Nhân Cách Nguy Hiểm

CHƯƠNG 3: HỎI KHÁM


3 tuần

trướctiếp

"Tích!"

"Tích tích…!"

Mưa còn chưa tạnh, đường xá vẫn chật chội như cũ.

Sau khi lên xe thì chỉ còn lại mỗi Trì Thanh và Quý Minh Nhuệ nên có thể thấy rõ ràng là Trì Thanh đã thả lỏng hơn một chút. Găng tay anh dính một chút nước mưa, điều này đã làm anh cảm thấy không thoải mái nên bây giờ anh cởi nó ra.

Tính tình của Quý Minh Nhuệ rất tốt, dù kẹt xe đến như vậy nhưng cũng không hề oán giận một câu, anh ấy nhìn găng tay Trì Thanh: "Cuối cùng ông cũng cởi thứ này ra."

Trì Thanh: "Có nước khử trùng không?"

"Không có…"

"Cồn cũng được."

"Cũng không có!" Quý Minh Nhuệ nói: "Tôi đường đường là một thằng đàn ông, trong xe có thể có hộp khăn giấy đã là không tệ rồi."

Quý Minh Nhuệ nói xong thì đưa hộp khăn giấy qua.

Trong khi đưa tới, âm thanh biến dạng vang lên: [Trì Thanh vẫn phiền phức như vậy, hầu hạ cậu ấy giống như hầu hạ ông chủ vậy."

Trì Thanh: "..."

Lúc này đèn đỏ hiện lên, đối diện ngã tư đường chính là tiểu khu ở của bà Vương - đối tượng tranh chấp hôm nay. Cửa ra vào tiểu khu Hải Mậu đóng chặt, còn nhân viên an ninh phụ trách quản lý xe cộ thông hành thì ngồi ngủ gà ngủ gật trong phòng bảo vệ.

Bên ngoài, sấm sét đan xen, tia chớp đánh nứt bầu trời khiến đêm tối đen kịt được chiếu sáng trong chớp mắt, ngay cả những góc ngày thường không thấy được cũng bị chiếu sáng. Ánh sáng mạnh này chiếu tới một bãi máu đỏ tươi, máu bị nước mưa pha loãng, dọc theo đường phố chậm rãi chảy vào bên trong cống thoát nước, màu máu đỏ tươi loãng trôi uốn lượn.

Một con mèo chết bị mổ bụng lẳng lặng nằm trong bụi cây. Nó trừng to mắt, lông trên người nó ướt đẫm, trộn lẫn giữa bùn lầy và máu tươi, từng sợi lông dính lại giống như nhím.

Bên trong xe.

Quý Minh Nhuệ nghe những tiếng “ầm ầm” vang lên bên tai rồi nói: "Sao mưa càng lúc càng lớn…"

Anh nói lại nói chuyện khác: "Đúng rồi, ngày mai ông có rảnh không? Mẹ tôi nói là lâu rồi đã không gặp ông, ngày mai lại là cuối tuần, bà ấy sẽ làm sủi cảo nên bảo tôi gọi ông về nhà ăn cơm."

Trì Thanh đưa hộp khăn giấy trở về: "Không rảnh."

Quý Minh Nhuệ nhận lấy: "Có việc à?"

[Có thể có công việc gì được chứ, diễn thì cũng không thấy cậu ấy quay được mấy bộ, bách khoa Baidu cũng tra không ra được tên này. Mình cũng không rõ tại sao điểm thi tốt nghiệp hồi đó của cậu ta cao đến như vậy, trường học nào cũng vào được, thế mà nhất định phải đi học viện điện ảnh làm gì. Nếu thật sự thích thì thôi đi, nhưng mà mình cũng không nhìn ra được ông chủ này thích diễn xuất bao nhiêu.] - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Đây vẫn là một trong mười câu đố chưa được giải đáp trong cuộc đời Quý Minh Nhuệ.

Anh ấy cảm thấy dù Trì Thanh làm bất cứ chuyện gì thì cũng có thể thành công, điểm thi tốt nghiệp trung học cao đến líu lưỡi. Nhưng anh lại cố tình lựa chọn chậm rãi chìm xuống trong giới giải trí, làm sao mà đến ngay cả mắng chửi cũng không có, thật sự làm người ta không thể tưởng tượng nổi.

Trì Thanh nghe được nghi vấn trong lòng Quý Minh Nhuệ, nhưng anh không có cách nào đáp lại.

