Trì Thanh đã gặp rất nhiều vị bác sĩ tâm lý nhưng đây là vị đầu tiên mà vừa gặp đã động tay động chân.
Người đàn ông nắm găng tay đen của anh ở trong tay, rõ ràng đây chỉ là động tác rất đơn giản, cũng xác thực không có ý gì khác, nhưng cách hắn thực hiện lại không đứng đắn.
Người nọ: "Đừng lộn xộn, tôi đâu có ăn cậu đâu, căng thẳng cái gì."
Trì Thanh: "Cút ngay."
Người nọ: "Cậu cứ tiếp tục như vậy thì bao giờ mới có thể chữa khỏi bệnh ở sạch này. Đến phòng khám điều trị thì việc đầu tiên là phải chỉnh đốn thái độ, nhịn một chút."
Trì Thanh: "..."
Găng tay anh bị đối phương rút đến khớp ngón tay, hai bàn tay này chưa từng tiếp xúc với ánh mặt trời nên chúng có màu trắng bệch như bị bệnh, khớp ngón tay rất nhỏ, làm cho người nọ nhìn lâu thêm một chút.
Trong lòng Trì Thanh liên tục lặp lại một câu "giết người phạm pháp", mà chịu đựng cảm giác khó chịu, giương mắt nhìn hắn.
Mái tóc dài trước trán anh đã phủ xuống hai mắt, màu đồng tử đen đậm đến mức sâu không thấy đáy. Hôm nay thời tiết bên ngoài rất tốt, nhưng ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào người anh cũng không xua tan được cảm giác chán chường giống như mưa dầm liên miên, ngay cả ánh sáng trong phòng dường như cũng tối đi vài độ.
Người đối diện cảm nhận được tầm mắt của anh, mất hai giây thì hắn mới nhận ra là anh đang chờ hắn tiến hành phản hồi.
Người nọ cầm lấy tay anh quan sát nói: "Ừ... Tay cậu rất đẹp.”
Khóe mắt Trì Thanh nhảy dựng.
Câu trả lời này khác cả mười vạn tám ngàn dặm so với trong tưởng tượng của anh.
Người đàn ông vẫn tiếp tục: "Rất trắng, cậu có một nốt ruồi màu nâu nhạt ở khớp thứ hai của ngón đeo nhẫn."
"..."
"Ngón tay rất nhỏ, vòng ngón tay hẳn là không vượt qua năm mươi sáu, có người nào từng nói là ngón tay của cậu rất dài chưa?"
Nói cái rắm.
Đây con mẹ nó là một tên tâm thần.
"Không có!" Ngón tay Trì Thanh vẫn căng thẳng như cũ: "Trên thế giới này, số người mắc bệnh thần kinh dù sao cũng là số ít."
Người nọ cũng không để ý, thậm chí sau khi nghe anh nói như thế còn nở nụ cười: "Tức giận rồi à?"
"Nếu như anh không nhìn ra…" Trì Thanh di chuyển ngón tay, nói: "Tôi có thể biểu hiện rõ ràng hơn một chút."
Nhưng mà khớp ngón tay vừa mới nhúc nhích một chút, đã bị người kia cầm về. Ngữ điệu hắn lúc nói rõ ràng rất bình thường nhưng anh lại nghe như là hắn đang dỗ dành: "Được rồi, đừng nóng giận, tôi buông tay ngay."
Người nọ dường như rất biết thăm dò phòng tuyến tâm lý của người khác, hắn giẫm lên giới hạn của Trì Thanh, rồi tới tận một khắc cuối cùng mới thản nhiên buông tay ra. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
"Thời gian từ lúc cậu bước vào đã sắp qua năm phút rồi, cuối cùng thì trên mặt cậu cũng có chút biểu cảm." Sau đó hắn vươn hai ngón tay, chỉ về phía bên trái, giống như biết anh muốn đi làm gì: "Ra ngoài quẹo trái, đi đến cuối là nhà vệ sinh."
Trì Thanh rửa tay hai lần.
Anh nhấn công tắc vòi nước, tiếng nước chảy bên tai ngừng lại, Trì Thanh nghĩ rằng người kia thật sự không giống bác sĩ.
