Nhân Cách Nguy Hiểm

CHƯƠNG 7: NGHI NGỜ


3 tháng

trướctiếp

Đẹp. Có đeo găng tay. Anh trai.

Giải Lâm nhíu mày.

Hắn gần như lập tức nhớ tới dáng vẻ của người nào đó khi đẩy cửa phòng tư vấn tâm lý rồi bước vào.

Có lẽ bởi vì thân hình gầy gò nên trên người cậu ấy cứ vô tình toát ra khí chất của một người thiếu niên trẻ trung. Dáng dấp của cậu ta đúng là rất xinh đẹp, mặt mày tinh xảo, ánh mắt ủ dột, tóc đen như mực đậm trái hòa với màu môi. Cậu ấy mang bao tay màu đen bao lấy ngón tay nhỏ thon dài ngồi ở đối diện hắn.

"Có phải cao khoảng như vậy hay không?" Giải Lâm giơ tay cao lên khoảng ngang thái dương của mình. Giọng điệu của hắn lúc nói chuyện với cậu bé không hề giống như đang thẩm vấn nghi phạm mà giống như đang tìm kiếm người yêu đã mất tích nhiều năm: “Dáng dấp cậu ấy quả thật rất đẹp. Da rất trắng, cậu ấy mang găng tay màu đen, không thích nói chuyện, cũng không thích người khác chạm vào cậu ấy."

Cậu bé gật đầu.

Giải Lâm: "Tóc cậu ấy hơi dài, khoảng đến đây, che mất mắt. Toàn bộ cơ thể cậu ấy, chỗ nào cũng trắng, chỉ có mỗi đôi môi giống như thoa son môi."

Giải Lâm nói quá tỉ mỉ, cậu bé dường như đã thấy lại anh trai xinh đẹp đến mua dao đó thông qua những miêu tả này.

Cậu bé gật đầu như giã tỏi, như mấy biểu tượng cảm xúc vậy: "Anh trai kia hơi hung dữ, em muốn giúp anh ấy cất đồ, nhưng mà anh ấy không cho em động vào."

Giải Lâm tán đồng: "Tính tình cậu ấy không tốt lắm."

Cậu bé: "Anh đang tìm anh ấy sao? Hai người quen nhau à?"

Giải Lâm để đồ ăn vặt anh mua lên bàn, chỉ cầm con dao răng cưa kia, trầm ngâm nói: "Có thể gọi là quen, anh đã sờ tay cậu ấy."

Cậu bé: "...?"

"Đồ ăn vặt này tặng cho em, tiếp tục làm bài tập đi bạn nhỏ!" Giải Lâm không nói nhiều nữa, trước khi đi thì hắn đưa tay chạm vào đầu cậu bé: "Học tập cho tốt."

Giải Lâm đẩy cửa đi ra ngoài. Sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn tối, không khí có vẻ nặng nề, giống như là lại sắp mưa.

Cùng lúc đó, Quý Minh Nhuệ đang cầm dao răng cưa mà Trì Thanh dùng để cắt bánh mì lật qua lật lại quan sát. Anh ấy nhớ lại hiện trường phát hiện thi thể ngày hôm nay, rồi dùng bánh mì của Trì Thanh để mô phỏng thi thể, và tái hiện lại cảnh lúc đó: "Hung thủ chắc chắn đã dùng loại dao răng cưa này. Hẳn là hắn ta quét một dao xuống từ nơi này, như vậy, rồi cắt cổ họng mèo…" - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Trì Thanh: "..."

Quý Minh Nhuệ ngẩng đầu, hỏi lại Trì Thanh: "Đúng không, hẳn là như vậy. Cậu nghĩ thế nào?"

Trì Thanh đang đợi sữa nóng trong lò vi sóng, đợi lò vi sóng đếm ngược: "Tôi nghĩ có lẽ mình nên đổi một người bạn có trí tuệ phát triển tốt hơn."

Quý Minh Nhuệ đắm chìm trong vụ án, phải mất vài giây thì anh ấy mới phản ứng lại.

Đến lúc anh ấy phản ứng thì Trì Thanh đã cầm sữa nóng đi về phòng khách, tiếp tục xem phim truyền hình tình cảm không thể hiểu được.