Quý Minh Nhuệ không phải là cô bé ngồi trên ghế dài làm bài tập, bởi vì tuổi nhỏ và ngây thơ nên có thể tin tưởng rằng trên thế giới còn có thuật đọc suy nghĩ.

"Cạch…"

Mưa rơi trên cửa sổ xe, đèn đuôi xe màu đỏ của chiếc xe phía trước chiếu thẳng tới, lại bị từng giọt mưa làm tan rã, tầm nhìn trước mắt trở nên mê mang.

— "Cậu rất kháng cự việc đụng chạm."

— "Cậu không thể cảm nhận cảm xúc như một người bình thường."

— "Rất khó để cậu cảm thấy thương hại, sợ hãi, vui mừng hay buồn bã."

— "Tôi không biết xuất phát từ nguyên nhân gì và cũng không tìm được biện pháp giải quyết… Lời khuyên duy nhất của tôi dành cho cậu là tôi hy vọng cậu đi cảm nhận cảm xúc nhiều hơn. Cho dù là học diễn xuất cũng được. Hiện tại cậu đang học trung học đúng không, nếu ngoài học tập còn có thời gian rảnh thì có thể tiếp xúc thích hợp với một ít khóa học diễn xuất."

Đó là vị bác sĩ tâm lý đầu tiên Trì Thanh tìm đến. Ông ấy là một người đàn ông trung niên rất hòa ái, thật ra anh đã quên dáng vẻ của ông ấy từ lâu nhưng anh vẫn nhớ rõ giọng phương nam rất nặng của ông ấy.

Quý Minh Nhuệ hỏi xong nhưng mãi vẫn không đợi được câu trả lời, anh ấy vươn tay quơ quơ trước mặt Trì Thanh: "Này, đang nghĩ gì vậy."

Trì Thanh: "Nghĩ xem vừa rồi có phải ông đang mắng tôi không?"

"Tôi là loại người đó sao!" Quý Minh Nhuệ chột dạ sờ sờ mũi, nói sang chuyện khác: "... Vậy ngày mai ông muốn đi làm gì?"

Trì Thanh lấy lại tinh thần, nhìn chằm chằm cần gạt nước lắc lư trước mắt nói: "Ngày mai phải đi bệnh viện một chuyến."

Quý Minh Nhuệ: "Bị bệnh?"

Trì Thanh "Ừ" một tiếng: "Đi trị bệnh thích sạch sẽ."

Quý Minh Nhuệ: "?"

Lần đầu tiên anh nghe nói là bệnh thích sạch sẽ còn có thể trị?

Quý Minh Nhuệ: "Hiện tại y học đúng là rất phát triển... Cũng không biết với mức độ này của ông thì còn có thể cứu được không."

Ngày hôm sau, trận mưa to liên tiếp hai ngày cuối cùng cũng ngừng lại, chỉ còn lại những con đường còn ướt. Thời tiết đầu đông lộ ra cảm giác mát mẻ. Cuối con phố dài, một phòng khám tâm lý tư nhân đã mở cửa hoạt động từ sớm. Phòng khám này thu phí rất cao, nhìn từ bên ngoài thì cũng cảm thấy rất xứng đáng với giá cả mấy ngàn tệ một lần tư vấn.

Trang hoàng quá mức cao cấp làm cho toàn bộ đại sảnh trông có chút lạnh như băng, cho dù khu vực đãi khách đã bày mấy con búp bê dáng thơ ngây dễ thương, cũng không có thay đổi bản chất lạnh như băng kia được một chút nào.

Đây là lần đầu tiên Trì Thanh đến phòng khám này.

Anh đã thay đổi vài vị bác sĩ tâm lý, người gần nhất cũng đã hơn một năm rồi. Lúc đó khi lần tư vấn trị liệu cuối cùng kết thúc, người ấy bất đắc dĩ nói với anh: “Anh Trì, có lẽ là tôi không thể giúp được anh, hay là anh đến phòng khám khác xem thử đi. Những bác sĩ khác có lẽ sẽ giúp được anh nhiều hơn.”

"Hơn một năm rồi mà tôi vẫn không tìm ra được bất kì nguyên nhân nào đã gây bệnh cho anh!" Bác sĩ cười khổ: "... Thậm chí anh và tôi cũng chưa thân thiết với nhau. Anh xem, đến giờ anh vẫn còn đeo găng tay khi ngồi trước mặt tôi, anh chưa từng tháo nó xuống một lần nào. Anh cũng không tin tưởng tôi.”