Chiếc áo sơ mi kia và tính cách không phù hợp với miêu tả, cộng thêm thủ đoạn không theo lẽ thường.
Ý niệm hoài nghi trong lòng anh vẫn chưa từng đứt đoạn. Mấy đầu mối đồng loạt chạy qua nhưng đều bị thái độ quá mức tự nhiên kết hợp với biểu hiện hiểu tâm lý học của người nọ ngăn cản.
Vài phút sau, hai người lại trở về vị trí mặt đối mặt.
"Triệu chứng này của cậu bắt đầu khoảng từ khi nào?"
"Mười năm trước."
"Vào mười năm trước có chuyện gì đặc biệt đã xảy ra không? Đương nhiên, nếu cậu không tiện nói thì cũng không sao."
Trì Thanh không chút do dự: "Không tiện."
"…"
Ngón tay người nọ đặt lên trang giấy, đuôi mắt hắn hơi nhướng lên, lúc nhìn về phía người khác lại mang một ánh mắt chứa sự trìu mến khó hiểu, giống như đang dung túng tính xấu của đối phương: "Được, không muốn nói thì không nói."
Hắn không tiếp tục hỏi về đề tài này nữa mà lại nói: "Gợi ý cho tôi một đoạn nhạc được không?"
Một khúc giao hưởng dương cầm chậm rãi chảy xuôi trong phòng tư vấn.
Máy khuếch tán tinh dầu trong phòng tản mát ra mùi thơm nhàn nhạt.
"Tâm lý học nói chung cho rằng âm nhạc có thể đóng vai trò làm dịu tâm trạng, âm nhạc là một ngôn ngữ khác, có thể làm cho tâm hồn người ta cảm nhận được sự bình an." Người đàn ông gõ vài cái theo nhịp trên bàn: "Cậu nhắm mắt lại thử xem."
Trì Thanh muốn nói thật ra anh không có cảm giác gì đối với âm nhạc.
Loại chiêu này đã có một giáo sư thử dùng vào lúc anh còn đi học ở học viện điện ảnh.
Trước mắt Trì Thanh dường như hiện ra hình ảnh vị giáo sư dạy diễn xuất năm đó tận tình khuyên nhủ anh chuyển chuyên ngành: "Chúng tôi cũng không muốn làm tốn thời gian của cậu, nhưng mà quả thật là cậu không thích hợp với diễn xuất. Bảo cậu diễn cảnh đứa con gặp lại người cha sau nhiều năm thì cậu lại đứng giống như là muốn trả thù. Mấy giáo viên của chúng tôi đã thảo luận với nhau nhưng cuối cùng vẫn không biết nên dạy cậu như thế nào... Tục ngữ có câu trời cao mặc chim bay, cậu cần gì phải cố chấp với khoa diễn xuất nho nhỏ của chúng tôi như vậy?"
Trì Thanh đang định nhắm mắt thì thoáng nhìn thấy nửa khung ảnh lộ ra trên bàn làm việc.
Đó là bức ảnh một cô bé đang thổi nến trên bánh ngọt, góc dưới bên phải cho thấy ngày chụp là ngày 25 năm ngoái.
Anh nhìn ảnh chụp vài lần, lại nhìn qua những vật trang trí khác trên mặt bàn. Có một hộp cẩu kỷ vừa được mở ra đặt ở trong góc, trên bàn trang trí không có vật phẩm quý giá nào. Trên cuốn lịch đứng bên cạnh máy tính, ngày 25 năm nay được dùng bút vẽ một vòng tròn để đánh dấu.
Lòng bàn tay của Trì Thanh chà xát với nhau qua găng tay màu đen, anh không chút cảm xúc hỏi: "Tôi hỏi anh một chuyện, thời gian tư vấn tiếp theo là khi nào?"
Người đối diện không quá để ý, nói: "Khi nào cũng được, chủ yếu là xem khi nào cậu có thời gian."
"Ngày 25." Trì Thanh nói.
"Tôi chỉ rảnh vào ngày 25 thôi!" Anh lặp lại thêm một lần.
Người đối diện còn có thời gian rảnh rỗi quan tâm anh: "Xem ra bình thường công việc của cậu rất bận rộn."
