi! Ngoại hình đối tượng của Yến Tử trông có hơi đáng sợ…”
Hà Ngọc Yến không hề biết hàng xóm nhà mình cảm thấy Cố Lập Đông có chút đáng sợ. Trời mới biết, ở thế hệ sau, kiểu người như Cố Lập Đông được gọi là ngang ngược rắn rỏi. Cho dù là vẻ ngoài hay là cơ bắp, anh đều rất cứng rắn.
Vừa đúng gu của Hà Ngọc Yến.
Cô biết hôm nay Cố Lập Đông sẽ xuất phát từ nhà lúc tám giờ. Hai nhà không cách xa nhau lắm, đi xe buýt có ba mươi phút là sẽ đến nơi. Vì thế sau khi ăn xong bữa sáng, Hà Ngọc Yến đã nằm bò trên lan can ngoài hành lang. Đôi mắt nhìn chằm chằm con đường đi vào tiểu khu.
Quả nhiên không lâu sau cô đã nhìn thấy một bóng người cao lớn xách theo túi lớn túi nhỏ đi đến tòa nhà thứ ba.
“Ở đây… Ở đây…”
Hà Ngọc Yến liều mạng vẫy tay với người dưới tầng, nhìn trông rất ngốc, bình thường nếu cô nhìn thấy người khác làm ra hành động như vậy nhất định cô sẽ cảm thấy người này có hơi khùng. Nhưng đổi lại thành bản thân, cô lại phát hiện đây là một hình thức thể hiện cảm xúc kích động.
Cố Lập Đông ở dưới tầng nghe thấy tiếng của Hà Ngọc Yến, đôi mắt lập tức sáng ngời, anh vội bước nhanh đi về phía cô.
“Cậu tên Cố Lập Đông đúng không?”
“Vâng ạ, ông nội của cháu nhặt được cháu vào một buổi sáng khi trời mới vào đông, cho nên mới đặt cháu tên là Lập Đông.”
Lúc này nhà chính của nhà họ Hà có mấy người đang ngồi vây quanh lại.
Hôm nay là ngày làm việc, ba Hà cố ý đổi ca với người khác để ở lại nhà. Mẹ Hà cũng không ra ngoài. Ngoại trừ hai người lớn này, chị dâu Từ Đại Ni và chị dâu Giang Mỹ Cúc cũng có mặt ở đây. Hơn nữa còn có Cố Lập Đông và Hà Ngọc Yến. Căn nhà chính không lớn lắm lại có sáu người trưởng thành ngồi, khoảng cách khi mọi người nói chuyện tương đối gần nhau.
Cố Lập Đông vừa vào cửa điều đầu tiên làm là đưa quà cáp trong tay cho Hà Ngọc Yến. Sau đó tự giới thiệu mình với người lớn trong nhà.
Lúc anh tự giới thiệu mình, hai chân khép lại ngồi trên ghế. Đôi bàn tay to lớn đặt trên đùi, eo lưng ưỡn thẳng, mắt nhìn thẳng ba Hà và mẹ Hà trông có vẻ rất có tinh thần.
Mẹ Hà đưa ra hết câu hỏi này đến câu hỏi khác, anh cũng thành thật trả lời hết. Ánh mắt sẽ thỉnh thoảng lướt qua Hà Ngọc Yến đang cười tủm tỉm ngồi ở bên cạnh, anh chỉ cảm thấy trong lòng rất ấm áp.
Hà Ngọc Yến thấy hình ảnh như vậy chỉ cảm thấy sự lựa chọn của bản thân vô cùng chính xác. Nhìn ba mẹ như vậy chắc chắn cũng rất hài lòng.
Lúc này mẹ Hà bỗng nhiên hỏi ra một câu: “Vậy cháu có nghĩ đến chuyện đợi đến khi Yến Tử sinh con, cháu phải ra ngoài lái xe, đến lúc ấy cháu sẽ chăm sóc con bé như thế nào chưa?”
Đây là một vấn đề khá thực tế, cũng là vấn đề duy nhất mà mẹ Hà lo lắng sau khi biết về hoàn cảnh của Cố Lập Đông.
Hoàn cảnh của nhà bà như vậy, bà không có khả năng hàng năm đều đến nhà giúp con gái chăm sóc gia đình con cái được.
Hà Ngọc Yến không ngờ mẹ Hà sẽ hỏi đến vấn đề này, cô biết bà cũng là vì có ý tốt nên không khỏi mỉm cười.
Mà Cố Lập Đông hiển nhiên cũng đã sớm nghĩ đến vấn đề này rồi: “Bác gái quản lý khu nhà ở chỗ cháu là một người rất tốt bụng. Nhà bác ấy không có gánh nặng gì, thời gian cũng rất nhiều. Nếu thật sự có chuyện như thế, cháu sẽ tìm một bác gái đến chăm sóc cho Yến Tử. Đương nhiên sẽ không để người ta làm việc không công đâu ạ.”
Từ nhỏ Cố Lập Đông đã hiểu chuyện, cũng biết không được lợi dụng của người khác. Bác gái, bác trai, cô chú ở khu nhà cho dù là ai họ cũng đã từng giúp đỡ anh, anh nhất định đều sẽ báo đáp trả ơn.
====
Editor: Bấm vào tag “TN Team” và “Đảo Cá Mập” trên khung thể loại của truyện để ghé thăm và ủng hộ các truyện khác của tụi mình nhé!!