"Ầm…"

Mưa rơi như trút nước, những hạt mưa liên tục đập vào cửa kính xe làm cho bầu trời tối đen cũng trở nên ẩm ướt. Trên đường, mọi người cầm ô và bước đi trong vội vã. Tiếng mưa không ngừng xen lẫn với tiếng còi inh ỏi, những chiếc xe ở nơi này chậm rãi di chuyển trong âm thanh đó.

Đài phát thanh thông báo tình hình thời tiết: "Mưa giông bắt đầu từ hôm qua đến giờ vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại, lượng mưa trung bình trong tháng này đã vượt quá mức kỷ lục trong lịch sử. Đường sá đã có tình trạng ngập nước, đề nghị người dân lưu ý khi ra ngoài."

"Hay là đằng trước có tai nạn gì." Tài xế nhìn chằm chằm vào cần gạt nước đang lắc lư qua lại trước mặt mình, nghe xong bản tin thì ông thiếu kiên nhẫn nói: "Không biết đến bao giờ thì mới hết mưa nữa, con đường này vốn dĩ đã hay tắc rồi..."

Nói xong, ông hơi nghiêng đầu về phía sau ghế, nói với người ngồi ở hàng ghế sau: "Điểm đến của cậu... Có phải là đến đồn cảnh sát không?"

Những đám mây đen che khuất mặt trời, ánh sáng trong xe tối mờ.

Bóng người ngồi ở đó di chuyển, đầu người đó đang rủ xuống, hai tay thì chắp lại đặt trên đùi, còn đôi chân trong chiếc quần jeans đen đang bắt chéo, người này còn mang một đôi giày da quân đội được cắt may đơn giản đã bị dính một chút mưa.

Người đàn ông này đã không gây ra bất kỳ tiếng động nào kể từ khi lên xe, điểm đến thì đã được đánh dấu trước trong mẫu đơn đặt xe trên phần mềm.

Sau khi lên xe anh đã ngủ một giấc, bây giờ mới vừa tỉnh dậy. Mái tóc anh rủ dài xuống che mất đôi mắt, anh ngồi đó cứ như đã bị bóng tối nuốt chửng, nửa người hòa vào ánh sáng mờ ảo, tài xế chỉ có thể nhìn thấy quai hàm nhợt nhạt và gầy gò trong gương chiếu hậu. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Vài giây sau, một giọng nói vô cảm phát ra từ ghế sau.

"Lái xe đi."

"..."

Trong lúc trò chuyện, tình hình giao thông vẫn không được cải thiện một chút nào.

Tài xế phát hiện rằng vị hành khách này không dễ hòa hợp lắm, anh rõ ràng là muốn tiếp tục ngủ hơn là tán gẫu. Vì vậy ông cũng không nói chuyện nữa mà chỉ suy nghĩ thầm trong lòng: Thời điểm này mà còn chạy đến đồn cảnh sát, có phải cậu ta đã phạm tội không?

Vào lúc này ở Sở cảnh sát Vĩnh An chi nhánh Hoa Nam

Dòng chữ "Thực thi pháp luật nghiêm khắc, phục vụ nhiệt tình" được treo trên tường của sở, biểu tượng quốc gia được đặt ở giữa các từ, nhưng sự uy nghi này cũng không thể ngăn được cảnh gà bay chó sủa trong sở vào lúc này… Một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi được hai cảnh sát kẹp chặt hai bên cánh tay mà đưa vào khu vực văn phòng.

Cảnh sát: "Ngoan ngoãn một chút!"

Người đàn ông không chịu phối hợp, ông ta giãy dụa lung tung. Sau khi thấy không có kết quả, ông ta lại bắt đầu túm chặt tay nắm cửa không chịu buông ra, cho dù nửa thân trên đã bị cảnh sát kéo vào thì chân ông ta vẫn đứng yên tại chỗ như cột đá. Ông ta gào khóc thảm thiết: "Các người không thể bắt tôi đi mà không có chứng cứ được! Có kiểu phá án như vậy sao? Buông tôi ra, tôi muốn đi kiện các người!"