Hắn không có phản ứng gì với ngày 25.
Trì Thanh nhìn hắn, trong lòng anh đã có đáp án. Anh vừa định nói "anh không phải bác sĩ ở đây".
Lời còn chưa nói ra khỏi miệng thì cửa phòng tư vấn đã bị người nào đó nhẹ nhàng đẩy ra.
Một người đàn ông mặc áo lông cừu màu trắng đứng ở cửa, trong tay ông còn cầm một bình giữ nhiệt, trước ngực người đàn ông treo bảng tên, ánh mắt Trì Thanh đảo qua những chữ trên bảng tên xa xa, chúng ghi là "Phòng khám tâm lý Giai Khang, bác sĩ Ngô Kính Vũ".
Bác sĩ Ngô chân chính giống như trong lời đồn, hơi nước bốc lên trong bình giữ nhiệt nóng hầm hập làm cho giờ phút này ông trông nhu hòa hơn. Cho dù tình huống trong phòng tư vấn lúc này làm ông mê mang khó hiểu nhưng khi nói chuyện, ông vẫn là nhẹ giọng nhỏ nhẹ: "Xin hỏi, hai người... Đang làm gì?"
Giữa chừng ông chỉ rời đi khỏi phòng khám để đi vệ sinh, rồi thuận tiện rót chén nước nóng để pha cẩu kỷ.
Sao lúc trở về thì ông lại không hiểu tình huống trong văn phòng của mình lắm.
"Xin lỗi bác sĩ Ngô!" Quầy lễ tân nghe được động tĩnh thì vội vàng chạy tới kiểm tra, cô không ngừng xin lỗi: "Tôi nghĩ sai rồi. Tôi tưởng bác sĩ đã kết thúc việc tư vấn với anh Giải nên mới đẻ anh Trì đi vào."
Thì ra đây chính là "anh Giải", người đã khiến những người ở quầy lễ tân phía trước xuân tâm nhộn nhạo.
Bầu không khí trong phòng tư vấn vô cùng yên tĩnh.
Bác sĩ Ngô là người phương Nam điển hình, giọng ông mang theo chút khẩu âm bản địa, ông chậm rãi hỏi: "Cậu Giải, tôi vừa nói là tôi sẽ rời đi một chút, cậu bảo là không sao, cậu sẽ ngồi đọc sách một lát, sao lại..."
Sao lại phát triển thành như vậy?
Người đàn ông họ Giải dùng ngón tay chạm vào bìa quyển "Tâm lý học nhân cách", giải thích: "Cháu đang đọc sách thì thấy ghế bên kia ngồi không thoải mái, nên mượn ghế ông ngồi một lát. Không tin thì ông cứ việc hỏi cậu ấy."
Phải.
Lấy sách che mặt cũng coi như là đọc sách.
Hơn nữa tư thế ngồi còn rất kiêu ngạo.
Trì Thanh nghi là hôm nay mình đã ra ngoài mà không xem hoàng lịch. Anh đã đoán trúng được là người này không phải bác sĩ, nhưng lại không ngờ được rằng người này cũng đến để xem bệnh: "Bản thân anh cũng có bệnh, còn xem bệnh cho người khác làm gì?"
"Là cậu tự hiểu lầm rồi." Người họ Giải dường như là không có ý đó thật: "Tôi chưa từng nói tôi là bác sĩ."
"Vậy anh còn nói nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì."
Chân mày của người họ Giải khẽ nhúc nhích: "Cậu đột nhiên đẩy cửa vào, bác sĩ Ngô lại không có ở đây nên tôi phải lễ phép chiêu đãi một chút. Tôi tưởng là chúng ta đang tiến hành giao lưu hữu nghị."
"…"
Chúa ơi, giao lưu hữu nghị.
Trận ô long này xử lý rất nhanh, biểu hiện cụ thể là người họ Giải tự mình nhận lỗi. Đầu tiên là hắn nói "Xin lỗi đã mạo phạm, là do tôi không nói rõ ràng", rồi nhân tiện an ủi lễ tân rằng đó không phải lỗi của cô, lúc đi ra ngoài hắn thậm chí còn đưa cho bác sĩ Ngô một viên kẹo bạc hà rồi nói "Bác sĩ Ngô, lúc nãy tôi phát hiện giọng ông có hơi khàn, ông nhớ chú ý cổ họng", thậm chí rất tri kỷ hỗ trợ đóng cửa.