"Xin chào!" Khi nói chuyện, lễ tân của phòng khám mới nở một nụ cười thương nghiệp, nhưng sau khi nhìn thấy bộ dáng của người đang tới thì nụ cười này mới trở nên thật tâm thật ý hơn: “Xin hỏi anh có đặt lịch hẹn trước chưa?”

Hôm nay trời không mưa, Trì Thanh dứt khoát không mang áo khoác mà mặc mỗi một chiếc áo len mỏng manh màu đen, chỉ là thái độ hờ hững cùng với giọng nói không hề phập phồng của anh đã khiến lễ tân có chút cười không nổi: "Mười giờ, bác sĩ Ngô."

Sau khi kiểm tra trên máy tính, nhân viên lễ tân nói: "Anh là Trì Thanh phải không? Mời anh đến khu tiếp khách chờ một lát, bác sĩ Ngô vẫn đang tiến hành tư vấn. Khi tư vấn kết thúc thì chúng tôi sẽ thông báo cho anh."

Khu tiếp khách ngoại trừ mèo ra thì còn có hai người phụ nữ đang ngồi đợi. Một người đi cùng người kia, một người đang khóc, còn người kia thì đang không ngừng an ủi: "Cậu đừng buồn quá, cậu xem con mèo này đáng yêu chưa kìa..."

Con mèo đang làm ổ trên sô pha giống như có thể nghe hiểu được lời đó, nó chủ động đặt chân lên tay người phụ nữ đang nức nở, rồi khẽ "meo" một tiếng.

Người phụ nữ dần ngừng nức nở, đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt ve đầu mèo.

Trong khu tiếp khách, ngoại trừ hai người bọn họ đang ngồi trên sô pha dài ra, thì cũng chỉ còn lại có một chỗ trống đối diện, trên chỗ trống có một con mèo khác nằm úp sấp.

Lúc người phụ nữ đó cuối cùng cũng ngừng nức nở thì thấy người đàn ông mới vừa đi vào khu tiếp khách đã dừng bước trước chỗ trống kia, sau đó mặt anh ta không chút cảm xúc mà vươn bàn tay đang đeo găng màu đen, xách con mèo chiếm chỗ trống trên sô pha lên. Con mèo kia lập tức bay lên không trung, bốn chân vùng vẫy, xù lông kêu một tiếng: "Meo?!"

Cùng là mèo, nhưng hai con ở hai bên lại nhận được sự đối đãi hoàn toàn khác nhau.

Trì Thanh xách con mèo, hỏi nhân viên bên cạnh: "Thứ này có thể lấy đi không?"

Nhân viên phòng khám đang rót nước cho anh: "Á, xin lỗi anh, con mèo này... Có vấn đề gì sao?"

Phòng khám của bọn họ nuôi mèo rất cầu kỳ, loại động vật nhỏ lông xù lại đáng yêu này có thể dễ dàng giảm bớt cảm xúc của con người, chúng có tác dụng chữa bệnh nhất định, có thể trợ giúp khôi phục tâm lý.

Trì Thanh buông tay, con mèo rơi thẳng vào lòng nhân viên: "Không cần, vướng víu."

Nhân viên công tác: "..."

Người bên cạnh: "..."

Con mèo bị ghét bỏ: "..."

Nhân viên công tác ôm con mèo mềm mại kia trong ngực, cậu thật sự không thể hiểu được rằng tại sao trên thế giới này vẫn còn tồn tại người không thích mèo. Nhưng cậu cũng chỉ có thể tự nói với mình: Chỗ của bọn họ là phòng khám tâm lý, người tới nơi này thì ít nhiều gì đều có chút vấn đề tâm lý.

Buổi sáng số người đến tư vấn không nhiều lắm, lễ tân tiếp đãi xong thì bắt đầu nói chuyện phiếm với nhau.

Khi nói về một người “cần tư vấn" trước, ngữ điệu của họ mới trở nên sinh động: "... Vừa rồi anh Giải khen bộ quần áo hôm nay của tôi rất đẹp."

"Khen quần áo mà thôi, chứ đâu phải khen cô đẹp!" Một người khác nói: "Anh ấy nghe thấy tôi ho khan thì bảo tôi chú ý thân thể, anh ấy đang quan tâm tôi."