Mấy ngày kế tiếp, Quý Minh Nhuệ bù đầu vào công việc không dứt, anh ấy bận rộn đến mức ngay cả điện thoại di động cũng không có thời gian xem. Ngày nào bà Vương cũng kiên trì ngồi ở trong phòng làm việc của đồn công an mà gọi "Niếp Niếp": "Một ngày không bắt được hung thủ, thì tôi sẽ tiếp tục ở đây thêm một ngày, Niếp Niếp đáng thương của tôi…"

Ngoại trừ việc tiếp tục tìm hung thủ thì mỗi ngày mọi người còn nhận được các cuộc điện thoại báo cảnh sát khác cần xử lý.

"Alo? 110 à. Tôi muốn chia tay với bạn gái của tôi, nhưng cô ấy dùng tự sát để đe dọa tôi, tôi nên làm cái gì bây giờ?"

“...” Quý Minh Nhuệ đau đầu: "Cô gái kia không có sao, chỉ là muốn uy hiếp nhà trai mà thôi. Lúc trở về tôi sẽ thuận tiện đến Hải Mậu một chuyến. Camera cũng xem hết rồi, không ghi lại được cái gì cả, tôi cũng đã đi hỏi các cửa hàng tiện lợi rồi. Tiểu khu này có nhiều hộ gia đình như vậy, chúng ta không có đủ cả chứng cứ và tin tức, chúng ta căn bản là không có cách nào để xác định mục tiêu. Hơn nữa lại có mưa..."

Mưa là một bất lợi lớn.

Trước kia Quý Minh Nhuệ muốn làm cảnh sát hình sự, anh chỉ toàn nghĩ đến bộ dáng uy phong lẫm liệt, rung chuyển trời đất. Lần đầu tiên anh ấy thấy sự tàn khốc của ngành nghề này, án mạng rõ ràng đã phát sinh ở trước mắt mình, nhưng anh lại bó tay, không có biện pháp.

Mấy thi thể mèo hoang không người nhận được anh và Tô Hiểu Lan hợp lực chôn ở trong rừng cây của tiểu khu. Bọn họ chọn một bãi cỏ mà chỉ cần có mặt trời thì ánh sáng có thể chiếu tới.

Không có manh mối, không thể khoanh vùng nghi phạm, không có gì cả, nhưng từng sinh mệnh nhỏ đã rời khỏi thế giới này... Xác mèo chỉ là một hình ảnh thu nhỏ. Đến này, càng có nhiều vụ án tàn khốc giống như những cái xác mèo bị chôn sâu trong rừng cây mà lẳng lặng thối rữa, căn bản không đợi đến ánh hừng đông, cũng không đợi được chân tướng.

Mấy ngày nay Tô Hiểu Lan cũng yên lặng hơn rất nhiều.

Ba người trong nhóm người mới của bọn họ phụ trách vụ án giết mèo này. Chỉ có Khương Vũ vừa ăn mì gói, vừa không ngừng lật xem ảnh chụp hiện trường, ngón tay của cậu ta chậm rãi vẽ trên mặt bàn, không biết đang vẽ cái gì.

Quý Minh Nhuệ đi qua phía sau, dùng túi văn kiện vỗ cậu ta một cái: "Cậu vẽ lung tung cái gì vậy, tôi thấy cậu đã vẽ hết nửa ngày rồi."

Khương Vũ nuốt miếng mì còn lại vào miệng: "Tôi đang nhìn vết dao."

Quý Minh Nhuệ không hiểu: "Nhìn mấy ngày rồi còn chưa đủ sao? Cậu đã nhìn ra cái gì chưa?"

Khương Vũ thành thật lắc đầu: "Không có."

Cậu ta lắc đầu xong còn nói: "Tôi chỉ cảm thấy rất kỳ quái. Hôm đó thần tượng của tôi đã tỉ mỉ nhìn qua từng cái xác mèo, ngón tay anh ấy cũng cào theo vết dao như vậy..." Cậu ta nói xong, làm mẫu cho Quý Minh Nhuệ: "Giống như vậy."

Khương Vũ dùng đầu ngón tay chậm rãi miêu tả theo hướng đi của vết đao, tựa như ngày đó Giải Lâm đã làm.

Bọn Quý Minh Nhuệ có thể không chú ý đến chi tiết nhỏ này, nhưng Khương Vũ lại quá chú ý đến thần tượng, nhạy bén nhận ra những hành động nhỏ nhặt này.

Khương Vũ gãi gãi gáy: "Hình như anh ấy rất để ý những vết dao này... Anh ấy đang nhìn cái gì?"

Quý Minh Nhuệ suy nghĩ một chút, cuối cùng thẳng thắn nói: "Tôi không biết trong đầu thiên tài đang suy nghĩ cái gì, dù sao lúc tôi mười lăm tuổi, tôi còn đang khóc lóc vì không theo đuổi được cô gái lớp bên cạnh."

Khương Vũ: "..."

Quý Minh Nhuệ trở lại vị trí làm việc, trong quá trình chờ mì ăn liền sôi lên, cuối cùng anh ấy cũng có vài phút rảnh rỗi để xem điện thoại di động.

Anh gửi cho anh em tốt của mình một tin nhắn, muốn được an ủi: Gần đây tôi rất bận.

Anh em tốt của anh ấy đã nhanh chóng dùng hành động thực tế làm cho anh tỉnh táo.

- Bận thì đừng nhắn tin cho tôi.

- … Ông nghe lại những gì mình vừa nói, ông còn là con người sao?

Quý Minh Nhuệ gửi liền hai tin: Hôm nay ông làm gì vậy?

Bên kia mất một lúc thì mới tích chữ như vàng mà thưởng cho anh hai chữ.

- Tái khám.

Quý Minh Nhuệ nhìn hai chữ này, rồi mở nắp mì ăn liền nóng hôi hổi lên, thầm nghĩ anh em của anh đúng là rất nỗ lực để trị bệnh sạch sẽ.

Hôm nay phòng khám tâm lý vẫn kinh doanh như thường lệ, đây là lần thứ hai Trì Thanh bước vào nơi này.

"Hoan nghênh trở lại… Chào anh Trì." Lễ tân đã nhớ kỹ tên Trì Thanh, cô dừng công việc trong tay, rồi mỉm cười nói: "Mời anh đến khu tiếp khách chờ một chút, tôi đi thông báo cho bác sĩ Ngô."

Trì Thanh xoa các đốt ngón tay của mình qua lớp găng tay, anh nhíu mày khi nhìn thoáng qua khu tiếp khách toàn mèo kia.

Anh không muốn ở lại với đám lông lá này lắm.

Khu vực tiếp khách vẫn như cũ.

Mấy cái chỗ trống, mấy con mèo nằm sấp ngủ, có con mèo dường như còn nhận ra anh, nhìn anh rồi "meo" một tiếng.

Tầm mắt Trì Thanh dời lên trên mấy độ. Bây giờ anh mới phát hiện so với đám lông xù này, ở khu tiếp khách còn ngồi một thứ càng đáng ghét hơn.

Giải Lâm ngồi ở bên phải sô pha, đang lật quyển tạp chí trên tay, dường như hắn đã ngồi ở đây rất lâu. Khi hắn ngẩng đầu nhìn Trì Thanh, bỗng nhiên làm cho người ta có một loại ảo giác "tôi chờ cậu rất lâu".

Hắn khép tạp chí lại, mi mắt cong lên: "Lại gặp mặt rồi, anh Trì."

Trì Thanh: "..."

Tại sao tên tâm thần này cũng ở đây.

Hôm nay anh lại ra ngoài mà không xem hoàng lịch trước sao.

Trì Thanh lướt qua hắn, tìm một chỗ trống xa nhất, hai người một trái một phải, cách nhau hơn phân nửa khu tiếp khách.

Giải Lâm thuộc loại người cho dù bạn có ám chỉ sâu đến đâu thì hắn cũng có thể nghe ra ý bạn trước tiên, nhưng lúc này hắn ta lại giống như không hiểu ý đồ của anh. Hắn cúi người, đặt tạp chí trở lại trên bàn trà, rồi tự nhiên mà đổi vị trí, kéo gần khoảng cách giữa hai người: "Không ngờ rằng cậu cũng đặt lịch hẹn vào hôm nay, xem ra chúng ta rất có duyên."

Trì Thanh nói: "Lý giải của chúng ta về duyên phận có thể có sai sót."

Giải Lâm rất ít khi đá vào tấm sắt, hắn theo thói quen rót cho Trì Thanh một ly nước: "Hình như cậu rất có ý kiến với tôi thì phải."

Trì Thanh không phủ nhận: "Anh có thể tự tin hơn một chút."

"Hả?" Lúc hắn phát âm chữ hả, hắn đã kéo dài âm cuối, làm nó có chút mập mờ.

"Bỏ chữ hình  như đi."

"…"

Giải Lâm cũng không tức giận, hắn vẫn cười, chậm rãi đẩy ly nước đặt trên mặt bàn qua.

Ngũ quan của hắn phong lưu thì phong lưu, nhưng đường nét gương mặt cũng rất sắc bén với đuôi mắt dài nhỏ. Nếu như không phải biểu cảm trong mắt hắn đã làm hòa tan chút cảm giác khoảng cách này, làm cho người ta xem nhẹ chuyện thật ra nếu nhìn lướt qua thì hắn cũng không phải kiểu người dễ tiếp cận.

Trì Thanh ngồi gần chỗ ngồi có một con mèo đang ngủ, con mèo kia ngủ mơ màng màng, muốn dịch vị trí rồi tiếp tục ngủ, nhưng móng vuốt của nó còn chưa chạm tới tay vịn sô pha bên cạnh Trì Thanh, đã bị Trì Thanh cảnh cáo: "Đừng tới đây."

Mèo: "Meo meo?"

Trì Thanh: "Đừng ngủ ở đây."

Mèo: "Meo meo ô?"

Trì Thanh: "Cho dù mày tới thì cũng sẽ ném mày về."

Mèo: "..."

Một người một mèo vượt qua khoảng cách giống loài trao đổi vài câu.

Con mèo kia rốt cục cũng từ bỏ ý định dời ổ, vẫy đuôi chạy.

Giải Lâm tựa vào bên cạnh nhìn hai người bọn họ như xem náo nhiệt: "Cậu không thích mèo?"

Hắn nhớ tới lần gặp mặt trước, trên người Trì Thanh không có dính chút lông mèo nào. Lúc ấy hắn chỉ thuận miệng nói một câu "cậu hẳn là không thích mèo", nhưng mà Trì Thanh cũng không có phản bác.

Lần này gặp mặt, hắn đã hoàn toàn xác nhận được suy đoán này..

Trì Thanh không muốn nghe những câu như "mèo dễ thương như vậy sao cậu không thích mèo": "Tôi không thích mèo, lại càng không thích nói nhảm với người không quen."

Trì Thanh nói xong, chú ý tới tay Giải Lâm cầm ly nước thủy tinh, vừa định nói "Không cần rót nước cho tôi", thì thấy quỹ đạo của ly nước kia biến hóa, nước trong ly vừa vặn vẩy lên găng tay của anh không sai không lệch: "..."

"Thật ngại quá!" Người khởi xướng rút mấy tờ khăn giấy đưa cho anh: "Tôi cầm không vững, lau không?"

Trì Thanh muốn nhịn một chút nhưng không nhịn được. Bệnh sạch sẽ của anh lại tái phát, anh chỉ có thể tháo găng tay xuống, nhưng anh không nhận lấy khăn giấy Giải Lâm đưa tới. Lúc lau tay, anh lại phát hiện người bên cạnh luôn nhìn chằm chằm tay mình.

Lần trước Giải Lâm chỉ tháo một chiếc găng tay của anh, bây giờ thì cuối cùng cũng nhìn thấy một chiếc khác. Trên đốt ngón tay mảnh khảnh của chàng trai có một vết dao rất rõ ràng. Màu da của anh trắng đến ngay cả một nốt ruồi tầm thường cũng thấy rõ ràng, chớ nói chi là một vết thương chừng một cm.

Con dao rõ ràng đã vô tình đâm vào từ đầu ngón tay, miệng vết thương rõ ràng thô hơn so với vết dao bình thường, không phải dao gọt hoa quả thông thường.

Giải Lâm chỉ vào vết thương kia: "Lúc cắt đồ bị thương sao, sao lại không cẩn thận như vậy?"

Trong quá trình Trì Thanh lau tay, anh nghiêm túc suy nghĩ một việc.

Cho dù kỹ thuật của vị bác sĩ Ngô này có tinh vi như thế nào, có nhiều trường hợp thành công hơn nữa, anh cũng nên cân nhắc đổi một phòng khám khác.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp