Lúc Giải Lâm nói thì hắn vẫn còn nhìn chằm chằm tay Trì Thanh, mãi không chịu dời đi.
Trì Thanh lau tay xong rồi nhưng vẫn còn cảm giác được ánh mắt của người đàn ông đó đang lướt qua từng tấc thịt từ xương cổ tay đến giữa ngón tay, không bỏ sót chỗ nào, cuối cùng thì dùng một loại ánh mắt khiến người ta miên man khó hiểu mà dừng lại ở vết thương trên ngón tay anh.
Trì Thanh lạnh lùng nói: "Nhìn đủ chưa?"
Giải Lâm suy nghĩ một hồi, rồi hỏi ngược lại: "Nếu tôi nói là vẫn còn chưa đủ thì có thể cho tôi xem thêm một lát sao?"
Trì Thanh: "..."
Trì Thanh: "Bác sĩ Ngô có nói với anh một câu này chưa?"
Giải Lâm: "Nói gì?"
Trì Thanh: "Bệnh của anh quả thật rất nghiêm trọng."
Không biết gì về tình hình khu vực tiếp khách, quầy lễ tân ở cách đó không xa thông báo: "... Anh Trì, anh có thể đi vào rồi."
Trì Thanh mang theo bao tay dính nước đứng dậy, anh không muốn nói thêm một câu gì nữa với người này.
Giải Lâm vẫn mỉm cười như cũ. Hôm nay hắn mặc một chiếc áo khoác đen rất dài, đi cùng ống quần âu phục thẳng tắp mà ngồi ở trên sô pha với tư thái thảnh thơi. Hắn thu hồi ánh mắt, dùng ngón tay xoay chiếc nhẫn nhỏ kia hai cái, rồi dường như hắn sợ nhưng lời vừa rồi vẫn chưa đủ để khiến người ta phản cảm nên nói thêm một câu: “Lần sau có cầm dao thì cẩn thận một chút. Tay cậu đẹp như vậy đừng làm nó bị thương nữa."
"…"
Từ lúc bác sĩ Ngô thấy Trì Thanh bước vào cửa thì ông đã lập tức nhận ra khách hàng của mình hôm nay dường như có rất nhiều cảm xúc: "Hôm nay xảy ra chuyện gì sao? Dường như cậu không vui lắm."
Trì Thanh đặt bao tay ướt một nửa sang bên cạnh, kết thúc đề tài liên quan đến tên thần kinh mà bác sĩ nhắc đến: "Không có gì, bệnh sạch sẽ tái phát thôi."
Hai người nhanh chóng tiến vào quy trình tư vấn bình thường.
Bác sĩ Ngô lật xem hồ sơ mà Trì Thanh điền vào lần trước, rồi nói như tán gẫu việc nhà: "Trước kia cậu... Học diễn xuất?"
"Bình thường tôi cũng thích xem phim truyền hình."
Bác sĩ Ngô vô cùng thức thời mà nuốt xuống mấy chữ "nhưng chưa từng thấy cậu trên TV", còn nói: "Ngành diễn xuất này rất thú vị."
Trong suốt cả một giờ tư vấn, anh Trì ngồi đối diện bác sĩ Ngô vẫn không hề có chút phản ứng gì. Ngay cả những câu chuyện phiếm có thể kéo gần khoảng cách cũng không xi nhê gì. Thái độ của anh như vậy làm cho bác sĩ Ngô nhanh chóng có cảm giác như mình đang nói nhảm. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
So với biểu hiện trong một giờ tư vấn này thì chỉ có lúc vừa bước vào thì anh Trì mới có chút cảm xúc, làm cho anh trông sống động hơn một chút. Mặc dù dường như chỉ là bởi vì găng tay ướt.
Chưa đầy một tuần sau khi tiếp nhận vị khách này, bác sĩ Ngô bắt đầu bó tay.
Khi kết thúc tư vấn, bác sĩ Ngô vừa khép tài liệu lại, đứng lên khỏi ghế thì ngay lập tức vô tức bắt tay chào tạm biệt anh. Hành động này diễn ra nhanh như một phản xạ có điều kiện khiến Trì Thanh chưa kịp nhắc nhở
Vì thế Trì Thanh lại nghe thấy âm thanh biến dạng có ngữ điệu bình thản độc đáo, lại chậm rãi châm chọc đặc biệt của bác sĩ Ngô: [Đây là lần thứ hai trong con đường sự nghiệp mà mình gặp phải khó khăn như này. Hay là mình khuyên cậu ta đổi một phòng khám khác…]
"…"
Anh đang muốn rút tay về thì chợt nghe thanh âm chậm rãi kia còn nói:
[... Người đầu tiên là Giải Lâm.]
Trì Thanh dừng một chút.
[Thằng nhóc Giải Lâm này đã được tư vấn ở chỗ mình nhiều năm như vậy, về mặt tâm lý học thì cậu ta dường như còn chuyên nghiệp hơn cả mình. Thế mà cứ định kỳ tới đây xin tư vấn, nhưng đến giờ mình cũng không biết cậu ta rốt cuộc có vấn đề gì.]
Trì Thanh nói trong lòng.
Hắn đã bệnh thành như vậy.
Rất khó chẩn đoán được sao?
Hôm nay, thời tiết bên ngoài ẩm ướt lạnh lẽo, thỉnh thoảng có gió thổi tới nhưng chúng cũng hơi có vẻ nặng nề, áp suất trong không khí trở nên thấp. Phía nam thường xuyên như vậy, một khi trời mưa thì sẽ mưa liền tù tì mấy ngày không dứt. Chắc là cảnh mặt trời rực rỡ này cũng không kéo dài được mấy ngày, rất nhanh, người dân phía nam lại phải khổ não vì ‘phơi quần áo mùa thu hoài mà không khô'.
Trì Thanh bị ép tháo găng tay hai lần. Sau khi đi ra từ phòng khám tâm lý, anh vẫn không thích ứng được.
Gió hơi lạnh, ánh sáng thậm chí còn không kiêng nể gì mà chiếu lên mu bàn tay, tất cả những xúc cảm đều rất xa lạ đối với anh.
Anh đang chuẩn bị gọi xe thì một chiếc Maybach màu đen đang đỗ ở ven đường bỗng dưng quay đầu quẹo lại từ đường bên kia, rồi giống như biết anh muốn làm gì mà dừng lại ngay đúng trước mặt anh. Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, lộ ra khuôn mặt chủ xe còn khiến người ta phải chú ý hơn so với xe sang trọng.
Giải Lâm khoát một cánh tay lên cửa sổ xe, cúi người chào hỏi anh: "Đi đâu, tôi đưa cậu một đoạn?"
Trì Thanh chỉ ông lão chống gậy đối diện: "Thấy người kia không?"
Giải Lâm nhìn theo ngón tay anh.
Trên đường người đến người đi, ông lão kia đi rất chậm trong dòng người.
Trì Thanh: "Anh không có việc gì làm thì có thể lái xe đưa ông ấy đi một đoạn."
"…"
"Cậu thật sự cho rằng tôi rảnh rỗi sao? "Giải Lâm nói: "Tôi không có thời gian đưa người khác về nhà."
Trì Thanh nhắc nhở: "Tôi không quen anh."
Giải Lâm kiếm cớ tương đối thuần thục: "Cậu không giống người khác. Người khác không bị tôi hắt nước khiến cho tôi băn khoăn, tôi đưa cậu về nhà coi như là nhận lỗi."
"Nếu anh thật sự vô cùng để ý chuyện này thì…" Trì Thanh liếc nhìn thời gian: "Xe tôi gọi còn ba phút nữa đến đây, anh có ba phút đến cửa hàng tiện lợi bên cạnh mua một chai nước."
“?"
Trì Thanh: "Tôi không ngại hắt lại."
Giải Lâm không kiên trì nữa, thu cánh tay khoác lên cửa sổ xe lại.
Cũng chính vì động tác này, Trì Thanh nhìn xuyên qua cửa sổ xe, thấy một túi nilon đặt trên ghế lái phụ của Giải Lâm.
Trong túi nilon có chứa một con dao răng cưa mới mua.
Giống hệt cây trong nhà anh.
Ngay lúc này anh nhớ lại những lời mà ngày hôm qua Quý Minh Nhuệ vừa cầm dao như một tên ngốc vừa nói.
… “Hung thủ đã dùng loại dao này.”
Trì Thanh bỗng nhiên tiếp tục đề tài vừa rồi bị anh cắt ngang: "Chúng ta hẳn là không tiện đường."
Giải Lâm nghe được câu này thì ngón tay hắn gõ lên tay lái một cái, rồi giả vờ vô tình mà thử nói: "Tôi ở gần Hải Mậu, cậu xem có tiện đường không?"
Trì Thanh không trả lời những câu này.
Giải Lâm không biết đây là một câu thăm dò của hắn, nên những lời của hắn khi đến tai đối phương lại trở thành một loại ý nghĩa khác.
Có dao. Còn ở gần Hải Mậu.
Cả hai từ khóa đều trùng hợp với nhau.
Hai người, một người mang mặt lạnh đứng ở cửa phòng khám, một người cười tủm tỉm ngồi ở trong xe mà nhìn đối phương, nhưng mỗi người lại mang một tâm tư khác nhau.
Ánh mặt trời bị những đám mây tích tụ che khuất, những đám mây đen kịt từ phía chân trời cuồn cuộn bay đến, dường như là lại sắp mưa rồi.
"Dự báo thời tiết nói tối nay trời sẽ mưa…" Trong đồn công an Vĩnh An, Quý Minh Nhuệ liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy những đám mây đen cuồn cuộn, anh nói: "Đoán chừng mưa này sẽ không dứt. Hình như là tôi quên mang dù rồi, Khương Vũ, cậu có hai cái dù không?”
Không ai đáp lại anh: "..."
"Khương Vũ?"
Vẫn không ai trả lời.
Quý Minh Nhuệ quay đầu lại thì nhìn thấy hai tai đồng nghiệp mình đang đỏ bừng, ánh mắt của cậu ta cũng mơ hồ, mất tự nhiên.
Quý Minh Nhuệ: "Cậu uống nhầm thuốc rồi?"
Khương Vũ duy trì trạng thái uống nhầm thuốc, hai tay gõ vô cùng lưu loát trên bàn phím, đồng thời nói: "Thần tượng của tôi tới rồi, cậu nói nhỏ một chút."
Quý Minh Nhuệ ngẩng đầu lên, nhìn thấy chiếc áo khoác màu đen dài quá đầu gối trên người Giải Lâm, khiến hắn giống như người mẫu ra phố. Hắn đứng trước cửa phòng làm việc của anh Bân, đưa vào một túi đồ ăn mang về từ nhà hàng được đóng gói vô cùng cẩn thận.
Vũ Chí Bân nhận lấy túi thức ăn: "Thằng nhóc này sao cậu lại tới đây."
"Tặng ấm áp!" Giải Lâm nói: "Em đoán chắc chắn là anh còn chưa ăn cơm mà vừa rồi em có đi ngang qua nên thuận tiện mua một chút."
Vũ Chí Bân nghiêng người để hắn tiến vào: "... Thỉnh thoảng bỏ bữa không ăn, cũng không sao."
Giải Lâm lấy thùng mì chưa kịp tháo giấy bóng trên bàn ra: "Đây là thỉnh thoảng sao, chờ bệnh đau dạ dày của anh tái phát thì sẽ biết có còn không sao nữa không."
Vũ Chí Bân không chú ý như vậy, trước kia khi làm nhiệm vụ người còn không chắc chắn có thể sống sót trở về hay không, sao mà còn có thể quan tâm bữa cơm đến hai, ba bữa cơm này. Dù bệnh dạ dày có nặng hơn nữa thì cũng chỉ coi nó là bệnh vặt.
Anh ta ăn cơm ở bên cạnh còn Giải Lâm thì ngồi đối diện, tiện tay lật ảnh chụp.
Vũ Chí Bân mới vừa tách đũa ra thì thấy Giải Lâm vẫn còn đang xem ảnh chụp hiện trường thi thể mèo ngày hôm đó. Mặt anh ấy không đổi sắc mà múc một miếng cơm đưa vào miệng: "Hình như cậu rất có hứng thú với vụ án này."
Người khác có lẽ không biết nhưng Vũ Chí Bân biết rất rõ, lúc Giải Lâm chỉ mới mười lăm tuổi đã chính thức được tổng đội hình cảnh mời đến làm cố vấn vụ án. Nhưng trước đó nữa thì… những sách chuyên ngành cũng như những ghi chép vụ án nổi tiếng trong và ngoài nước nằm trên giá sách của tổng đội trưởng Giải Phong đều đã được Giải Lâm lật xem qua.
Nói đứa nhỏ này cực kỳ có thiên phú, lớn lên bằng việc xem những hồ sơ phạm tội này thì cũng không quá đáng.
Chưa vụ án nào hắn chưa thấy qua, vậy thì tại sao lại cố tình để ý đối với một vụ án giết mèo bình thường như vậy?
Giải Lâm không phủ nhận, hắn nhìn thi thể mèo lần nữa, chỉ nói: "Có một người... khiến cháu có chút để ý."
"Nghi phạm?" Vũ Chí Bân hỏi.
"Không thể xác định!" Giải Lâm nói: “Thật ra trên người cậu ấy có mấy chỗ không phù hợp, nhưng quả thật là rất khả nghi."
Giải Lâm lật xong đống tài liệu kia, phát hiện tình huống cơ bản giống như những gì hắn đã nhìn thấy ở hiện trường vụ án trước đó: "Vẫn là những thứ này?"
Hắn không đề cập tới chuyện này cũng không sao,nhưng vừa nhắc tới thì Vũ Chí Bân đã tức giận sôi máu. Anh ta buông đũa, xách cây gậy nằm bên cạnh rồi đi tới cửa, dùng cây gậy chỉ về phía xa, tức giận nhìn mấy người mới đang liếc mắt nhìn trộm tình huống trong văn phòng, nói: "Cậu, cậu, còn có cậu, ba người các cậu, cút vào đây cho tôi."
Mười giây sau, ba người Quý Minh Nhuệ, Tô Hiểu Lan, Khương Vũ đứng thẳng tắp thành một hàng.
Vũ Chí Bân tính sổ: "Các cậu rốt cuộc là làm việc thế nào vậy hả? Sự việc đã xảy ra hết năm ngày rồi mà một chút tiến triển cũng không có? Có đôi khi tôi cũng thật bội phục năng lực của các cậu."
Không ai dám nói gì nhưng Giải Lâm lại giúp bọn họ giải vây: "Anh hung dữ như vậy làm gì, có thể đối xử dịu dàng hơn một chút với người mới không.”
Vũ Chí Bân chỉ cây gậy xuống đất: "Tuổi của anh càng ngày thì càng lớn, không chịu nổi kích thích, anh cũng hy vọng là bọn họ có thể nhẹ tay với anh, đừng suốt ngày kích thích anh."
Quý Minh Nhuệ: "..."
Tô Hiểu Lan: "..."
Khương Vũ, người có khuôn mặt đỏ bừng vì được thần tượng nhìn: "..."
Cuối cùng Quý Minh Nhuệ liều mạng, dũng cảm đứng dậy: "Ách, thật sự là bởi vì, trời mưa..."
Tất cả mọi người đều mặc định "mưa" là một nhân tố cực kỳ bất lợi.
Giải Lâm nhìn bức ảnh một lát rồi nói: "Mưa có thể là một manh mối quan trọng."
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía hắn.
Giải Lâm lại nói một câu: "Vì sao lại là vào trời mưa?"
"Nhìn từ dấu chân thì không có dấu vết là việc gây án được xảy ra lâu ở nơi vứt xác, cho nên nơi đó không phải hiện trường vụ án thứ nhất. Một người rõ ràng không có sức lực lớn mà còn cố ý vận chuyển thi thể ra ngoài thì chứng tỏ ở hiện trường vụ án thứ nhất chắc chắn có tồn tại điều gì đó đã khiến cho hắn ta phải di chuyển thi thể… Xuất phát từ một nguyên nhân nào đó đã khiến hắn không thể giấu thi thể ở nơi đó nữa."
“Hiện trường vứt xác không tìm được nhiều manh mối, nhưng hiện trường vụ án thứ nhất nhất định sẽ tìm được.”
"Mèo nhà khá ngoan ngoãn, muốn bắt thì không cần tốn chút sức lực nào…" Ánh mắt Giải Lâm lướt qua con mèo màu trắng bạc, cũng là con mèo duy nhất có chủ trong ảnh, những thi thể mèo còn lại đều là mèo hoang: "Nhưng mèo hoang thì khác. Bây giờ là mùa đông, ở đâu có thể bắt được nhiều mèo hoang mà không tốn chút sức nào như vậy?"
Lúc này ngoài cửa sổ vang lên một tiếng sấm rền, "Ầm ầm" một tiếng, ngay sau đó hạt mưa rơi tí tách xuống cửa sổ thủy tinh.
Khi gần tới đêm, quả nhiên là trời đã đổ mưa.
Trời đã tối, cho dù là trời mưa nhưng cũng rất yên tĩnh. Cùng lúc đó, Trì Thanh đang ở nhà, cầm ly nước nhìn vào mười hai tấm ảnh chụp của vụ án mà Quý Minh Duệ đã để lại ở nhà anh. Bởi vì trong phòng không bật đèn nên mấy tấm ảnh chợt trông tối om như một bộ phim câm.
Trì Thanh vừa chậm rãi uống nước nóng, vừa cầm lấy xấp ảnh kia lên, rồi dùng ánh sáng yếu ớt của TV để quan sát chúng.
Cho đến khi ánh sáng TV thay đổi màu sắc thì ảnh chụp mới được chiếu sáng một chút.
Trì Thanh nhìn một hồi lâu rồi mới buông mấy tấm ảnh xuống, tiếp tục cầm ly nước mà nhìn về phía màn hình TV. Mãi cho đến khi tiết mục kết thúc, trên TV bắt đầu phát quảng cáo thì anh cũng không có phản ứng gì.
Sau một lúc lâu, quảng cáo kết thúc, anh mới di chuyển, lấy điện thoại di động từ bên cạnh rồi ấn vào liên hệ có ghi chú là "Quý Minh Nhuệ" trong danh bạ.
Nhưng mà ở đầu dây bên kia, Quý Minh Nhuệ vẫn đang trong trạng thái hoài nghi nhân sinh: "..."
Giải Lâm đã đi rồi nhưng trong đầu anh ấy vẫn còn đang không ngừng suy nghĩ: Mình choáng váng rồi.
Làm sao hắn có thể phân tích nhiều thứ như vậy?
…
Cuối cùng anh ấy còn tự đả kích mình:
Chẳng lẽ mình thật sự bị nhược trí?!
Quý Minh Nhuệ vẫn chưa hồi phục ngay được nên đã bỏ lỡ tin nhắn đầu tiên mà Trì Thanh gửi tới.
- Ngoài hiện trường vứt xác ra, các ông đã khảo sát hiện trường đầu tiên chưa?
Trì Thanh tiếp tục đánh chữ.
- Địa điểm hung thủ phạm tội có thể là nơi tụ tập của mèo hoang vào mùa đông, đặc thù của nơi đó là lối ra vào chật hẹp, hoặc có thể nói là không có lợi cho việc chạy trốn.
Trì Thanh gửi xong đoạn văn này, không đợi đối phương trả lời.
Anh nhìn cơn mưa ở bên ngoài cửa sổ.
Nói chung mỗi khi trời mưa thì tâm tình anh đều rất tốt, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Anh mang tâm tình hiếm có mà nghĩ đến Quý Minh Nhuệ đã kêu rên nhiều ngày vì bảy thi thể mèo này, anh thầm nghĩ rằng nếu như người này tiếp tục gào thét như vậy thì vụ án phá được không anh không biết, anh chỉ biết là tốc độ bị phiền chết của anh chắc chắn là nhanh hơn tốc độ phá án của Quý Minh Nhuệ.
Vì thế Trì Thanh đeo găng tay, cầm ô rồi ra cửa.
Tiểu khu Hải Mậu cách tiểu khu của bọn họ không quá ba giao lộ, đêm khuya người đi lại ở trên đường rất ít, suốt cả đoạn đường đi thì Trì Thanh đi cũng không đụng phải người nào.
Bãi cỏ nhuộm máu trước cửa tiểu khu Hải Mậu đã được người ta dọn dẹp qua. Trì Thanh cố gắng nhớ lại cấu tạo đường phố này, anh phát hiện những nơi có thể thỏa mãn hết tất cả điều kiện cần thiết cũng không nhiều. Anh đã đi qua mấy nơi có khả năng tụ tập mèo hoang cao, nhưng lại không phát hiện bất kỳ dấu vết gì.
Trì Thanh cầm ô ngồi xổm ở đó nhìn một lát, trên mặt đất sạch sẽ, chỉ có mấy cái bát mèo cũ nát đựng cơm thừa.
Vậy cũng chỉ còn lại có một chỗ cuối cùng… có một nhà xưởng nhỏ bị bỏ hoang cách Hải Mậu không xa, nhà xưởng kia đã để đó không dùng đã lâu, chỉ là gần đây có tin đồn nhà xưởng này sẽ sớm bị thu hồi để cải tạo.
“Rầm rầm…”
Mưa càng lúc càng lớn.
Trì Thanh che ô, ngón tay đặt lên cán ô mà đi về phía nhà xưởng.
Gian nhà xưởng này chiếm diện tích cũng không lớn, phần lớn diện tích đều dùng để chất đống máy móc bị vứt đi, đường ống, cửa đã sớm rỉ sét, cỏ dại bên cửa cũng đã mọc rất cao, nhưng vị trí ra vào lại vẫn còn bằng phẳng.
Có người thường xuyên ra vào nơi này.
Hơn nữa quan trọng hơn là trong xưởng có người.
Trì Thanh nhìn thấy một bóng người ở trong bóng tối. Người kia đang ngồi xổm, trong tay mang theo một thanh dao răng cưa dính máu, màu sắc trên mặt đất dưới chân hắn còn đậm hơn so với mảng đen trước mắt, hẳn là vết máu tích tụ đã lâu.
Người nọ nghe được tiếng thì hơi nghiêng đầu, vì thế khi Trì Thanh đối mặt với khuôn mặt vừa mới gặp vào ban ngày, có thể trong nháy mắt đánh nát tâm tình tốt của anh.