Bác sĩ Ngô lúng túng một lúc: "Thật ngại quá. Cậu Trì, cho tôi vài phút được không, tôi chuẩn bị một chút rồi chúng ta lập tức bắt đầu tư vấn."
Thành thật mà nói, anh không muốn tiếp tục ở lại phòng khám này nữa.
Lúc ngồi ở bên cạnh chờ, Trì Thanh tháo găng tay ra, rồi mở di động để xem thời gian.
Kết quả là khi mở điện thoại ra, thứ đầu tiên anh nhìn thấy không phải là thời gian mà là một chuỗi tin nhắn từ Quý Minh Nhuệ
Hôm nay Quý Minh Nhuệ trực ban, anh ấy luôn nhớ tới chuyện Trì Thanh nói là mình muốn đi bệnh viện, nên nhịn không được phát biểu ý kiến.
- Ông có gặp bác sĩ không?
- Bác sĩ nói sao?
- Ngày hôm qua sau khi trở về, tôi đã suy nghĩ cặn kẽ một phen. Tôi cảm thấy bệnh ở sạch này của ông rất khó trị.
Phía sau là một chuỗi tin nhắn tương đối dài.
- Ông có nhớ lúc chúng ta mới quen nhau không? Cả năm lớp 10 đó, suốt cả một năm mà tôi chưa từng thấy tay ông trông như thế nào. Lúc ấy lớp chúng ta đều cho rằng thân thể ông có bệnh ẩn gì, ví dụ như thiếu một ngón tay các loại.
Trì Thanh trả lời: Con mẹ nó, ông mới có bệnh ẩn.
Một lát sau, anh lại trả lời mấy chữ.
- Gặp một tên tâm thần.
Quá trình tư vấn chân chính coi như thuận lợi, bác sĩ Ngô hàng thật giá thật quả là đúng với xưng tụng là "như tắm trong gió xuân".
Trước khi bắt đầu tư vấn, bác sĩ Ngô đặt bình giữ nhiệt xuống, mở hồ sơ ra lần nữa.
Trên hồ sơ của Trì Thanh còn có một phần hồ sơ khác, anh không có ý định rình mò hồ sơ người khác, nhưng khi nhìn thoáng qua trang hồ sơ này rất khó làm cho người ta bỏ qua. Đó là một tờ hồ sơ hoàn toàn trống rỗng.
Bác sĩ tâm lý sẽ viết ra chẩn đoán và đánh giá thông qua mỗi lần nói chuyện với người cần tư vấn.
Nhưng mà trong tờ hồ sơ này một câu cũng không có, cả tờ giấy trống rỗng, không có bất kỳ dấu vết chữ viết nào, chỉ có bảng tên ở đầu được điền hai chữ: Giải Lâm.
Trên hành lang bên ngoài văn phòng.
Giải Lâm đi theo lễ tân ra ngoài. Sau khi lễ tân trở lại vị trí công tác, cô lại liên tục cảm thán: "Người như anh Giải, rốt cuộc có vấn đề gì chứ?"
"Lần trước tôi nghe bác sĩ Ngô gọi điện thoại…" Một người khác hạ giọng: "Nói rằng ông ấy đã hành nghề gần mười năm rồi mà chưa từng gặp phải tình huống này. Không nhìn ra được bệnh gì cả, dường như rõ ràng là không có vấn đề gì, nhưng anh Giải lại quyết tâm phải đến đây mỗi tuần một lần."
Nhân vật trung tâm đề tài giờ phút này đang ngồi trên sô pha, chờ xe ở khu tiếp khách.
Đúng lúc con mèo nằm bên cạnh hắn tỉnh ngủ. Dưới đôi mắt mông lung, nó vươn đầu lưỡi liếm móng vuốt.
Giải Lâm nhìn nó, đưa tay muốn sờ lên đỉnh đầu.
Người đàn ông ngồi ở đó, vừa nhìn con mèo vừa cười tủm tỉm. Hắn thuộc loại người rất dễ dàng tạo thiện cảm với người khác, nhưng mà cả người con mèo kia lại giống như bị điện giật. Tay Giải Lâm vẫn còn dừng lại giữa không trung thì con mèo kia đã lập tức xù lông, bỏ chạy nhanh như chớp.
Thời gian tư vấn tổng cộng một giờ, đều là những lời bình thường, chỉ là từ miệng một vị bác sĩ tâm lý này đến miệng một vị bác sĩ khác, lặp lại thêm một lần.
Bác sĩ Ngô cũng không biết lần này mình có làm việc hiệu quả hay không mà trong suốt toàn bộ quá trình, gương mặt của cậu Trì ngồi đối diện ông vẫn không có chút biểu cảm nào.
"Hết giờ tư vấn rồi!" Theo thói quen, bác sĩ Ngô đứng dậy, bắt tay tạm biệt khách hàng: "Hy vọng lần tư vấn này có thể giúp ích cho cậu, tôi rất tin tưởng vào cậu, hy vọng cậu cũng có thể tự tin vào bản thân mình."
Trì Thanh định gọi xe trên điện thoại nên đã tháo một chiếc găng tay.
Thế là anh nghe rõ tiếng bác sĩ Ngô thở dài trong lòng: [Haiz, thật ra mình cũng không tự tin lắm... Nhưng khích lệ, khích lệ luôn luôn đúng.]
Bác sĩ Ngô nói xong thì phát hiện trên mặt cậu Trì cuối cùng cũng có chút biến hóa.
Bác sĩ Ngô: "Sao vậy, còn vấn đề gì không?"
Trì Thanh chậm rãi rút tay về: "Không có gì, tôi cần đi rửa tay."
Bác sĩ Ngô: "..."
Bác sĩ Ngô rất nhanh lại nghĩ đến một chuyện: "Nghe nói lần sau cậu muốn cố vấn vào ngày 25 tháng này, thật ngại quá, tôi..."
"Tôi biết…" Trì Thanh đẩy cửa đi ra ngoài: "Ngày 25 là sinh nhật con gái ông, ông không có thời gian."
Bác sĩ Ngô nghẹn họng nhìn trân trối: "Sao cậu biết?"
Trì Thanh không có kiên nhẫn giải đáp thắc mắc của ông: "Thời gian cụ thể về lần gặp tiếp theo tôi sẽ thông báo cho ông sau."
Lúc Trì Thanh đi ra ngoài đã là buổi trưa, nước mưa đọng lại trên đường đã bốc hơi hơn phân nửa.
Quý Minh Nhuệ còn đang trên mạng, chờ anh trả lời tin nhắn.
- Bệnh thần kinh gì?
- Ông bạn, ông có đến khoa tâm thần để khám bệnh sạch sẽ không?
- Vậy chính xác là bác sĩ đã nói gì?
Trì Thanh ngồi lên xe, nhìn khung chat, anh nhớ tới câu nói kia của bác sĩ Ngô và thanh âm biến dạng không ngừng ong ong bên tai. Trong tiếng kêu vù vù, anh đột nhiên tháo găng tay ra nhìn thoáng qua tay mình.
Ở đốt ngón áp út tay phải, quả thật có một nốt ruồi mà chính anh cũng chưa từng phát hiện. Nốt ruồi đó rất nhỏ, nếu không phải vì màu da quá nhợt nhạt thì nó rất khó để khiến người khác chú ý.
- "Tay cậu đẹp lắm."
- "Có ai từng nói là ngón tay cậu rất dài không?"
"…"
Trì Thanh nhìn chằm chằm nốt ruồi màu nâu nhạt kia, anh cố gắng nhớ lại lúc nãy khi người họ Giải kia cầm lấy tay mình thì ngoại trừ những lời vô nghĩa, không có dinh dưỡng này ra thì anh còn nghe được gì không.
Cảnh sắc ngoài cửa sổ xe chậm rãi lùi lại.
Sau khi Trì Thanh nhìn một hồi thì mới nhận ra rằng hình như vừa rồi khi tên thần kinh đó chạm vào tay anh, anh không nghe được gì cả.