Người đàn ông mặc một bộ đồ lao động màu xám tro có túi quần giống như hai miếng vải vuông vắn, chân thì lại mang một đôi giày đá bóng rất mới, trong đôi mắt màu nâu đục ngầu của ông ta lộ ra vẻ bặm trợn của kẻ chợ búa.

Quý Minh Nhuệ, một cảnh sát mới vào nghề vừa đi vào từ phía sau. Lúc bước vào, anh ấy sẵn tiện đưa tay xách người đàn ông vào cùng: "Không có chứng cứ hả?!" Anh kéo một cái ghế ra, đến khi người đàn ông bị đè vai xuống, ngoan ngoãn ngồi trên ghế thì anh ấy mới đặt một cái túi vật chứng trong suốt lên mặt bàn.

Trong túi vật chứng chứa một chiếc điện thoại di động cũ kỹ màu bạc.

Quý Minh Nhuệ: "Lúc ông trộm đồ ở nhà người ta thì điện thoại rơi vào phòng khách, còn dám nói không có chứng cứ sao?"

Người đàn ông đang gào khóc thảm thiết đột nhiên dừng lại: "...."

Quý Minh Nhuệ: "Hay là ông muốn nói là chiếc điện thoại này không phải là ông sao? Trên thế giới này có một người khác cũng lưu số điện thoại của vợ ông, hơn nữa cũng gọi vợ ông là vợ à?"

Người đàn ông hoàn toàn im lặng: "..."

Quý Minh Nhuệ tiếp tục hỏi: "Ông đã giấu đồ trộm được ở đâu?"

"…"

Nửa tiếng sau.

Một cảnh sát nữ từ phòng bên cạnh đi ra: "Bên chỗ em cũng ầm ĩ muốn chết, bà hàng xóm họ Vương kia khóc hết nửa ngày. Bà ấy nói đó là đồ trang trí bằng gỗ do tổ tiên nhà họ truyền lại nên vô cùng quan trọng với bà ấy, rồi kêu chúng ta nhanh chóng tìm."

"Ông ta vẫn không chịu khai báo à?"

Quý Minh Nhuệ rất cao, cả người anh ấy trông rất khỏe mạnh, mày rậm mắt to. Anh vừa mới tốt nghiệp trường cảnh sát vào năm nay rồi trở thành một cảnh sát vùi đầu vào các loại mâu thuẫn và tranh cãi giữa hàng xóm láng giềng. Sau khi tốt nghiệp trường cảnh sát, anh phát hiện ra là công việc của đồn công an cũng không thể nói là điều tra vụ án gì, mà chúng càng giống như làm nhân viên hoà giải hơn.

Hôm nay nhà này đòi ly hôn, ngày mai nhà kia hành hung kẻ thứ ba bởi vì ngoại tình…

Quý Minh Nhuệ hít sâu một hơi, ai cũng không ngờ rằng chỉ là một bức tượng gỗ thôi mà lại tốn nhiều thời gian như vậy: "Không nói. Ông ấy cứ ấp úng bảo là đã quên mất rồi. Đồ do chính mình giấu mà cũng có thể quên mất chỗ giấu sao?! Ban đầu anh còn hẹn tối nay sẽ ăn cơm với bạn bè, nhưng mà cứ theo tình hình này thì lúc cậu ấy đến đây thì anh cũng chỉ có thể mời cậu ấy ăn mì ăn liền thôi. Không biết là với cái tính xấu của cậu ấy thì liệu cậu ấy có úp nguyên cốc mì lên đầu anh không nữa."

Cảnh sát nữ quay đầu nhìn mưa to ngoài cửa sổ, cô thầm nghĩ rằng với thời tiết như vậy mà hẹn ăn cơm thì cũng đủ kỳ quái.

Cuộc thẩm vấn vẫn tiếp tục.

Giữa chừng, bà hàng xóm họ Vương đó thật sự chờ không nổi nữa mà đẩy cửa ra, xông vào chiến trường khiến cho tình hình văn phòng càng thêm hỗn loạn.

Người già mắng không hề thua kém người trẻ tuổi, mặc dù động tác run run rẩy rẩy, nhưng lời nói lại vô cùng hùng hổ.

Nhân viên hòa giải Quý Minh Nhuệ bị ầm ĩ đến nhức đầu, anh ấy đang an ủi bà Vương thì cửa kính phòng làm việc đột nhiên bị người ta gõ hai cái: "Minh Nhuệ, có người tìm cậu, người đó bảo là bạn của cậu." Cuối cùng, nhân viên truyền tin lại bổ sung một câu: "Tên là Trì Thanh."

Quý Minh Nhuệ không thể phân thân, anh ấy không quay đầu lại chỉ nói: "Là bạn của tôi, để cậu ấy vào luôn đi."

Bởi vì tình cảnh lúc này thật sự quá hỗn loạn nên không ai không chú ý đến việc có một người vừa cất dù vừa đi qua hành lang vào mấy phút sau. Mũi cây dù dài trong suốt hướng xuống dưới, giày da của người đàn ông vốn hơi ướt nhưng đã bị bệnh sạch sẽ của anh ấy lau đi. Sau đó, một bàn tay đeo găng tay màu đen đẩy cửa ra.

Găng tay màu đen ôm chặt mấy ngón tay, tôn lên khớp ngón tay vô cùng thon dài của anh.

Nếu như tình hình trong sở bình tĩnh hơn một chút thì bàn tay này chưa chắc đã bị người ta bỏ qua dễ dàng như vậy, thậm chí hẳn là sẽ có tỷ lệ người quay đầu lại xem cực kỳ cao. Bởi vì trong cuộc sống hàng ngày, e rằng rất ít thấy có người ra ngoài còn cố ý đeo găng tay.

Trì Thanh bị kẹt xe hơn nửa giờ, lúc anh đẩy cửa ra thì thấy bà Vương đang dùng tiếng địa phương mắng hăng say.

"Nông tạp tiểu xích lão…!"*

Nghĩa là: "Mày là cái thứ con nít ranh!"

Người đàn ông mặc đồ lao động cãi lại: "Đừng tưởng rằng tôi từ nơi khác đến nên nghe không hiểu, bà đang mắng tôi phải không?!"

Quý Minh Nhuệ nói: "Cái này ông không có quyền lên tiếng, ông còn không biết xấu hổ mà nói sao? Ông có biết tính chất của chuyện này vô cùng nghiêm trọng hay không hả? Sao ông có thể trộm tượng gỗ gia truyền của nhà hàng xóm chứ? Ông có biết gỗ đó…" Xuất phát từ ý định muốn làm dịu tâm tình của người bị hại nên nhân viên hòa giải Quý Minh Nhuệ mắng người đàn ông vài câu. Nói tới đây, anh ấy chuyển hướng sang bà lão: "Vật liệt của gỗ là gì?"

Quý Minh Nhuệ thầm nghĩ hẳn là vẫn còn chút giá trị, có thể lấy ra hù dọa.

Bà hàng xóm họ Vương vội vàng nói: “Là gỗ tự chặt ở trên núi, trời ơi, đã truyền lại ba đời rồi."

Quý Minh Nhuệ: "..."

"Khụ... Có nghe thấy không hả, gỗ truyền ba đời rồi đó!" Quý Minh Nhuệ dùng ngón tay gõ gõ mặt bàn: "Giá trị này không phải dùng tiền tài là đong đếm được, rốt cuộc là ông đã giấu nó ở đâu rồi?!"

Mọi người vẫn còn đang tranh luận không ngớt về tượng gỗ, chỉ có cảnh sát nữ giữa chừng đi qua một bên rót nước cho bà Vương thì phát hiện ra "người bạn" vừa mới tiến vào đang ngủ một mình ở trong góc sô pha, người anh ấy nằm nghiêng ở trong sô pha, chân dài cuộn tròn.

Bởi vì góc độ bị hạn chế nên cô không thể thấy rõ người đàn ông này trông như thế nào mà chỉ chú ý đến nửa cổ tay đang buông xuống.

... Ồn ào như vậy mà anh ta vẫn ngủ được.

Một vụ tranh cãi cực kỳ đơn giản về một bức tượng gỗ nhưng dù Quý Minh Nhuệ đã sử dụng hết đủ loại thủ đoạn thẩm vấn mà anh ấy đã học được ở trường cảnh sát thì người đàn ông mặc đồ lao động vẫn dầu muối không ăn, không biết tại sao ông ta lại kiên trì không chịu khai: "Tôi đã nói rồi, vừa rồi lúc ra ngoài mua đồ tôi đã để nó ở ngoài, ném rồi. Cụ thể là ném ở đâu tôi cũng không rõ, các anh vào thùng rác lục lọi thì không chừng còn có thể tìm được. Tôi ném rồi, anh bảo tôi trả thì tôi phải trả như thế nào. Cùng lắm thì tôi bồi thường chút tiền là được, khối gỗ này có thể cần tôi bồi thường bao nhiêu tiền chứ."

Quý Minh Nhuệ thầm mắng mẹ nó.

Kim đồng hồ đã lướt qua mười một giờ.

Ngoài cửa sổ mưa vẫn còn rơi.

Người đàn ông mặc đồ lao động thấy mình chiếm thế thượng phong, tròng mắt lập tức đảo quanh: "Còn có chuyện gì khác không, nếu đã hàn huyên xong thì có thể thả tôi đi được rồi chứ?"

Trong lúc nhất thời mọi người không biết nói cái gì cho phải.

Đang lúc giằng co không dứt, một thanh âm phá vỡ bình tĩnh: "Mưa liên tục hai ngày."

Mọi người nghe được âm thanh này thì nhìn lại, thấy Trì Thanh vừa nói vừa từ ngồi dậy từ sô pha, bởi vì trên đỉnh đầu anh là bóng đèn sợi đốt nên anh giơ tay che nửa mắt, dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: "Ông ra ngoài mua đồ xong mà trên giày lại không dính một chút bùn. Nếu như tôi là ông, tôi sẽ không tìm cái cớ có trăm ngàn chỗ hở này."

Thật ra lúc nãy anh không ngủ được, văn phòng quá ồn ào, trong lúc nửa mê nửa tỉnh thì anh đã nghe được gần hết tình hình cụ thể của vụ tranh chấp giữa hàng xóm này.

Người đàn ông trong bộ đồ lao động vô thức rụt chân về phía sau.

Ông ta căn bản không ra khỏi cửa.

Trong đầu mọi người đồng loạt thốt ra những lời này.

Quý Minh Nhuệ giật mình, nói: "Chưa ra khỏi cửa, nói vậy là đồ ở nhà ông ta."

Trì Thanh đứng dậy, trông anh vẫn còn giống như là chưa tỉnh ngủ, anh híp nửa mắt làm cho người ta một cảm giác là người này đã chờ đến mất kiên nhẫn.

Anh đưa tay chỉ vào túi vật chứng: "Tôi có thể xem không?"

Tất cả mọi người lập tức chú ý tới găng tay màu đen trên tay anh. Điện thoại này là điện thoại cảm ứng, nên cần phải lướt để kiểm tra. Cũng vì thế mà trước khi Trì Thanh cầm lấy thì anh đã chậm rãi cởi găng tay bên tay phải, để lộ một bàn tay gần như trắng bệch, cứ như cả năm dài không đụng phải ánh nắng mặt trời. Ngón tay thon dài với màu da trắng đến mức dường như có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh nhạt đang ngủ đông ở phía dưới.

Thời gian bàn tay kia cầm điện thoại di động không quá mười giây, rất nhanh sau đó anh đã để điện thoại xuống.

Điều khiến người ta chú ý không chỉ riêng gì bàn tay kia, ngoại trừ Quý Minh Nhuệ đã thấy gương mặt của Trì Thanh quanh năm nên chẳng còn lạ lùng gì ra thì những người khác rất khó tiêu hóa được sự tấn công trùng kích vào thị giác mà gương mặt này mang đến.

Cảnh sát nữ đứng rất gần Trì Thanh. Cô giật mình bừng tỉnh phát hiện ra là mình đã ngây ngốc nhìn chằm chằm người ta một hồi lâu, sau đó mặt cô lập tức đỏ bừng.

Đây là một gương mặt cực kỳ xinh đẹp nhưng hơi có vẻ chán chường, có thể là bởi vì tóc trên trán quá dài, cũng có thể là do màu da của anh thật sự quá trắng, nhưng môi anh lại đỏ như đã từng dính máu. Mặc dù gương mặt người đàn ông này rất xinh đẹp, chỉ là mang vẻ chán chường nhưng trên người lại mang đến cảm giác mỹ diễm suy nhược.

Dường như Trì Thanh đã rất quen với kiểu nhìn chăm chú này, anh chỉ bỏ lại một câu: "Thay vì hỏi ông ấy giấu đồ ở đâu, chi bằng gọi con ông ấy tới hỏi thử."

Quý Minh Nhuệ bối rối: Con trai?

Sao lại lôi con trai vào.

Chuyện này liên quan gì đến con trai?

Khoan đã, làm sao mà cậu ta biết ông ta còn có con trai?

Nhưng mà sau khi nhắc tới con trai, người đàn ông lại kích động lên, khác với sự kích động càn quấy vừa rồi, lúc này con ngươi ông ta trừng lớn, đứng lên, làm bộ muốn cướp điện thoại di động: "Các người thẩm vấn tôi thì thẩm vấn tôi, nhắc tới con trai tôi làm gì!"

Quý Minh Nhuệ nhướng mày, phát hiện có gì đó không ổn: "Ông ngoan ngoãn ngồi xuống đi!"

"Con trai tôi không liên quan đến chuyện này!"

Trong lúc người đàn ông mặc đồ lao động cướp đồ, dưới tình thế cấp bách đã đụng phải Trì Thanh còn chưa hoàn toàn buông tay.

Chỉ trong nháy mắt chạm nhau, bên tai Trì Thanh có thêm một tầng thanh âm, tầng thanh âm này giống như là cách một lớp màng, rồi biến dạng và truyền vào trong lỗ tai anh, giống như là hai người đàn ông mặc đồ lao động đang đồng thời nói chuyện bên tai anh, nhưng mà câu nói biến dạng kia lại hoàn toàn tương phản với lời nói ngoài miệng ông ấy:

[Mình không thể để cho bọn họ biết là con trai mình trộm đồ được, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì người khác sẽ nghĩ Tiểu Khang là người như thế nào, nó sẽ bị hàng xóm, bạn học bên cạnh dị nghị…]

Cuối cùng vẫn không để ông ta cướp đi điện thoại, Quý Minh Nhuệ đoạt lấy điện thoại di động, rồi dựa theo trình tự mà Trì Thanh vừa mới mở để kiểm tra một lần nữa.

Trên trình duyệt, lịch sử tìm kiếm gần một tháng của trang web hiển thị toàn là tên một bộ phim hoạt hình thiếu nhi. Trong lịch sử cuộc gọi của nửa năm nay dường như ông ta không có mấy cuộc điện thoại, hoàn toàn không có dấu vết liên lạc công việc và cuộc sống. Về phần album ảnh thì không có nhiều ảnh chụp, đa phần là ảnh cũ, bức ảnh được chụp gần nhất là vào hôm nay. Trong ảnh có một thứ gì đó màu trắng lướt qua, ảnh rất mờ, như thể chỉ là chụp nhầm.

Chiếc điện thoại cũ này, hiển nhiên người đàn ông đã không còn sử dụng nữa.

Vậy ai đang sử dụng nó?

"Bình thường thì người ta sẽ làm gì với những chiếc điện thoại cũ bị thay thế?" Quý Minh Nhuệ nhìn như là hỏi nhưng thực ra lại là tự đưa ra câu trả lời: "Sẽ cho những người khác trong nhà sử dụng, nếu như trong nhà có trẻ con thì đa số mọi người sẽ để lại cho trẻ con chơi. Ông muốn tự mình đem đồ vật trả lại cho bà lão, hay là chúng tôi tự mình đi tìm con trai của ông hỏi thử?"

Người đàn ông cúi đầu, biết chuyện này đã không thể giấu được nữa.

Khi Quý Minh Nhuệ tiếp tục hỏi thêm chi tiết thì cảnh sát nữ chỉ vào cửa kính: "Bạn anh ra ngoài rồi."

Quý Minh Nhuệ chỉ nhìn thoáng qua: "Cậu ấy đi rửa tay rồi."

Cảnh sát nữ: "Hả?"

Quý Minh Nhuệ thuộc những tật xấu "cổ quái" của Trì Thanh trong lòng bàn tay, anh ấy vừa cúi đầu ghi chép tình tiết vụ án trên giấy vừa nói: "Cậu ấy thích sạch sẽ, bị người ta đụng một chút có thể rửa tay ba lần, em không thấy từ lúc vào cửa thì cậu ta vẫn luôn đeo găng tay sao."

"Bệnh sạch sẽ nghiêm trọng như vậy sao?"

"Đâu chỉ nghiêm trọng!" Quý Minh Nhuệ đặt bút xuống, dùng ngòi bút chỉ vào thùng rác: "Lúc anh mới quen cậu ấy hồi trung học, anh muốn giúp cậu ấy đổ rác, nhưng không cẩn thận đụng vào tay cậu ấy, thế là cậu ấy trực tiếp úp thùng rác lên đầu anh. Thiếu chút nữa không làm bạn được, bệnh sạch sẽ khủng bố như vậy đó."

"Anh quen anh ấy như vậy rồi thì bây giờ sẽ không còn như thế đúng không?" Nữ cảnh sát cảm thấy sự cổ quái này rất thú vị, cười nói.

Quý Minh Nhuệ: "Vấn đề này anh cũng đã hỏi cậu ấy, cậu ấy nói vì tôn trọng bạn bè, cậu ấy sẽ nhịn ba giây, nhịn không được lại đánh."

"Anh ấy cũng học trường cảnh sát sao? Hiện tại nhậm chức ở đâu?"

Cảnh sát nữ hỏi ra một câu mà tất cả mọi người ở nơi này đều muốn hỏi.

"Không có, cậu ấy học ở học viện điện ảnh, bắn đại bác cũng không tới!" Quý Minh Nhuệ biết bọn họ kinh ngạc ở chỗ nào: "Tuy rằng rất đáng tiếc, nhưng người anh em này của tôi quả thật không dấn thân vào ngành cảnh sát… có phả mọi người cảm thấy cậu ta vô cùng lợi hại, giống như có thuật đọc tâm vậy đúng không."

Cảnh sát nữ gật đầu.

"... Trước kia lúc còn đi học cậu ấy cũng vậy, hình như cậu ấy luôn biết người khác đang nghĩ gì!"

Quý Minh Nhuệ nói xong lại vẫy tay nói: "Nói giỡn thôi, trên thế giới này làm sao có thể có thuật đọc suy nghĩ được…"

Cuối hành lang, ở nhà vệ sinh.

Trì Thanh đứng trước gương, tay anh ướt sũng, khớp ngón tay bị ướt đến không có nhiệt độ.

Anh và chính mình trong gương im lặng nhìn nhau.

Xuyên thấu qua mặt gương, cảnh tượng tương tự tái hiện ở bên trong gương, trải qua phản xạ hình ảnh, thế giới dường như cũng theo đó chia làm hai nơi.

Chỉ có chính anh biết, chuyện vừa rồi xảy ra trong nháy mắt đó cũng không phải là ảo giác, thanh âm biến dạng quả thực đang chậm rãi mà bò lên từ sâu trong đại não, quỷ quyệt mà lẩm bẩm: [Mình không thể để cho bọn họ biết là con trai mình trộm đồ.]

Trì Thanh rũ mắt, cuối cùng làm như không có việc gì mà lau khô tay.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play