Một người khác nói tới đây, hai người đồng loạt tiếc hận: "Người như vậy sao có thể có vấn đề tâm lý chứ."

"…"

Vị tiếp tân thứ ba lớn tuổi hơn một chút, cô nhìn hai cô gái một cái: "Nếu hai người cảm thấy hứng thú với anh Giải kia như vậy thì đợi lát nữa lúc anh ấy đi ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ Ngô, tôi giúp hai người thăm dò được không?"

Trì Thanh chờ gần mười mấy phút ở khu tiếp khách rồi thì mấy vị tiếp tân mới dừng đề tài có liên quan đến “anh Giải" kia mà gọi số của anh: "Anh Trì, anh có thể đi vào rồi, văn phòng bác sĩ Ngô là phòng cuối cùng ở phía bên trái hành lang."

Danh tiếng bác sĩ Ngô trong nghề không tệ, tuổi còn trẻ đã đạt được nhiều thành tích, nghe nói là người này tao nhã lịch sự, khiến người ta như tắm trong gió xuân.

Nhưng Trì Thanh cũng không chú ý những điều này, sở dĩ anh chọn vị bác sĩ Ngô này hoàn toàn là bởi vì giới thiệu vắn tắt của bác sĩ: Có kinh nghiệm chữa khỏi thành công bệnh nhân rối loạn cảm xúc.

Trì Thanh đi tới cửa phòng làm việc, dừng lại gõ cửa hai tiếng.

Cửa không đóng.

Cửa bị anh đẩy ra một chút, bên trong truyền đến một thanh âm cực kỳ tùy hứng, như là có người vừa mới tỉnh ngủ, híp nửa mắt, âm cuối kéo dài ra: "Mời vào."

Trong phòng tư vấn tổng cộng chỉ có hai cái ghế, ở phía xa một chút thì có đặt một cái ghế nằm, bên cạnh sô pha màu vàng nhạt có đặt một cái máy xông hương.

Người vừa mới lên tiếng đang ngồi trên ghế làm việc, đúng là đang ngủ. Cả người hắn ngửa ra sau, vểnh chân, vô cùng tản mạn mà gác chân lên bàn làm việc, trên mặt anh đặt một quyển sách, bìa sách in năm chữ to mấy chữ “Tâm Lý Học Nhân Cách”. Tư thế này làm cổ của người đàn ông vươn dài. Nhưng điều này lại càng khiến người ta chú ý đến cổ áo sơ mi của hắn, chúng căn bản không được cài đàng hoàng, lúc di chuyển để lộ ra một mảng xương quai xanh nhấp nhô.

Hơn nữa, thương hiệu áo sơ mi này rất đắt.

Khi nghe thấy có người đi vào, hắn mới chuyển động năm ngón tay đang đè trên quyển sách, rồi lấy quyển sách xuống khỏi mặt mình. Giống như cổ áo không được cài đàng hoàng, người này có một khuôn mặt có thể gọi là phong lưu.

Người đàn ông nhíu mày, lúc liếc xéo sang còn khiến người ta tưởng rằng hắn ta đang nhìn một vị tình nhân cũ.

Tóm lại, hắn và bốn chữ tao nhã lễ độ cách nhau một cái rãnh biển Mariana.

Người nọ thả chân xuống rồi cầm lấy ly, rót cho Trì Thanh một tách trà nóng, những lời hắn nói ra cũng giống như đang ôn chuyện với người quen, mang theo sự thân mật hiếm thấy, lại không khiến người ta phản cảm: "Mưa hai ngày rồi, cậu mặc ít như vậy, không lạnh sao?"

Trì Thanh rất muốn nói là chuyện này có liên quan đến anh sao.

Nhưng anh tới để được tư vấn, anh hẳn là phải phối hợp với bác sĩ, mặc dù vị "bác sĩ Ngô" này trông không giống với trong giới thiệu.

Trì Thanh nhịn một chút, đẩy chén trà kia trở về rồi nói: "Tôi không lạnh, cũng không khát, không cần nước ấm."

Người đối diện cũng không để ý, hắn lại lười biếng dựa trở lại, ngón tay chỉ nhẹ lên mặt bàn, tay phải hắn đeo một chiếc nhẫn nhỏ, nhưng cũng không lộ vẻ nữ tính, chỉ khiến người ta cảm thấy người này dường như là một người đa tình.

Người nọ nói: "Không lạnh là được, tôi sợ cậu bị cảm thôi. Đến tư vấn sao?"

Trì Thanh: "Nói nhảm."

"..." Hắn cười một tiếng: "Tính tình cũng rất nóng nảy."

Trì Thanh cắt ngang lời tán gẫu vô dụng này: "Có thể bắt đầu chưa?"

Vị "bác sĩ Ngô" ngồi đối diện kia không tỏ ý kiến, đưa tay dời quyển "nhân cách tâm lý học" vừa rồi ra, để lộ tập hồ sơ đặt ở phía dưới.

Đây là lần đầu tiên Trì Thanh tới nên trong sổ hồ sơ chỉ có vài câu ít ỏi, vài câu ít ỏi này cũng chỉ là những kết luận đầu tiên được đưa ra sau buổi nói chuyện giữa người cần tư vấn và bác sĩ lúc đặt lịch hẹn.

Ở cột chứng bệnh, bác sĩ tâm lý vô cùng bảo thủ điền mấy chữ: Vị khách này... Có tính cách khá lạnh nhạt.

"Tính cách lạnh nhạt, không chỉ có vậy, cậu còn thích sạch sẽ. Hơn nữa từ lúc đi vào đến lúc ngồi xuống thì cậu đều trong tư thái phòng bị. Khu tiếp khách toàn là mèo, trên người cậu lại không dính chút lông mèo nào, ngoại trừ thích sạch sẽ ra, cậu hẳn là không thích tiếp xúc với vật nuôi lắm." Ngón tay người nọ vuốt ve tờ giấy, có lẽ bởi vì khuôn mặt này, động tác lật trang của hắn cũng có vẻ ngả ngớn: "... Cậu thích sạch sẽ tới mức độ nào?"

Trì Thanh có thói quen dựa vào một ít vật chứng lạnh như băng để quan sát một người. Từ ban đầu anh đã nổi lên nghi ngờ đối với vị "bác sĩ" trước mặt này. Bởi theo lý thuyết thì cho dù là phòng khám cao cấp, bác sĩ trong phòng khám cũng không thể mua nổi áo sơ mi xa xỉ như vậy, thế nhưng khi đối phương mở miệng thì lại bác bỏ nghi ngờ của anh.

Trì Thanh: "Rất nghiêm trọng."

Ánh mắt người nọ dừng lại một giây trên găng tay của Trì Thanh: "Rất nghiêm trọng là chỉ không cho người chạm vào, hay là ngay cả tới gần cũng không được?"

Trì Thanh: "Anh có thể thử xem."

Tin rằng chỉ cần người tinh ý đều có thể nghe ra được hàm nghĩa chân chính đằng sau của câu "thử xem" này.

Nhưng mà người đối diện lại dường như nghe không hiểu, hắn đứng dậy tới gần Trì Thanh, sau khi đi qua bàn làm việc, khoảng cách giữa hai người thoáng cái rút ngắn.

Mãi đến khi hắn đứng lên thì Trì Thanh mới phát hiện thật ra hắn rất cao.

Khoảng cách giữa bàn làm việc và Trì Thanh chỉ còn lại khoảng hai bước. Trì Thanh còn chưa kịp phản ứng thì xương quai xanh mà vừa rồi anh vô tình liếc qua đã rất nhanh chóng phóng đại trước mắt. Xương quai xanh của người đàn ông rất sâu, có loại mập mờ từ trong xương cốt xâm ra.

"Được!" Hắn nhếch môi nói: "Để tôi thử xem."

"…"

Chết tiệt.

Nếu đây là phương pháp trị liệu, Trì Thanh cảm thấy chướng ngại tâm tình của mình xác thực đã được giảm bớt tới một mức độ nhất định, bởi vì hiện tại anh rất bực bội.

Trì Thanh buông lỏng tay vốn đang rũ trên đùi, người đối diện đã dự đoán trước được hành động của anh, một tay hắn cầm chặt cổ tay Trì Thanh, rồi nói: "Đừng kích động."

Sau khi nói xong, ngón tay người nọ chậm rãi di chuyển dọc theo cổ tay Trì Thanh lên trên, ngón tay ấn lên mép găng tay màu đen, không hỏi trước một tiếng mà muốn tháo găng tay xuống: "Cậu Trì này, tư vấn không phải làm như vậy... Bình tĩnh, nếu cậu vẫn đeo găng tay, thì cho dù cậu có ngồi trong phòng tư vấn ba tiếng cũng vô ích."

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp